TruyenHHH.com

Trans Bjyx Hoan Huong Hoa


Lời tác giả:

Mua bán người là sai! Trọng nam khinh nữ là sai! Ý nghĩ của cuộc sống không nằm ở nối dõi tông đường!

Bối cảnh của "Hương hỏa" đại khái là ở thời kỳ đầu Dân Quốc, khi còn chưa kháng chiến.

Mặt khác, truyện được truyền cảm hứng từ tác phẩm "Little Aunt Crane" của cô Nghiêm Ca Linh, kịch bản và một số chi tiết sẽ có sự tương đồng. Cần nói trước một chút, nếu vẫn muốn chửi tôi thì có thể chửi, tuy nhiên tôi tin rằng sự vô danh của mình sẽ là lớp bảo vệ tốt nhất.

Có thể chửi tôi, không được chửi Bác Tiêu!

-----------------------------------------------------

-01-

Ngày mười lăm tháng chạp, thôn Đại đã bắt đầu có tuyết rơi rồi. Từng bông hoa tuyết giống như những chiếc lông ngỗng trắng muốt, chao liệng trên bầu trời rồi rơi xuống.

Vương Bảo Trưởng là bảo trưởng của Thôn Đại, theo lý mà nói thì không cần phải ra ngoài vào thời tiết thế này. Nhưng trời vừa hửng sáng ông đã dậy, lấy nước ấm trong phích trên giường đổ vào trong chậu tráng men, thấm ướt chiếc khăn mặt cắt từ vải gạc trắng bằng nước nóng. Tự lau cho mình một lượt trước, rồi lại vắt lần nữa đưa cho người bạn già còn đang lơ mơ ngủ trong chăn, thấp giọng nói: "Mẹ Nhất Bác ơi, dậy đi thôi, nhanh không trễ giờ rồi."

Mẹ Nhất Bác vốn còn đang ngái ngủ, nghe thấy câu này xong thì lập tức tỉnh táo, vuốt vuốt ngực nói: "Phải phải phải, ôi xem đầu óc tôi này. Cha nó ơi, ông đi đánh xe trước đi."

Vương Bảo Trưởng lê cái chân hơi khập khiễng của mình chầm chậm rời khỏi sân. Tuyết đã rơi liên tục mấy ngày, hiện tại trong tiểu viện đều đã tích đầy một tầng tuyết đọng dày như bông. Nếu không phải trước khi ra ngoài Vương Nhất Bác đã dọn tuyết gạt sang hai bên một lần, thì sức hai người già bọn họ chỉ sợ ngay cả cửa cũng không đẩy ra được.

Tuyết lớn thật, chỉ có ra chuồng ngựa để dắt con la bướng bỉnh ra xe thôi mà đã mất một lúc, trên lông mi Vương Bảo Trưởng đã đọng đầy tuyết rơi trắng muốt, để lạnh thêm một lát nữa hẳn là sẽ biến thành hai thanh băng. Mẹ Nhất Bác tác phong rất nhanh nhẹn, trước kia ở nhà bà là con gái út, được cha thương mẹ yêu nên không phải bó chân, đôi chân tự nhiên đi vừa nhanh lại vừa ổn, hồi còn trẻ ra đồng làm việc cũng không thành vấn đề.

Mẹ Nhất Bác đắp một chiếc chăn bông lên đầu gối, Vương Bảo Trưởng run run lên dây cương, hai người liền lắc lắc lư lư mà lên đường.

Đích đến của bọn họ là trấn trên, dựa theo thông tin mà mẹ Nhất Bác nghe ngóng được mỗi ngày dưới gốc cây hòe, phiên chợ sáng hôm nay sẽ có một buổi buôn bán đặc biệt, bọn họ là định đến xem.

Nói ra cũng xấu hổ, đứa con duy nhất của Vương Bảo Trưởng là Vương Nhất Bác, năm nay hai mươi mốt tuổi, vẫn còn chưa kết hôn. Vương Bảo Trưởng và mẹ Nhất Bác sốt ruột muốn ôm cháu, cũng cảm thấy rõ ràng nhà mình tương đối khá, tướng mạo của con trai cũng không tệ, lại còn học hành trên trấn tận mấy năm, sao lại không có cô gái nào để ý đến nó chứ?

Mắt thấy vợ em họ Vương Nhất Bác mấy hôm trước đã sinh thêm một nhóc con béo múp, vợ chồng bác hai của Nhất Bác người trước kẻ sau khoe khoang đắc ý, làm cho hai ông bà lão Vương Bảo Trưởng thèm đến điên rồi.

Bản thân Vương Nhất Bác thì chẳng sốt ruột chút nào, cậu ngồi xổm dưới chân tường không nhanh không chậm lột trứng gà đỏ*, vừa khuyên cha mình: "Cha đừng ép liễu nài hoa nữa, nếu không phải là người con vừa ý thì con thà rằng không cưới."

Vương Bảo Trưởng tức đến nhe răng, thuốc lá trong tay hết giơ lên lại hạ xuống.

Vương Nhất Bác sớm đã không còn là trẻ con không biết gì nữa rồi, đánh nó thì có ích lợi gì? Nhưng mẹ Nhất Bác lại có một chủ ý, bà kéo Vương Bảo Trưởng vào phòng trong, thần thần bí bí thì thầm vào tai ông.

Hai hàng lông mày đen của Vương Bảo Trưởng nhíu vào một đoạn, nửa tin nửa ngờ hỏi mẹ Nhất Bác: "Thật sự được?"

"Có gì mà không được. Tôi nghe nói mấy dạo này ở phía Nam không yên ổn, quan binh không để ý đến chúng ta đâu."

Suốt một đường tim trong ngực Vương Bảo Trưởng đều đập như đánh trống. Vốn dĩ ông không đồng ý, nói cho cùng ít nhiều ông cũng là một người có chức vụ, cho dù không đi học nhưng cũng biết loại chuyện này không phải là chuyện mà người chính đạo nên làm. Nhưng đêm hôm đó Vương Bảo Trưởng nằm trằn trọc mãi trên giường, tưởng tượng đến cảnh mình được ôm cháu trai mập mạp, nghênh ngang bế cháu từ đầu thôn Đông đến cuối thôn Tây, trong lòng khỏi phải nói có bao nhiêu sung sướng.

Vì vậy ông ma xui quỷ khiến mà đồng ý lời đề nghị của mẹ Nhất Bác, dù vẫn mơ hồ có chút không chắc chắn.

Nhưng đến khi ông buộc con la dưới trạc cây đối diện với sân khấu xong, tảng đá kia trong lòng ông đã chìm xuống triệt để. Mà thay vào đó là vui mừng như điên, như là ngày mai ước mơ có cháu trai của ông sẽ thành hiện thực, hoàn thành sứ mạng đời đời truyền lại, đại nghiệp xuân thu nối dõi tông đường, đảm bảo hương hỏa nhà họ Vương không đoạn, con cháu đầy nhà.

Mẹ Nhất Bác đã nhảy xuống xe đi, vai đụng vai chen chúc giữa đoàn người đến cạnh sân khấu. Cái sân khấu kia từ hồi Đại Thanh chưa vong đã có rồi, từ khi Vương Bảo Trưởng còn là một đứa nhóc thò lò mũi xanh lên trấn trên hát hí khúc, cũng là dùng chiếc sân khấu này. Giờ đây các gánh hát rong cũng giống như mái tóc đã bị cắt một đi không trở lại, cứ như vậy bỏ hoang rất nhiều năm.

Hôm nay sân khấu một lần nữa lại có đất dụng võ. Một nhóm mã phỉ chiếm hơn nửa sân khấu, kẻ nào kẻ nấy cao to vạm vỡ, râu quai nón trên mặt sùm xuề. Dưới chân chúng là một đống bao tải lớn nhỏ khác nhau thật dày, cái nào cũng chọc một lỗ, người ngoài nhìn qua căn bản không biết bên trong rốt cuộc là cái gì.

Chỉ có điều tất cả những người tụ tập dưới sân khấu, mười người thì có tám người trong túi nhét đủ viên đại đầu*, trong lòng đều biết rõ: Là tới mua vợ.

Thủ lĩnh mã phỉ khoác áo da cừu, vén vạt áo để lộ ra khẩu súng lục giắt trên thắt lưng. Hắn thét giá bao tải cho đám người: Lớn mười lăm đồng, nhỏ mười hai đồng. Một xu cũng không mặc cả.

Mẹ Nhất Bác đứng ở một bên ăn dưa xem náo nhiệt, một ông lão cũng chen miệng vào: "Thế thì phải mua lớn. Mười lăm đồng đại dương đến cái đầu lừa còn chưa mua được, mua về một con ở không lấy tiền công."

Ông ta vừa nói oang oang vang trời, vừa ngỏng cổ lên phía trước hóng. Đừng nhìn ông ta tích cực như thế, mẹ Nhất Bác chỉ nhìn qua một lần đã biết đây là thành phần nghèo rớt mồng tơi, đến nửa đồng cũng chẳng móc ra được ấy chứ.

Nhưng lời ông ta nói cũng có lý, mẹ Nhất Bác nghĩ. Tiêu thêm ba đồng, đổi một cái mông lớn, khỏe mạnh một chút, dễ đẻ dễ hồi phục, này cũng là tính toán.

Thế là mẹ Nhất Bác liền gân giọng cò kè mặc cả với mã phỉ, bà muốn cái bao lớn nhất. Nhưng mà không thấy nhúc nhích, có thể mở ra xem là còn sống hay đã chết trước không?

Thủ lĩnh mã phỉ nói không được mở, nhỡ mở ra mà thấy xấu quá rồi đòi trả lại hàng cho bọn chúng thì sao? Cam đoan là còn sống nhăn răng, chỉ tại bị đói lạnh vài hôm nên có hơi ỉu xìu chút thôi, về tắm rửa sạch sẽ cho ăn mấy bữa bảo đảm lại vui vẻ hoạt bát ngay. Vẫn đòi mở túi thì phắn nhanh lên, đừng có làm lỡ việc buôn bán của người ta.

Mẹ Nhất Bác làm sao có thể không mua. Bà vội vàng lấy ra mười lăm đồng bạc bấy lâu nay vẫn giấu kỹ trong hộp dưới hầm muối dưa từ trong áo khoác Vương Bảo Trưởng, đặt vào trong tay mã phỉ.

Vương Bảo Trưởng vất vả lắm mới khiêng được bao tải mà mẹ Nhất Bác giành được lên xe, vừa khiêng vừa cằn nhằn quở trách bà. Sao lại đi chọn cái lớn như thế chứ, chỉ sợ về sau ăn cơm cũng phải ăn hơn hai bát. Tuy rằng nhà họ Vương không tới mức bị người ta ăn đến sạt nghiệp được, nhưng mà hẳn là Vương Nhất Bác không thích có một người vợ to đùng ngã ngửa lại còn ngớ ngẩn đâu. Hai cụ già cũng leo lên xe ngồi, con la rất bất mãn mà kêu to một tiếng.

Trọng lượng của ba người lớn đặt hết lên thân mình con la tội nghiệp, nó cố tình đi thật chậm. Mẹ Nhất Bác sợ người trong bao bị cảm lạnh, liền lấy chăn bông đắp chân của mình phủ lên trên bao.

-02-

Vương Nhất Bác sáng sớm ngủ dậy đã cưỡi ngựa vào trong núi săn thú, ngày hôm nay có vẻ khá đen đủi, cả buổi cậu chỉ săn được mỗi con lửng nhơ nhỡ. Khu rừng ngập tuyết rơi thật sự rất lạnh, Vương Nhất Bác dắt ngựa, vắt con lửng đã chết lên lưng ngựa, một bước nông một bước sâu mà đi trong tuyết hơn nửa canh giờ, cảm thấy khuôn mặt đều bị đông cứng cả rồi. Cậu lôi bình rượu bắp trong ngực ra nhấp môi hai ngụm. Dịch thể cay nồng chảy qua yết hầu làm cậu rùng mình, mới cảm thấy có vài phần ấm áp chầm chậm lan tỏa từ đầu tới chân.

Rượu bắp mà cậu uống là rượu bắp nhà ủ dưới đất, độ rượu cao, hương vị thuần. Người không biết uống rượu mà uống một ngụm vào thì chỉ cảm thấy hắc đến hoảng, phải là người uống rượu lão luyện mới có thể thưởng thức được hương vị này.

Vương Nhất Bác cũng không phải sâu rượu, chỉ là từ nhỏ cậu đã theo các thợ săn lão luyện trong thôn vào núi, vật tùy thân mà mọi người mang theo đều là thứ này. Một là có thể nhấp vài ngụm trong ngày đông chống lạnh, hai là nhỡ có bị thương đến da thịt thì dùng để sát khuẩn cũng rất thuận tiện. Huống hồ trước giờ Vương Nhất Bác rất ưa kích thích, nên là uống rượu cũng phải uống loại cay nhất kìa.

Hôm nay ra ngoài quá vội, Vương Nhất Bác chỉ kịp mở nồi cơm ra ngó một cái, nhận ra đến cả miếng cháy cũng không còn. Vừa xong còn uống hai hớp rượu nặng, lúc này cái dạ dày trống rỗng mới quằn quại phát ra âm thanh kháng nghị.

Con ngựa cũng mệt mỏi, hơi thở vừa thoát ra ngoài lập tức biến thành một cuộn sương trắng trong không khí lạnh buốt. Tuyết rơi liên tục một tuần, lớp tuyết đọng dày đến tận đầu gối, con ngựa liên tục lảo đảo mấy lần. Vương Nhất Bác thương ngựa, sờ sờ bộ lông nhẵn bóng của nó. Con ngựa lạnh đến run run rẩy rẩy, nhưng vẫn thân mật cọ cọ mũi vào lòng bàn tay Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút, liền dứt khoát khoác súng săn trên vai lên lưng.

"Về nhà thôi."

Cậu nhẹ nhàng vỗ mông ngựa, con ngựa hí lên một tiếng vui vẻ, một người một ngựa gian nan cất bước xuống núi.

tbc

------------------------------------

Chú thích:

*Bảo trưởng: Chức vụ gần như giống trưởng thôn.

*Viên đại đầu: tiền tệ lưu hành thời đó (năm 1914)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com