TruyenHHH.com

Trans Binhao Jinhao Noi Mot Dang Nghi Mot Neo

1.

Có một thứ mà ai ở Yuehua Entertainment cũng biết:

Đó là Chương Hạo là người duy nhất có thể hiểu được suy nghĩ của Han Yujin.

Nhưng có một điều mà họ không biết là, Chương Hạo thực sự có thể nhìn thấy suy nghĩ của Han Yujin.

Thực ra lúc đầu Chương Hạo không có khả năng này, chỉ đơn giản là anh cảm thấy vì Han Yujin vẫn còn là một đứa trẻ nên sẽ cần nhiều sự quan tâm hơn.

Sau đó, đột nhiên anh nhìn thấy có thêm một Yujin phiên bản mini xuất hiện trên vai em trai mình. Ban đầu, Chương Hạo tưởng là do mình tập luyện quá nhiều nên sinh ra ảo giác. Anh tự an ủi bản thân như vậy rồi dụi dụi mắt của mình. Sau một khoảng thời gian ngắn không trọng lực, thứ chào đón Chương Hạo không phải là một không gian như ban đầu mà là đôi mắt tròn xoe của Han Yujin phiên bản thu nhỏ.

Được rồi... Thú thực là nó khá dễ thương.

2.

Ở vòng thử đầu tiên, Chương Hạo và Han Yujin được chia làm hai đội. Đội ngũ sản xuất đã làm cho bọn họ một cuộc nói chuyện hơi hướng công kích để tạo ra bầu không khí căng thẳng giữa hai đội.

Tất cả đều là người bạn tốt của nhau, đột nhiên phải nói ra những lời độc miệng hướng tới đối phương khiến mọi người đều cảm thấy gượng gạo khi nói. Khi tới lượt Chương Hạo nói những lời công kích, ánh mắt của anh tự nhiên hướng về phía đứa em út của đội K.

Han Yujin phiên bản thu nhỏ ngay khi bắt gặp ánh mắt của Chương Hạo thì chẳng biết lấy ở đâu ra chiếc băng rôn dơ lên, cả người run rẩy không thôi. Trên chiếc băng rôn màu đỏ thẫm có dòng chữ được viết bằng màu vàng:

"Yuehua KG là một gia đình"

Chương Hạo không nhịn được mà bật cười thành tiếng khiến mọi người xung quanh đều quay qua nhìn anh. Anh nhanh chóng nghiêm mặt trở lại, không nhìn Han Yujin nữa mà lấy lại sự bình tĩnh ban đầu.

Yujin nhỏ nhận ra mình bị Chương Hạo phớt lờ, đau khổ cúi đầu, chỉ còn vài sợi tóc trên đầu là đứng thẳng.

Sao lại dễ thương thế nhỉ? Chương Hạo mím môi cố gắng nhịn cười, trước khi bước ra, anh đã xoa đầu Han Yujin và thì thầm vào tai cậu "Yujin à, cố lên nhé. Anh sẽ cổ vũ cho em."

Mặc dù Han Yujin chỉ đơn giản gật đầu với anh, nhưng Yujin nhỏ trên vai đã thể hiện tấm lòng cảm kích chân thành của mình. Gò má của Yujin nhỏ phủ một màu hồng, khí thế lúc này giống như một bông hoa mọc trên núi cao vươn mình trong nắng hè.

Giống như dỗ dành một được trẻ vậy.

3.

"Hạo hyung, anh sao thế?"

Khi Chương Hạo nhìn thấy Hanbin phiên bản thu nhỏ trên vai của Sung Hanbin, não bộ của anh như bị ngưng hoạt động, cơ thể ngơ ngác bất động tại chỗ. Anh vô thức đưa tay lên trán để kiểm tra nhiệt độ, này chắc chắn là do máy sưởi trong phòng làm tăng nhiệt độ chứ không thể nào do anh bị ấm đầu được.

Hanbin nhỏ nhìn thấy hành động kỳ lạ của Chương Hạo liền lo lắng nhảy xuống từ vai Sung Hanbin, vươn tay của mình lên xoa xoa đầu Chương Hạo. Chương Hạo lúc này đang cảm thấy rất nóng, hơi thở của Hanbin nhỏ phả trên cánh tay không làm anh có cảm nóng, trái lại lại mang đến sự mát mẻ như làn gió mát thổ qua.

Không sao, lần đầu thì còn lạ, chứ lần hai thì quen rồi

Lạ thật, dù việc này có lặp đi lặp lại nhiều lần thì nó vẫn có gì đó sai sai khiến anh có duy nghĩ xấu. Mặc dù Chương Hạo nghĩ là vậy nhưng anh vẫn chỉ lắc đầu nói "Anh không sao, có lẽ anh hơi mệt một chút"

Sung Hanbin không nghi ngờ gì, cậu xoay người đi lấy nước nóng cho Chương Hạo. Hanbin nhỏ vẫn đứng ở vị trí cũ và xoa xoa ngón tay của Chương Hạo, Chương Hạo không chịu được liền véo chiếc má đầy đặn của Hanbin nhỏ, khuôn mặt Hanbin nhỏ trong chốc lát liền ửng đỏ.

Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, đồng tử của Chương Hạo liền phải mở to hết cỡ. Hanbin nhỏ không biết vì lý do gì mà cắn vào đầu ngón tay của anh. Mặt khác, nhân vật chính Sung Hanbin vẫn nở nụ cười rất thoải mãi, ngay cả cách nói chuyện vẫn là sự quan tâm chính đáng "Anh Hạo, anh thấy đỡ hơn chưa?"

Tất nhiên là không rồi. Mọi chuyện sẽ tốt hơn khi ai đó khác phải chịu cái cảnh này chứ không phải là anh! Tay của Chương Hạo ở trong khoảng không đã nắm chặt thành nắm đấm, anh ho khan một tiếng.

Ôi trời, chắc do tuổi nhỏ nên thèm ăn nhỉ? Có lẽ anh tìm thấy cách giúp cho Hanbin nhỏ này rồi, anh nhanh chóng rút ngón tay của mình ra khỏi miệng Hanbin nhỏ.

Khoảnh khắc anh rút tay ra, khuôn mặt Hanbin nhỏ như thể sụp đổ và nhanh chóng tức giận, quay người đi bỏ lại Chương Hạo phía sau.

Sau một lúc ngẫm nghĩ Chương Hạo liền nhận ra:

Hanbin nhỏ à, em là thật ra là đang gặm anh giống như gặm xúc xích đúng không?

4.

Khi Han Yujin bước vào thì Sung Hanbin đang mát xa cho Chương Hạo. Ánh đèn vàng lờ mờ trong phòng, tư thế lộn xộn của hai người cùng ánh mặt khiêu khích của Sung Hanbin, tất cả chúng liên tục tấn công vào thị giác của Han Yujin. Đôi mắt của cậu tối sầm lại, cậu bước vào căn phòng cùng với cơn gió lạnh bên ngoài và sự mệt mỏi, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt Chương Hạo

Chương Hạo, người vừa mới khóc xong, ngơ ngác ngẩng đầu lên, khuôn mặt có phần tái xanh đúng như Han Yujin dự đoán, ngay cả những động tác bình tĩnh nhất của anh cũng trở nên mong manh và yếu ớt. Màu tối nơi đáy mắt con ngươi của Han Yujin ngày càng đậm hơn, mặc dù đã chạy đến đâu ngay sau khi biết tin, nhưng cậu vẫn chẳng thể nào trở thành người thân thiết nhất với anh giống như ai đó.

"Làm phiền anh Hanbin nhiều rồi, anh Hạo bây giờ cứ để em chăm sóc."

Ah——

Sung Hanbin đột nhiên tăng sức ở bàn tay khiến Chương Hạo giật mình hét lên, quay đầu lại nhìn cậu bằng ánh mắt thắc mắc.

"Xin lỗi anh nhé, Hạo hyung, vừa rồi em có hơi mất trí." Căn phòng vốn đã tối, hàng lông mày cùng lông mi của Sung Hanbin che đi phần ánh sáng còn xót lại, để lại trong đôi mắt ấy một bóng tối sâu thẳm.

Chương Hạo mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, không khí dường như tràn đầy bụi bặm ngột ngạt, bốn phía xung quanh bị bao phủ bởi gió không thể xuyên thủng, những cảm xúc bức bối như đang trào ra trong đây.

"Làm gì có chuyện phiền phức ở đây chứ, anh Hạo cũng là soulmate của anh mà."

Sau câu nói của Sung Hanbin, những suy nghĩ vẩn vơ của Chương Hạo như bị dừng lại tại một điểm.

Soulmate?

Từ ngữ này có rất nhiều định nghĩa khác nhau. Là người đồng hành tinh thần, là tri kỷ, nhưng từ này thường được mọi người biết đến với một ý nghĩa khác — người yêu.

Sung Hanbin có biết là mình đang nói gì không vậy?

Nếu không lẽ nào, đây là điều em ấy muốn nói sao?

Không để cho Chương Hạo kịp suy nghĩ sâu hơn về vấn đề này, Han Yujin đã đi trước một bước nói "Anh Hanbin, chương trình này cũng chỉ là chương trình mà thôi." Đi kèm với lời nói của Han Yujin là một nụ cười, nhưng ánh mắt nhìn Sung Hanbin lại trở nên lạnh lùng.

Các thân chủ đang cãi nhau đương nhiên những tiểu nhân trên vai cũng không ngồi yên. Khi Chương Hạo nhận ra thì hai cục bông nhỏ đã kéo nhau ra một chỗ và gây lộn với nhau, cả hai trên người đều có rất nhiều màu sắc.

Để tránh cho mọi thứ trở nên nghiêm trọng hơn, Chương Hạo đành phải viện cớ bảo Sung Hanbin ra ngoài và nói chuyện với Han Yujin.

"Có phải em ghét Hanbin không?"

"Làm gì có chuyện đó chứ." Han Yujin hạ mi mắt xuống, cậu nhìn anh với biểu cảm tội nghiệp nói "Anh không tin em sao ạ?"

Chương Hạo rất muốn tin vào những lời mà cậu nói, nhưng Yujin nhỏ bây giờ đang đấm rất mạnh vào bao cát trước mặt nó. Nếu Chương Hạo nghe không nhầm thì Yujin nhỏ đang kêu tên của Sung Hanbin.

Chương Hạo lắc đầu bất lực.

Có vẻ như đứa trẻ này đang ở trong thời kì nổi loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com