TruyenHHH.com

[Trans] [Bác Quân Nhất Tiêu - 前夫的诱惑] Mê Hoặc Chồng Cũ

Chương 2

QuerenciaofBJYX_

Trans: Niệm
Beta: Rose Naples

Lần nữa trở lại căn biệt thự quen thuộc kia, Tiêu Chiến có chút cảm khái, một năm trước kéo hành lý rời khỏi đây, ký ức đến nay vẫn còn mới mẻ.

Lúc xe dừng ở trước cổng chính, đã có người từ trong nhà chạy ra, khom người cung kính mà kéo cửa xe ra. Tiêu Chiến ngồi ở trong xe nhìn ra bên ngoài, quả nhiên vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, anh cũng không nói gì, đi xuống xe.

Người nọ tựa hồ theo dư quang của ánh mắt cảm nhận được thứ gì đó, lúc này mới ngẩng đầu lên.

"Úi, đây không phải là Vãn Ngũ của chúng ta sao, vẫn còn phải chịu thương chịu khó như vậy à?" Tiêu Chiến mặc một thân âu phục trắng vốn đã rất xinh đẹp, lúc này còn cười một cách trào phúng, cũng có thể khiến người ta nhìn bằng một con mắt khác.

Vương Nhất Bác dời tầm mắt, phối hợp đi vào trong nhà, bảo mẫu nhận lấy áo khoác âu phục từ trong tay của hắn, "Đi làm mấy món cay Tứ Xuyên, lập tức đi đi, căn phòng bỏ không trước kia của em ấy thì một lát nữa đi dọn dẹp lại, biết chưa?"

"Vâng."

Vương Nhất Bác đứng ở cửa ra vào, không cần quay đầu lại cũng biết Tiêu Chiến đang làm gì, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút buồn cười, lập tức đi thẳng tới ghế sô pha, ngồi dựa vào.

Tiêu Chiến ở bên này nói xong, ánh mắt của Vãn Ngũ từ khó tin đã biến thành khinh thường, chân trước Vương Nhất Bác vừa bước vào trong phòng, chân sau Vãn Ngũ đã ưỡn thẳng người, "Tôi còn tưởng là ai? Hóa ra là phu nhân cũ?"

Ba chữ phu nhân cũ, bị Vãn Ngũ đặc biệt kéo dài ra, hơn nữa còn rất quái gở. Cậu ta ngẩng đầu lên, cho dù có thấp hơn Tiêu Chiến nửa cái đầu, nhưng vẫn không nhịn được kiêu ngạo. Đương nhiên cậu ta biết rõ Tiêu Chiến chán ghét cái gì, đơn giản chính là ghét hai chữ phu nhân này.

Nào biết được Tiêu Chiến của một năm sau, giống như thay đổi thành một người khác vậy, chẳng những không tức giận, ngược lại còn đi tới vỗ vai Vãn Ngũ, vừa vô cùng đau đớn vừa nói, "Cảm ơn cậu vẫn có thể thêm chữ cũ vào hai chữ phu nhân nha, nhưng một năm rồi mà cậu vẫn chưa thể leo lên được, thật là mất mặt đó."

Nói xong, Tiêu Chiến sải đôi chân dài bước vào trong nhà. Hoàn toàn không để ý đến khuôn mặt bị chọc tức của Vãn Ngũ ở đằng sau.

Vào phòng, Tiêu Chiến cũng không có khách khí, biết rõ Vương Nhất Bác đang dựa vào trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, anh vẫn đặt mông ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác. TV đang chiếu tới ca khúc của một tiểu minh tinh đang nổi tiếng. Tiêu Chiến cầm lấy điều khiển từ xa ở trên bàn, khẽ vươn tay liền tắt đi.

Vương Nhất Bác ngay cả con mắt cũng không thèm mở ra, "Ầm ĩ xong rồi?"

"Không phải ở riêng rồi sao?" Tiêu Chiến buông điều khiển từ xa xuống, giọng điệu vô cùng không tốt nói, "Tại sao cậu ta vẫn còn ở đây?"

"Cha cậu ta là trợ lí của cha nuôi tôi, đương nhiên là phải giữ lại." Vương Nhất Bác mở mắt ra, quả nhiên là thấy Tiêu Chiến đang nhìn mình, bất đắc dĩ nói, "Em cứ coi như, lúc buồn chán sẽ có người tới mua vui cho em là được rồi."

"Cắt, tôi chỉ là ở nhà anh ăn một bữa cơm thôi, cũng không phải là muốn ở lại nhà anh." Vốn dĩ Tiêu Chiến chỉ muốn cùng Vương Nhất Bác ăn một bữa cơm, đợi một lúc là xong rồi, ý muốn ở lại hôm nay căn bản sẽ không có trong kế hoạch.

"Được, tôi biết rồi." Vương Nhất Bác dựa vào tới khó chịu, ngồi thẳng người lên, "Vậy tôi sẽ không cho bọn họ dọn dẹp nữa."

"Vương Nhất Bác anh là người sao? Anh nhìn thử xem bây giờ mấy giờ rồi, ăn cơm xong là mấy giờ rồi, anh liền để tôi quay về giữa đêm như vậy sao?" Tiêu Chiến chán nản, cảm thấy một năm không gặp, Vương Nhất Bác vẫn là cái đồ đầu heo.

"Tới đây." Vương Nhất Bác dang hai tay, "Cho tôi ôm một cái."

Tiêu Chiến còn chưa kịp do dự, đã bị Vương Nhất Bác kéo vào trong lồng ngực, cả người liền nhào vào. Là cái cảm giác quen thuộc ấy, Tiêu Chiến chôn ở trước ngực Vương Nhất Bác hít một hơi, vừa định trêu chọc, chợt nghe Vương Nhất Bác nói, "Tôi nhớ em lắm."

Một câu nói đâm thẳng vào tim Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chưa bao giờ ôn nhu như vậy, cái gì mà tôi yêu em hay tôi nhớ em, xưa nay Tiêu Chiến chưa từng nghe thấy miệng hắn nói như thế.

Đừng nói là những thứ này buồn nôn, lúc trước nếu Vương Nhất Bác mà nói được một câu muốn anh ở lại, Tiêu Chiến cũng không thể hạ được quyết tâm lớn như vậy, đầu không ngoảnh lại liền rời đi.

Bây giờ, Vương Nhất Bác đang ôm anh, nói tôi nhớ em.

Tiêu Chiến vốn có ý định trêu chọc, trong lúc nhất thời lại không biết mình nên nói cái gì.

Lúc Vãn Ngũ bước vào trong nhà, đập vào mắt cậu ta chính là cảnh tượng như vậy, tức đến mức suýt chút nữa muốn thăng thiên tại chỗ.

Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh mở cửa, vội vàng chui ra khỏi lồng ngực của Vương Nhất Bác, sau đó ngồi ngay ngắn lại, "Ấy, ngại quá ha, đột nhiên trở về lại khiến cậu phải ăn cẩu lương rồi."

Anh rõ ràng là nhìn vào Vãn Ngũ nói, vành tai lại đỏ lên một mảng, ngồi ở bên cạnh Vương Nhất Bác tâm tình thật tốt, bị phá hỏng cũng không sao hết.

Vãn Ngũ liếc mắt một cái, liền lui xuống.

Lúc này không có người quấy rầy nữa, Tiêu Chiến liền cảm thấy hối hận sao lúc nãy lại tắt TV đi. Anh ho khan vài tiếng, cảm thấy vẫn nên lấy lại mặt mũi cho mình, "Tôi còn cho rằng sau khi tôi đi rồi, anh sẽ ngoan ngoãn cưới Vãn Ngũ ."

"Sẽ không."

"Hả?" Tiêu Chiến không nghe rõ, quay đầu nói, "Anh nói gì cơ?"

"Tôi nói, không thể nào." Vương Nhất Bác đón lấy ánh mắt của Tiêu Chiến, gằn từng câu từng chữ nói.

"Vậy chính là anh còn chưa có mang người mình thích về đúng không?" Tiêu Chiến nheo mắt, chớp chớp lông mi nói, "Vậy có lẽ tôi không biết người đó đâu đúng không? Vậy tại sao đã lâu như vậy rồi anh còn chưa mang người về?"

Từ lúc Tiêu Chiến bắt đầu nói Vương Nhất Bác có người mình thích ở bên ngoài, sắc mặt Vương Nhất Bác đã không được tốt lắm, nhưng mà Tiêu Chiến hoàn toàn không phát hiện ra, vẫn tiếp tục lải nhải nói, "Khi nào anh mới mang về? Lúc ấy anh không thường xuyên ở nhà, cũng mặc kệ tôi, nhất định là đã thích người khác, tôi lúc ấy còn tưởng đó là Vãn Ngũ......"

"Em còn nói tôi." Vương Nhất Bác cắt đứt mấy lời lảm nhảm của Tiêu Chiến, "Không phải em cũng ngày ngày lẩm bẩm yêu tên Đổ Vương đó tới chết đi sống lại hay sao?"

"Ngao anh!" Tiêu Chiến chỉ vào Vương Nhất Bác không phục nói, "Anh không cho tôi nhắc tới Đổ Vương mà, giờ là do anh tự mình nói ra đấy nhá!"

(*) (ngao): Om sòm, oai oái (tiếng kêu gào của người hoặc thú)

"Tôi cam tâm tình nguyện." Vẻ mặt của Vương Nhất Bác hoàn toàn không còn ôn hòa như vừa rồi, mím môi mặt không thay đổi nói.

"Anh ghen sao?" Tiêu Chiến thừa thắng xông lên, "Anh có phải ghen hay không!"

"Không có, đừng quá tự tin như thế." Vương Nhất Bác đứng dậy, vỗ vỗ mấy nếp nhăn trên áo sơ mi, "Cơm còn phải đợi một lát nữa, tôi đi tắm rửa trước."

Trong phòng tắm, Vương Nhất Bác qua tấm gương nhìn vào hình xăm con xúc xắc trên xương quai xanh, xuất thần hơn nửa ngày.

Rất nhiều người đều chưa từng gặp qua Đổ Vương, nhưng tất cả mọi người đều biết, ở vị trí xương quai xanh gần cổ áo của Đổ Vương có một hình xăm con xúc xắc.

Sau này chậm rãi biến thành một loại biểu tượng cho thân phận.

Trong tay hắn nắm vòi hoa sen, chưa đầy một lát sau, liền đem hình xăm tẩy đi.

Ký hiệu biểu tượng cho thân phận của Đổ Vương, là được dán lên, chuyện này chỉ có mỗi mình Đổ Vương biết. Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy rất thú vị, chỉ muốn chơi đùa một chút mà thôi, ai biết lại bị người khác nhìn thấy, liền truyền ra bên ngoài, truyền tới truyền lui, cũng không thể thu lời truyền trở về được nữa.

Vương Nhất Bác vừa mới đem hình xăm tẩy sạch sẽ xong, cửa phòng tắm đã bị đẩy ra.

Tiêu Chiến ngã lộn nhào dưới đất lao vào, lúc đâm vào người Vương Nhất Bác, khó khăn lắm mới dừng lại được.

Nhiệt độ trong phòng tắm vốn đã rất cao, Tiêu Chiến cảm thấy mặt mình đều muốn đỏ lên rồi, không phải anh chỉ muốn đến nhìn một cái thôi sao, ai mà biết được cửa lại không khoá chứ!

Anh ho khan một tiếng, lúng túng ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt của Vương Nhất Bác, "Tôi nói, lúc tôi đi ngang qua đây lòng bàn chân bị trượt một cái, anh có tin không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com