TruyenHHH.com

Trans Bac Chien Toi Hoai Nghi Cp Cua Toi Xuyen Khong Roi

Vương Nhất Bác ngồi trong phòng karaoke đăm chiêu suy nghĩ về nụ hôn khi nãy ở toilet.

Đó chỉ là một nụ hôn nhằm mục đích phục vụ cho lợi ích cá nhân.

Cậu có thể rất thẳng thắn thừa nhận rằng bản thân hi vọng sẽ thông qua phương thức như vậy để xoá bỏ đi khoảng cách ngượng ngùng giữa mình với Tiêu Chiến, sau đó tiến vào trạng thái tốt nhất để hoàn thành vai diễn trong phim.

Mặc dù nghe rất mất mặt, nhưng cậu không ngại, bởi vì cậu biết cơ hội tài nguyên tìm đến mình đang ngày một ít, nhất định phải biết nắm bắt cái có sẵn trong tay.

Chỉ là một nụ hôn, cũng không phải là nụ hôn đầu tiên, hơn nữa Vương Nhất Bác cậu còn không phải chỉ hôn qua có một người. Đối với cậu mà nói đây chẳng qua là chuyện nhìn riết thành quen, thậm chí là không có nửa điểm thú vị.

Vì thế cậu cảm thấy rất bình thường đi hôn Tiêu Chiến, nhưng kết quả cuối cùng lại không lường trước được, Vương Nhất Bác sau đó có chút rối loạn.

Khoảnh khắc hai môi chạm vào nhau, Vương Nhất Bác cảm thấy tim mình đập loạn xạ. Đôi môi Tiêu Chiến mềm mại mang theo ướt át, còn có một loại tư vị ngòn ngọt không xác định ẩn chứa bên trong. Vương Nhất Bác lúc đó thiếu mất kìm chế, nội tâm dấy lên một cảm giác muốn xâm chiếm dây dưa.

Ban đầu Tiêu Chiến kinh ngạc, không có đáp lại cậu. Nhưng Vương Nhất Bác cảm nhận được cơ thể ấm nóng của mình như đang thiêu đốt anh, cuối cùng Tiêu Chiến có chút tách môi ra, bắt đầu đáp trả lại nụ hôn của cậu, môi lưỡi cả hai rốt cuộc cũng thuần thục mà đan vào nhau, cuồng loạn đuổi bắt. 

Vương Nhất Bác có chút tham lam mút qua đầu lưỡi mềm mại của Tiêu Chiến, rõ ràng đều là môi răng giống nhau, thế nhưng ở giữa bờ môi người kia lại nhàn nhạt vị ngọt, giống như thuốc phiện có mùi vị béo ngậy khiến cho người ta chìm đắm trong đó. 

Để cho người ta thật rất muốn, ăn sạch anh. 





Vương Nhất Bác sờ lên môi của mình, giống như một giấc mơ, cậu khó mà tin được chỉ một nụ hôn như thế liền có thể kích thích ý nghĩ xằng bậy bên trong bản thân. 

Đây là vấn đề khiến Vương Nhất Bác 21 tuổi cảm thấy nan giải. 

Đương nhiên cậu còn chưa kịp tìm ra đáp án, "hung thủ" tạo ra nghi vấn đó lại tự tìm đến, lặng lẽ một bên mà ngồi cạnh cậu. 

Vương Nhất Bác vừa mới chìm vào hồi ức về nụ hôn kia, chính chủ đột nhiên ngồi xuống tới, ngược lại khiến cậu có chút không được tự nhiên.

Cho nên cậu quyết định chọn lấy cách khập khiễng nhất để phá vỡ tình trạng ngượng ngùng này đi. Mời Tiêu Chiến hát.

Hát bài hát cậu yêu thích nhất. 


Hai người cầm lên micro, đứng cách nhau có chút gần, Vương Nhất Bác hát được nửa đoạn, lượt tiếp theo muốn để nhường người kia, Tiêu Chiến lại bỏ lỡ mất nhịp nhạc đệm, tưởng rằng đoạn này anh không biết hát, cậu cầm micro lên định hát tiếp anh. 

Tiêu Chiến ngay lúc đó lại mở miệng hát, thanh âm kia có chút khàn đặc, không giống với chất giọng trong trẻo tinh khiết thường ngày. Vương Nhất Bác trong ánh mắt có chút quỷ dị nhìn qua Tiêu Chiến. 

Quay đầu nhìn lại, bốn mắt chạm vào nhau. 

Cậu nhìn thấy trong ánh mắt hoa anh đào kia của Tiêu Chiến tràn ngập một biển nước, phản ánh trong hai lăng kính ướt át kia còn thấy rõ hình ảnh của chính mình bên trong. 

Vương Nhất Bác biết rõ Tiêu Chiến có đôi mắt rất đẹp, mà người bình thường thì ai lại không thích chiêm ngưỡng cái đẹp, bao gồm cả cậu. 

Cho nên cậu biết, người sở hữu ánh mắt như thế, trời sinh chính là nét mặt ẩn chứa tâm tình. Tiêu Chiến mỗi lần nhìn vào người khác đều là kiểu ôn nhu lại chăm chú như thế, thật dễ khiến cho người đối diện tự sinh ra một loại ảo giác tình ý dạt dào. 

Đây cũng là ấn tượng đầu tiên Vương Nhất Bác cảm nhận được khi gặp Tiêu Chiến.

Nhưng hôm nay, lần đầu tiên trong đôi mắt ngấn nước ấy, cậu nhìn thấy ở anh một cảm xúc mà trước đây chưa từng có - nỗi buồn.

Đối phương nhìn mình, trong ánh mắt chất chứa đều là nỗi buồn.

Trong đôi mắt hoa đào ấy, Vương Nhất Bác dường như chỉ thấy mỗi hình ảnh của mình, thật sâu lắng, thật u tối. Tối đến nổi giống như ánh sáng của cả thế giới này đều bị anh tắt hết, chỉ chừa lại đúng một điểm sáng duy nhất bên trong ánh mắt kia, mà điểm sáng ấy chính là cậu.

Trong khoảnh khắc đó, Vương Nhất bác có một ảo giác vô cùng hoang đường ——
Cậu cảm thấy Tiêu Chiến đối với mình có tình yêu. 


Bởi vì cái nhìn kia thật quá mức thâm tình, quá mức nghiêm túc, giống như là núi băng ngàn năm hoà vào trong nước, từng lớp băng lạnh dần được tan chảy, lộ ra bên trong chính là hơi ấm rực lửa. Sự dịu dàng ấm nóng ấy bao phủ lấy cậu, tuyệt nhiên không có chỗ trốn.
Kia là ánh mắt đang nhìn về phía người yêu, còn lại là người mình yêu sâu sắc.  

Sau đó, Vương Nhất Bác nghe được câu đầu tiên người kia nhìn mình hát chính là:

"Anh không thể giữ em ở lại" 




Bài hát kết thúc, Tiêu Chiến bị tiếng vỗ tay của mọi người làm giật mình, nhanh chóng để micro xuống, cũng không còn nhìn Vương Nhất Bác nữa. Dứt khoát đến mức khiến Vương Nhất Bác thậm chí cảm nhận được ánh mắt thâm tình buồn sầu vừa nãy của anh vốn chỉ là ảo giác của bản thân tự có.

Nhưng cậu cũng không muốn làm rõ chuyện đó, là ảo giác cũng được, là nhập vai quá sâu cũng được, hay thật sự anh có thích cậu cũng được. Những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng chính là cậu có thể lợi dụng tâm tình như vậy để hoàn thành tốt hiệu quả quay phim. 

Cho nên cậu cũng không đi đến nói chuyện với Tiêu Chiến, sau đó bị Kỷ Lý kéo vào cuộc chiến lắc xí ngầu bên kia. 



Cả đoàn sau đó kéo ra về, Tiêu Chiến đã uống rất nhiều rượu, từ trong đám đông Vương Nhất Bác chỉ cần liếc một cái liền nhìn thấy dáng vẻ rũ rượi của anh. 

Nét mặt ấy so với lúc trước đã đỏ hơn, ánh mắt cũng đỏ hơn, bên trong nhìn vẫn ướt át như thủy triều. Tiêu Chiến hiện tại đang nhìn một diễn viên phụ của đoàn mỉm cười, cánh tay còn thân mật choàng qua vai người kia làm điểm tựa. 

Vương Nhất Bác đứng cách đó một khoảng nhìn đến nhíu mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tự chế giễu. 

Anh ta quả nhiên đối với ai cũng đều như thế, mày trước đó còn tự luyến người ta yêu mày cái quỷ gì chứ? 

Không hiểu sao bản thân lại cảm thấy có chút bực bội, Vương Nhất Bác nghiêng người lướt qua hai người bên cạnh đi lên phía cổng ra, vốn là không có chút ý định quay đầu, đột nhiên từ sau lưng nghe thấy có tiếng người gọi lại: 

"Vương lão sư" 

Là diễn viên phụ mà Tiêu Chiến đang dính lấy, hiện tại đang có chút ngượng ngùng gọi cậu. 

"Chiến ca uống nhiều quá rồi, cậu có thể đưa anh ấy về không? Tôi còn có việc bên đoàn phim khác, phải nhanh chóng qua đó" 

Giọng nói rất nhỏ, lại có chút thiếu tự tin, bởi vì mọi người đều biết Tiêu Chiến là làn gió xuân, mát mẻ lại vô cùng hòa nhã, đối với mọi người trong đoàn đều rất dễ kết bạn. Nhưng ngược lại với anh, Vương Nhất Bác cậu lại chính là ngọn núi tuyết cao lãnh, cái lạnh của cậu không phải là kiêu ngạo tỏ ra cao lãnh, chính là kiểu lạnh từ bản chất toát ra. 

Cho nên diễn viên phụ như cậu chàng thật ra cũng không nghĩ rằng bản thân sẽ có cơ hội để cùng người trước mặt kết thân. Đây là lần đầu tiên từ lúc vào đoàn cậu cùng với Vương Nhất Bác nói chuyện, dĩ nhiên không tránh được sự rụt rè, xấu hổ. 


Quả nhiên, Vương Nhất bác từ chối: 
"Anh ấy có quản lý của mình mà, không cần ai đưa đâu" 

"Thật sao?"
Nam diễn viên phụ có chút bất ngờ, bởi vì thời gian cậu ở đoàn phim mặc dù không nhiều, nhưng cậu biết trong đoàn phim này những chuyện lớn nhỏ liên quan tới mình Tiêu Chiến đều là tự anh giải quyết. Trợ lý hay staff riêng hầu như rất hiếm khi xuất hiện. 

Vương Nhất Bác mím chặt môi nhìn qua Tiêu Chiến, anh kì thực là uống say, mặt đỏ như gấc chín, giống như trang điểm lố quá phấn má hồng hòa vào ngũ quan tổng thể khuôn mặt, mà như thế lại càng khiến dung mạo anh tuấn đó thêm say đắm lòng người. 

Miệng còn đang mấp máy như đang nói gì đó, bờ môi kia bình thường không trang điểm đã hồng tự nhiên nay phủ thêm lớp men tựa hồ biến thành một màu đỏ mê người. Giống như một quả táo chín, từ xa liền có thể ngửi được mùi thơm tỏa ra ngào ngạt. 

Nhìn một lúc, Vương Nhất Bác đột nhiên lại cảm thấy trái tim có chút ngứa ngáy khó chịu, hai tay không tự chủ được siết chặt, vừa mới khẽ đưa tay lên một chút lại nghe rõ tiếng Tiêu Chiến lầm bầm trong miệng, sau đó lập tức buông xuống.  

"Không thể ở cùng Vương Nhất Bác..." 

Thanh âm rất nhỏ, nam diễn viên phụ kia hình như không có nghe thấy, nhưng nghe đến tên mình Vương Nhất Bác dĩ nhiên có phần nhạy cảm hơn, một chữ cũng không sai lệch được. Vương Nhất Bác hừ lạnh một tiếng. 

Quả nhiên, đều chỉ là ảo giác. 

Sau đó, cậu một câu cũng không nói liền quay người đi tiếp. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com