Trans Bac Chien Toi Hoai Nghi Cp Cua Toi Xuyen Khong Roi
Tiêu Chiến đi gặp người phụ trách ở quán cà phê dưới khách sạn, người kia trên tay vẫn còn trắng tinh một vải băng quấn vết thương, nhâm nhi cốc cà phê uống một ngụm. Trông thấy Tiêu Chiến đi đến, người phụ trách liền trưng ra bộ mặt khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ mới muốn tìm tôi hối lỗi sao? Muộn rồi" Tiêu Chiến cũng không muốn cùng hắn nói nhảm, trực tiếp ném tập phong bì trên bàn dứt khoát: "Xem qua một chút đi, ai cùng ai hối lỗi còn chưa biết đâu" Người phụ trách hừ một tiếng khinh thường, nhưng nụ cười đắc chí kia không kéo dài được lâu liền vụt tắt, sắc mặt hắn liền biến đổi khi mở phong bì ra xem. Bên trong là một xấp ảnh chụp một nam một nữ đang thân mật, tình tứ khoát tay nhau đi vào khách sạn. Tuy chụp trong bóng tối, thế nhưng khuôn mặt cùng dáng vẻ hai người kia lại vô cùng rõ nét, mà nam nhân trong đó không ai khác lại chính là người phụ trách trước mặt. "Nếu tôi không nhìn nhầm thì đây là vợ của sếp ông" Tiêu Chiến chỉ vào người nữ trong tấm ảnh nói. Tay người phụ trách run run: "Sao..sao cậu lại biết?" Tiêu Chiến hừ lạnh, tôi không chỉ biết nhiêu đó, tôi còn biết tương lai một năm sau, ông lại vì bị sếp của mình phát hiện vụng trộm với vợ nên đuổi cổ ra khỏi công ty, cùng đường bí lối mà đi bán hết tất cả số điện thoại của đoàn làm phim từng hợp tác. "Vợ của sếp ông vốn xuất thân là một người mẫu, dung mạo xinh đẹp như vậy, sếp của ông khẳng định là rất yêu cô ta. Ông thử nghĩ xem, nếu như sếp ông phát hiện được cấp dưới mà mình một tay nâng đỡ đi đội cho ông ấy một cái mũ xanh trên đầu, vậy chén cơm của ông có còn ăn ngon được nữa không?" Tiêu Chiến nói xong liền khẽ nhếch miệng, nụ cười yêu nghiệt giống hệt một con hồ ly. "Cậu....cậu muốn làm gì?" Người phụ trách có chút run rẩy hỏi. "Rất đơn giản, không truy cứu chuyện của Vương Nhất Bác nữa, cả hai chúng ta cùng lùi một bước. Ông không làm khó dễ chuyện liên quan tới A Lệnh chúng tôi, tôi cũng sẽ đem bí mật này chôn vùi vĩnh viễn. Nếu không...." Tiêu Chiến ngừng lại một chút, âm thanh sau đó giống như ngâm trong nước lạnh hơn bốn ngày mới được lấy ra nhỏ giọng: "Tôi bảo đảm, những tấm hình này nhất định sẽ nằm trong hộp thư của sếp ông" Tiêu Chiến nhìn bóng lưng chán nản mà ra về của người phụ trách, ánh mắt cong lên khó giấu ý cười. Tâm trạng tốt kia còn không có kéo dài được bao lâu liền nhìn thấy bóng dáng sư ca đi đến ngồi xuống nhìn anh mỉm cười. "Chúc mừng Tiêu lão sư kế hoạch thành công mỹ mãn, không biết về khoản thù lao ngài định thanh toán như nào a? Xem nào, chuyển qua wechat, quẹt thẻ hay đưa tiền mặt cũng đều có thể thông qua" Tiêu Chiến đẩy cốc cà phê uống dở của người phụ trách khi nãy qua phía sư ca, nói: "Uống đi, thù lao của anh, vất vả rồi" "WTF? Tiêu Chiến em có nhầm lẫn không vậy hả? Anh đây dù sao cũng đường đường là một thợ chụp ảnh chuyên nghiệp, một bức chụp của lão tử đây có giá trên dưới 100.000 tệ đó. Em để anh cầm máy ảnh ngàn vàng của mình đi làm chó săn chụp lén đã đành, đưa một ly cà phê này là có thể phủi mông bỏ đi sao? Lại còn là của người khác uống qua nữa chứ?"Sư ca dĩ nhiên không muốn ôm cục tức này nghẹn chết, nhanh chóng một mạch mà xả ra với người đối diện. "Được rồi, đại ân đại đức không thể nào cảm tạ, lúc trở về sẽ mời anh ăn cơm, cảm kích cái máy ảnh ngàn vàng cùng tài chụp hình xuất chúng của anh" Tiêu Chiến lườm người kia một cái, cầm lấy cốc cà phê của mình uống.Sư ca bĩu môi, gần đây cai thuốc thành công lại chuyển sang bị nghiện đồ ăn vặt, anh móc trong túi ra viên kẹo cao su cho vào miệng nhai lấy nhai để, nhìn cái người rất thư thả mà uống cà phê kia liền nói: "Em hành hạ anh như thế chung quy lại cũng là vì cậu diễn viên kia chứ gì. Ông đây xem nào, Tiêu Chiến trước giờ vô cảm với muôn vàn bụi hoa phiến lá kia nay đã thực sự nằm trong tay người khác rồi" Tiêu Chiến nghe vậy cũng không giận, cười cười: "Anh có tin vào luân hồi không?"Sư ca nhíu mày: "Hả?""Luân hồi chính là, đã là người đó thì quay đi quay lại cũng vẫn là người đó. Là số mệnh, trốn cũng không thoát" Tiêu Chiến nói xong đứng lên, chuẩn bị rời đi. Sư ca không cam tâm liền đưa tay muốn kéo anh lại: "Nè nè, em chờ chút a, anh..." Một câu còn chưa nói xong trọn vẹn, một đôi tay khác liền hung hăng chộp lấy tay anh hất lên. Sư ca quay sang nhìn liền đụng phải ánh mắt lạnh như núi băng ngàn năm lấp vùi trong tuyết của người thiếu niên trước mặt ngó nhìn chằm chằm. "Sao em lại tới đây? Không chịu nghỉ ngơi thêm chút nữa?"Tiêu Chiến không đợi người kia lên tiếng liền mở miệng hỏi. "Ồ, cũng kiên trì theo đuổi dữ ha" Sư ca khoanh tay có chút buồn cười nhìn xem ánh mắt đầy đe dọa của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác chau mày, đôi mắt bên trong đều là nộ khí, khoảnh khắc nhìn qua phía sư ca cơ hồ như có dao phóng ra, giận đến mức còn muốn dùng dao đó róc hết lớp da thịt của người kia ra khỏi xương cốt. "Cậu trừng mắt nhìn tôi làm gì, tối hôm đó tôi với hắn cũng có phải hôn thật đâu. Tiểu tử mới lớn đã thù dai như thế" "Được rồi, được rồi, em đi ra xe chờ anh chút, anh lập tức ra ngay a" Nhìn tình hình giống như sắp xảy ra ẩu đả, Tiêu Chiến nhanh chóng dàn xếp đẩy Vương Nhất Bác ra phía ngoài cổng. Vương Nhất Bác chau mày, nhìn anh một phát liền không nói gì, chỉ là đi được vài bước lại quay đầu trừng mắt tới sư ca. Nhìn bóng dáng kia đã đi được một quãng đủ xa, sư ca cười quay sang nhìn Tiêu Chiến hỏi lại: "Dính rồi? Là cậu ta?" "Sai" Tiêu Chiến phủ nhận."Là trước giờ vẫn luôn là em ấy" Tiêu Chiến cười lướt qua người sư ca cất giọng với gọi: "Vương lão sư~" Không có phản hồi. "Vương lão sư, em có đói bụng không hả, anh rất đói a, sáng vẫn chưa có ăn gì hết" Nói xong, phía trước mặt liền xuất hiện một thanh sô cô la. Vương Nhất Bác đút tay vào trong túi lấy ra một thanh sô cô la vừa mỏng vừa dài, mặt lại đem dán ngoài cửa sổ không có nhìn anh, giống như đồ ăn vặt này là ai đưa cho Tiêu Chiến chứ không phải là cậu. Tiêu Chiến cười tươi hơn, hai tay nắm chặt lấy tay đang cầm sô cô la của người kia, lột vỏ xong liền cúi đầu ngậm lấy một mảnh, hương vị ngọt ngào lập tức tuôn ra tại đầu lưỡi. Sau đó anh cầm sô cô la lên giật giật lấy ống tay người kia, đưa thứ đồ ăn ngọt ngào ấy đến bên miệng Vương Nhất Bác nói: "Ăn không? Anh nghe nói đồ ngọt có thể làm dịu đi vị chua" Thiếu niên nhìn thanh sô cô la đã bị cắn mất một nửa đưa tới miệng, lại ngẩng đầu nhìn, nam nhân ánh mắt ngân ngấn nước như ngân hà trên trời đang nhìn cậu. Người kia mím môi một cái, nhưng vẫn cúi đầu ngậm lấy một mảnh sô cô la, vừa nhai vừa nói:
"Em không có ghen.."
"Tôi trước giờ chưa từng ăn đồ ăn vặt" Tiêu Chiến nhìn qua ống kính nói với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cùng chững chạc. "Cái rắm a" Tiếng nói đó còn chưa thốt ra xong liền nghe thêm một câu nói khác lấp vào: "Anh khi nãy vừa mới ăn một cái thanh sô cô la đó" Tiêu Chiến nhe răng thỏ đi tới muốn đánh người kia một trận, cuối cùng đến gần lại là ôm lấy, hai người đối mặt liền cười với nhau rất tươi. Giữa lúc đang cười đùa, đạo diễn ở đằng kia hét lên bắt đầu quay, hai người nhập vai, một cảnh đoàn tụ, diễn xuất rất chân thành và cảm động. Đạo diễn nhìn qua từng cảnh xa gần một lượt liền gật đầu thuận lợi nói thông qua. "Tiêu lão sư với Vương lão sư càng ngày càng ăn ý nha" "Thật rất giống với Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ nha" "Đạo lữ đó" "...." ......Xung quanh tiếng cười nói cảm thán vang lên không ngừng, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác hiện tại đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, quạt điện nhỏ thổi ở giữa hai người mang theo mọt vài sợi tóc bay tung tóe. Vương Nhất Bác đang nghịch điện thoại, vùi đầu vào màn hình mờ mờ sáng bóng, bên cạnh còn in rõ khuôn mặt của Tiêu Chiến. Tuy không nhìn nhau nhưng Vương Nhất Bác biết anh cũng đang nhìn cậu cười, nét mặt dịu dàng, giống như sắc hoa vào giữa trời tháng ba làm lòng người say đắm. Xung quanh đều là tiếng cười đùa, tiếng người qua lại ồn ào và tiếng ve kêu không dứt của mùa hè. Cậu nhóc cúi đầu một tay lướt điện thoại, ngón út dưới kia lại nhẹ nhàng đan vào ngón út của người bên cạnh không rời. Ngày hè xinh đẹp, chính là loại cảnh sắc đẹp nhất trong năm.
"Em không có ghen.."
"Tôi trước giờ chưa từng ăn đồ ăn vặt" Tiêu Chiến nhìn qua ống kính nói với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cùng chững chạc. "Cái rắm a" Tiếng nói đó còn chưa thốt ra xong liền nghe thêm một câu nói khác lấp vào: "Anh khi nãy vừa mới ăn một cái thanh sô cô la đó" Tiêu Chiến nhe răng thỏ đi tới muốn đánh người kia một trận, cuối cùng đến gần lại là ôm lấy, hai người đối mặt liền cười với nhau rất tươi. Giữa lúc đang cười đùa, đạo diễn ở đằng kia hét lên bắt đầu quay, hai người nhập vai, một cảnh đoàn tụ, diễn xuất rất chân thành và cảm động. Đạo diễn nhìn qua từng cảnh xa gần một lượt liền gật đầu thuận lợi nói thông qua. "Tiêu lão sư với Vương lão sư càng ngày càng ăn ý nha" "Thật rất giống với Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ nha" "Đạo lữ đó" "...." ......Xung quanh tiếng cười nói cảm thán vang lên không ngừng, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác hiện tại đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, quạt điện nhỏ thổi ở giữa hai người mang theo mọt vài sợi tóc bay tung tóe. Vương Nhất Bác đang nghịch điện thoại, vùi đầu vào màn hình mờ mờ sáng bóng, bên cạnh còn in rõ khuôn mặt của Tiêu Chiến. Tuy không nhìn nhau nhưng Vương Nhất Bác biết anh cũng đang nhìn cậu cười, nét mặt dịu dàng, giống như sắc hoa vào giữa trời tháng ba làm lòng người say đắm. Xung quanh đều là tiếng cười đùa, tiếng người qua lại ồn ào và tiếng ve kêu không dứt của mùa hè. Cậu nhóc cúi đầu một tay lướt điện thoại, ngón út dưới kia lại nhẹ nhàng đan vào ngón út của người bên cạnh không rời. Ngày hè xinh đẹp, chính là loại cảnh sắc đẹp nhất trong năm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com