TruyenHHH.com

Trans Abo Dash Ijen

Jiheon không muốn nhiều chuyện, chỉ là anh không thể ngăn được sự tò mò của mình. Nhưng mà, Kwon Jaekyung nợ cậu ta để làm gì?

Anh cảm thấy khó hiểu khi Jaekyung lại chịu đựng mọi rắc rối và bị vướng vào tình huống đó. Chuyện cậu đi vay tiền là không thể.

Chắc chắn không phải vì tiền. Với tính cách của Jaekyung, không đời nào cậu bất chấp vì ai đó để rồi cuối cùng mắc nợ họ. Và cậu cũng sẽ không đủ nhận thức để cho đó là một món nợ, ngay cả khi Jaekyung vô tình mắc nợ người ta.

Jaekyung giúp vì cậu thực sự thích Cha Sunghyun, nhưng tại sao lại phải nói là mắc nợ? Nếu Jaekyung không có cảm xúc, thậm chí cậu còn chẳng quan tâm. Bởi vì là Kwon Jaekyung nên mới nói như vậy sao?

'Em ấy thực sự... nợ cậu ta sao? Jaekyung không phải chỉ đưa ra lời bào chữa vì muốn ở bên cậu ta đâu đúng không?'

"Bây giờ anh lại nghĩ gì nữa vậy?"

Jaekyung chen vào như một bóng ma khi Jiheon đang chìm đắm trong suy nghĩ.

"Anh có nghĩ gì đâu."

"Đừng nói dối. Nó hiện rõ trên mặt anh kìa."

"Không, thật mà, anh không nghĩ gì cả."

Jiheon bình tĩnh nói, nhìn khuôn mặt của mình trong gương chiếu hậu. Anh thấy Jaekyung ngồi bên cạnh thở dài.

"Đừng thở dài nữa. May mắn của em sắp cạn rồi."

Jiheon mỉm cười, bối rối nói.

Thay vì trả lời, Jaekyung chống khuỷu tay lên khung cửa sổ. Cậu chạm tay vào trán, như thể đang suy nghĩ sâu xa, rồi lại thở dài.

"Lúc em còn ở Úc, anh ấy đã sang đấy quay phim."

"Này, em không cần phải nói với anh đâu."

Jiheon xen vào, có vẻ hơi mất cảnh giác.

"Anh không tò mò. Nếu em không muốn nói về chuyện đó thì đừng nói. Em không cần phải làm vậy."

"Không. Em không muốn anh hiểu lầm nên em sẽ nói cho anh biết."

"Không, anh không hiểu lầm gì cả."

'Thôi nào, Jaekyung, làm ơn.'

Jiheon cầu xin.

"Anh thực sự không muốn nghe."

Trừ những gì mà anh tò mò, anh không muốn biết về những chuyện khác. Thậm chí anh còn không muốn nghe trực tiếp từ Jaekyung.

"Anh nghe đây."

Nhưng Jaekyung vẫn kiên trì. Jiheon thở dài.

"Được rồi, được rồi. Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Sau cuộc thi nhé."

"Không, em sẽ nói cho anh biết ngay bây giờ. Anh nghe đi mà."

Lời Jaekyung mang theo vẻ tức giận, có vẻ cậu muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này.

"Nếu anh muốn em tập trung vào cuộc thi thì hãy nghe đi."

Jaekyung đe dọa. Tất nhiên là Jaekyung sẽ không phá hỏng cuộc thi nếu Jiheon không nghe, nhưng vào thời điểm này, anh sẽ không từ chối bất kỳ yêu cầu gì từ cậu.

"Được rồi. Nói anh nghe đi."

Jiheon chịu thua. Jaekyung liếc xéo Jiheon, rồi lại tập trung vào con đường phía trước.

"Lúc đó là vào tháng 12, ngay trước Giáng sinh. Cái anh dẫn đoàn quay phim là một người em quen, anh ta nói với em rằng có một người anh muốn chơi với em. Anh ta nói rằng anh ta có thể sắp xếp một nơi để em gặp anh ấy nếu em muốn."

'Ồ... đúng là cuộc gặp gỡ đầu tiên đầy bất ngờ.'

Jiheon sửng sốt. Anh không ngờ một cuộc gặp như trong phim lại diễn ra tự nhiên như thế. Không ngờ một người luôn hành động như thể không quan tâm đến bất kỳ điều gì ngoài bơi lội như Jaekyung lại có thể tình cờ gặp một người khác như thế.

"Em đã nói với anh ta rằng em không cần, nhưng anh ta vẫn khăng khăng cho em xem bức ảnh của anh ấy. Anh ta nói, 'Anh nói cho cậu biết, cậu ấy chắc chắn là mẫu người lý tưởng của cậu.'  Vì vậy, em đã xem bức ảnh và em phải thừa nhận rằng, anh ấy quả nhiên là mẫu người lý tưởng của em. Anh ấy có chiều cao và vóc dáng tương tự, đặc biệt là đôi mắt."

'Cậu ta giống ai cơ......?'

Trong đầu Jiheon quay mòng mòng. Anh kiềm chế không chen vào, hy vọng vẫn còn phần thông tin phía sau để hiểu thêm câu chuyện.

Anh nghĩ Jaekyung đã quên đề cập đến việc Cha Sunghyun giống ai vì cậu quá đắm chìm vào lời nói của mình.

Vậy nên, Jiheon cứ để Jaekyung du ngoạn trên con đường ký ức của cậu mà không cắt ngang. Dù sao thì anh có linh cảm khá tốt về việc Jaekyung sẽ nói đến ai đó.

"Nhưng khi em thực sự gặp anh ấy, anh ấy trông chẳng giống chút nào. Nhìn vào bức ảnh làm em nghĩ anh ấy rất giống, nhưng thực tế thì lại không. Đặc biệt là bầu không khí xung quanh anh ấy rất khác biệt."

Đến lúc này, Jiheon đã hiểu Jaekyung đang nói gì. Nếu nghi ngờ của anh là đúng, Jaekyung thực sự đã phạm phải một sai lầm lớn... Cậu đã vô lễ. Ngay cả khi Cha Sunghyun muốn tát vào mặt Jaekyung, cậu cũng không được phản kháng.

"Lúc đầu, em đã nghĩ có lẽ là do màu tóc, bởi vì anh ấy để tóc nâu. Em kể cho anh ấy nghe về chuyện đó, và anh ấy nói sẽ nhuộm tóc đen vào ngày hôm sau. Nhưng anh ấy vẫn không giống. Vì vậy, em nói với anh ấy, 'Xin lỗi, nhưng không được rồi.'"

Ding, ding. Jiheon có thể hiểu nếu như Cha Sunghyun muốn cắn cái của quý của Jaekyung. Cậu ta đã đi xa đến mức thay đổi cả màu tóc chỉ để ngủ với Kwon Jaekyung. Và ở nước Úc xa xôi, cậu ta còn ra tiệm để nhuộm tóc. Một người nổi tiếng như Cha Sunghyun đã nhượng bộ đến vậy. Nhưng cậu ta vẫn bị từ chối.

"Anh ấy chỉ cười trừ và nói, 'Anh cũng chẳng làm gì được nếu nó không hiệu quả.' Vì vậy, anh ấy rủ em đi chơi khi anh ấy ở Úc. Hoặc là chúng em đến hộp đêm và đi mua sắm cùng nhau."

'Có lẽ đó là thời điểm bức ảnh kia bị chụp.'

Jiheon thở dài trong lòng.

"Anh ấy nói rằng không sao cả và em không cần phải cảm thấy tệ về điều đó. Nhưng em cũng là con người mà, sao em có thể vô phép vô thiên như vậy được. Vì vậy, không lâu sau khi em trở về Hàn Quốc và gặp lại anh ấy, anh ấy đã nhờ em một việc, và em đồng ý. Chỉ vậy thôi."

Sau khi nghe câu chuyện, Jiheon cuối cùng cũng hiểu được toàn bộ tình hình. Lý do Jaekyung dành thời gian cho Cha Sunghyun và tại sao cậu cảm thấy mắc nợ cậu ta. Và lí do vì sao Jaekyung yêu cầu Cha Sunghyun gọi cho cậu khi cậu ta cần giúp đỡ.

Mối quan hệ giữa hai người họ đã có lời giải thích hợp lý. Tuy nhiên, điều này không tránh khỏi tình nghi về mối quan hệ của Jaekyung với những người khác.

"Nếu em đang tìm kiếm một người trông giống người đó, thì gọi điện cho người đó không phải tốt hơn sao? Như vậy còn hơn là làm tổn thương người khác mà không có lý do."

Jaekyung dừng lại một lúc trước lời nói của Jiheon rồi hỏi:

"...... 'Người đó' là ai ạ?"

"Anh đang nói Lin Han đó."

"Ai cơ ạ?"

Câu trả lời của Jaekyung khiến Jiheon sửng sốt, làm anh phải hét lên: "Gì cơ?!"

"Đợi một chút. Đó là tên anh ta, phải không?"

"Anh đang nói ai?"

"Người đầu tiên có tin đồn với em đó. Vận động viên bóng nước Đài Loan. Không phải là Lin Han sao? Hay là tên khác?"

Chỉ đến lúc đó Jaekyung mới lẩm bẩm: "Ồ."

Cậu xoa cằm, nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt như muốn nói, 'Đúng rồi, suýt nữa thì em quên mất.'

Trong nháy mắt, Jiheon đã hiểu ra. Chuyện này không liên quan gì đến Lin Han. Ngay từ đầu Jaekyung thậm chí còn không nghĩ đến anh ta.

Anh cũng nhận ra, trước đó, Jaekyung không phải là quên nhắc đến người kia vì cậu quá đắm chìm vào câu chuyện, mà cậu đang cố tình bỏ qua phần đó.

"Ồ, trông anh ta cũng giông giống."

Jaekyung giải thích, một nụ cười yếu ớt hiện trên môi cậu nhưng bị che khuất bởi những ngón tay thon dài. Đó là nụ cười tự giễu mà Jiheon đã từng thấy.

"Thật ra, em bắt đầu nói chuyện với anh ta vì em nhầm anh ta với người khác. Lúc đó em khá say, nhưng anh ta trông rất giống. Anh ta thậm chí còn giống hơn vì bản thân anh ta cũng là một vận động viên."

Jaekyung vẫn không tiết lộ người kia rốt cuộc là ai. Cậu như muốn Jiheon hỏi mình, 'Anh ta trông giống ai? Em đang nói về ai vậy?'

Jaekyung đợi Jiheon hỏi cậu câu hỏi đó.

Nếu Jaekyung muốn anh hỏi thì Jiheon sẽ hỏi. Dù sao, nếu vận động viên muốn anh làm gì, đó là nhiệm vụ mà anh phải làm để chiều theo ý vận động viên. Và nó không quá khó để thực hiện.

Nhưng không hiểu sao, lời muốn nói lại không thốt ra được. Jiheon không biết nên nói gì hay nên hỏi thế nào. Trong đầu anh mọi thứ đều trống rỗng.

Cuối cùng, Jaekyung phá vỡ sự im lặng.

"Sao anh không hỏi?"

"Cái gì?"

"Về việc anh ấy trông như thế nào."

Jaekyung không do dự nói.

"Sao anh không hỏi xem em đang nói tới ai?"

"Anh không biết nữa. Anh có thực sự cần phải hỏi không?"

Jiheon bình tĩnh trả lời.

"Hyung, anh lúc nào cũng hỏi em về mọi thứ mà."

"Anh đã làm thế à?"

Jiheon lẩm bẩm như thể đó là chuyện của người khác. Mặc dù giọng điệu vẫn điềm tĩnh, nhưng lòng bàn tay anh vô thức nắm chặt lấy vô lăng. Điều hòa trong xe thổi ra luồng khí lạnh khiến người ta lạnh cóng, nhưng anh vẫn đổ mồ hôi.

"Anh không tò mò lắm."

Jiheon nói, ánh mắt tập trung vào chiếc xe màu trắng phía trước.

Thấy Jiheon thậm chí không nhìn về phía mình, Jaekyung mỉm cười.

"Anh."

Jiheon nắm chặt vô lăng.

"Anh sợ phải không?"

Jiheon nhìn đường, từ chối trả lời. Jaekyung không ép anh, vì biết có hỏi cũng sẽ không có câu trả lời.

Trước khi anh kịp nhận ra, họ đã tới trước cửa khách sạn.

"Ngày mai gặp lại anh nhé, hyung."

Jaekyung tháo dây an toàn và bước ra khỏi xe mà không đợi Jiheon trả lời.

Ngay khi cửa xe đóng lại, Jiheon lập tức đạp ga, mở cả hai cửa sổ để điều hòa hòa cùng luồng gió ấm áp ùa vào.

Một mùi cỏ nồng nàn mà anh chưa từng ngửi thấy thoang thoảng nơi đầu mũi.

Jiheon biết tất cả đều là giả. Một ảo ảnh làm rối trí do não tạo ra do sự ám ảnh quá mức.

Anh biết nhưng anh ghét nó. Hoặc thay vì ghét, anh lo lắng. Và thay vì lo lắng, anh sợ hãi.

Một lần nữa, bàn tay nắm chặt vô lăng của anh lại siết chặt, các đường gân trên tay nhô ra, quằn quại như thể chúng sắp vỡ khỏi da. Jiheon chỉ nới lỏng tay khi một cơn đau nhói chạy qua bàn tay anh.

'Bình tĩnh, phải bình tĩnh trước đã.'

Jiheon thì thầm với chính mình khi anh vừa nắm vừa thả vô lăng. Dần dần, sự kích động lắng xuống. Đến khi tòa nhà công ty hiện ra, anh đã hoàn toàn lấy lại lý trí.

Với tâm trạng bình tĩnh, Jiheon bắt đầu suy nghĩ xem khi nào mình có thể nghỉ nửa ngày.

Anh cần phải đến bệnh viện càng sớm càng tốt.

(End quyển 1)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com