TruyenHHH.com

Trans Abo Dash Ijen

Không chỉ hôm nay, vài ngày qua Jaekyung đều có tâm trạng khá tốt. Cú lội của cậu vô cùng hoàn hảo, thậm chí thành tích còn ngày càng tăng lên. Jiheon không hiểu nổi tại sao thói quen của Jaekyung vẫn là luyện tập, ăn, nghỉ ngơi, luyện tập, nhưng trạng thái lại cải thiện hơn như vậy.

Trong lúc đó không có gì thay đổi ngoại trừ việc Jiheon cùng cậu xuống hồ bơi một vài lần.

Tuy nhiên, đó không thể là lý do. Bất cứ khi nào Jiheon bơi, anh đều đảm bảo tránh xa Jaekyung để cậu tập trung vào việc luyện tập như thường lệ, trong khi đó Jiheon không làm gì ngoài việc bơi một mình trong khoảng 40 phút ở làn xa nhất để không làm phiền Jaekyung. Và rõ ràng, cả hai người cũng không bao giờ có một trận thi đấu hay cuộc trò chuyện nào.

Nhưng, khi Jaekyung nghỉ ngơi giữa lúc luyện tập, cậu sẽ quan sát Jiheon bơi từ xa.

Ban đầu, Jaekyung thường lấy khăn che mặt và nằm bất động trên một chiếc ghế dài cạnh hồ bơi, giảm sự tồn tại đến mức thấp nhất. Rồi sau mười phút nghỉ ngơi, cậu sẽ lặn trở lại xuống nước.

Nhưng khi có Jiheon, Jaekyung lại hành động khác bình thường. Cậu không hề tìm chỗ nằm xuống, mà cứ như vậy ở yên trong nước. Dựa vào dây thừng hoặc dựa vào tường gạch, ánh mắt dán chặt vào Jiheon đang bơi ở làn cuối.

Jiheon muốn hỏi Jaekyung đang nhìn gì, nhưng anh sợ sẽ khơi mào một cuộc trò chuyện làm gián đoạn nhịp độ luyện tập của cậu. Vì vậy, anh lựa chọn im lặng.

Jaekyung quan sát Jiheon một lúc lâu, nhưng khi giờ nghỉ kết thúc, cậu lập tức bắt đầu quá trình tập luyện và nhanh chóng chú tâm vào các chuyển động như thể cậu đã quên mất sự tồn tại của Jiheon.

Jiheon lo lắng rằng anh sẽ cản trở việc luyện tập của Jaekyung, nhưng hình như không phải. Nếu có thì chính là, hiệu suất của Jaekyung đã cải thiện và tình trạng ngày càng hoàn hảo hơn.

'Nhưng giờ mình có nên dừng việc xuống hồ bơi với em ấy không nhỉ? Chỉ còn khoảng 15 ngày nữa là đến cuộc thi, nên hạn chế tối đa mọi sự xao nhãng tiềm ẩn nhỉ?'

Đúng lúc đó.

"Vận động viên Kwon Jaekyung, anh có thể ra ngoài ngay sau khi trang điểm xong nhé!"

Một nhân viên trực tiếp mở cửa phòng chờ, hét lớn mấy tiếng rồi biến mất.

"Có vẻ như buổi chụp ảnh sắp bắt đầu."

Chuyên gia trang điểm vội vã hơn. Cuối cùng, cô ấy hoàn thành công việc, tô lại màu môi cho Jaekyung lần cuối.

"Cậu nghĩ sao? Rất tốt, phải không?"

Niềm tự hào ẩn hiện trên gương mặt của chuyên gia trang điểm khi cô ấy sắp xếp đồ dùng với nụ cười nở trên môi.

"Chắc chắn rồi."

Jiheon ngạc nhiên. Lớp trang điểm rất tinh tế, chỉ một chút lớp nền nhẹ cho môi, lông mày vẽ hơi sẫm màu, nhưng chỉ riêng điều đó đã thay đổi vài đặc điểm của Jaekyung.

Jiheon lo rằng lớp trang điểm sẽ làm cho nét đẹp trai của Jaekyung trở nên nữ tính quá mức, nhưng thực tế thì không.

Thực tế, nét quyến rũ trẻ trung thường thấy lúc đầu của cậu đã chuyển thành vẻ nam tính, trưởng thành.

Tuy nhiên, Jaekyung có vẻ khó chịu khi nhìn thoáng qua hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Cậu hơi giật mình.

Và ngay khi chuyên gia trang điểm rời khỏi phòng, Jaekyung đã nói lên suy nghĩ của bản thân:

"Trông lạ thật đó."

"Sao vậy? Có gì kỳ lạ sao?"

"Mọi thứ đều kỳ lạ. Tại sao cô ấy lại tô màu lên môi em?"

"Nếu không, môi của em sẽ trông quá nhợt nhạt. Không sao đâu mà."

Jiheon vừa cười vừa đáp lại.

"Anh nghĩ là em chỉ cảm thấy ngại ngùng vì đây là lần đầu tiên em trang điểm thôi. Nhìn theo chiều hướng khác, trông em không hề kỳ lạ chút nào. Thực tế còn rất ngầu đó."

Khi Jiheon nói rằng anh thích nó, Jaekyung không trả lời nữa. Mặc dù vậy, cậu vẫn có vẻ hơi bất mãn với khuôn mặt này.

"Chúng ta đi thôi?"

Jiheon ra hiệu về phía cửa, Jaekyung giống như đã đợi sẵn, lập tức đứng dậy. Sau đó, cậu cởi chiếc quần tập mặc ngoài đồ bơi và chỉ mặc thêm áo đấu rồi rời khỏi phòng chờ. Jiheon cũng đặt túi xách và đồ đạc của mình vào một góc và đi theo Jaekyung.

Bên ngoài phòng chờ là một khung cảnh hỗn loạn. Các tấm phản quang, cụm đèn lớn và rất nhiều camera được nhìn thấy khắp hồ bơi. Nhân viên vội vã di chuyển xung quanh, thường xuyên hét lên.

'Việc dọn dẹp sau khi chụp có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian. Liệu có thể rời đi trước sáu giờ không?'

Khi Jiheon đang suy ngẫm về điều này, Quản lý Yoon Kyuwon, người đang trò chuyện với Quản lý thương hiệu, đột nhiên gọi anh.

"Quản lý Jeong! Anh có thể đến đây một lát và xem thử cái này không?"

"Vâng, được chứ."

Jiheon đáp lại và nhanh chóng tiến đến chỗ Yoon Kyuwon đang đứng. Sau đó—

"Bước cẩn thận. Trơn lắm đấy."

Trước khi Jiheon kịp phản ứng, anh đã dẫm vào vũng nước và chuẩn bị trượt chân.

Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, khiến anh không cả kịp hét lên. Cánh tay Jiheon quơ quào, cố gắng lấy lại thăng bằng.

Ai đó đã nắm lấy cổ tay Jiheon từ phía sau, kéo anh lại bằng lực rất mạnh.

Jiheon, người đang chuẩn bị tinh thần cho một cú lao xuống nước sắp xảy ra, khi mở mắt ra đã thấy mình được bao bọc bởi hơi ấm đằng sau lưng thay vì nước lạnh.

"Anh ổn chứ?"

Giọng nói của Jaekyung trông còn kinh sợ hơn cả vẻ mặt của anh. Nhưng khuôn mặt hai người quá gần, gần như là mũi sắp chạm mũi.

Jiheon giật mình hơn cả lúc trượt chân và nhanh chóng tách ra.

"Ừ, anh ổn."

"Cẩn thận, trơn lắm."

"Ừ xin lỗi. Ý anh là, cảm ơn."

Jiheon lắp bắp nói.

"Anh hơi bất ngờ tí thôi."

Jiheon cố gắng lấy lại thăng bằng và đứng dậy, quản lý Yoon tiến đến gần anh với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Quản lý Jeong, anh có ổn không?"

"Vâng. Tôi ổn."

"Trời ơi. Tôi nghĩ tim mình sắp rớt ra ngoài rồi. Cẩn thận nhé."

Jiheon mỉm cười với Quản lý Yoon, người đang nhẹ nhõm vỗ ngực. Anh ngượng ngùng xin lỗi:

"Tôi xin lỗi về chuyện đó. Anh có nhắc đến việc tôi cần xem xét thứ gì đó phải không?"

"À, không có gì to tát đâu. Quản lý thương hiệu ở đằng kia muốn anh xem qua cái này."

Ngay cả khi nói chuyện với Quản lý Yoon, Jaekyung vẫn tiếp tục nắm lấy cánh tay của Jiheon. Anh bận tâm chuyện khác nên nhất thời vẫn chưa nhận ra.

Quản lý Yoon nói xong, anh ấy còn cười khúc khích chỉ trỏ:

"Hãy thật cẩn thận nhé, quản lý Jeong. Vận động viên Kwon Jaekyung bị dọa sợ rồi kìa."

Quay lại để xem quản lý Yoon có ý gì, Jiheon thấy Jaekyung vẫn đang nắm chặt cánh tay mình.

"Jaekyung à. Buông ra được rồi."

Jiheon vô thức mỉm cười vì xấu hổ.

"Anh sẽ không ngã đâu, em xem."

Jaekyung cuối cùng cũng thả tay Jiheon rồi kêu lên, "Ồ". Cậu dường như không nhận ra rằng mình vẫn đang nắm chặt lấy tay Jiheon.

"Anh nhớ phải cẩn thận nhé."

Lời nói của Jaekyung xen lẫn chút thất vọng.

"Biết sàn nhà trơn mà sao anh không để ý gì hết vậy?"

Sự tức giận hiện rõ qua vẻ mặt nghiêm nghị của Jaekyung, thậm chí còn rõ hơn qua giọng nói của cậu.

"Xin lỗi. Anh sẽ cẩn thận hơn."

Mặc dù là do sự bất cẩn nhất thời của Jiheon, nhưng biểu cảm của Jaekyung vẫn không hề thay đổi. Ngay cả cái nhíu chặt giữa hai lông mày cũng hiện rõ, cho thấy cậu đang cực kỳ tức giận.

Thật ra, Jiheon không hiểu tại sao Jaekyung lại tức giận đến thế, nhưng anh vẫn cố gắng để khiến cậu cảm thấy tốt hơn, vì hình như đây là lỗi của anh.

"Nhưng chẳng phải rất ấn tượng sao nếu anh xoay người và rơi xuống hồ bơi ngay lúc mọi chuyện đang diễn ra? Nếu anh ngã xuống sàn, anh có thể bị gãy một hoặc hai cái xương đó."

Jiheon nhận xét, tựa như đang khen ngợi chính mình, khiến Jaekyung sững sờ.

"Tại sao anh lại nghĩ như vậy?"

Và sau đó,

"Em sẽ không để anh ngã xuống sàn đâu."

Jiheon khoanh tay và thở dài một hơi. Nhưng lúc đó, nhịp tim anh đập thình thịch. Anh thấy ngượng ngùng đến nỗi không thể phản ứng lại một cách đàng hoàng. Tất cả những gì anh có thể làm là lẩm bẩm, "Ừ... được rồi...."

Jiheon lấy lại bình tĩnh, cố gắng muốn nói gì đó, nhưng anh thấy mình không biết nói gì và không biết phải tiếp tục thế nào. Không biết vì sao, anh hơi ngần ngại khi nhìn thẳng vào mắt Jaekyung, vì vậy anh tránh đi tầm mắt của cậu.

Rất may, trợ lý đạo diễn đã đến gần và nói:

"Vận động viên Kwon Jaekyung, cậu đã sẵn sàng chưa?"

"Tôi đã sẵn sàng từ lâu rồi."

Trợ lý đạo diễn ngạc nhiên trước câu trả lời thẳng thắn của Jaekyung, rồi ra hiệu cho cậu vào vị trí.

Jaekyung đi theo mà không nói lời nào, nhưng khuôn mặt cậu vẫn đầy vẻ khó chịu.

Jiheon lặng lẽ bước đi bên cạnh Jaekyung, thì thầm với cậu:

"Từ giờ trở đi, khi họ hỏi em đã sẵn sàng chưa, chỉ cần nói "rồi" là được."

Jaekyung liếc nhìn Jiheon và lẩm bẩm, "Ừm."

"Đừng lo lắng về điều đó. Chỉ cần đảm bảo anh không trượt ngã lần nữa là được."

Đến khoảng 3 giờ, buổi chụp cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.

Mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ. Vì đây là quảng cáo đầu tiên của vận động viên nên không ai kỳ vọng quá nhiều vào kỹ năng diễn xuất, họ quyết định bỏ qua các khái niệm phức tạp và chỉ tập trung vào bơi lội.

Vì vậy, Jaekyung phải bơi qua bơi lại trong 30 phút trong hồ bơi để thực hiện động tác bơi bướm. So với quá trình luyện tập thông thường, động tác này không quá khó vì không phải động tác khởi động. Jaekyung cũng phải thực hiện lại cảnh lặn khoảng mười lần để có được cảnh quay mà đạo diễn muốn, nhưng cậu không phàn nàn lời nào vì đây cũng được coi là một phần trong quá trình luyện tập.

Tuy nhiên, Jaekyung lại gặp khó khăn với cảnh quay thứ ba. Trong cảnh đó, cậu phải bơi đến cuối, dùng tay chạm vào vạch đích, rồi vừa thở hổn hển vừa kéo kính bơi xuống.

Dù Jaekyung có cố gắng đến đâu, cậu vẫn không thể hiện được yêu cầu "thở hổn hển" của đạo diễn. Ngay cả khi bơi 50m với tốc độ tối đa và chạm vào vạch đích, cậu cũng không thở được mạnh như yêu cầu.

Cuối cùng, đạo diễn đề nghị:

"Cậu Jaekyung, nếu cậu không thở mạnh được thì cứ giả vờ đi. Cậu không cần phải xấu hổ vì mình đang diễn đâu. Hãy nghĩ đến việc thể hiện vẻ ngoài khi đang kiệt sức ấy."

Lần này, Jaekyung thở thật mạnh đến nỗi vai run bần bật, khiến đạo diễn phải ôm trán bất lực.

Phân cảnh khó nhằn thứ ba chỉ được giải quyết sau khi Jiheon, một chuyên gia về Kwon Jaekyung, bước lên phía trước.

"Cứ tưởng tượng như em vừa hoàn thành 800m bơi tự do, kiểu em đã bơi hết sức mà không hề điều chỉnh tốc độ ấy. Anh đoán thế là đủ rồi."

Jaekyung suy nghĩ một lúc về cảm giác sau cuộc đua 800m và rồi quay trở lại mặt nước. Một lúc sau, đạo diễn quan sát cách Jaekyung miêu tả "thở hổn hển sau cuộc đua 800m với tốc độ tối đa", và lẩm bẩm một mình:

"Ừ, thế là được. Cậu ấy đã hiểu."

Có lẽ do Jaekyung gặp khó khăn với cảnh quay thứ ba, nên cảnh cuối "tháo mũ bơi trong khi đeo kính bơi quanh cổ" diễn ra trôi chảy hơn nhiều.

Trong lúc quay, thỉnh thoảng các nhân viên lại thốt lên vài câu cảm thán. Khi xem lại cảnh quay, mọi người đều phấn khích và hưởng ứng.

"Điên thật đó. Tôi không đùa đâu. Cậu ấy ngầu quá đi."

"Chết tiệt, Kwon Jaekyung giỏi quá. Sao tóc cậu ấy dày thế nhỉ?"

"Vãi, mẹ nó. Cậu ấy có tất cả mọi thứ, đúng không? Tôi nói thật đó."

Ngay cả quản lý Yoon đang đứng phía sau cùng với Jiheon cũng thì thầm:

"Đây là một thành công lớn. Quảng cáo ngay khi phát sóng sẽ gây ra tiếng vang vang dội."

Jiheon cũng cảm thấy như vậy. Thật ra, anh đã nghi ngờ khi xem các cảnh quay, tự hỏi liệu mọi chuyện có ổn không. Tuy nhiên, khi nhìn thấy kết quả cuối cùng, anh nhận ra rằng những lo lắng của mình là vô nghĩa.

Giống như dự đoán, cảnh quay cuối cùng mà khuôn mặt Jaekyung hiện rõ là cảnh quay đẹp nhất, nhưng tất cả các cảnh khác đều tuyệt vời. Vì cảnh quay đã được chỉnh sửa từ trước, nên việc xem lại các cảnh quay chậm mà không có bất kỳ hiệu ứng bổ sung nào vẫn tạo ra cảm giác phấn khích.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com