TruyenHHH.com

Trans Abo Dash Ijen

Jiheon không nhớ rõ lúc đó cậu đã phản ứng thế nào. Có thể Jaekyung đã nói gì đó như "Này, anh cũng bơi kiểu đó mà?" với một nụ cười toe toét, hoặc "Anh phải sửa nó đi", với vẻ mặt nghiêm túc, hoặc có thể cậu không hề nói gì cả.

Điều anh nhớ rõ nhất là sự ấm áp bất ngờ mà anh cảm thấy khi đứa trẻ đưa ra suy nghĩ. Đó là lý do tại sao anh không thể tự mình đưa lá thư mà anh đã cất trong túi - lá thư nêu rõ mong muốn từ bỏ bơi lội - cho huấn luyện viên. Anh chỉ giữ nó và quay trở lại.

Cuối cùng, Jaekyung không thay đổi một chút nào về cú lội của mình. Cậu vẫn xoay vai rộng và di chuyển cánh tay mạnh mẽ, giống như trước.

Hình ảnh Jaekyung bơi theo cách cũ đã khuấy đảo một cơn lốc cảm xúc trong Jiheon.

Đứa bé đó hoàn toàn khác với anh. Jiheon cảm thấy vừa xấu hổ vì dám đưa ra lời khuyên chỉ dựa trên tiêu chuẩn của riêng mình, vừa ghen tị với Jaekyung, người vẫn đang trên đỉnh cao, không bị thương như anh mặc dù học theo cùng một cách.

Cơ thể khỏe mạnh tự nhiên, tứ chi dài, bàn tay và bàn chân to, cùng sức mạnh có thể tiến tới vài mét chỉ bằng một cú lội khiến Jiheon dâng trào một làn sóng ghen tị.

Nhưng rồi, ký ức về đôi mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ của đứa trẻ khi nhìn Jiheon khiến trái tim anh nhói lên và đập mạnh.

"Anh chắc là không định thử chứ?"

Trước khi Jiheon kịp nhận ra, Jaekyung đã vượt qua 400m, tổng cộng là 500m.

Khi anh chỉ đáp lại bằng một nụ cười thay vì câu trả lời, Jaekyung tháo kính bảo hộ ra và thở dài.

"Thật sao? Yêu cầu quá đáng quá à?"

Jaekyung có hàng mi đặc biệt dài, có lẽ là vì đôi mắt sâu thẳm của cậu. Khi những giọt nước tụ lại, chúng bám chặt như những viên ngọc quý. Sau khi chớp mắt vài lần mà vẫn không hết nước, cậu lấy tay dụi đi.

Jiheon nghĩ rằng ánh nhìn đó vẫn dễ thương như ngày xưa, xen lẫn với vẻ ngây thơ như trẻ con không giống với những người ở độ tuổi của cậu.

Khi Jaekyung tháo kính ra sau khi bơi, Jiheon đợi cậu lấy tay lên dụi mắt. Đúng vậy, giống y như hồi trước.

"Hyung."

Jaekyung nhẹ nhàng dụi mắt và gọi Jiheon.

'Này, không phải là hơi bất công sao khi gọi anh giống hệt mười năm trước?'

Jiheon tự nói với chính mình rồi đứng dậy.

"Ôi trời, anh thấy mình sắp chết rồi."

Anh đứng dậy với tiếng rên rỉ đứt quãng, đeo kính bảo hộ vào và tiến về vạch xuất phát.

Khi Jiheon bước lên bục xuất phát, Jaekyung có vẻ hơi bối rối.

'Sau bao nhiêu ồn ào mà vẫn còn biểu cảm như kia à?'

Jiheon mỉm cười với cậu, điều chỉnh lại dây đeo kính bơi. Sau đó, anh cúi xuống, vào tư thế sẵn sàng nhảy.

Anh nghĩ là sau một thời gian dài như thế nếu anh chỉ làm nửa tư thế thì vẫn được thôi, nhưng ngay khi anh hạ eo xuống, cả hai tay anh nắm lấy mặt trước của bục để chân và chân trái di chuyển về phía sau. Trọng lượng chuyển sang chân trái và anh tự nhiên lao mình xuống nước.

Cơ thể Jiheon chìm sâu xuống nước. Anh đã không còn đếm được mình mơ như thế này bao nhiêu lần trong mười năm qua. Nhưng nó không nặng nề như trong những giấc mơ đó. Thay vào đó, nó giống như đang bay, không trọng lực và vô cùng dễ dàng. Vì vậy, anh thực hiện cú đá cá heo gần mặt nước hơn bình thường một chút.

Không có gì khác biệt sau khi ngoi lên khỏi mặt nước. Cơ thể anh vẫn cảm thấy nhẹ nhõm lạ thường. Đây là lần đầu tiên kể từ Giải vô địch thế giới, anh cảm thấy bình thản đến vậy. Anh không thấy đau khi vung vai hết sức, trong khi đó khuỷu tay vẫn giữ nguyên.

Jiheon đã vượt qua mốc 50m chỉ sau vài lần bơi, và khi quay lại, anh bắt đầu di chuyển cánh tay mạnh mẽ hơn. Anh không phải đang trong một cuộc đua, cũng không cần phải lập bất kỳ kỷ lục nào, nhưng cơ thể anh vẫn bắt kịp tốc độ. Jiheon thích khoảnh khắc tiến về phía trước trong khi cắt qua dòng nước lạnh, vì vậy anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc di chuyển mạnh mẽ hơn và nhanh hơn để tận hưởng được nhiều hơn.

Đột nhiên, khuôn mặt Jaekyung xuất hiện trong tầm mắt anh. Jiheon thoáng nghĩ đến việc dừng lại, nhưng cánh tay anh vẫn tiếp tục chuyển động bất chấp suy nghĩ của anh.

Cuối cùng, anh đã đến đích, chạm vào bức tường bằng tay như thể đó là một chiếc bục ghi điểm, giúp chuyển động của anh dừng lại.

Khi tháo kính bảo hộ ra, Jaekyung nói:

"Anh đang xem thời tiết à? Sao lại ngoảnh cổ như thế?"

"Này, dừng lại đi."

Jiheon sợ hãi nói. Đó là điều mà huấn luyện viên Lim vẫn thường hét vào mặt bọn trẻ. Jaekyung bật cười khi thấy phản ứng của anh thật thú vị.

Jiheon không nói gì, nhưng anh khá ngạc nhiên. Anh chưa bao giờ nghe Jaekyung cười sảng khoái như vậy. Đây là lần đầu tiên anh thấy cậu cười vui vẻ đến thế.

Không hiểu sao tim anh đập thình thịch. Giống như mười năm trước, tim anh đập loạn xạ khi Jaekyung nói rằng cú lội của anh thật ngầu.

Jiheon cảm thấy xấu hổ, nhanh chóng lau khuôn mặt ướt đẫm bằng cả hai tay và nói:

"Huấn luyện viên Lim vẫn thường nói như vậy ngay cả khi bọn trẻ làm tốt."

"Ông ta là người thích soi mói."

"Đúng vậy, ông ta là kiểu người nghĩ rằng mình cần phải hét lên bất cứ lúc nào."

"Em thực sự ghét ông ta."

"Bởi vì ông ta hay say à?"

"Đó cũng là lí do."

Jaekyung chỉ trả lời ngắn gọn, không nêu lý do cụ thể tại sao cậu không thích huấn luyện viên cũ của mình. Chắc hẳn phải có vài lý do mà cậu không thích ông ta mà nếu nêu ra sẽ là vô tận.

"Thành thật mà nói, ông ta không phải là huấn luyện viên giỏi. Giảng dạy không phải là sở trường của ông ta. Huấn luyện viên Lim quá độc đoán. Nhưng với tư cách là một vận động viên, ông ta cũng không tệ."

Jiheon gật đầu, tiếp tục nói.

"Huấn luyện viên Lim đã giành huy chương bạc bơi ngửa tại Đại hội thể thao châu Á. Nhưng giữa chừng ông ta nghỉ thi đấu một vài năm vì chấn thương, nhưng thật kì diệu là ông ta vẫn giành được huy chương sau khi phục hồi chức năng. Anh đoán ông ta rất mạnh mẽ và kiên cường khi còn là một vận động viên."

Jaekyung, người vẫn im lặng lắng nghe, đột nhiên lên tiếng:

"Hyung, anh luôn có xu hướng tìm ra mặt tích cực của mọi người nhỉ."

"Có hả?"

Jiheon hỏi với vẻ mặt mù mịt, Jaekyung gật đầu:

"Anh luôn tìm kiếm điều gì đó để khen ngợi."

"Thật sao? Anh đoán đó là bệnh nghề nghiệp? Để làm công việc này, anh cần hiểu điểm mạnh và điểm yếu của các vận động viên."

"Anh đã như thế này từ lâu rồi."

Vì Jaekyung nói một cách nghiêm túc như vậy, nên Jiheon không còn cách nào khác ngoài việc nói: "Ồ, vậy sao?" với vẻ mặt xấu hổ.

"Dù sao thì, em chỉ nói đùa về việc xoay cổ của anh thôi. Cú lội của anh rất tuyệt, và tư thế của anh không hề bị chệch chút nào."

Jaekyung vừa nói vừa hất nước lên vai.

"Ừ, đó là vì anh bắt đầu hơi chậm. Nếu anh bơi nhanh hơn, dáng bơi của anh sẽ trở nên lộn xộn."

Jaekyung làm vẻ mặt như muốn ám chỉ rằng, "Em nghĩ vẫn ổn ."

"Hyung, anh đã mười năm rồi không bơi à?"

"Ừ, đây là lần đầu tiên anh xuống nước."

"Sao vậy?"

"Vì anh bận?"

Jiheon bật cười và nói rằng đó chỉ là lời nói đùa.

"Anh chưa bao giờ đi bơi vì anh nghĩ nếu đi với người khác, họ sẽ lại muốn xem anh bơi."

"Anh có thể cho họ thấy mà, đúng không?"

"KHÔNG."

"Tại sao không?"

"Trông giống như anh đang khoe khoang, mặc dù anh đã bỏ bơi."

"Nhưng anh vẫn luôn giỏi việc đó mà. Có gì sai đâu?"

Jaekyung có vẻ như không hiểu gì cả.

Jiheon cười khúc khích, khiến Jaekyung đáp lại bằng cái bĩu môi trẻ con.

"Anh có thể bơi một mình."

Nhưng Jiheon từ từ lắc đầu, tỏ vẻ không muốn.

"Anh đã ngừng bơi và thực sự không tiếp xúc với nước trong nhiều năm."

"Anh chán nó rồi à?"

"Có lẽ vậy? Còn rất nhiều việc khác để làm ngoài việc bơi lội mà."

Sau khi bỏ bơi, Jiheon thấy mình đắm chìm vào những việc làm khác. Anh giải thích, cả hai tay chống cả vào sợi dây thừng.

"Ở trường cấp 3, trong khoảng thời gian còn lại, anh bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi. Và khi lên đại học, anh bận chơi."

"Chắc hẳn anh đã có khoảng thời gian vui vẻ."

Jaekyung nói với giọng ngâm nga.

"Ừ, anh thực sự thích những khoảng thời gian đó."

Jiheon mỉm cười và gật đầu.

"Nhưng, khoảng năm thứ ba đại học, anh nghĩ vậy? Anh đã đến một biệt thự có hồ bơi với bạn bè để nghỉ mát. Hồ bơi khá lớn."

"Anh có bơi không?"

"Không."

Jiheon vẫn giữ nụ cười và trả lời.

"Anh không vào hồ bơi một lần nào trong suốt ba ngày."

"Tại sao không?"

"Anh biết rằng nếu làm vậy, anh chắc chắn sẽ muốn bơi. Và rồi anh lại nghĩ về những chuyện ngày xưa."

Jiheon dồn trọng lượng lên sợi dây thừng, khiến nó lắc lư và tạo ra những gợn sóng trên mặt nước vốn tĩnh lặng. Anh dựa vào sợi dây và lắc chân qua lại trong nước.

"Anh từng nghĩ là những người bỏ thể thao không muốn nói về điều đó vì họ không muốn nhớ về quá trình luyện tập khắc nghiệt và nỗi đau chấn thương. Anh nghĩ họ ghét vì những ký ức đã qua. Nhưng hoá ra không phải, đó là những cảm xúc họ sẽ bỏ lại đầu tiên."

Nước bao quanh ngón chân, đầu gối và đùi. Chính thứ nước mà Jiheon từng trân trọng nhưng cố gắng tránh xa giờ lại đang ôm trọn toàn bộ cơ thể anh.

"Những suy nghĩ như 'giá như mình chịu đựng thêm một chút nữa thì sao' hay 'giá như mình cố gắng thêm một lần nữa thì sao'...... Anh ghét vì những cảm giác dai dẳng đó."

Jiheon lắc đầu chậm rãi.

"Nhưng dù vậy, kết quả có lẽ vẫn không thay đổi. Anh nghĩ điều đó trong đầu, nhưng anh không thể hoàn toàn thoát khỏi nó. Đó là lý do tại sao nó lại dai dẳng."

"Hyung."

Tiếng gọi đột ngột của Jaekyung khiến Jiheon ngẩng đầu lên, anh thốt lên: "Hử?"

Khi ánh mắt họ chạm nhau, Jaekyung nói bằng giọng rất nhỏ nhẹ.

"Anh ghét nhìn em bơi à?"

Khi Jiheon đang suy nghĩ xem nên nói gì, anh quyết định nói thật.

"Lúc đầu thì có lẽ hơi giống thế một chút."

Anh nhanh chóng nói thêm.

"Nhưng giờ thì không còn nữa. Và thành thật mà nói, ngay từ đầu anh đã không ghét nó nhiều đến vậy. Anh xem em bơi vì anh nghĩ em thật tuyệt vời. Tuy nhiên, nhìn em bơi khiến anh nhớ lại quá khứ của chính mình và con người anh trước đây, nên điều đó hơi khó khăn với anh."

Nhưng càng nhìn, anh càng nhận ra rằng mọi sự đố kỵ và tự ti như vậy đều vô nghĩa.

Kwon Jaekyung là Kwon Jaekyung. Cậu không phải là người giỏi nhất thế giới mà không có lý do, là bởi vì cậu đã làm việc chăm chỉ hơn cả Jiheon. Thật không công bằng khi một người không nỗ lực như anh lại đi ghen tị với cậu.

Jiheon thậm chí không còn là một vận động viên nữa, vai trò của anh đã chuyển sang chăm sóc và hỗ trợ các vận động viên. Hai cái có vai trò khác nhau và anh không muốn phải chịu đựng khi so sánh với quá khứ. Jaekyung là người mà anh cần hợp tác và bảo vệ, không phải cạnh tranh.

Đối thủ của anh không phải là những người bơi dưới nước, mà là các công ty bên ngoài. Và bây giờ, anh có Kwon Jaekyung.

Jaekyung có thân hình hoàn hảo mà mọi vận động viên đều thèm muốn, và cậu chính là vận động viên hoàn hảo mà mọi công ty tranh giành. Có được thứ họ muốn đến vậy, Jiheon phải cố gắng hết sức mình.

Việc anh có rời khỏi đội ngũ quản lý độc quyền hay không là chuyện của tương lai. Vào lúc này, anh phải làm mọi thứ có thể cho Jaekyung cho đến khi không còn bên cạnh cậu nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com