TruyenHHH.com

Trans Abo Dash Ijen

'Thì ra phòng thay đồ trông như thế này.'

Jiheon trầm ngâm, vén rèm lên. Anh đã ra ra vào vào phòng tập thể dục ở đây khoảng mười ngày, nhưng đây là lần đầu tiên anh vào phòng thay đồ. Trước giờ anh luôn vào hồ bơi trực tiếp qua cánh cửa dẫn đến phòng chờ.

Phòng thay đồ cũng giống như mọi phòng bình thường khác. Hàng tủ đựng đồ chật kín không gian, một tấm gương lớn trang trí trên bức tường, và đối diện là máy sấy và một chai toner lớn. Phía xa xa đặt chiếc ghế dài nhỏ.

Sau khi nhìn quanh phòng thay đồ trống rỗng, Jiheon mạo hiểm bước vào. Anh ngồi xuống băng ghế và nhìn chằm chằm lên trần nhà một cách vô hồn, nhưng ngay sau đó, rèm cửa sột soạt mở ra và Jaekyung bước vào.

"Anh đang làm gì thế?"

"Không có gì. Chỉ hơi chóng mặt một chút."

Jiheon đáp lại, ấn đầu ngón tay vào trán.

"Đừng nói dối. Cho đến bữa trưa thì anh vẫn ổn."

'Tại sao em không cho rằng tình trạng của anh đã trở nên tệ hơn trong thời gian này? Nhưng thực ra thì không phải vậy đâu.'

"Jaekyung à. Em không muốn đổi thành cái khác sao?"

Cuối cùng, Jiheon yếu ớt đưa ra lời cầu xin.

"Này, anh xuống hồ bơi để làm gì chứ?"

Anh cố gắng nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Jaekyung thậm chí còn không giả vờ lắng nghe.

"Anh đã nói sẽ thực hiện bất cứ điều gì em yêu cầu mà. Anh phải giữ lời hứa chứ."

Sau khi nói ra suy nghĩ của mình, Jaekyung mở khóa tủ đựng đồ của người hướng dẫn ở cuối. Có vẻ như cậu đã quyết định thuê một tủ đựng đồ lớn khi sử dụng hồ bơi ở đây.

Jaekyung cởi áo thể thao và ném vào tủ đồ. Cậu  thản nhiên cởi chiếc áo phông trắng và nhét vào trong.

Jiheon, người vẫn đang quan sát, cuối cùng đứng dậy và nói:

"Nếu em có đồ bơi dự phòng thì cho anh mượn một bộ. Cả kính bơi và mũ bơi nữa."

"Em không ngại cho anh mượn, nhưng sao anh không mua cho mình một chiếc?"

"Dù sao thì anh cũng chỉ mặc chúng một lần thôi. Anh không muốn lãng phí tiền."

"Em có nói là anh chỉ làm một lần thôi à?"

Thay vì cởi cúc áo, Jiheon nhìn Jaekyung với vẻ mặt bối rối. Jaekyung mỉm cười và nhìn vào tủ đồ.

"Anh thích cái nào? Em có quần đùi, quần bơi và quần bó ống dài."

Jiheon suy nghĩ một lát. Giống với thập kỉ trước, lựa chọn quần bó là cách tốt nhất để che đi cặp đùi thon thả, nhưng anh lại cảm thấy quá phiền phức khi phải mặc vào và cởi ra, quần bơi cũng tương tự.

"Đưa anh quần đùi."

Cuối cùng, Jiheon chọn sự tiện lợi. Anh cởi áo sơ mi và nhét vào tủ đồ trống, tháo thắt lưng để cởi quần, nhưng Jaekyung, người đang cầm bộ đồ bơi, đột nhiên dừng lại và nói với vẻ mặt hơi ngạc nhiên.

"Anh ơi, vòng eo của anh thon hơn em nghĩ."

"Em không thể nói với anh là anh có bờ vai rộng được à?"

"Vai anh rộng, eo cũng thon nữa."

"Ừ, thật may là anh có bờ vai rộng."

Jiheon giật lấy bộ đồ bơi từ tay Jaekyung.

Một nụ cười hiếm hoi hiện lên trên khuôn mặt Jaekyung khi cậu đặt chiếc mũ bơi đang cầm lên đầu Jiheon.

"Em sẽ đưa kính bơi cho anh sau khi ra hồ. Chúng ở trong tủ đồ, nên em cần tìm một lúc. Nhưng mà không có độ cận đâu ạ, như vậy có ổn không?"

"Ừ, tất nhiên rồi. Anh có thị lực 20/20 đó."

Jiheon ngạc nhiên trước sự nhẹ nhàng của Jaekyung. Với thái độ thường ngày của Jaekyung, việc cậu thản nhiên ném mũ bơi xuống chân Jiheon hoặc cất vào tủ rồi bỏ đi là điều bình thường hơn nhiều.

Nhưng lần này, cậu lại đưa nó cho Jiheon theo một cách rất thân thiện.

'Chuyện gì thế... Hôm nay em ấy có vẻ vui vẻ nhỉ?'

Khi Jiheon cởi đồ lót, anh liếc về phía Jaekyung. Cậu đang lục lọi trong tủ đồ của mình, tìm chiếc kính bơi. Anh thấy biểu cảm của cậu có vẻ nhẹ nhàng hơn bình thường một chút, có vẻ Jaekyung đang có tâm trạng rất tốt.

Jiheon không biết lý do, nhưng nếu vận động viên có tinh thần tốt thì có lợi cho công ty. Nếu có thể, anh sẽ cố gắng duy trì tâm trạng của Jaekyung.

Jiheon quyết định rồi đóng cửa tủ đồ lại.

......Anh thực sự đã quyết định, nhưng khi bước đến hồ bơi, anh không còn khả năng quan tâm đến tâm trạng của Jaekyung nữa.

Anh không thể quen với sự yên tĩnh của hồ bơi mà anh đã không cảm nhận được trong một thời gian dài, hoặc sự im lặng nặng nề bám chặt vào làn da anh.

Thậm chí đây còn không phải lần đầu tiên anh đến hồ bơi. Chỉ vài ngày trước, anh đã theo Jaekyung đến chính khu vực này để đo kỷ lục của cậu, và vài ngày trước đó, anh đã quay video bằng điện thoại di động khi theo Jaekyung dọc theo làn bơi để thực hiện kiểu bơi.

Nhưng mà, hôm nay, cảm giác yên tĩnh này lại lạ lẫm và mới mẻ lạ lạ thường. Có phải là vì Jiheon mặc thứ gì đó khác lạ, hay có lẽ là.......

"Nhanh vào đây đi, hyung."

'......Đó chỉ là một cảm giác đơn điệu thôi sao?'

Có lẽ không phải. Jiheon thở dài, khoanh tay.

"Nhanh lên."

Jaekyung không thể chờ đợi thêm nữa mà liên tục thúc giục anh. Cuối cùng, Jiheon nắm lấy một ít nước trong lòng bàn tay, vỗ ngực vài lần và bước vào hồ bơi.

"Cái gì thế? Năng lượng của anh đâu rồi?"

Jaekyung ngu ngơ hỏi khi thấy Jiheon từ từ bước xuống cầu thang vào hồ bơi mà không hề lặn xuống.

"Em không thấy cái đó sao?"

Jiheon chỉ vào tấm biển lớn <Cấm lặn> được gắn trên thành hồ.

"Anh đúng là người tuân thủ quy tắc."

Jaekyung lẩm bẩm, có vẻ như đang ngẩn người. Cậu bước lên bục xuất phát ngay trước mặt Jiheon, rồi nhảy xuống nước một cách dễ dàng. Sau khi xuống nước với tư thế đẹp như sách giáo khoa, cậu tiếp tục lặn và tiến xa.

Vừa mới nổi lên trước cột mốc 15m*, Jaekyung vung mạnh cánh tay dài, cắt qua mặt nước.

(Cột mốc 15m: nếu vận động viên lặn xuống sâu hơn 15m nước, họ sẽ bị loại khỏi trận đấu.)

Vì bơi tự do là môn thể thao chính, phần lớn thời gian luyện tập của cậu dành cho việc hoàn thiện kiểu bơi này. Jaekyung không chỉ muốn duy trì tốc độ mà còn muốn duy trì nó ở mức hoàn hảo nhất.

Như tên gọi đã gợi ý, bơi tự do có ít hạn chế hơn các kiểu bơi khác và mỗi người có một phong cách bơi riêng. Mặc dù mọi người đều học kỹ thuật chuẩn lúc đầu, nhưng chiều dài cánh tay và góc vai của họ thường lệch đi theo thời gian.

Đặc biệt, người bơi lội thường tìm những tư thế thoải mái nhất mà họ cảm thấy phù hợp để tăng tốc, vì vậy mà cánh tay của họ sẽ buông thõng sang một bên khi hồi sức hoặc di chuyển toàn bộ cơ thể lên xuống như thể họ đang bơi bướm.

Ngay cả những người từng giành huy chương Olympic cũng có khá nhiều người đi theo con đường này.

Đó là lý do tại sao dáng bơi của Jaekyung nổi bật hơn. Ngay cả khi những vận động viên khác đôi khi phải vật lộn đến mức hối tiếc, Jaekyung vẫn luôn duy trì một tư thế hoàn hảo như sách giáo khoa.

Vì vậy mà các nhà bình luận trở nên phấn khích và nói những điều như "tư thế đẹp" và "chuyển động cánh tay hoàn hảo" bất cứ khi nào Jaekyung được phát sóng ở nước ngoài. Đặc biệt, chuyển động cánh tay tuyệt vời của cậu dễ thấy hơn vì dáng bơi của Jaekyung là một cú đẩy vai điển hình*, một trường hợp hiếm gặp những ngày này.

(Cú đẩy vai: lực tạo ra thông qua vai của người bơi để di chuyển nhanh trong nước.)

Bây giờ vẫn vậy. Với mỗi sải tay mạnh mẽ, cánh tay dài của Jaekyung đưa cậu về phía trước. Thay vì nghĩ Jaekyung thật nhanh thì anh lại nghĩ cậu của lúc này vô cùng ngầu. Jaekyung vừa đẹp trai vừa xinh đẹp đến nỗi Jiheon không thể ngừng nhìn cậu ngay cả khi anh dặn lòng mình là đừng có nhìn. Anh thực sự không thể rời mắt.

Jiheon kinh ngạc nhìn Jaekyung khi cậu quay lại, hoàn thành khoảng cách 100 mét trong chớp mắt. Sau khi tháo kính bảo hộ, cậu hỏi:

"Anh đang làm gì thế?"

'Anh đang nhìn em.'

Tuy nhiên, Jiheon đã kiềm chế không nói ra điều đó mà thay vào đó, anh khoanh tay, trả lời bằng thái độ giả vờ không biết:

"Ý em là sao?"

"Sao anh không bơi?"

"Tại sao anh phải bơi?"

Mặt Jaekyung nghệt ra, nói, 'Anh không bơi thì anh vào hồ bơi làm gì?'

"Anh thử đi mà, chỉ cần bơi tự do một vòng thôi. Cho em thấy kỹ năng của một người từng đạt huy chương Cúp vô địch Thế giới đi."

"Này, trước mặt vận động viên giành bốn huy chương vàng Olympic à?"

Jiheon cười, có vẻ như rất ngạc nhiên, rồi đáp lại:

"Đủ rồi đó. Em nên bắt đầu luyện tập ngay đi. Muốn đo thời gian thì bảo anh."

Jiheon cố tình vỗ vào cẳng tay cậu, ra hiệu là anh đi đây, nhưng Jaekyung vẫn không hề lay chuyển.

"Anh đã hứa sẽ làm như lời em nói mà."

"Thì anh đã ở trong hồ bơi rồi còn gì."

Khi Jiheon yêu cầu chỉ ra vấn đề, Jaekyung hỏi:

"Đừng nói với em là anh nghĩ rằng xuống hồ bơi và bơi là hai việc khác nhau nhé?"

"Không phải quá rõ ràng sao?"

"Hyung, anh lừa đảo à?"

Jaekyung nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, suýt làm Jiheon bật cười. Mặc dù đang đấu tranh, Jiheon vẫn phải cố giữ bình tĩnh.

"Em biết 'Người buôn thành Venice' không? Cắt thịt và đổ máu là hai chuyện khác nhau. Nếu em muốn cắt thịt, em nên làm mà không đổ một giọt máu nào."

"Vì thế nên em bảo anh xuống hồ bơi, anh chỉ đứng trong hồ bơi thôi à? Mà không thèm bơi?"

Jaekyung cười bất lực, dường như không biết nói gì, lau nước trên mặt bằng bàn tay ướt.

"Em phải ký hợp đồng thương mại tiếp theo càng sớm càng tốt."

"Thật sao? Vậy thì quảng cáo tiếp theo sẽ là quảng cáo đồ lót nhé."

Sau khi nghe Jiheon nói, Jaekyung cười bối rối.

"Em rủ anh xuống hồ bơi cùng em vì em muốn bơi cùng anh, hyung."

"Làm sao chúng ta có thể bơi cùng nhau được? Em phải bơi riêng chứ. Hay là? Em muốn bơi tiếp sức với anh?"

"Anh biết em không có ý đó mà."

"Ờ, anh không biết."

Jiheon nói xong cười khúc khích.

"Tập ngay đi nhé."

Jiheon vỗ vai Jaekyung rồi đi ra khỏi hồ bơi bằng cầu thang. Khi lên đến bờ, anh nhìn Jaekyung đang ở dưới nước và gật đầu bảo cậu đi.

Jaekyung nhìn Jiheon một lúc lâu, rồi quay đi như thể đã từ bỏ. Sau khi đeo kính bơi vào, cậu nhanh chóng biến mất dưới làn nước.

Ngay khi Jaekyung bắt đầu, Jiheon ngồi xuống sàn hồ bơi. Một cơn gió lành lạnh nhẹ nhàng thổi qua khi anh bước ra khỏi mặt nước. Anh khoanh chân, nhìn Jaekyung trong sự im lặng, bình thản.

Ngồi bên mép hồ bơi, ngắm Jaekyung dưới nước cảm giác thật lạ lẫm. Tiếng nước bắn tung tóe tràn vào tai Jiheon, cùng với những tia nắng lấp lánh nhảy múa trên mặt nước.

Cảm giác như thể anh đã quay trở lại mười năm về trước.

——————

Nhóc ngây thơ bị anh trêu hoài :))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com