TruyenHHH.com

Tranh Sung Cap Khiem Huynh

Chương 96: Khát vọng

Edit: Vũ đại nhân

Nguyên Hiên bị cái tát bất chợt của Thời Thiên làm cho choáng váng mặt mày, hắn bối rối nhìn Thời Thiên, dùng ánh mắt vô tội nhìn Thời Thiên đang dường như sắp khóc, hắn ngây người một lát rồi siết chặt Thời Thiên vào trong lòng mình.

Không biết là bởi vì tức giận hay sợ hãi, cơ thể Thời Thiên vẫn cứ run rẩy.

"Anh không hối hận đâu." Nguyên Hiên khẽ nói, "Nếu phải chọn lại một lần nữa anh vẫn sẽ tới đây, cho dù là một đi không trở lại."

Cuối cùng Thời Thiên khóc nức nở, "Để làm gì? Để làm gì chứ? Không thể thay đổi được gì hết."

"Không đâu Tiểu Thiên, anh sẽ đàm phán với gã, gã ta chỉ muốn đòi thêm tiền thôi, chờ gã liên lạc với cha anh, cha anh nhất định sẽ. . . "

"Vô ích, vô ích thôi, anh chẳng biết gì cả." Thời Thiên khóc nói.

Thời Thiên không dám nói cho Nguyên Hiên biết mục đích Tra Tư Mạc bắt cóc hắn không phải là vì tiền.

Nguyên Hiên buông Thời Thiên ra, giơ tay giúp Thời Thiên lau nước mắt, "Anh sẽ ở bên em, cho dù là sống hay chết."

Nguyên Hiên lại ôm ghì Thời Thiên vào lòng, Thời Thiên vô lực dựa đầu vào ngực Nguyên Hiên, Nguyên Hiên dịu dàng vuốt ve mái tóc Thời Thiên, động tác nào cũng lộ ra sự cưng chiều vô cùng, gương mặt ủ rũ mấy ngày rốt cuộc cũng hé ra nụ cười vui mừng.

Giờ phút này, người hắn yêu thương nhất đang nằm trong lòng hắn.

Nguyên Hiên không thể nhớ nổi đã bao lâu hắn không được gần gũi với Thời Thiên như vậy, và giờ đây có thể vuốt ve cậu một cách tự nhiên như thế này.

Thời Thiên không nói lời nào, sợ hãi khiến đầu óc cậu trống rỗng, vì khóc nghẹn ngào nên cơ thể vẫn cứ run lên không ngừng.

Nguyên Hiên cởi áo khoác ra đắp lên người Thời Thiên, an ủi, "Yên tâm đi Tiểu Thiên, không sao đâu." Nguyên Hiên nâng mặt Thời Thiên, cố ý giỡn, "Nếu em còn giận thì đánh anh hai cái nữa đi, anh tự nguyện bị bà xã đánh."

Thời Thiên tái nhợt nghiêng đầu qua chỗ khác, không nói gì.

Nguyên Hiên đột nhiên nằm xuống, gối đầu lên đùi cậu, từ phía dưới nhìn lên Thời Thiên, mỉm cười, "Không nỡ à?"

Thời Thiên lau mắt, hơi giận đáp, "Anh còn có tâm trạng mà đùa giỡn." Dù lời nói lạnh nhạt, nhưng cậu lại không kìm lòng được đặt tay lên tóc Nguyên Hiên, ngập ngừng một chút mới nói khẽ, "Anh không sợ chết à?"

"Sợ." Nguyên Hiên vẫn cười, "Nhưng trước mặt bà xã của mình, anh không thể sợ được, bởi vì một khi anh sợ thì em ấy sẽ mất hết hy vọng, chỉ có gã đàn ông thất bại mới khiến người mình yêu thương tuyệt vọng thôi, haizz, không còn cách nào khác." Nguyên Hiên chắp hai tay gối sau đầu, nở nụ cười mê hoặc, hắn dài giọng, "Ai bảo anh cưng vợ như mạng sống cơ."

Nghe vậy, Thời Thiên không biết nên khóc hay cười, cậu dựa vào tường, nhắm mắt lại, nhỏ giọng gọi, "Nguyên Hiên."

Hiện tại điều làm tôi hối hận nhất, đó chính là yêu phải Cổ Thần Hoán trước khi gặp được anh. . .

Nguyên Hiên đã thức trắng suốt đêm, giờ được gối đầu lên đùi Thời Thiên, cơn buồn ngủ ồ ạt kéo tới, hắn nghiêng người sang, điều chỉnh một tư thế ngủ thoải mái, gò má gối lên đùi Thời Thiên, khuôn mặt gần như dán sát vào bụng cậu.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Nguyên Hiên, Thời Thiên lại cởi áo khoác xuống nhẹ nhàng đắp lên người Nguyên Hiên.

----------------

Liên tục mấy ngày không tìm được Thời Thiên, Cổ Thần Hoán có cảm giác mình sắp phát điên rồi.

Gương mặt nghiêm nghị nặng nề, sự bình tĩnh trấn định trước mặt mọi người cũng sắp bị tâm trạng sốt sắng phẫn nộ xé rách, Cổ Thần Hoán nôn nóng muốn biết tình trạng của Thời Thiên bây giờ ra sao.

Nhưng đồng thời hắn cũng sợ rằng tin tức về cậu sẽ khiến hắn phát điên.

Hắn sợ rằng cậu bị kẻ thù của hắn bắt được, sau đó bị. . .

Những tưởng tượng tiêu cực không ngừng hiện ra, Cổ Thần Hoán không ngừng day trán, hắn giơ tay lên che mắt, ngồi trên ghế không nhúc nhích.

Cuối cùng, hắn thầm khẩn cầu rằng đây là Thời Thiên bỏ trốn.

Cho dù cậu hận hắn, cho dù mấy ngày nay cậu chỉ giả vờ dịu dàng với hắn, thì hắn cũng mong cậu bình an vô sự.

Không có gì quan trọng hơn so với việc cậu sống khỏe mạnh.

"Vẫn không có manh mối gì sao?"

Đối mặt với Cổ Thần Hoán lạnh lùng như vậy, Chu Khảm không dám nói lòng vòng, y đáp ngắn gọn, "Không ạ, thưa anh Thần."

Cổ Thần Hoán day trán, giọng nói lộ ra sự mệt mỏi, "Ra ngoài đi."

Chu Khảm đi rồi, Cổ Thần Hoán đột nhiên bật dậy đá văng chiếc bàn bên cạnh, sau đó, Cổ Thần Hoán loạng choạng ngồi xuống như một con thú dữ bị thương lê bước khắp nơi trong các bụi gai, kéo lê thân thể về phía trước giữa màn đêm, da thịt bị bụi gai xé rách đau đớn, "Em ở đâu. . . thiếu gia. . . "

Người của Cổ Thần Hoán gần như lật tung cả thành phố K lên, nhưng bản lĩnh của Cổ Thần Hoán có cao đến đâu chăng nữa thì vẫn không tìm ra manh mối nào, có thể nói rằng tình huống hiện tại cứ như mò kim đáy bể.

Nếu không phải cả Dư Thặng và một vệ sĩ nữa cũng biến mất thì thuộc hạ của Cổ Thần Hoán sẽ thật sự cho rằng Thời Thiên bỏ trốn mất rồi.

Hai ngày sau, thuộc hạ của Cổ Thần Hoán nói cho hắn biết con trai của Nguyên Thường Diệu mất tích, Nguyên Thường Diệu đã báo cảnh sát, nhưng tin tức này vẫn phong tỏa đối với người ngoài, cho nên muốn biết chi tiết hơn thì cần phải tốn công sức một phen.

Cổ Thần Hoán không thể liên hệ chung việc Thời Thiên mất tích và việc Nguyên Hiên mất tích với nhau, dù sao thì ở giữa vẫn còn Dư Thặng và một vệ sĩ nữa, nhưng hắn vẫn sai thuộc hạ chú ý đến tin tức ở nhà họ Nguyên.

Lúc này hắn không thể bỏ qua bất kỳ một khả năng nào.

Giờ phút này, Cổ Thần Hoán cảm thấy suy nghĩ của mình đang rối tung lên, cứ nghĩ tới một khả năng nào thì sau đó khả năng ấy lại bị chính hắn bác bỏ.

Nếu là bị bắt cóc thì bọn chúng đã sớm liên lạc với hắn để đòi tiền chuộc, nếu bị kẻ thù trả đũa thì mấy ngày trôi qua, sống hay chết cũng phải có tin tức, nhưng bây giờ. . .

Tâm trạng rối như tơ vò, mà ngày diễn ra cuộc giao dịch kia đã đến gần.

Đây không phải chuyện của riêng mình hắn mà còn liên quan đến lợi ích của rất nhiều người, dù Cổ Thần Hoán đang rối ren chăng nữa thì vẫn không thể bỏ mặc sự kiện này, nếu không cẩn thận thì có thể sẽ phải trả giá bằng tính mạng của thuộc hạ, thậm chí là tính mạng của chính mình.

"Anh Thần, phố Thần Vạn đã chuẩn bị xong, năm giờ rưỡi sáng ngày mốt là có thể bắt đầu."

"Vậy thì tốt, đường Tứ Hồ và hẻm Đầu Rồng bố trí thế nào rồi?"

"Cái này anh Thần có thể yên tâm, nếu có kẻ nào to gan dám tới ăn hôi, ha ha, đảm bảo nó một đi không trở lại."

"Thời gian và địa điểm có những ai biết?"

"Cái này anh Thần cũng hoàn toàn có thể yên tâm, đều là anh em đã theo mấy năm nay, ngoài ra không có bất kỳ ai biết nữa." Nói tới đây, Chu Khảm đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nóng vội hỏi, "Anh Thần, cậu Dư có biết không?"

"Cậu ấy không biết." Cổ Thần Hoán đáp, "Những chuyện thế này tôi sẽ không cho cậu ấy biết."

Đây cũng coi như là một loại bảo vệ đối với Dư Thặng.

"Vậy thì được." Chu Khảm vui mừng, gãi đầu cười, "Em chỉ sợ cậu Dư bị bắt, sau đó bị ép hỏi chuyện liên quan đến cuộc giao dịch, dù sao cậu ấy cũng không cường tráng như chúng ta, em sợ cậu ấy không chịu nổi sẽ nói ra mất."

Chu Khảm nói vậy khiến Cổ Thần Hoán giật bắn mình!

Bị đánh!

Điều này làm cho Cổ Thần Hoán liên tưởng đến Thời Thiên, nếu như Thời Thiên rơi vào tay kẻ thù của hắn và bị đánh đập, hắn không dám tưởng tượng khi Thời Thiên bị đánh cậu sẽ đau đớn thế nào.

Chu Khảm thấy sắc mặt Cổ Thần Hoán trầm xuống thì im bặt, y quay người đi ra cửa rồi đột ngột dừng lại, Chu Khảm quay người thận trọng hỏi, "Anh Thần, chuyện giao dịch. . . cậu Thời có biết không ạ?"

Vì Cổ Thần Hoán cưng chiều Thời Thiên hết mực cho nên bây giờ Chu Khảm xưng hô với Thời Thiên rất cung kính, đổi thành cậu Thời.

Cổ Thần Hoán thả tay xuống ghế, nhắm mắt lại, gương mặt tiều tụy, nghĩ tới cảnh Thời Thiên bị đánh đập làm trái tim hắn bị giày vò, hắn mệt mỏi đáp, "Em ấy không biết. . . "

Còn chưa nói hết câu, Cổ Thần Hoán mở choàng mắt, ánh mắt thoáng trở nên âm u nghiêm nghị.

Ôn nhu ngọt ngào với Thời Thiên làm cho hắn suýt chút nữa quên mất.

Ngày ấy, khi hắn và Chu Khảm nói về cuộc giao dịch bí mật trong thư phòng, Thời Thiên cũng có mặt ở đó.

Cậu đã nghe thấy chưa?

Nếu lúc đó cậu chỉ chăm chú đọc sách thì chắc hẳn không để ý hắn và Chu Khảm nói cái gì, nếu đã không để ý, cho dù nghe thấy cũng có thể đã quên mất rồi.

Chắc chắn là vậy.

Chu Khảm thấy sắc mặt Cổ Thần Hoán nghiêm trọng khiến y cũng sốt ruột, "Anh Thần, cậu ta. . . cậu ta không biết chứ ạ?" Chu Khảm bị lời nói của mình dọa sợ, "Tên nhóc đó sinh ra đã ngậm thìa vàng, da mỏng thịt mềm, chắc chắn ăn một cái tát là sẽ tuôn ra hết."

"Em ấy không biết." Cổ Thần Hoán lạnh giọng cắt lời Chu Khảm.

Chu Khảm thở phào nhẹ nhõm, "Anh Thần, vậy em đi làm việc đây."

"Ừ." Sắc mặt Cổ Thần Hoán cực kỳ phức tạp, đáp rằng, "Đi đi."

Nếu như. . . nếu như cậu thật sự biết, Cổ Thần Hoán chấp nhận cậu nói ra.

Hắn sẽ không trách cậu, chỉ hy vọng dù cho bây giờ cậu đang ở nơi nào thì hãy đặt tính mạng của bản thân lên đầu tiên.

Chỉ cần thời điểm nhìn thấy cậu, cậu vẫn bình an là được, hắn sẽ không trách cậu gì cả.

Chỉ quan tâm vui buồn của cậu, an nguy của cậu mà thôi. . .

Cuối cùng Cổ Thần Hoán rút điện thoại ra, gọi cho Liêu Minh Dịch.

"Anh Minh, có chuyện này cần phải thay đổi đột ngột."

------------

"Chiều nay là có hàng rồi, Tra Tư Mạc, để cung cấp cho cậu số thuốc này tôi đã phải tốn nhiều công sức lắm đấy." Vệ Vưu xoa nắn Ly Giản trong lòng mình, cúi đầu hôn lên mặt Ly Giản một cái, "Nếu không phải cậu đưa bé cưng này cho tôi, tôi chưa chắc đã giúp đâu."

Vệ Vưu được Ly Giản hầu hạ, hàng đêm nếm thử mùi vị ngây ngất mất hồn, đương nhiên cũng ngày càng say đắm Ly Giản.

"Cảm ơn anh Vệ." Tra Tư Mạc cười cho có lệ.

Tuy rằng nhận được thuốc sớm một ngày trước ngày giao dịch của Cổ Thần Hoán, nhưng hiển nhiên vẫn không đủ thời gian.

Xem ra vẫn cần phải uy hiếp!

Tra Tư Mạc mừng thầm vì ngoài dùng thuốc ra, gã còn một chiêu uy hiếp khác nữa, trải qua mấy ngày quan sát, Tra Tư Mạc có thể khẳng định rằng Thời Thiên sẽ vì bảo vệ tên Nguyên thiếu gia kia mà khai ra hết.

Thân phận của Nguyên Hiên quá đặc biệt, Tra Tư Mạc lo lắng giữ hắn lâu sẽ mang đến những phiền phức không cần thiết. Vậy nên dù Thời Thiên có cứng miệng không chịu khai đến cùng thì gã ta cũng không có ý định giữ Nguyên Hiên lại quá lâu.

Tiễn Vệ Vưu đi rồi, Tra Tư Mạc đến căn phòng giam giữ Thời Thiên.

Tra Tư Mạc không dùng cực hình với Thời Thiên, bởi lẽ Nghiêm Ngũ đã yêu cầu gã nhất định phải giao cho lão ta một Thời Thiên hoàn hảo không thương tích, cho nên Tra Tư Mạc mới nảy ra kế sách dùng thuốc và dùng kẻ kia để uy hiếp cậu.

Thời Thiên vẫn đang một mực đợi chờ, chờ lời hứa của Ly Giản lúc trước, rằng y sẽ tạo cho cậu một cơ hội để chạy trốn.

Đây là hy vọng trốn thoát duy nhất của cậu.

Nếu chỉ có một mình thì cậu ra sao cũng được cả, từ rất lâu về trước, cậu đã không còn chấp nhặt chuyện sống chết, nhưng bây giờ vì chàng trai này cậu nhất định phải chạy trốn!

Hy vọng và tuyệt vọng đan xen, Thời Thiên nghĩ tới Cổ Thần Hoán, cậu biết Cổ Thần Hoán đang vắt óc cứu mình, mỗi phút mỗi giây trôi qua, cậu hy vọng mở mắt ra có thể nhìn thấy Cổ Thần Hoán đứng trước mặt mình hơn bao giờ hết.

------------

p/s: Mình đang nghĩ xem có đăng các chương có pass lên không, tại vì mình không duyệt request nữa, nhưng mà đăng thì không công bằng với các bạn đã vào được group lắm hiuhiu, khó nghĩ quá TvT

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com