Tran Nghi X Eddie Hai Ban
Link fic: https://liv230.lofter.com/post/4c4b4f3e_2ba51c510
"Anh Eddie ơi, anh khỏe hơn chưa?"
"Trần Nghị yêu cầu cậu giám sát tôi phải không?"
"Không có, không có đâu anh. Là Nghị ca lo anh lỡ may xảy ra chuyện gì nên mới bảo em ở cùng anh."
Ăn trưa xong Eddie về phòng. Khi cậu chuẩn bị ngủ thì chuông điện thoại vang lên. Là một số máy lạ.
"Eddie, là tôi."
"Hử? A Duệ!" phải mất vài giây cậu mới nhận ra.
"Cậu đang ở đâu? Phía bên bang như thế nào rồi? Bạch Tông Dịch có ổn không?"
"Anh về đi thì biết."
"Giờ tôi chưa thể về được."
"Bạch Tông Dịch về nhà rồi. Sống rất tốt. Tôi nghe từ Trần Nghị nói cậu ấy chuẩn bị mở một cửa hàng bánh ngọt."
Đầu kia của điện thoại vẫn im lặng.
"Eddie, đừng để người khác biết chúng ta đã nói chuyện."
"Được rồi." hiếm khi cậu nghiêm túc như vậy. Cuộc gọi cũng bị ngắt.*-*"Wei Bạch Tông Dịch, không phải tôi nói cậu liên lạc với tôi sau khi về nhà sao?"
"Xin lỗi Eddie, tôi quên mất."
"Cửa hàng của cậu khai trương nhanh ha?" Eddie vừa nhìn bánh trưng bày trong kệ tủ vừa nói
"Nhờ chủ cũ bàn giao tiệm sớm đó. Với cả có bố cùng em gái tôi giúp đỡ nên mới khai trương được sớm như này. Cậu muốn ăn gì?"
"Cái này vị dâu phải không?" Eddie chỉ vào đĩa bánh màu hồng trên kệ.
"Không, nó chỉ có màu hồng thôi, bên trong là nhân xoài. Nó là mochi xoài."
" Ai da Bạch Tông Dịch, sao cậu có thể làm bánh nhìn như quả dâu tây rồi nhét xoài vào trong chứ, gạt lừa quá rồi."
"Haha chỉ là trang trí thôi mà."
"Tôi muốn cái này." Eddie chỉ vào cái tiramisu cầu vồng bên cạnh.
Cậu ngồi bên cửa sổ xem Bạch Tông Dịch cắt bánh cho khách. Bốn năm bảo vệ hình thành nên thói quen luôn quan sát Bạch Tông Dịch.
"Tập công thức bánh ngọt cậu giữ khư khư xem ra vẫn có chút hữu ích." Eddie vừa chơi game trên điện thoại vừa chén sạch bánh trên đĩa. Đã rất lâu rồi cậu chưa ăn đồ ngọt.
"Tiểu Bạch, tôi đến rồi." một thiếu niên ăn mặc lòe loẹt bước vào quán.
"Hửm, cái giọng này..." Eddie quay lại và thấy Lâm Dương. Nó chính là thằng nhóc chủ động làm quen cậu khi giúp cậu đánh lại bọn lưu manh trong tù.
"Lâm Tử, đừng ôm tôi nữa. Sao cậu lại ở đây." Eddie cố thoát khỏi vòng tay cứng ngắt kia.
"Cậu cũng đi nhuộm lại tóc sao?" Người đầu trắng nhìn người đầu xanh hỏi. Cả hai đều ăn mặc rực rỡ, nhìn không khác gì hai con công đực đang xòe đuôi khoe sắc.
"Em làm việc gần đây này. Nghe tin hai anh vừa ra tù là em đến tìm Tiểu Bạch liền."
"Nếu Tiểu Bạch biết anh sống ở đâu thì em cũng đến thăm anh rồi."
"Không, dù cậu có biết thì cũng không gặp được tôi đâu. Vừa ra tù là tôi đã nhập viện rồi. Thôi quên đi, đừng nói chuyện không may."
"Giờ chú có làm gì không? Chán quá nên anh tính đi dạo đâu đó."
"Đến quán bar nổi tiếng khu Kim Long đi anh, ban đêm bên đó vui lắm."
"Được đó. Nghề của anh mày mà." Eddie bị Trần Nghị giám sát rất chặt nên đã không đi bar trong một thời gian dài. Hôm nay nhất định cậu phải đi cho bằng được.
Đèn cầu nhiều màu sắc chiếu xuống những nhóm nam nữ nhún nhảy theo nhạc, Lâm Dương và Eddie ngồi ngay trung tâm quán uống từ ly này đến ly khác.
"Hôm nay bung xoay đi." Eddie hét vào mặt người đối diện nhưng Lâm Dương hoàn toàn không thể nghe thấy gì, cả hai cứ thế cụng ly, rót từng ngụm rượu vào ruột.
Uống được một lúc thì Lâm Dương hòa vào đám đông, cậu kéo Eddie ra sàn nhảy. Hai người lắc lư theo nhạc.
Chỉ mới nhảy nửa bài thì cậu bé bị một gã béo ôm lấy. Gã đưa mặt lại sát tai Lâm Dương thì thầm. Eddie định đấm gã nhưng Lâm Dương ngăn lại. Gã béo tức giận mắng vài câu rồi bỏ đi.
"Thằng gay chết tiệt." gã đi một soạn rồi Lâm Dương mới chửi. Giờ Eddie mới nhận ra thằng nhóc này chính là người mẫu nam của quán bar.
"Ha, chú cũng giỏi chịu đựng đó."
"Em không bị ép buộc nhưng em còn có thể làm gì được chứ? Nhân viên văn phòng? Em còn chưa học hết tiểu học nữa."
"Em cũng chẳng quen biết ai, người họ hàng duy nhất của em lại là một ông già khốn nạn chỉ biết nói dối."
"Nếu mặt em không đẹp có lẽ em đã chết đói trên đường lúc nào rồi."
Những lời đó làm Eddie suy ngẫm. Khi ở trong tù đúng là Lâm Dương đã kể nó không có cha mẹ, bị người chú ruột bán vào câu lạc bộ khiêu vũ phô dâm, sau đó vì bức xúc nên đánh khách rồi phải vào tù.
"Chú đến chỗ anh đi."
"Đến chỗ anh? Để làm gì?"
"Làm việc. Cũng là một quán bar thôi nhưng không cần phải chịu đựng những điều này."
"Thật ạ? Em sẽ suy nghĩ."
"Này, còn cần phải suy nghĩ à. Ở đó tôi là chủ, tôi nói một xem ai dám cãi hai."
Cảnh hai người đứng nói chuyện bị Trần Nghị nhìn thấy. Lúc chiều Tiểu Kiệt gọi điện báo Eddie đi tìm Bạch Tông Dịch. Nhưng khi Trần Nghị đến tìm thì không có ai ở đó. Hắn hỏi thì Bạch Tông Dịch chỉ nói cậu nhớ được Eddie đã rời đi cùng một người tên Lâm Dương, còn lại không nhớ gì nữa. Trần Nghị tức nhưng không làm gì được, Bạch Tông Dịch bị như vậy phần lớn là do hắn. Tìm người ngoài địa bàn Bắc Đường không dễ, đến tối thì hắn mới tìm đến, và đập vào mắt hắn là cảnh vừa rồi.
Trần Nghị siết chặt nắm đấm, răng nghiến như muốn gãy. Hắn bước thẳng lên sàn nhảy kéo người ra ngoài. Eddie không thể đánh lại hắn chỉ có thể để hắn tùy ý kéo ra nơi ít người rồi bị bế lên. Cậu bối rối đến mãi một lúc mới mắng hắn, "Trần Nghị, đồ điên, thả tôi ra."
Tiếng hét thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Lâm Dương đuổi theo, "Thả anh ấy ra, nếu không..."
Chưa kịp nói hết câu đã bị Trần Nghị chặt đứt "Đừng để tôi gặp lại cậu." vừa nói vừa hất tay Lâm Dương
"Lâm Dương, anh không sao. Chú về trước đi." Eddie cố gắng nói vọng lại khi Trần Nghị mở cửa xe rồi nhét cậu vào ghế.
Về đến nhà, Trần Nghị vẫn bế cậu xuống. Hắn đóng cửa một cái rầm nhưng lại cẩn thận đặt tay sau lưng cậu đỡ cậu khỏi ngã
"Thằng đó là ai?"
"Không phải việc của anh."
"Đừng quan tâm tôi nữa được không?"
"Không" Trần Nghị gằn giọng.
"Bốn năm trước, em đã nói chỉ có em quan tâm anh còn gì."
"Đó là chuyện của bốn năm trước." Eddie bất lực nhắm mắt, khi cậu mở mắt ra muốn tiếp tục nói thì Trần Nghị cúi xuống hôn lên môi cậu, hắn còn cắn một cái với chút hận ý. "Em chỉ có thể nhìn anh, không được nhìn người khác."
"Trần Nghị, sao anh lại hôn tôi?"
"Tại sao anh cứ luôn ép tôi?"
Cậu không thể giả vờ như không có gì xảy ra được nữa.
"Vì anh muốn em ở lại với anh, muốn em nhìn anh."
"Chỉ nhìn anh thôi."
"Vậy anh có thể làm điều đó với tôi không Trần Nghị?"
"Chỉ nhìn tôi?" khi lời này được bật ra nước mắt Eddie cũng rơi xuônhs
"Anh có thể."
"Eddie, anh có thể."
"Từ giờ trở đi, anh sẽ chỉ nhìn mình em."
"Chết tiệt. Tôi lại uống say rồi." Eddie cay đắng gượng cười. Cậu rướn người hôn lên cằm Trần Nghị.
Eddie luôn tưởng tượng ra cậu sẽ hôn Trần Nghị như thế, nhưng điều đó chưa bao giờ xảy ra.
Trần Nghị vừa uống một bát giấm lớn, cùng với sự khiêu khích của Eddie hắn không thể nhịn được nữa. Hắn đè Eddie vào giường làm mặt cậu vùi vào chăn. Thiếu khí hô hấp dầu cậu mơ màng cảm giác như đây là một giấc mơ.
Da thịt tiếp xúc với nhau. Trần Nghị như ngọn lửa đốt cháy cơ thể Eddie.
Những nụ hôn từ vụn vặt đến triền miền của hắn đáp lên cơ thể cậu.
Đôi bàn tay lớn chu du qua từng tấc da.
Lý trí Eddie bùng nổ. Cậu thấy mình như lạc vào một xứ sở thần tiên. Có cảm giác như là cậu đã từng tới đây nhưng cậu không nhớ đó là khi nào. Eddie vui vẻ chạy nhảy, nằm dài lên cỏ khi thấy mệt, uống nước mát như sương khi thấy khát. Đêm dần buông, cậu nằm dưới bầu trời cao đếm sao. Rồi cơn buồn ngủ đến. Mắt lim dim, bên tai như có ai thì thầm lời chúc ngủ ngon, và cậu thiếp đi.
Sáng sớm, theo đồng hồ sinh học Eddie lờ mờ tỉnh dậy. Đầu óc cậu vẫn choáng váng. Vừa duỗi chân nhẹ một cái thì chạm phải một thứ gì đó mềm mềm. Cậu thử di chuyển một lần nữa cảm giác đau nhói dưới hạ thân truyền lên. Nhìn sang bên cạnh là cơ thể to lớn của hắn. Vậy ra mọi thứ đêm qua đều là thật, đây không phải một giấc mơ.
Eddie cố chấp không tin nhưng nỗi đau thể xác lại quá chân thật, người ngủ bên càng thật hơn.
Nắng chiếu lên cơ thể như tạc tượng kia. Mắt cậu dời từ tóc hắn đến cổ, rồi vai, rồi lưng.
Bính xăm không còn là hai con sư tử nữa, nó được xăm đè lên thành hình một cậu bé ôm một bông hồng. Eddie nhìn không rõ nên chưa thấy ngày sinh nhật của cả hai được khắc ẩn chung với nhau. Cậu không kịp được nên đưa tay ra chạm vào.
Cái chạm khiến Trần Nghị nhận ra Eddie đã tỉnh. Hắn quay lưng lại, vòng tay ôm lấy Eddie, nhẹ nhàng từa cằm lên đầu cậu.
"Trần Nghị."
"Ừ?"
"Anh đổi hình xăm khi nào?"
"Sau khi em rời đi."
"Tại sao."
"Anh đã nhận ra một điều, nên anh thay đổi nó."
"Nhận ra cái gì?"
"Anh nhận ra anh muốn em chỉ nhìn anh."
"Còn anh sẽ luôn nhìn em."
"Trần Nghị anh phải giữ lời đấy."
"Anh hứa."
"Eddie, anh yêu em."
END2023/11/7, 19:30
Cỏ: Các bạn không đọc nhầm đâu, tác giả end fic một các cụt lủn như thế đó😐 Đọc kết mà mình tụt hứng edit kinh khủng, nên mà mình ngâm chương này cả tuần. Bù lại thì phần đầu truyện và phiên ngoại khá dễ thương, mình sẽ edit song song và up dần với fic mới.Btw fic tag giam cầm, cưỡng chế yêu mình đăng rồi nè, mn nếu thích thể loại này có thể sang bên đó đọc nha( ◜‿◝ )♡
🐺x🐱
"Anh Eddie ơi, anh khỏe hơn chưa?"
"Trần Nghị yêu cầu cậu giám sát tôi phải không?"
"Không có, không có đâu anh. Là Nghị ca lo anh lỡ may xảy ra chuyện gì nên mới bảo em ở cùng anh."
Ăn trưa xong Eddie về phòng. Khi cậu chuẩn bị ngủ thì chuông điện thoại vang lên. Là một số máy lạ.
"Eddie, là tôi."
"Hử? A Duệ!" phải mất vài giây cậu mới nhận ra.
"Cậu đang ở đâu? Phía bên bang như thế nào rồi? Bạch Tông Dịch có ổn không?"
"Anh về đi thì biết."
"Giờ tôi chưa thể về được."
"Bạch Tông Dịch về nhà rồi. Sống rất tốt. Tôi nghe từ Trần Nghị nói cậu ấy chuẩn bị mở một cửa hàng bánh ngọt."
Đầu kia của điện thoại vẫn im lặng.
"Eddie, đừng để người khác biết chúng ta đã nói chuyện."
"Được rồi." hiếm khi cậu nghiêm túc như vậy. Cuộc gọi cũng bị ngắt.*-*"Wei Bạch Tông Dịch, không phải tôi nói cậu liên lạc với tôi sau khi về nhà sao?"
"Xin lỗi Eddie, tôi quên mất."
"Cửa hàng của cậu khai trương nhanh ha?" Eddie vừa nhìn bánh trưng bày trong kệ tủ vừa nói
"Nhờ chủ cũ bàn giao tiệm sớm đó. Với cả có bố cùng em gái tôi giúp đỡ nên mới khai trương được sớm như này. Cậu muốn ăn gì?"
"Cái này vị dâu phải không?" Eddie chỉ vào đĩa bánh màu hồng trên kệ.
"Không, nó chỉ có màu hồng thôi, bên trong là nhân xoài. Nó là mochi xoài."
" Ai da Bạch Tông Dịch, sao cậu có thể làm bánh nhìn như quả dâu tây rồi nhét xoài vào trong chứ, gạt lừa quá rồi."
"Haha chỉ là trang trí thôi mà."
"Tôi muốn cái này." Eddie chỉ vào cái tiramisu cầu vồng bên cạnh.
Cậu ngồi bên cửa sổ xem Bạch Tông Dịch cắt bánh cho khách. Bốn năm bảo vệ hình thành nên thói quen luôn quan sát Bạch Tông Dịch.
"Tập công thức bánh ngọt cậu giữ khư khư xem ra vẫn có chút hữu ích." Eddie vừa chơi game trên điện thoại vừa chén sạch bánh trên đĩa. Đã rất lâu rồi cậu chưa ăn đồ ngọt.
"Tiểu Bạch, tôi đến rồi." một thiếu niên ăn mặc lòe loẹt bước vào quán.
"Hửm, cái giọng này..." Eddie quay lại và thấy Lâm Dương. Nó chính là thằng nhóc chủ động làm quen cậu khi giúp cậu đánh lại bọn lưu manh trong tù.
"Lâm Tử, đừng ôm tôi nữa. Sao cậu lại ở đây." Eddie cố thoát khỏi vòng tay cứng ngắt kia.
"Cậu cũng đi nhuộm lại tóc sao?" Người đầu trắng nhìn người đầu xanh hỏi. Cả hai đều ăn mặc rực rỡ, nhìn không khác gì hai con công đực đang xòe đuôi khoe sắc.
"Em làm việc gần đây này. Nghe tin hai anh vừa ra tù là em đến tìm Tiểu Bạch liền."
"Nếu Tiểu Bạch biết anh sống ở đâu thì em cũng đến thăm anh rồi."
"Không, dù cậu có biết thì cũng không gặp được tôi đâu. Vừa ra tù là tôi đã nhập viện rồi. Thôi quên đi, đừng nói chuyện không may."
"Giờ chú có làm gì không? Chán quá nên anh tính đi dạo đâu đó."
"Đến quán bar nổi tiếng khu Kim Long đi anh, ban đêm bên đó vui lắm."
"Được đó. Nghề của anh mày mà." Eddie bị Trần Nghị giám sát rất chặt nên đã không đi bar trong một thời gian dài. Hôm nay nhất định cậu phải đi cho bằng được.
Đèn cầu nhiều màu sắc chiếu xuống những nhóm nam nữ nhún nhảy theo nhạc, Lâm Dương và Eddie ngồi ngay trung tâm quán uống từ ly này đến ly khác.
"Hôm nay bung xoay đi." Eddie hét vào mặt người đối diện nhưng Lâm Dương hoàn toàn không thể nghe thấy gì, cả hai cứ thế cụng ly, rót từng ngụm rượu vào ruột.
Uống được một lúc thì Lâm Dương hòa vào đám đông, cậu kéo Eddie ra sàn nhảy. Hai người lắc lư theo nhạc.
Chỉ mới nhảy nửa bài thì cậu bé bị một gã béo ôm lấy. Gã đưa mặt lại sát tai Lâm Dương thì thầm. Eddie định đấm gã nhưng Lâm Dương ngăn lại. Gã béo tức giận mắng vài câu rồi bỏ đi.
"Thằng gay chết tiệt." gã đi một soạn rồi Lâm Dương mới chửi. Giờ Eddie mới nhận ra thằng nhóc này chính là người mẫu nam của quán bar.
"Ha, chú cũng giỏi chịu đựng đó."
"Em không bị ép buộc nhưng em còn có thể làm gì được chứ? Nhân viên văn phòng? Em còn chưa học hết tiểu học nữa."
"Em cũng chẳng quen biết ai, người họ hàng duy nhất của em lại là một ông già khốn nạn chỉ biết nói dối."
"Nếu mặt em không đẹp có lẽ em đã chết đói trên đường lúc nào rồi."
Những lời đó làm Eddie suy ngẫm. Khi ở trong tù đúng là Lâm Dương đã kể nó không có cha mẹ, bị người chú ruột bán vào câu lạc bộ khiêu vũ phô dâm, sau đó vì bức xúc nên đánh khách rồi phải vào tù.
"Chú đến chỗ anh đi."
"Đến chỗ anh? Để làm gì?"
"Làm việc. Cũng là một quán bar thôi nhưng không cần phải chịu đựng những điều này."
"Thật ạ? Em sẽ suy nghĩ."
"Này, còn cần phải suy nghĩ à. Ở đó tôi là chủ, tôi nói một xem ai dám cãi hai."
Cảnh hai người đứng nói chuyện bị Trần Nghị nhìn thấy. Lúc chiều Tiểu Kiệt gọi điện báo Eddie đi tìm Bạch Tông Dịch. Nhưng khi Trần Nghị đến tìm thì không có ai ở đó. Hắn hỏi thì Bạch Tông Dịch chỉ nói cậu nhớ được Eddie đã rời đi cùng một người tên Lâm Dương, còn lại không nhớ gì nữa. Trần Nghị tức nhưng không làm gì được, Bạch Tông Dịch bị như vậy phần lớn là do hắn. Tìm người ngoài địa bàn Bắc Đường không dễ, đến tối thì hắn mới tìm đến, và đập vào mắt hắn là cảnh vừa rồi.
Trần Nghị siết chặt nắm đấm, răng nghiến như muốn gãy. Hắn bước thẳng lên sàn nhảy kéo người ra ngoài. Eddie không thể đánh lại hắn chỉ có thể để hắn tùy ý kéo ra nơi ít người rồi bị bế lên. Cậu bối rối đến mãi một lúc mới mắng hắn, "Trần Nghị, đồ điên, thả tôi ra."
Tiếng hét thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Lâm Dương đuổi theo, "Thả anh ấy ra, nếu không..."
Chưa kịp nói hết câu đã bị Trần Nghị chặt đứt "Đừng để tôi gặp lại cậu." vừa nói vừa hất tay Lâm Dương
"Lâm Dương, anh không sao. Chú về trước đi." Eddie cố gắng nói vọng lại khi Trần Nghị mở cửa xe rồi nhét cậu vào ghế.
Về đến nhà, Trần Nghị vẫn bế cậu xuống. Hắn đóng cửa một cái rầm nhưng lại cẩn thận đặt tay sau lưng cậu đỡ cậu khỏi ngã
"Thằng đó là ai?"
"Không phải việc của anh."
"Đừng quan tâm tôi nữa được không?"
"Không" Trần Nghị gằn giọng.
"Bốn năm trước, em đã nói chỉ có em quan tâm anh còn gì."
"Đó là chuyện của bốn năm trước." Eddie bất lực nhắm mắt, khi cậu mở mắt ra muốn tiếp tục nói thì Trần Nghị cúi xuống hôn lên môi cậu, hắn còn cắn một cái với chút hận ý. "Em chỉ có thể nhìn anh, không được nhìn người khác."
"Trần Nghị, sao anh lại hôn tôi?"
"Tại sao anh cứ luôn ép tôi?"
Cậu không thể giả vờ như không có gì xảy ra được nữa.
"Vì anh muốn em ở lại với anh, muốn em nhìn anh."
"Chỉ nhìn anh thôi."
"Vậy anh có thể làm điều đó với tôi không Trần Nghị?"
"Chỉ nhìn tôi?" khi lời này được bật ra nước mắt Eddie cũng rơi xuônhs
"Anh có thể."
"Eddie, anh có thể."
"Từ giờ trở đi, anh sẽ chỉ nhìn mình em."
"Chết tiệt. Tôi lại uống say rồi." Eddie cay đắng gượng cười. Cậu rướn người hôn lên cằm Trần Nghị.
Eddie luôn tưởng tượng ra cậu sẽ hôn Trần Nghị như thế, nhưng điều đó chưa bao giờ xảy ra.
Trần Nghị vừa uống một bát giấm lớn, cùng với sự khiêu khích của Eddie hắn không thể nhịn được nữa. Hắn đè Eddie vào giường làm mặt cậu vùi vào chăn. Thiếu khí hô hấp dầu cậu mơ màng cảm giác như đây là một giấc mơ.
Da thịt tiếp xúc với nhau. Trần Nghị như ngọn lửa đốt cháy cơ thể Eddie.
Những nụ hôn từ vụn vặt đến triền miền của hắn đáp lên cơ thể cậu.
Đôi bàn tay lớn chu du qua từng tấc da.
Lý trí Eddie bùng nổ. Cậu thấy mình như lạc vào một xứ sở thần tiên. Có cảm giác như là cậu đã từng tới đây nhưng cậu không nhớ đó là khi nào. Eddie vui vẻ chạy nhảy, nằm dài lên cỏ khi thấy mệt, uống nước mát như sương khi thấy khát. Đêm dần buông, cậu nằm dưới bầu trời cao đếm sao. Rồi cơn buồn ngủ đến. Mắt lim dim, bên tai như có ai thì thầm lời chúc ngủ ngon, và cậu thiếp đi.
Sáng sớm, theo đồng hồ sinh học Eddie lờ mờ tỉnh dậy. Đầu óc cậu vẫn choáng váng. Vừa duỗi chân nhẹ một cái thì chạm phải một thứ gì đó mềm mềm. Cậu thử di chuyển một lần nữa cảm giác đau nhói dưới hạ thân truyền lên. Nhìn sang bên cạnh là cơ thể to lớn của hắn. Vậy ra mọi thứ đêm qua đều là thật, đây không phải một giấc mơ.
Eddie cố chấp không tin nhưng nỗi đau thể xác lại quá chân thật, người ngủ bên càng thật hơn.
Nắng chiếu lên cơ thể như tạc tượng kia. Mắt cậu dời từ tóc hắn đến cổ, rồi vai, rồi lưng.
Bính xăm không còn là hai con sư tử nữa, nó được xăm đè lên thành hình một cậu bé ôm một bông hồng. Eddie nhìn không rõ nên chưa thấy ngày sinh nhật của cả hai được khắc ẩn chung với nhau. Cậu không kịp được nên đưa tay ra chạm vào.
Cái chạm khiến Trần Nghị nhận ra Eddie đã tỉnh. Hắn quay lưng lại, vòng tay ôm lấy Eddie, nhẹ nhàng từa cằm lên đầu cậu.
"Trần Nghị."
"Ừ?"
"Anh đổi hình xăm khi nào?"
"Sau khi em rời đi."
"Tại sao."
"Anh đã nhận ra một điều, nên anh thay đổi nó."
"Nhận ra cái gì?"
"Anh nhận ra anh muốn em chỉ nhìn anh."
"Còn anh sẽ luôn nhìn em."
"Trần Nghị anh phải giữ lời đấy."
"Anh hứa."
"Eddie, anh yêu em."
END2023/11/7, 19:30
Cỏ: Các bạn không đọc nhầm đâu, tác giả end fic một các cụt lủn như thế đó😐 Đọc kết mà mình tụt hứng edit kinh khủng, nên mà mình ngâm chương này cả tuần. Bù lại thì phần đầu truyện và phiên ngoại khá dễ thương, mình sẽ edit song song và up dần với fic mới.Btw fic tag giam cầm, cưỡng chế yêu mình đăng rồi nè, mn nếu thích thể loại này có thể sang bên đó đọc nha( ◜‿◝ )♡
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com