Tran Hon Phan 2
Thẩm Nguy Lan dẫn 3 người đi ra trung tâm của động linh hồn. Nơi đó là một hang động rộng lớn nhưng âm u và lãnh lẽo. Trên đỉnh đầu là những khối đá nhọn hoắt, tưởng chừng như lúc nào nó cũng có thể rơi xuống mà giết chết người. Không...chính xác là giết chết linh hồn. Ở giữa động là bàn đá lớn hình tròn. Trên mặt bàn có 1 quyển sách bìa đỏ được mở sẵn, đặt giữa bàn. Sách không có chữ, chỉ là những tờ giấy trắng bị ố vàng.Thẩm Nguy Lan đến gần bàn, tay để hờ hờ trên sách, một luồng sáng xanh hiện lên từ lòng bàn tay cô. Từ luồng sáng tạo thành gió không quá mạnh, chỉ làm cho các trang giấy bay nhẹ. Bỗng từ chỗ đó, những dòng chữ bắt đầu bây ra ngoài, chạy rối loạn trong không trung. Đến khi các dòng chữ xếp thành vòng tròn theo hàng theo lối, thành văn bản bản hoàn chỉnh, Thẩm Nguy Lan mới bỏ tay ra khỏi quyển sách, quay người về phía người lớn.Triệu Vân Lan nhìn thích thú, chọc chọc vào các chữ đang lơ lửng, chúng lắc lư động đậy rồi né tránh, nhìn rất thích, giống như sinh vật nhỏ bé đáng yêu vậy. Mà chữ thì cũng không hẳn là chữ, nó chính xác được gọi là các ký tự, mặc dù có các chữ a, b, c, d,... nhưng còn có cả các hình thù mũi tên, rồi rắn, dấu bằng, hình tam giác, ngôi sao,... đủ kiểu hình. Giống như trộn lẫn kí tự, hình vẽ và chữ cái lên vậy.Thấy y nghịch ngợm, trêu chọc mấy cái dòng đó, Thẩm Nguy liền vỗ vai ngăn lại:
- Đừng trêu nó thế, không thấy nó đang sợ anh à?
- Hả?- Triệu Vân Lan ngừng nghịch, nói- Tôi thấy hay mà. Đây là cái gì mà nhìn lạ thế?
- Chữ Địa Tinh và Yêu giới đó!- Đại Khánh nói- Đúng hơn gọi là chữ cổ.
- Chữ cổ?- Triệu Vân Lan thắc mắc.
- Chúng tôi từ lâu sử dụng chữ này để làm chữ viết. Nhưng do hơn 1000 năm trước, nhờ sự xuất hiện của anh mà chúng tôi chỉ sử dụng chữ Hải Tinh.- Thẩm Nguy giải thích.
- Do tôi?- Triệu Vân Lan chỉ vào mình, mặt đầy chấm hỏi.
- Nữ thần nói do 1000 năm trước mama xuyên về thế giới cổ đại, quá khứ của người Địa Tinh và Yêu giới, ai cũng yêu quý mama nên họ học chữ Hải Tinh. Giờ chữ này chở thành chữ cổ rồi.- Thẩm Nguy Lan nhanh nhảu nói- Mà papa là người học chữ đầu tiên đó. Sau đó mới dạy lại cho mọi người.
- Hả? Anh học làm gì?- Triệu Vân Lan quay ra thắc mắc.
- Khụ khụ...để xem nào, đây là...Kim Tử...Song Nhân Hà Nam...Kinh Sơn Địa tộc...- Thẩm Nguy ho khan, né tránh câu hỏi, quay ra đọc chữ.
- Con biết mama ai gặp cũng yêu mà. Bảo sao papa yêu người thế. Học chữ Hải Tinh chỉ vì người a....- Thẩm Nguy Lan ôm lấy y, vùi đầu vào lòng y nói.
- Nguy...Nguy Lan, chữ này là gì thế?- Thẩm Nguy ngắt lời bé con, lôi con bé ra khỏi Triệu Vân Lan mà hỏi chữ.Thẩm Nguy Lan hiểu chuyện, chỉ phì cười rồi ra dịch chữ lại. Triệu Vân Lan dường như có chút hiểu lời con bé, mặt đỏ hồng hồng, chỉ đứng sau họ mà ngượng ngùng, vò đầu bứt tai hòng quên ý nói của con bé đi. Khiếp quá! Mới mười mấy tuổi, chưa yêu hay thích ai, mối tình đầu cũng chưa có mà sao con bé thông minh quá vậy? Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan không hẹn mà cùng suy nghĩ. Da mặt 2 người có vẻ hơi mỏng, hiện lên mấy vệt hồng hồng. Điều này lại khiến cả Đại Khánh và Thẩm Nguy Lan lại thì thầm to nhỏ với nhau làm 2 người kia đỏ mặt hơn:
- Ghê quá cơ!
- Thiệt tình a
- Cẩu lương ngập mặt.
- Da mặt mỏng thế?
-....Sau khi đọc xong đóng chữ cổ, họ mới thèm đưa ra thắc mắc đối với Thẩm Nguy Lan:
- Sao con rành chữ này thế?
- Ngày xưa con học cả 2 thứ tiếng, cả Hải Tinh lẫn Địa Tinh, được các nữ thần dạy cho a- Thẩm Nguy Lan trả lời.
- Ồ, ghê nha! Siêu quá đó.- Đại Khánh xoa đầu bé con, quay ra nhìn đống chữ- Đại khái nội dung là giải thoát nơi ngục tối, trong thế giới mà các lĩnh hồn trú ngụ. Nếu bị bắt ép vào đây thì sử dụng chú vì sao, ánh sáng nơi thiên đường tự do hoặc trở về nơi từng đến.
- Tóm gọn lại là cách thoát ra khỏi cái nơi này!- Thẩm Nguy Lan chống hông nói- Giờ chúng ta hãy đứng vào vòng tròn của dòng chữ này, đọc câu thần chú và sử dụng năng lượng để dịch chuyển.Mọi người nghe theo chỉ dẫn của dòng chữ đứng vào trong vòng tròn. Liền sau đó, 3 người sử dụng năng lượng của mình phụ giúp Thẩm Nguy Lan. Cô bé nhắm mắt lại, phóng năng lượng vào quả cầu khói đen, các dòng chữ xoay quanh họ với tốc độ nhanh tạo thành luồng gió lớn. Gió không quá mạnh khiến 4 người ngã, chỉ đủ làm quần áo và đầu tóc họ bay. Thẩm Nguy Lan hít thở sâu, rồi thả lỏng. Nếu đọc sai chú, họ sẽ ở đây đợi 4 năm nữa mới được sử dụng lại chú đó. Vì ăn nguy của họ, Thẩm Nguy Lan cố gắng bình tĩnh mà nhớ câu chú đó. Cô đọc lớn:
- Kim, Mộc, Thủy, Hoả, Thổ, Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt, Thiên, Địa, Sơn, Lâm, Hải, Liên, Long, Linh, Quy, Phụng, cùng 88 chòm sao trên bầu trời! Xiềng xích gò bó, đôi cánh bị chặt đứt. Hãy soi sáng đường sống, đưa ra đến thiên đường của tự do hoặc nơi mà ta từng tới. Mệnh sinh hay tử, tùy thuộc vào ánh sáng của các ngươi!Một cột sáng mạnh mẽ hiện lên như muốn phá tan hang động. Cả động rung chuyển làm các tảng đá rơi xuống cắm thẳng xuống đất như muốn giết người. Ánh sáng chỉ duy trì được 1 lúc liền dập tắt, họ đã không còn đó. Câu chú đó đã đúng, nhưng không biết họ được đưa đi đâu rồi.Tại cửa hang của trung tâm động linh hồn đó, một người con cái xinh đẹp nhưng có chút tiều tụy đang tựa vào tường. Ánh mắt cô hướng về nơi cột sáng biến mất, chỉ mỉm cười nhẹ mà nói:
- Thẩm Nguy Lan, ta sẽ còn gặp lại...nhưng lúc đó, hãy cho tôi thứ gì đó ấm áp nhé!Người con gái liền quay đi, cố gắng bước đi và khuất trong bóng tối.°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°20/11 rồi, tặng mọi người chương này nhé. Nếu bạn nào còn đang tiếp tục ủng hộ truyện của Hebiko thì hãy comment cho Hebiko biết để Hebiko có động lực viết tiếp truyện cho minna nha!
- Đừng trêu nó thế, không thấy nó đang sợ anh à?
- Hả?- Triệu Vân Lan ngừng nghịch, nói- Tôi thấy hay mà. Đây là cái gì mà nhìn lạ thế?
- Chữ Địa Tinh và Yêu giới đó!- Đại Khánh nói- Đúng hơn gọi là chữ cổ.
- Chữ cổ?- Triệu Vân Lan thắc mắc.
- Chúng tôi từ lâu sử dụng chữ này để làm chữ viết. Nhưng do hơn 1000 năm trước, nhờ sự xuất hiện của anh mà chúng tôi chỉ sử dụng chữ Hải Tinh.- Thẩm Nguy giải thích.
- Do tôi?- Triệu Vân Lan chỉ vào mình, mặt đầy chấm hỏi.
- Nữ thần nói do 1000 năm trước mama xuyên về thế giới cổ đại, quá khứ của người Địa Tinh và Yêu giới, ai cũng yêu quý mama nên họ học chữ Hải Tinh. Giờ chữ này chở thành chữ cổ rồi.- Thẩm Nguy Lan nhanh nhảu nói- Mà papa là người học chữ đầu tiên đó. Sau đó mới dạy lại cho mọi người.
- Hả? Anh học làm gì?- Triệu Vân Lan quay ra thắc mắc.
- Khụ khụ...để xem nào, đây là...Kim Tử...Song Nhân Hà Nam...Kinh Sơn Địa tộc...- Thẩm Nguy ho khan, né tránh câu hỏi, quay ra đọc chữ.
- Con biết mama ai gặp cũng yêu mà. Bảo sao papa yêu người thế. Học chữ Hải Tinh chỉ vì người a....- Thẩm Nguy Lan ôm lấy y, vùi đầu vào lòng y nói.
- Nguy...Nguy Lan, chữ này là gì thế?- Thẩm Nguy ngắt lời bé con, lôi con bé ra khỏi Triệu Vân Lan mà hỏi chữ.Thẩm Nguy Lan hiểu chuyện, chỉ phì cười rồi ra dịch chữ lại. Triệu Vân Lan dường như có chút hiểu lời con bé, mặt đỏ hồng hồng, chỉ đứng sau họ mà ngượng ngùng, vò đầu bứt tai hòng quên ý nói của con bé đi. Khiếp quá! Mới mười mấy tuổi, chưa yêu hay thích ai, mối tình đầu cũng chưa có mà sao con bé thông minh quá vậy? Thẩm Nguy và Triệu Vân Lan không hẹn mà cùng suy nghĩ. Da mặt 2 người có vẻ hơi mỏng, hiện lên mấy vệt hồng hồng. Điều này lại khiến cả Đại Khánh và Thẩm Nguy Lan lại thì thầm to nhỏ với nhau làm 2 người kia đỏ mặt hơn:
- Ghê quá cơ!
- Thiệt tình a
- Cẩu lương ngập mặt.
- Da mặt mỏng thế?
-....Sau khi đọc xong đóng chữ cổ, họ mới thèm đưa ra thắc mắc đối với Thẩm Nguy Lan:
- Sao con rành chữ này thế?
- Ngày xưa con học cả 2 thứ tiếng, cả Hải Tinh lẫn Địa Tinh, được các nữ thần dạy cho a- Thẩm Nguy Lan trả lời.
- Ồ, ghê nha! Siêu quá đó.- Đại Khánh xoa đầu bé con, quay ra nhìn đống chữ- Đại khái nội dung là giải thoát nơi ngục tối, trong thế giới mà các lĩnh hồn trú ngụ. Nếu bị bắt ép vào đây thì sử dụng chú vì sao, ánh sáng nơi thiên đường tự do hoặc trở về nơi từng đến.
- Tóm gọn lại là cách thoát ra khỏi cái nơi này!- Thẩm Nguy Lan chống hông nói- Giờ chúng ta hãy đứng vào vòng tròn của dòng chữ này, đọc câu thần chú và sử dụng năng lượng để dịch chuyển.Mọi người nghe theo chỉ dẫn của dòng chữ đứng vào trong vòng tròn. Liền sau đó, 3 người sử dụng năng lượng của mình phụ giúp Thẩm Nguy Lan. Cô bé nhắm mắt lại, phóng năng lượng vào quả cầu khói đen, các dòng chữ xoay quanh họ với tốc độ nhanh tạo thành luồng gió lớn. Gió không quá mạnh khiến 4 người ngã, chỉ đủ làm quần áo và đầu tóc họ bay. Thẩm Nguy Lan hít thở sâu, rồi thả lỏng. Nếu đọc sai chú, họ sẽ ở đây đợi 4 năm nữa mới được sử dụng lại chú đó. Vì ăn nguy của họ, Thẩm Nguy Lan cố gắng bình tĩnh mà nhớ câu chú đó. Cô đọc lớn:
- Kim, Mộc, Thủy, Hoả, Thổ, Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt, Thiên, Địa, Sơn, Lâm, Hải, Liên, Long, Linh, Quy, Phụng, cùng 88 chòm sao trên bầu trời! Xiềng xích gò bó, đôi cánh bị chặt đứt. Hãy soi sáng đường sống, đưa ra đến thiên đường của tự do hoặc nơi mà ta từng tới. Mệnh sinh hay tử, tùy thuộc vào ánh sáng của các ngươi!Một cột sáng mạnh mẽ hiện lên như muốn phá tan hang động. Cả động rung chuyển làm các tảng đá rơi xuống cắm thẳng xuống đất như muốn giết người. Ánh sáng chỉ duy trì được 1 lúc liền dập tắt, họ đã không còn đó. Câu chú đó đã đúng, nhưng không biết họ được đưa đi đâu rồi.Tại cửa hang của trung tâm động linh hồn đó, một người con cái xinh đẹp nhưng có chút tiều tụy đang tựa vào tường. Ánh mắt cô hướng về nơi cột sáng biến mất, chỉ mỉm cười nhẹ mà nói:
- Thẩm Nguy Lan, ta sẽ còn gặp lại...nhưng lúc đó, hãy cho tôi thứ gì đó ấm áp nhé!Người con gái liền quay đi, cố gắng bước đi và khuất trong bóng tối.°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°20/11 rồi, tặng mọi người chương này nhé. Nếu bạn nào còn đang tiếp tục ủng hộ truyện của Hebiko thì hãy comment cho Hebiko biết để Hebiko có động lực viết tiếp truyện cho minna nha!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com