Tran Hon Phan 2
…Thắp xong nén hương cuối cùng, 2 ng̀ ở Hải tinh giám xin phép về trć để lo việc, còn đâu ở lại để bầy mâm ăn giỗ. Trg lúc mọi ng̀ chuẩn bị, Triệu Vân Lan và Thẩm Nguy vẫn đứng trć mộ Thẩm Nguy Lan. Mộ của bé con đc xây giữa hồ nć trg veo tinh khiết đó, hồ nć ở thung lũng 4 mùa. Triệu Vân Lan ngồi xổm xuống, nhìn cái tên "Thẩm Nguy Lan" đc khắc trên bia mộ mà nỗi đau chợt quay về. Sống vs bé con chưa đầy nửa năm, nhưng bé đã để lại cho mọi ng̀ quá nhiều kỉ niệm vui buồn lo, ñ kỉ niệm đẹp đẽ và ý nghĩa đối vs họ. Còn Thẩm Nguy, hắn đứng đây do buồn thay cho y hay buồn vì mất Thẩm Nguy Lan? Dĩ nhiên là buồn thay cho y rồi vì vào ngày này năm ngoái, hắn mới gặp bé con lần đầu, đã sống vs bé bao giờ đâu mà đòi buồn vì mất bé. Đó là suy nghĩ của họ, còn sự thật là hắn buồn vì bé con ko còn. Khi vừa nhận thức đc, thứ Thẩm Nguy nghe và nhìn thấy đầu tiên chính là Thẩm Nguy Lan. Lúc đó hắn có 1 cảm giác ấm áp lạ thường, 1 cô bé chưa gặp lần nào lại khiến hắn dễ chịu như thế, hắn mải chìm đắm trg cái lạ ấm áp đó. Nghe thấy Dạ Tôn hét, Thẩm Nguy định hình lại, chạy đến ngăn Thẩm Nguy Lan, bị bé con quát tức giận, hắn cảm thấy 1 sự lo lắng, đặc biệt là ngạc nhiên. Vs ñ ng̀ vừa gặp lần đầu nổi giận là chuyện thường, ko có gì đáng ngạc nhiên cả. Nhưng hắn lại ngạc nhiên, 1 cảm giác kì lạ nổi lên trg lòng hắn. Rồi cả bàn tay và giọng nói ấm áp, lúc bé con tan biến, hắn lại cảm thấy đau đớn, sự mất mát lớn đó khiến hắn khó chịu. Biết đc quan hệ giữa hắn và bé con, Thẩm Nguy biết đc rằng cái cảm giác trg lòng hắn là tình phụ tử, cảm giác của ng̀ cha khi mất đi ng̀ con mk yêu thương.Bây giờ đứng trć ngôi mộ của Thẩm Nguy Lan, cảm giác buồn và tội lỗi nổi lên trg lòng bao ng̀ ở đây. Mà chính tội lỗi sẽ khiến cho thế lực đen mạnh hơn.
- Hắc Bào Xứ! Trấn Hồn lệnh chủ!- Thiên Bạch Kim gọi, bước chân xuống nć, mặc cho quần áo ướt vẫn đi đến chỗ họ.Ng̀ biết rằng nếu nuôi tội lỗi trg lòng thì sẽ có chuyện ko hay. Nhưng chính ng̀ cx vậy, dù ng̀ cố gắng bớt suy nghĩ về cái chết của Thẩm Nguy Lan nhưng cx ko đc ích gì. Ko lâu nữa, họ sẽ đối mặt vs chính nỗi hận thù, tội lỗi của mk.
- 2 ng̀ cố gắng bớt suy nghĩ đi!- Thiên Bạch Kim nói- Tôi cx giống mọi ng̀ nhưng dù thế nào, chúng ta cx phải cố gắng ko cảm thấy tội lỗi về cái chết của con bé. Như vậy sẽ ko nuôi lớn đc thế lực đen.
- Cô nói thì dễ lắm ý.- Triệu Vân Lan thở dài.
- Tôi biết nó chẳng dễ dàng gì vì chính tôi cx vậy, ko thể ngừng nghĩ "Thẩm Nguy Lan chết là do lỗi của mk, mk thật quá vô dụng" nhưng...Haizzz…- Ng̀ thở dài.
- Nhưng phải ngừng suy nghĩ điều đó? Cái đó chỉ có cách là xoá trí nhớ thôi nhưng cô đã ko làm thế.- Thẩm Nguy tiếp lời- Kí ức về con bé, chẳng ai muốn quên cả.
- Phải. Đó là lý do mà tôi ko muốn xoá kí ức của mọi ng̀.
- Ko nhắc về nó nữa, mọi ng̀ có lẽ sắp đồ xong rồi, thắp hương rồi chúng ta ăn trưa thôi, cx hơn 12h trưa rồi.- Triệu Vân Lan đứng lên, quay đầu đi về bờ.Thiên Bạch Kim và Thẩm Nguy cx đi theo lên. Mọi ng̀ chuẩn bị cx đã xong, thức ăn sẵn sàng, họ bê đến mộ Thẩm Nguy Lan thắp hương rồi sắp bát đũa ra ăn.
- Địa quân đại nhân! Ko ngờ bây giờ anh vẫn còn trẻ như tuổi 18 vậy nha.- Triệu Vân Lan vừa ăn vừa nói.
- Ha ha. Tôi cx đang thắc mắc đây.- Anh chàng cười- Theo tôi nhớ hình như Địa quân trć tôi từng nói là ngồi vào chiếc ghế này tuổi tác và ngoại hình thế nào cx chẳng biết nữa.
- Này, ngươi trẻ như vậy cx nên cảm ơn công nương chứ.- Nhiếp chính quan khó chịu.- Công nương giới thiệu cho ngươi ñ bộ mỹ phẩm ở Hải tinh nên ngươi toàn chú tâm chăm sóc sắc đẹp, còn công việc bỏ lại ta lo suốt. Tại sao 14 năm trć ngươi lại lấy đc ý thứ chứ?...Haizzz...
- Địa quân đại nhân! Tôi tuy là cấp dưới của anh nhưng cảnh cáo anh: cấm anh bỏ bê công việc của Địa tinh đó.- Thẩm Nguy đe dọa.
- Tôi biết rồi!- Anh chàng cười.
- Mà nữ thần Thiên Bạch Kim! Cho tôi hỏi về cái thế lực đen mới.- Sa Nhã hỏi.
- Đúng rồi! Nó từ đâu ra?- Đại Khánh cx hỏi.
- Nó đc sinh ra từ nỗi hận thù, tội lỗi của con ng̀!- Thiên Bạch Kim trả lời- Nó ở trg 1 cái hố đen đã bị phong ấn có đc kết nối vs nội tâm con ng̀. Vì thế nếu ta càng hận, càng cảm thấy có lỗi thì nó sẽ càng mạnh, càng lớn. Rồi 1 ngày nào đó, chúng sẽ phá đc phong ấn và xâm chiếm trái đất.
- Thế công nương thì liên quan gì đến cái này?- Chúc Hồng hỏi.
- Có đấy. Vì con bé có 1 nỗi thù hận rất lớn, chính mối thù của nó sẽ phá đc phong ấn của thế giới đó. Nhưng cx chính con bé là ng̀ có thể ngăn đc thế lực đen đó.- Ng̀ giải thích- Giờ ko còn con bé, cái thù của nó ko biết thế nào. Bây giờ chỉ có chờ đợi động tĩnh của chúng mà thôi.
- Haizzz...phức tạp quá đấy!- Mọi ng̀ thở dài.Ăn uống no nê, họ dọn đồ, ra mộ Thẩm Nguy Lan 1 lúc thì mới về nghỉ ngơi, giờ cx đã hơn 1h chiều, cả sáng bận rộn, họ còn phải về. Đang hồi tưởng lại kí ức, 1 giọng nói bỗng vang lên:
- Mọi ng̀?Họ giật mk quay đầu lại. 1 cô gái chừng 14-15 tuổi đang đứng đó, cầm trên tay 1 bó hoa hồng đỏ rực rỡ. Cô mặc 1 chiếc váy màu đen tuyền, điểm thêm là cái dây thắt lưng màu đỏ có cái nơ xanh. Đôi bốt cùng đôi tất đen, mái tóc dài đc buộc gọn gàng bằng kiểu đuôi ngựa bằng chiếc ruy băng đỏ tươi, để lệch sang 1 bên. Cô nhìn mọi ng̀, họ hết sức ngạc nhiên, há hốc mồm ra.
- Sao mọi ng̀ lại ở hết cả đây?- Cô hỏi.Họ nhìn, lắp bắp ko nói lên nổi lên lời, chỉ có thê nói:
- ……Thẩm.....Thẩm Nguy...Thẩm Nguy Lan!?…
- Hắc Bào Xứ! Trấn Hồn lệnh chủ!- Thiên Bạch Kim gọi, bước chân xuống nć, mặc cho quần áo ướt vẫn đi đến chỗ họ.Ng̀ biết rằng nếu nuôi tội lỗi trg lòng thì sẽ có chuyện ko hay. Nhưng chính ng̀ cx vậy, dù ng̀ cố gắng bớt suy nghĩ về cái chết của Thẩm Nguy Lan nhưng cx ko đc ích gì. Ko lâu nữa, họ sẽ đối mặt vs chính nỗi hận thù, tội lỗi của mk.
- 2 ng̀ cố gắng bớt suy nghĩ đi!- Thiên Bạch Kim nói- Tôi cx giống mọi ng̀ nhưng dù thế nào, chúng ta cx phải cố gắng ko cảm thấy tội lỗi về cái chết của con bé. Như vậy sẽ ko nuôi lớn đc thế lực đen.
- Cô nói thì dễ lắm ý.- Triệu Vân Lan thở dài.
- Tôi biết nó chẳng dễ dàng gì vì chính tôi cx vậy, ko thể ngừng nghĩ "Thẩm Nguy Lan chết là do lỗi của mk, mk thật quá vô dụng" nhưng...Haizzz…- Ng̀ thở dài.
- Nhưng phải ngừng suy nghĩ điều đó? Cái đó chỉ có cách là xoá trí nhớ thôi nhưng cô đã ko làm thế.- Thẩm Nguy tiếp lời- Kí ức về con bé, chẳng ai muốn quên cả.
- Phải. Đó là lý do mà tôi ko muốn xoá kí ức của mọi ng̀.
- Ko nhắc về nó nữa, mọi ng̀ có lẽ sắp đồ xong rồi, thắp hương rồi chúng ta ăn trưa thôi, cx hơn 12h trưa rồi.- Triệu Vân Lan đứng lên, quay đầu đi về bờ.Thiên Bạch Kim và Thẩm Nguy cx đi theo lên. Mọi ng̀ chuẩn bị cx đã xong, thức ăn sẵn sàng, họ bê đến mộ Thẩm Nguy Lan thắp hương rồi sắp bát đũa ra ăn.
- Địa quân đại nhân! Ko ngờ bây giờ anh vẫn còn trẻ như tuổi 18 vậy nha.- Triệu Vân Lan vừa ăn vừa nói.
- Ha ha. Tôi cx đang thắc mắc đây.- Anh chàng cười- Theo tôi nhớ hình như Địa quân trć tôi từng nói là ngồi vào chiếc ghế này tuổi tác và ngoại hình thế nào cx chẳng biết nữa.
- Này, ngươi trẻ như vậy cx nên cảm ơn công nương chứ.- Nhiếp chính quan khó chịu.- Công nương giới thiệu cho ngươi ñ bộ mỹ phẩm ở Hải tinh nên ngươi toàn chú tâm chăm sóc sắc đẹp, còn công việc bỏ lại ta lo suốt. Tại sao 14 năm trć ngươi lại lấy đc ý thứ chứ?...Haizzz...
- Địa quân đại nhân! Tôi tuy là cấp dưới của anh nhưng cảnh cáo anh: cấm anh bỏ bê công việc của Địa tinh đó.- Thẩm Nguy đe dọa.
- Tôi biết rồi!- Anh chàng cười.
- Mà nữ thần Thiên Bạch Kim! Cho tôi hỏi về cái thế lực đen mới.- Sa Nhã hỏi.
- Đúng rồi! Nó từ đâu ra?- Đại Khánh cx hỏi.
- Nó đc sinh ra từ nỗi hận thù, tội lỗi của con ng̀!- Thiên Bạch Kim trả lời- Nó ở trg 1 cái hố đen đã bị phong ấn có đc kết nối vs nội tâm con ng̀. Vì thế nếu ta càng hận, càng cảm thấy có lỗi thì nó sẽ càng mạnh, càng lớn. Rồi 1 ngày nào đó, chúng sẽ phá đc phong ấn và xâm chiếm trái đất.
- Thế công nương thì liên quan gì đến cái này?- Chúc Hồng hỏi.
- Có đấy. Vì con bé có 1 nỗi thù hận rất lớn, chính mối thù của nó sẽ phá đc phong ấn của thế giới đó. Nhưng cx chính con bé là ng̀ có thể ngăn đc thế lực đen đó.- Ng̀ giải thích- Giờ ko còn con bé, cái thù của nó ko biết thế nào. Bây giờ chỉ có chờ đợi động tĩnh của chúng mà thôi.
- Haizzz...phức tạp quá đấy!- Mọi ng̀ thở dài.Ăn uống no nê, họ dọn đồ, ra mộ Thẩm Nguy Lan 1 lúc thì mới về nghỉ ngơi, giờ cx đã hơn 1h chiều, cả sáng bận rộn, họ còn phải về. Đang hồi tưởng lại kí ức, 1 giọng nói bỗng vang lên:
- Mọi ng̀?Họ giật mk quay đầu lại. 1 cô gái chừng 14-15 tuổi đang đứng đó, cầm trên tay 1 bó hoa hồng đỏ rực rỡ. Cô mặc 1 chiếc váy màu đen tuyền, điểm thêm là cái dây thắt lưng màu đỏ có cái nơ xanh. Đôi bốt cùng đôi tất đen, mái tóc dài đc buộc gọn gàng bằng kiểu đuôi ngựa bằng chiếc ruy băng đỏ tươi, để lệch sang 1 bên. Cô nhìn mọi ng̀, họ hết sức ngạc nhiên, há hốc mồm ra.
- Sao mọi ng̀ lại ở hết cả đây?- Cô hỏi.Họ nhìn, lắp bắp ko nói lên nổi lên lời, chỉ có thê nói:
- ……Thẩm.....Thẩm Nguy...Thẩm Nguy Lan!?…
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com