TruyenHHH.com

Tran Hon Mong Tuong Khong Doi Nguy Lan

4.

Trời nổi cơn giông.

Màu xám tro, màu nâu đậm cùng màu cà phê đơn giản tạo thành hoa văn ca rô nhìn quen mắt nhưng rất kinh điển, làm da thịt màu lúa mạch của Triệu Vân Lan trông nhợt nhạt hơn hẳn, lộ ra tư vị không tình sắc như bình thường.

Thẩm Nguy một tay đỡ Triệu Vân Lan bụng dưới đang thắt chặt, ngón tay hắn lướt qua lỗ rốn, cúi đầu thu lại ánh mắt ảm đạm, đầu lưỡi màu hồng nhạt liếm dọc theo sống lưng cong cong của y. Gai lưỡi chầm chậm hướng lên trên, đảm bảo mỗi nhũ đầu không chịu thiệt đều có cơ hội, thưởng thức thân thể và mùi vị của Triệu Vân Lan.

Triệu Vân Lan hai tay chống trên bệ cửa sổ, mưa rào xối xả lên mặt kính, mùi tanh xộc thẳng vào trong khoang mũi y. Cánh tay cùng bắp thịt căng ra thành đường cong đẹp đẽ, dây lưng còn vắt vẻo trên hông khiến y không thể tách chân ra được.

Xúc cảm trơn trượt tinh tế, ấm áp từ thấp tới cao, không nhanh không chậm tiếp tục đi từ trên xuống dưới, bắt đầu lần mò đến mông Triệu Vân Lan. Thẩm Nguy là một người thí nghiệm vô cùng kiên trì, còn thân thể Triệu Vân Lan chính là nơi hắn thực hành thí nghiệm.

Vị giáo sư trẻ tuổi từ phía sau tách khe mông Triệu Vân Lan ra, ngón tay dính nước bọt rất nhanh tìm được lối vào cúc huyệt quen thuộc.

Tiếng sấm ầm ầm bên ngoài khiến cửa kính chấn động, đồng thời cả thân thể y cũng chấn động theo.

Nam nhân vẻ mặt quân tử chính trực, tay lại đang lượn quanh nơi riêng tư của y, huyệt khẩu ẩm ướt phút chốc trở nên mát mẻ vì bị mở ra, làm Triệu Vân Lan xấu hổ cắn môi dưới, thân thể run rẩy vì mẫn cảm.

Cơ thể Triệu Vân Lan thật ra rất ít lông, ngoại trừ lúc đột ngột có vụ án và xã giao hằng ngày, bình thường y toàn ngâm mình trong văn phòng, vì vậy khắp toàn thân từ trên xuống dưới chỉ có râu ở cằm là đậm màu.

Triệu Sở trưởng ăn mặc theo phong cách oai phong vì gạo, mạnh bạo vì tiền. Mỗi lần bị cởi sạch, dùng khăn lông bao lại, trông y giống hệt một khối kẹo đường lớn hình thỏ, khiến Thẩm Nguy cởi từng lớp y phục của y cảm giác như đang lột vỏ kẹo đẹp đẽ bao bên ngoài.

Thẩm Nguy hưởng thụ thân thể Triệu Vân Lan, theo bất cứ nghĩa nào.

Thẩm Nguy cứ sờ tới mắt, mũi, lỗ tai, môi, đầu lưỡi, tay, dục vọng của y, đáy lòng sẽ cực kì cảm tạ thần tạo người.

Mỗi một phản ứng của Triệu Vân Lan đều đem lại cho hắn cảm giác mới mẻ, rất sung sướng, cảm thấy vĩnh viễn không có điểm dừng, không cách nào thỏa mãn được.

Cảm giác này giống như ăn một viên kẹo nhiều lớp có nhân chocolate, mỗi khi Thẩm Nguy nghĩ hắn đã nếm được vị ngọt ngào nhất rồi, Triệu Vân Lan sẽ cho hắn biết về sau càng ngọt ngào hơn nữa.

Ngón tay tiến vào tiểu huyệt khít chặt, Thẩm Nguy không tự chủ ấn sâu, dùng ngón tay nóng hổi mò mẫm tìm kiếm điểm nhạy cảm.

Vách ruột bất ngờ co lại, thứ hắn tìm ẩn náu trong tràng ruột nhăn nheo, phải thật nhẫn nại mới có thể chạm tới được.

Mà tính nhẫn nại của Thẩm Nguy từ trước đến giờ không hề tệ, hắn vẫn cứ áo sơ mi chỉnh tề dán chặt lấy cái lưng trần trụi của Triệu Vân Lan, khuy áo cứng rắn, cảm giác mát mẻ khiến Triệu Vân Lan theo bản năng mà ưỡn lưng tránh né.

Y giống như cái móc treo quần áo, bộ Âu phục xộc xệch vắt vẻo trên người, lại hơi có cảm giác cảnh đẹp ý vui. Nửa thân dưới bị ngón tay thứ hai của Thẩm Nguy đâm sâu vào, không kiềm được mà run rẩy.

Kẽ mông được dịch thể trơn trượt thấm ướt, Thẩm Nguy nín thở, sức lực y nhỏ bé bị hắn kéo ra hai bên.

"...Ưm...a..."

Triệu Vân Lan ngửa cổ lên, hầu kết duyên dáng hiện ra. Adrenalin tiết ra khắp cơ thể, kích thích dục vọng khiến cho tốc độ dòng máu của y tăng nhanh, nhiệt độ cao dần, trái tim nảy thình thịch thình thịch, vào tai Thẩm Nguy lại rung động vô cùng.

Áo sơ mi bao phủ phía trước, sau lưng bị Thẩm Nguy liếm ướt hết, toàn thân Triệu Vân Lan nhuốm màu hồng nhạt, cứ như lâm vào một cuộc chiến tranh cuồng loạn.

Cho dù y muốn nhấn chìm Thẩm Nguy, khiến hắn phải say mê điên đảo, nhưng cuối cùng vẫn bị chính Thẩm Nguy làm ngược lại, khiến Triệu Vân Lan không thoải mái lắm.

Nhưng Triệu Vân Lan không cách nào phủ nhận thân thể y và Thẩm Nguy thực sự là một đôi trời sinh.

Trên giường, trên sofa, trong nhà bếp, trong bồn tắm đổ đầy nước ấm, trên cửa sổ chạm đất sạch sẽ không chút bụi bặm, trên tấm thảm nhung lớn mềm mại, rồi tới ghế lái ô tô, cả cái bàn mà Triệu Vân Lan vừa bưng ba món mặn một món canh lên, lẫn trên chỗ làm việc của Thẩm Nguy, nơi một chồng giáo án được viết ngay ngắn dưới ánh đèn bàn.

Triệu Vân Lan lần nào cũng cảm thấy mình với Thẩm Nguy bất chấp làm đến tinh tẫn nhân vong, nhưng y khí thế dào dạt, mặc dù biết tinh tẫn nhân vong, Triệu Vân Lan có bị thao chết cũng muốn kéo Thẩm Nguy chết cùng.

Từ tiết kiệm sang tiêu xài hoang phí thì dễ, nhưng ngược lại thì rất khó, đạo lý này đúng là không sai.

Có điều so với Triệu Vân Lan, Thẩm Nguy kỳ thực càng sợ hơn một chút.

Nếu như nói chỉ dựa vào hồi ức cùng chấp niệm gắn bó tình cảm đã giống như đang tiếp xúc với ma tuý hương chanh, thì mồ hôi đầm đìa cùng nhau dây dưa quấn quít chính là đồ ăn mặn hương quế có vị như thuốc phiện.

Trước đây vì "Côn Luân Quân" mà Thẩm Nguy đành phải trải qua thời kì kiêng nhịn suốt mấy ngàn năm. Kiếp này gặp lại Triệu Vân Lan không mời mà đến, hắn mới chính thức được giải phóng.

Mà quá khứ một lần nữa bị cắt đứt, Thẩm Nguy nén đến sống một ngày bằng một năm được thế lấn tới càng hung mãnh, kịch liệt hơn rất nhiều.

Sinh hoạt Triệu Vân Lan lúc trước còn chia thành công việc, xã giao, ở nhà.

Bây giờ sinh hoạt đã được sửa đổi thành công việc, xã giao, cùng Thẩm Nguy ân ái, ở nhà.

Sinh hoạt Thẩm Nguy lúc trước chia thành công việc, tưởng niệm Côn Luân quân, bảo hộ Côn Luân quân.

Còn hiện tại là công việc, ở nhà chăm sóc Triệu Vân Lan, cùng Triệu Vân Lan ân ái.

Thành thật mà nói, vẫn là Trảm Hồn Sứ đại nhân đáng thương hơn.

Triệu Vân Lan vốn sức sống dồi dào, luôn vượt qua được đủ loại chướng ngại hiển nhiên không hề biết.

Thẩm Nguy lúc này lại có chút không dám tới gần, bởi vì nhiệt độ thân thể Triệu Vân Lan tăng lên, một mùi hương tựa như độc dược cũng tản ra. Đó là thứ khiến cho Thẩm Nguy nhất định phải dùng lý do vì ngại ngùng mới có thể không bị hấp dẫn.

Hắn ngây người làm Triệu Vân Lan chú ý.

"Sao thế..." Đôi mắt của Triệu Vân Lan trước đây sắc bén, lúc này mang theo sương mù kiều diễm, đầy dục vọng khiến ngũ quan y trở nên đẹp đẽ bức người, nhiễm lên một tầng gợi cảm hiếm thấy. Y quay đầu nhìn Thẩm Nguy, hô hấp gấp gáp cuộn trào khoái cảm cùng thúc giục.

Thẩm Nguy nhìn y, đôi mắt Triệu Vân Lan ướt át, hình ảnh ngoài cửa sổ mơ hồ biến thành hình lục giác rực rỡ sắc màu, dồn dập chiếu vào đáy mắt của y.

Thẩm Nguy run rẩy, tìm kiếm trong một mảng tia sáng loang loáng, sau đó phát giác bản thân mình đã chiếm cứ toàn bộ đôi mắt Triệu Vân Lan.

Hắn dáng vẻ thành kính, rút ngón tay ra khỏi cơ thể Triệu Vân Lan, đem cự vật to lớn của mình thế vào.

Triệu Vân Lan hít một ngụm khí lạnh, mắt trừng lớn, phảng phất chút biếng nhác, mông lung, hai gò má ửng hồng.

"....Con mẹ nó anh không thể từ từ sao ?"

Thẩm Nguy nhìn y chằm chằm, dễ như trở bàn tay mà nhanh chóng xua đi dáng vẻ hung ác của Triệu Vân Lan, thay vào đó hắn lại tìm được một tia kiêu căng bất cần và yếu thế.

Côn Luân Quân thân vận thanh y phất phơ, tràn đầy khí thế đứng bên bờ hồ tĩnh lặng. Côn Luân Quân đối diện với tuyết sâu khói lửa, hiện tại nằm dưới thân hắn, bị hắn dùng tính khí tàn nhẫn đâm vào huyệt động non mềm, lại vẫn dung túng mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Thẩm Nguy gắt gao bóp lấy cằm Triệu Vân Lan, hung hăng cắn lấy phiến môi còn vương tơ máu.

Phân thân hắn chôn sâu trong cơ thể nóng bỏng của Triệu Vân Lan, thậm chí mang theo chút cảm giác tê dại đau nhói khiến người ta nổi da gà. Mà Thẩm Nguy biết rõ, phần cảm giác đau đớn này là cả hắn và Triệu Vân Lan hai người đồng thời gánh chịu.

Dùng thân thể Triệu Vân Lan thoả mãn dục vọng của mình, đây là chuyện đê tiện cỡ nào.

Nhưng Thẩm Nguy chỉ cần nghĩ đến đã hưng phấn không kiềm được.

Hung khí thô to nổi gân xanh từ từ lui ra ngoài, lại chầm chậm cắm vào huyệt khẩu phiếm hồng. Chút ít dịch thể trong suốt trong quá trình bị đè ép vang lên tiếng nhóp nhép dâm mĩ, chảy xuống ướt đẫm cả hạ thân.

Triệu Vân Lan không chịu dang chân ra, cho nên quá trình Thẩm Nguy tiến vào tựa hồ cũng bị kéo dài, cảm giác lưng bị kẹp giữa tiếng mưa bên ngoài và tiếng thì thầm ẩn chứa sóng ngầm cuồn cuộn trước mặt, kích thích dây thần kinh Triệu Vân Lan đùng đùng phát ra tia lửa.

Mà Thẩm Nguy thành thạo điêu luyện thực ra đang gắt gao chống đỡ ý chí sắp sụp đổ của bản thân.

168 giờ cách xa như nhấn chìm hắn, mà Triệu Vân Lan hiện tại bỗng nhiên từ trên cao nhìn xuống, đứng bên bờ cứu hắn lên.

Khắc chế nhiều hơn kiềm chế, ẩn nhẫn chôn vùi lý trí, Thẩm Nguy hiểu rõ hơn tất thảy, những gì hắn làm chẳng qua càng che càng để lộ hành động vùng vẫy giãy chết.

_______________

Edit : MangoCoconut410

Beta : Hayama_02_12

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com