TruyenHHH.com

Tram Tuy Tinh Tieu

● Chú thích : kí hiệu (.....) này là au đã lược bỏ một số đoạn trong phim. Ai coi rồi sẽ biết nha.

"Bùi tỷ tỷ, có phải là hai người đang mưu tính gì không?" - Văn Tiêu chạy theo sau lưng Bùi Tư Tịnh.

"Không có gì." - y tiếp tục đi mặc kệ nàng lảm nhảm phía sau.

"Rõ ràng là có. Nếu không bình thường tỷ ghét Sùng Võ Doanh như vậy sao hôm nay lại giao hắn cho bên đó." - Văn Tiêu tra hỏi.

"Thần nữ đại nhân, cô là người giao vụ này cho ta quyết định bây giờ ta quyết định xong rồi cô lại không hài lòng. Rốt cuộc cô muốn sao đây?" - Bùi Tư Tịnh đang đi đột nhiên dừng lại, khiến cho trán nàng đập vào lưng cô.

"Ta không phải là không hài lòng, ta chỉ là muốn biết hai người đang làm gì thôi." - Văn Tiêu nũng nịu xoa xoa trán.

"Xin lỗi." - Bùi Tư Tịnh nhất thời bối rối khi thấy nàng có vẻ đau đớn.

Tim gan y đột nhiên bấn loạn. Nhấc tay Văn Tiêu ra khỏi Văn Tiêu trán nàng sau đó kiểm tra tình hình.

"Ta không sao. Nếu tỷ thấy có lỗi thì chi bằng nói ta biết hai người đang định làm gì đi." - Văn Tiêu nghịch ngợm, bỏ tay xuống cười với y.

"Làm gì cũng không liên quan tới cô. Thần nữ đại nhân cô càng biết nhiều chuyện thì càng nguy hiểm đó. Tốt nhất đừng hỏi nữa." - Bùi Tư Tịnh khuyên ngăn.

"Ta không sợ nguy hiểm, chỉ cần là chuyện của tỷ thì ta nhất định phải biết." - Văn Tiêu giọng nói chắc nịch.

"Bùi tỷ tỷ, chờ taaaaaa....." - từ đằng xa đã nghe tiếng của Văn Tiêu vang vọng khắp nơi.

Nguyên do là vì y không trả lời nàng mà trực tiếp bỏ đi không thèm để ý. Xem Văn Tiêu như người vô hình.
__________________________

"Lần này, Sùng Võ Doanh có thể sẽ đến gây rối." - Triệu Viễn Chu và Bùi Tư Tịnh ngồi bên cạnh gốc cây bàn bạc.

"Dĩ nhiên. Sùng Võ Doanh cấu kết Ly Luân. Lần này lệnh bài Bạch Trạch còn bị hắn phá vỡ, bọn chúng chắc chắn không bỏ qua cơ hội lần này." - Bùi Tư Tịnh.

"Nhưng nếu Sùng Võ Doanh có đến thì 5,6 phần là để bắt người rồi, Triệu Viễn Chu."

"Vậy lần này phiền Bùi đại nhân phối hợp cùng ta một chút."

Sau khi Sùng Võ Doanh bắt giữ Triệu Viễn Chu, đưa hắn về thiên đô thì những người còn lại cũng quay về.

Chỉ có Anh Lỗi là vẫn ở lại côn luân sơn cùng Anh Chiêu tìm cách thanh lọc dao thủy.
_________________________

"Mục đích của ngươi là muốn tới nơi này sao?" - Bùi Tư Tịnh đứng bên ngoài tựa vào lồng thú nói chuyện với Triệu Viễn Chu.

"Bùi đại nhân, đến lúc phải thu lưới rồi." - Triệu Viễn Chu.

(......)

"Đừng giả thần giả quỷ nữa. Ta biết ngươi là ai. Ôn...Tông...Du."

"Xem ra ta đánh giá thấp năng lực của ngươi rồi. Triệu Viễn Chu." -Ôn Tông Du.

"Triệu Viễn Chu từ lâu ta đã muốn có nội đan của ngươi không ngờ hôm nay ngươi lại tự mình đem tới." - Ôn Tông Du.

"Một phàm nhân như ngươi mà cũng đòi có được nội đan của Chu Yếm ta sao? Nực cười" - Triệu Viễn Chu.

"Không lẽ ngươi không nhận ra bốn giác quan của mình có vấn đề sao? Ta đã phong tỏa toàn bộ chúng rồi." - Ôn Tông Du.

"Ngươi hoàn toàn không có cơ hội làm điều đó." - Bùi Tư Tịnh.

"Dĩ nhiên là không phải do ta làm." - Ôn Tông Du nhìn hai người với ánh mắt nham hiểm.

Sau đó hắn nép qua một bên, bóng dáng nhỏ bé quen thuộc mặc hắc y liền lộ ra.

"Bạch Cửu." - giọng nói Bùi Tư Tịnh lạnh lùng đanh lại, chứa đôi phần lạnh lẽo hơn trước kia.

"Quả nhiên là ngươi." - Bùi Tư Tịnh hướng mũi kiếm về phía Bạch Cửu.

"Nếu không thì là ai? Trác Dực Thần là thống lĩnh Tập Yêu Ty dĩ nhiên không được, thần nữ Bạch Trạch lại càng không. Cô đối với Sùng Võ Doanh lại thù như địch. Chỉ có nó mới là người phù hợp nhất." - Ôn Tông Du.

"Hôm nay các ngươi đã định sẵn là không thể thoát khỏi đây." - Ôn Tông Du nói xong, phất tay một cái mấy chục binh sĩ Sùng Võ Doanh lập tức hướng tên về hai người.

Dưới ánh sáng nhạt của trăng, Bùi Tư Tịnh chậm rãi đưa tay phải lên, từ lòng bàn tay, một ánh sáng trắng thuần khiết lóe lên. Thanh Âm Kiếm lập tức hiện ra, lơ lửng như đã chờ đợi lệnh triệu hồi từ lâu.

Y thuận tay nắm lấy Thanh Âm Kiếm, cơ thể xoay một vòng đầy uyển chuyển. Chỉ một đường chém sắc bén, tất cả đệ tử Sùng Võ Doanh quanh đó đều ngã gục, không kẻ nào còn đứng vững.

Đứng từ xa, Triệu Viễn Chu lặng lẽ quan sát, trong mắt không giấu được vẻ khâm phục.

"Bùi đại nhân quả nhiên phi phàm. Chỉ mới vài tháng trước, cảnh giới của cô còn thua Tiểu Trác hai bậc. Giờ nhìn tình cảnh này, chắc là đã vượt qua rồi nhỉ."

"Ta không phải kẻ thích giậm chân tại chỗ." - Bùi Tư Tịnh quay lại, ánh mắt cương nghị, giọng nói dứt khoát nhưng không kém phần lạnh lùng.

"Tiểu Cửu, dùng ngân châm phong tỏa xúc giác của hắn đi." - Ôn Tông Du ánh mắt sắc sảo nhìn về phía Bạch Cửu, giọng nói trầm ổn vang lên.

Bạch Cửu nhận lấy ngân châm từ tay Ôn Tông Du, đôi tay run rẩy, ánh mắt lộ rõ sự lưỡng lự. Bước từng bước chậm rãi về phía trước, mỗi bước như đeo thêm trọng lượng vô hình.

"Suy nghĩ cho kỹ. Một khi đã làm, sẽ không còn đường quay lại." - Thanh Âm Kiếm trong tay Bùi Tư Tịnh vẫn hướng thẳng vào Bạch Cửu. Y lạnh lùng cất giọng, như một lưỡi dao sắc lẻm cắt qua màn đêm.

Bạch Cửu khựng lại một chút, ánh mắt dao động nhưng đôi chân vẫn không ngừng tiến lên, dù bước chân có phần chậm chạp và run rẩy.

Bùi Tư Tịnh khẽ nhíu mày, khí tức quanh người trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Trong nháy mắt, y phi thân tới, Thanh Âm Kiếm chỉ còn cách ngực Bạch Cửu vài phân. Ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi kiếm phản chiếu rõ trong đôi mắt hoảng hốt của Bạch Cửu.

Đời này, Bùi Tư Tịnh ghét nhất chính là phản bội. Những kẻ phản bội, trong mắt y, không xứng đáng được khoan dung.

Cũng may vào khoảnh khắc quyết định, một luồng sáng bất ngờ lóe lên. Triệu Viễn Chu dùng với Sơn Hải Thốn Cảnh biến tới, nhanh như chớp nắm lấy cánh tay Bùi Tư Tịnh. Chỉ trong chốc lát, cả hai cùng biến mất, để lại không gian chìm trong tĩnh lặng.

Chỉ cần chậm thêm một chút nữa, Bạch Cửu đã không thể thoát khỏi số phận dưới lưỡi kiếm tàn nhẫn ấy của y.
__________________________

• Tập Yêu Ty •

"Văn Tiêu, người đang nghĩ gì vậy?" - Trác Dực Thần cùng Văn Tiêu ở trong thư các.

"Không có gì." - Văn Tiêu bất giác hoàng hồn trở lại.

"Tiểu Trác từ sau khi Triệu Viễn Chu bị bắt, ta cứ thấy con thấp thỏm không yên. Có phải là đang lo lắng cho hắn không?" - Văn Tiêu như nắm được thóp của Trác Dực Thần.

"Không có. Người đừng nói bậy." - Trác Dực Thần quay mặt sang hướng khác, có chút chột dạ.

"Trên đời này, thứ có thể dễ dàng nhận ra nhất chính là cảm xúc quan tâm đối với người trong lòng." - Văn Tiêu cười nhẹ một cái.

(.....) (Anh Lỗi đã đến Tập Yêu Ty)

• Tư Đồ Phủ •

"Đa tạ, Tư Đồ đại nhân thu nhận hai người bọn ta." - Văn Tiêu.

"Hai vị đã chăm sóc Tiểu Cửu thời gian qua, đừng khách sáo." - Tư Đồ Minh.

"Tư Đồ đại nhân, căn phòng kia sao lại bị niêm phong vậy?" - Anh Lỗi nhìn vào căn phòng đầy rẫy cây cối kia.

"Đó là phòng của thê tử ta, nàng ấy bệnh nặng không thể ra ngoài. Hai vị tạm thời ở phòng của Tiểu Cửu, nó đã lâu không về nhà rồi."

• Phòng Bạch Cửu •

"Thần nữ đại nhân, cô cảm thấy Sùng Võ Doanh có tìm ra chúng ta không?" - Anh Lỗi ngây ngô hỏi.

"Dĩ nhiên là có rồi. Bùi tỷ tỷ từng nói, thuật truy tung của Sùng Võ Doanh không thể xem thường. Huống hồ ta đến đây là để tìm tung tích của thần mộc không phải để trốn." - Văn Tiêu thản nhiên mặc dù mình đang vị truy sát.

Văn Tiêu và Anh Lỗi đang ngồi cùng nhau trò chuyện thì một luồng hắc quang, bạch quang kết hợp xuất hiện.

Vài giây sau, Triệu Viễn Chu và Bùi Tư Tịnh đứng ngay ngắn trước mặt hai người.

"Hai...người, hai...người....." - Anh Lỗi há hốc mồm nhìn hai người họ.

Tình thế hiện tại chính là Triệu Viễn Chu đang nắm cánh tay của Bùi Tư Tịnh.

"Anh Lỗi, ngươi nghĩ gì vậy? Hắn chỉ là đưa ta rời khỏi địa lao mà thôi." - y liền nhanh chóng gạc tay ra để tránh bị hiểu lầm.

"Đưa ra cũng không cần nắm tay, nắm chân thế chứ. Hay là hai người......" - Anh Lỗi híp mắt nhìn hai người với ánh mắt nghi hoặc, miệng thì cười khúc khích.

"Im miệng." - Văn Tiêu ngồi bên cạnh có chút khó chịu rồi.

Tâm trạng thông thả nãy giờ nói chuyện với Anh Lỗi cũng chùn xuống.

Bên ngoài Trác Dực Thần và Tư Đồ Minh cùng nhau bàn bạc.

"Tiểu Cửu con trở về rồi." - Tư Đồ Minh.

Bạch Cửu không trả lời chỉ là khi nhìn thấy Trác Dực Thần trong lòng cậu vô cùng hổ thẹn. Không biết phải đối diện ra sao.

"Để ta xuống bếp làm vài món cho con."

"Vậy phiền Tư Đồ đại nhân làm nhiều một chút." - cả bốn người từ trong phòng bước ra.

Bạch Cửu nhìn thấy Triệu Viễn Chu lập tức bỏ chạy. Chỉ tiếc là hắn biến một cái đã có thể chắn cậu lại.

"Sao thế? Lại muốn báo tin cho Sùng Võ Doanh à?" - Triệu Viễn Chu.

" Triệu Viễn Chu ngươi đang nói xàm gì vậy?" - Trác Dực Thần khó hiểu.

"Hắn nói không sai. Bạch Cửu chính là nội gián của Sùng Võ Doanh." - Bùi Tư Tịnh.

(......)

"Mẹ ta đâu? Mẹ ta đâu?" - Bạch Cửu phẫn nộ. Khao khát gặp lại mẹ đang vô cùng mãnh liệt.

"Đừng dùng giọng điệu đó. Ở đây không ai nhỏ hơn ngươi đâu." - Bùi Tư Tịnh chỉnh đốn với giọng lạnh lùng.

Có lẽ sự phản bội vừa rồi đã khiến y không còn có thể đối xử với Bạch Cửu như trước kia được nữa.

Xong Bạch Cửu đứng kia ánh mắt cũng dần dịu xuống. Chắc có lẽ nó cũng thừa biết lý do tại sao Bùi Tư Tịnh tỷ tỷ lại đối xử với nó như vậy.

"Bùi tỷ tỷ, Tiểu Cửu còn non trẻ có một vài chuyện không thể nhất thời thông suốt. Tỷ đừng thù dai với nó." - nàng ở kế bên kéo miếng vải áo đang nhô lên của y.

Bùi Tư Tịnh như được xoa dịu, ánh mắt sắc bén từ từ trở nên ấm áp.

Cuối cùng, Bạch Cửu cũng biết được sự thật toàn bộ câu chuyện. Cậu lựa chọn xóa bỏ hình xăm trước mặt Ôn Tông Du, và rời khỏi Sùng Võ Doanh. Sau đó Sùng Võ Doanh ập tới, Triệu Viễn Chu mất kiểm soát, Bùi Tư Tịnh và Văn Tiêu bị bắt đi.

~ Hàn Nhược Ninh ~

( Nhược Ninh Ninh )


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com