TruyenHHH.com

TRẦM TÚY TỊNH TIÊU

15. Đệ tử của chiến thần

NhuocNinhNinh

"Thanh... Âm... Kiếm!" - Bùi Tư Tịnh thất sắc, kinh hoàng không thốt nên lời.

Thanh Âm Kiếm là loại bảo vật gì? Có bao nhiêu cao quý? Thứ kiếm thần bí ấy, suốt bốn năm qua, y lại chỉ coi như một thanh kiếm gỗ mà tùy ý sử dụng, chẳng mảy may hay biết.

"Quả nhiên không hổ danh là Thượng Nguyệt tiên tử. Lần này, chính nàng đã cứu chúng ta một mạng." - Anh Chiêu trầm ngâm nói.

"Ý ngài là gì?" - Bùi Tư Tịnh chấn động, vội vàng hỏi.

"Như ta vừa nói khi nãy, Thanh Âm Kiếm là thần binh có thể thanh lọc tà niệm, tiêu trừ oán khí. Lần này, muốn chế ngự oán khí trong người Triệu Viễn Chu, e rằng chỉ còn cách trông cậy vào nó." - Anh Chiêu nghiêm túc đáp.

"Vậy tất cả nhờ vào ngài." - Bùi Tư Tịnh thoáng thở phào, trong lòng nhẹ nhõm phần nào.

"Không, không phải nhờ vào ta, mà tất cả phải trông cậy vào cô, Bùi nha đầu." - Anh Chiêu nhìn nàng, ánh mắt ngập tràn tín nhiệm.

"Thanh Âm Kiếm có linh tính, biết nhận chủ. Nếu không phải người được chọn, cho dù có sức mạnh thần thông quảng đại đến đâu, cầm trong tay cũng chỉ như một thanh sắt vụn. Việc chế ngự Chu Yếm, thiên nan vạn nan, đành trông cậy vào cô." - Anh Chiêu.

"Nhưng ta chỉ là một kẻ phàm nhân, sao có thể đủ sức áp chế được hắn?" - Bùi Tư Tịnh hoang mang, giọng nói run rẩy.

Triệu Viễn Chu là đại yêu đã tồn tại ba vạn bốn ngàn năm, yêu lực thâm sâu không lường. Bảo một nữ tử phàm nhân chỉ vừa 22 tuổi như y đi đối mặt, há chẳng phải là chuyện hoang đường nhất trên đời sao?

"Được... nhất định được." - Anh Chiêu khẳng định, chắc như đinh đóng cột.

"Bởi vì cô là đệ tử của Thượng Nguyệt tiên tử. Nên chắc chắn sẽ được. Người được chiến thần uy chấn tứ hải bát hoang chọn, chắc chắn không phải kẻ tầm thường. Bùi nha đầu, nếu cô làm được, chúng ta sẽ được cứu. Nhưng nếu không...Đại Hoang này, tất cả sẽ chôn cùng oán khí của Chu Yếm." - Anh Chiêu.

"Nhưng ta....ta..." - Bùi Tư Tịnh ngập ngừng.

Sao sơn thần đại nhân lại đem tính mạng của tất cả mọi người đặt hết lên vai của y? Sao ngài ấy lại có niềm tin rằng y sẽ làm được.

"Bùi nha đầu, đừng lo lắng. Ta sẽ chỉ đường cho cô. Chỉ cần thực hiện theo hướng dẫn của ta là được. Chuyện này sẽ có thể nguy hiểm đến tính mạng, cô có dám làm không?" - Anh Chiêu hỏi y, muốn xác nhận một câu trả lời thật chắc chắn.

Đứng trước câu hỏi của Anh Chiêu. Bùi Tư Tịnh nhìn lên tất cả mọi người. Triệu Viễn Chu đã mất kiểm soát đến cực độ. Càng ngày càng ra tay mạnh hơn. Trác Dực Thần và Anh Lỗi không thể cầm cự được bao lâu nữa.

Văn Tiêu thân thể yếu ớt cộng thêm việc Bạch Trạch lệnh đã vỡ càng khiến nàng bị ảnh hưởng hơn.

Ba người, hai người thì không biết còn có thể chịu đến khi nào. Một người chỉ có thể ngồi đó mà lực bất tòng tâm.

Bây giờ Anh Chiêu lại nói tất cả đều phải trông cậy vào y, Bùi Tư Tịnh mặc dù không tin tưởng bản thân nhưng cũng không thể khước từ.

"Ta liệu có làm được không...?" - Bùi Tư Tịnh nhìn sang Anh Chiêu.

"Có thể, vì tất cả mọi người ở đây. Vì cứu chúng sinh Đại Hoang, Bùi nha đầu lão phu tin cô chắc chắn sẽ làm được." - Anh Chiêu.

"Được...ta sẽ cố gắng hết sức."

Thân ảnh Bùi Tư Tịnh nhẹ nhàng như lông vũ, khẽ lay động trong gió, rồi từ từ bay lên chốn cửu trùng. Thanh Âm Kiếm dường như cảm nhận được khí tức quen thuộc, liền lao tới tựa như hạc quy tổ, nằm gọn trong bàn tay y.

Giữa không trung lơ lửng một hắc y nhân phong hoa tuyệt đại, nhất kiếm trấn càn khôn. Mà trong tay y, chính là thanh bảo kiếm sáng chói tựa ánh dương, hào quang rực rỡ không ngừng lưu chuyển.

Giữa không trung mênh mông, rộng lớn dảng vẻ ấy uy nghiêm như một vị thần cứu thế, đem theo hy vọng cho toàn thể yêu tộc Đại Hoang.

"Đó chính là Thanh Âm Kiếm? Hóa ra, là hậu nhân của vị nữ chiến thần năm xưa." - Ly Luân trầm ngâm, ánh mắt sâu thẳm.

"Nhưng dù có Thanh Âm Kiếm trong tay thì đã sao? Các ngươi thực sự tin rằng, với đạo hạnh thô sơ ấy, cô ta có thể phát huy được toàn bộ được uy lực của kiếm ư? Nực cười ! Ả vẫn chưa đủ tư cách." - Ly Luân nhếch môi cười khẩy, giọng nói lạnh lùng mang theo sự khinh miệt.

"Bùi đại nhân... Cô ấy..." - Trác Dực Thần không khỏi kinh động khi nhìn thấy cảnh tượng Bùi Tư Tịnh bay lơ lửng giữa trời kia.

Trong không gian đầy u ám, bóng tối trùng trùng điệp điệp, ánh sáng từ người y tỏa ra tựa như hải đăng dẫn lối, thắp lên một ngọn lửa của sự tái sinh mạnh mẽ.

"Bùi tỷ tỷ..." - Văn Tiêu lẩm bẩm, ánh mắt ngập tràn lo lắng, khẩn trương hướng về phía Anh Chiêu mà hỏi:

"Tỷ ấy định làm gì?"

"Thanh Âm Kiếm trong tay nó có thể trấn áp được Chu Yếm." - Anh Chiêu điềm tĩnh đáp, song vẻ mặt cũng thoáng chút trầm trọng.

"Tỷ ấy sao có thể? Triệu Viễn Chu bình thường vốn đã rất mạnh, nay lại có thêm lệ khí hỗ trợ. Để tỷ ấy một mình đối mặt, không chết thì cũng trọng thương. Ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!" - Văn Tiêu phẫn nộ, giọng nói run lên vì bất an.

Trái tim nàng đập nhanh hơn từng nhịp, như muốn thoát khỏi lồng ngực. Nếu chẳng may xảy ra bất trắc, ai có thể đảm bảo được sự an toàn của Bùi Tư Tịnh đây?

Khí trời như nổi dậy, cuồng phong thổi tới không ngừng. Giữa không trung, bóng dáng y vẫn vững chãi như núi, ánh kiếm phản chiếu ánh sáng của thiên hạ.

Ánh mắt kiên định, vừa gai góc cũng quả cảm. Bùi Tư Tịnh đã âm thầm hạ một quyết tâm trong lòng.

Dù cho có phải đối mặt với hiểm nguy thế nào thì hôm nay y nhất định phải bảo vệ mọi người chu toàn.

Không thể làm nhục thanh kiếm đang nắm trong tay, càng không thể khiến sư phụ mất mặt.

Khoảnh khắc y chắp tay, nâng Thanh Âm Kiếm cao quá đỉnh đầu, toàn bộ linh khí đất trời đang yên ổn thì liền bị ảnh hưởng, quy về một một chỗ.

Hoa cỏ khắp núi rừng cũng dao động theo, tựa như đang tiếp thêm sức mạnh cho Bùi Tư Tịnh.

Từng nguồn sức mạnh vô hình đang tuôn trào, chạy vào trong Thanh Âm Kiếm.

Dường như cả vạn vật sinh linh, từ cành cây ngọn cỏ cho đến những người đang nhìn ở dưới kia đều đặt trọn niềm tin vào Bùi Tư Tịnh, kỳ vọng y có thể bảo vệ mảnh đất đã nuôi dưỡng chúng từ thuở hoang sơ.

Nhưng chỉ có một mình Văn Tiêu trong lòng luôn nơm nớp lo sợ. Nàng sợ....

Sự xuất hiện của Thanh Âm Kiếm tựa như tiếng chuông vang vọng giữa cõi u minh, đủ sức chấn động tam giới.

Tầng tầng cửu trùng thiên vốn tĩnh lặng như nước, nay cũng trở nên dậy sóng.

"Cô ấy...trở lại rồi." - thiên quân đứng bên cạnh hồ sen ở cửu trùng thiên chỉ thốt ra một câu.

Mặc dù chỉ có năm chữ, nhưng cũng đủ để kẻ nghe được không khỏi hiếu kỳ, bởi chỉ cần qua lời nói, cũng đã có thể cảm nhận được sức ảnh hưởng to lớn và vị thế của người đó trong lòng ông. Đến nỗi khi người ấy tái thế lại có năng lục rúng động cả càn khôn như vậy.

"Thiên quân người đang nói ai vậy ạ?" - tiểu tiên mới lên trời tò mò nên hỏi.

"Sau này khi ở cửu trùng thiên đủ lâu thì ngươi sẽ biết thôi." - thiên quân ung dung đáp.

Triệu Viễn Chu khi bị Thanh Âm Kiếm kích thích thì liền bỏ qua hai người Trác Dực Thần và Anh Lỗi mà lao thẳng tới Bùi Tư Tịnh.

"Bùi tỷ tỷ, cẩn thận." - Văn Tiêu ngồi ở dưới chỉ có thể thét lên trong vô vọng.

"Bùi nha đầu, đừng đối diện trực tiếp với hắn. Tìm cơ hội đâm hắn một nhát. Để Thanh Âm Kiếm tiếp xúc với da thịt của vật chứa, khi đó lệ khí sẽ dần được lọc lại." - Anh Chiêu khi thấy động thái của Chu Yếm liền nhắc nhở Bùi Tư Tịnh.

"Với đạo hạnh chưa tới 10 năm của cô ta thì cho dù có được sự trợ giúp của Thanh Âm Kiếm cũng không có bản lĩnh động vào một sợi tóc của hắn đâu. Anh Chiêu, ông đánh giá cao Bùi Tư Tịnh quá rồi." - Ly Luân cảm thấy ông ta đang làm những chuyện cực kỳ vô bổ.

"Nếu chưa thử, thì ngươi dựa vào cái gì mà dám chắc là nó sẽ thất bại chứ?" - Anh Chiêu hiện tại đặt trọn niềm tin vào Bùi Tư Tịnh.

"Ta cũng muốn xem xem, rốt cuộc cô ta có làm nên trò trống hay không?" - Ly Luân.

Trên bầu trời, hai luồng ánh sáng một đen một trắng chạy qua chạy lại. Triệu Viễn Chu đang nhất mực truy đuổi muốn lấy mạng Bùi Tư Tịnh. Còn y thì cố gắng né tránh hết mức có thể, tìm cơ hội để đâm Triệu Viễn Chu.

"Tĩnh" - Triệu Viễn Chu kết ấn dùng nhất tự quyết để giữ chân y.

Trác Dực Thần thấy thế liền tiến lên ngăn cản, dùng sự miễn nhiễm mà Triệu Viễn Chu đã cho mình để giải ấn cho Bùi Tư Tịnh. Hắn cố gắng giao tranh với Triệu Viễn Chu, đánh lạc hướng cho y hành động.

Ánh sáng bạc từ Thanh Âm Kiếm cùng sắc xanh từ Vân Quang Kiếm lập lòe liên tục, khiến người ta không khỏi hoa mắt. Tiếng va chạm kiếm vang vọng giữa trời, tựa như khúc nhạc dồn dập mà chẳng ai mong muốn.

Khoảnh khắc khi thanh kiếm của Trác Dực Thần bị Triệu Viễn Chu vô hiệu hóa, từ xa, Bùi Tư Tịnh lao đến, thân ảnh như một tia chớp, mũi kiếm nhọn sắc bén xuyên thẳng vào người Triệu Viễn Chu. Thanh Âm Kiếm cắm sâu vào nửa phần, ánh sáng nhuốm màu máu đỏ.

Triệu Viễn Chu gầm lên một tiếng dữ dội, oán khí trong người bộc phát thành cuồng phong. Sóng gió từ hắn lan ra như cơn bão hủy diệt, đẩy lùi tất cả.

Bùi Tư Tịnh và Trác Dực Thần bị sức mạnh đó thổi bay. May mắn thay, Anh Chiêu kịp kéo Văn Tiêu và Anh Lỗi lại một chỗ, cùng tạo nên kết giới bảo vệ.

Ầm... ầm... ầm!

Ba người cùng nhau ngã xuống, không một ai còn sức đứng dậy. Triệu Viễn Chu sau cơn bộc phát liền bất tỉnh, còn Trác Dực Thần thì rơi vào hôn mê sâu.

Bùi Tư Tịnh ngã xuống đất, thân thể bất động, tựa như cánh hoa mềm rũ giữa cơn bão tố. Khóe môi y còn đọng lại một tia máu đỏ thẫm, chảy dài xuống cằm, đó chính là vết tích mà cho trận chiến khốc liệt vừa rồi để lại.

Khuôn mặt thanh tú vốn dĩ mang nét lạnh lùng, cao thượng ấy, giờ đây chỉ còn lại vẻ mệt mỏi, trắng bệch đến đáng sợ.

Cánh tay cầm kiếm bị thương, máu chảy rỉ rả từ những vết rách nơi vai và bụng. Nhịp thở yếu ớt đến mức tưởng chừng không còn tồn tại, lúc có lúc không, lồng ngực khẽ phập phồng như ngọn đèn trước gió, có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào.

Nhìn Bùi Tư Tịnh lúc này, chẳng ai có thể tưởng tượng được rằng chỉ cách đây không lâu, y vẫn còn là một bóng dáng uy nghi, mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt với hiểm nguy để bảo vệ chúng sinh thiên hạ.

Giờ đây, lại như một chiếc lá mỏng manh, rơi rụng trong gió lốc, khiến lòng người nhìn mà không khỏi xót xa lại.

"Bùi tỷ tỷ!" - Văn Tiêu vội vã chạy đến, nâng y lên, giọng nàng run rẩy mà thống khổ.

Khi tất cả đều đã nằm một chỗ trên mặt đất, mặc dù Triệu Viễn Chu và Trác Dực Thần cũng bị thương nặng không kém, nhưng hình như trong mắt thần nữ đại nhân hiện tại chỉ có một mình Bùi tỷ tỷ của cô ấy là quan trọng thôi thì phải =))).

"Bùi tỷ tỷ, tỉnh lại đi! Bùi tỷ tỷ, cầu xin tỷ mau mở mắt ra đi mà!" - Tiếng gọi của nàng khẩn thiết vang vọng, như muốn lay động cả trời đất.

Nỗi sợ hãi hiện rõ trên gương mặt Văn Tiêu. Sao Bùi Tư Tịnh cứ kêu mãi mà không chịu tỉnh.

Trác Dực Thần và Triệu Viễn Chu, dù trọng thương, vẫn là đại yêu bất phàm, chút vết thương này không thể ảnh hưởng tới tính mạng của họ.

Nhưng còn Bùi Tư Tịnh...chỉ là một người phàm. Nếu Bùi Tư Tịnh thật sự có mệnh hệ gì, nàng phải làm sao đây?

Hàn Nhược Ninh ~

( Nhược Ninh Ninh )


Follow và vote đi ạ!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com