TruyenHHH.com

TRẦM TÚY TỊNH TIÊU

12. "Trai tài gái sắc"

NhuocNinhNinh

"Haizzz....nếu như các ngươi không nỡ thì chi bằng để ta làm thay. Đợi khi nào hắn tỉnh dậy ta sẽ tới nói cho hắn biết." - Triệu Viễn Chu muốn hỏi ý kiến của mọi người nhưng cách nói chuyện của hắn xưa nay luôn khiến cho người ta cảm thấy chán ghét.

Không một tiếng động nào, tất cả đều im phăng phắc sau khi hắn bày tỏ muốn nói cho Trác Dực Thần biết.

"Không ai nói gì sao?" - Triệu Viễn Chu hỏi lại, vẫn như lúc đầu ai nấy đều không lên tiếng.

"Cô là tiểu cô cô của hắn cô thấy thế nào?" - Triệu Viễn Chu xoay qua hỏi Văn Tiêu.

"Ta nghĩ Anh Chiêu đại nhân nói cũng không sai." - Văn Tiêu giọng nói bình ổn trả lời.

"Nếu thần nữ đại nhân là tiểu cô cô nhưng lại không có ý kiến thì bọn ta sao có thể dám ý kiến chứ." - Anh Lỗi.

"Vậy Triệu Viễn Chu trông cậy vào ngươi, ngươi nhớ phải lựa lời mà nói. Tiểu Trác ca huynh ấy vừa mới tỉnh, ngươi đừng đã kích huynh ấy đó." - Bạch Cửu nắm đuôi tóc của Triệu Viễn Chu mà giật giật.

"Được. Ta đồng ý với ngươi, tiểu bạch thỏ." - Triệu Viễn Chu nói xong lấy nắm tóc của mình lại.

Hai canh giờ sau, Trác Dực Thần đã tỉnh lại. Nghỉ ngơi uống thuốc một hồi thì Triệu Viễn Chu đi vào. Hắn đem toàn bộ sự thật về Băng Di nói cho Trác Dực Thần biết.

"Mọi chuyện là như vậy. Đây dù sao cũng là chuyện nội tộc của ngươi. Ngươi có quyền được biết. Còn về chuyện có chấp nhận nó hay không thì.....cuộc sống mà, hiện tại không chấp nhận thì sau này cũng phải chấp nhận thôi. Làm thế nào ngươi cũng không thể chối bỏ nó được. Huống hồ yêu cũng tùy loại. Không phải yêu nào cũng xấu. Mà người cũng chưa chắc người nào cũng tốt. Là yêu cũng chưa hẳn là không tốt. Ngươi nhìn xem, ta làm yêu tốt biết bao. Pháp lực vô biên, trường thọ vô tận đó đều là những thứ người phàm không có được. Không phải rất tốt sao?" - Triệu Viễn Chu sau khi nói xong không thấy Trác Dực Thần phản ứng, bản thân cũng tự biết là hắn cần thời gian để suy nghĩ và thích nghi nên đành ra ngoài.

"Được rồi. Không làm phiền Tiểu Trác đại nhân nghỉ ngơi, ta ra ngoài trước đây. Ngươi cứ từ từ mà suy nghĩ." - nói rồi Triệu Viễn Chu ra ngoài. Phía trước là Văn Tiêu và Bùi Tư Tịnh đang đứng chờ.

"Sao rồi." - Văn Tiêu đưa tay nắm lấy bắp tay của Triệu Viễn Chu. Hỏi thăm tình hình của Tiểu Trác.

"Ngồi im bất động. Ta an ủi còn không trả lời ta một tiếng." - hắn nhún vai đành chịu vậy.

"Đợi lát nữa, ta vào coi nó xem sao." - Văn Tiêu.

Bùi Tư Tịnh đứng bên ngoài cuộc trò chuyện, như một người ngoài lề chẳng thuộc về bức tranh ấy. Ánh mắt y dán chặt vào cử chỉ nắm bắp tay của Văn Tiêu, một khoảnh khắc thoáng qua nhưng lại khiến trái tim y chùng xuống. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi, như gió lạnh thổi qua, làm tê tái cõi lòng.

Y bỗng nhận ra, không chỉ có một mình Triệu Viễn Chu xem nàng là người quan trọng, mà có lẽ Văn Tiêu cũng đã dành cho hắn vị trí đặc biệt trong lòng mình. Ý nghĩ ấy như một mũi kim vô hình chạm vào, làm tim y lỡ nhịp. Y không rõ đó là ghen tuông, hụt hẫng hay chỉ đơn thuần là một cảm giác bất an mơ hồ. Nhưng dù là gì, nó cũng đủ để khuấy đảo lòng y, khiến y đứng đó như một bức tượng vô tri vô giác.

"À phải rồi. Bùi tỷ tỷ, của tỷ." - Văn Tiêu đem lệnh bài Tập Yêu Ty ra một lần nữa đưa cho Bùi Tư Tịnh.

"Ta chỉ nói sẽ cùng các cô về thiên đô. Chưa từng nói là sẽ gia nhập Tập Yêu Ty. " - lúc Bùi Tư Tịnh nói xong, cũng là lúc Văn Tiêu hưởng trọn cái ánh mắt đầy lạnh lùng vô cảm của y.

Nàng thầm nghĩ *sao lại là ánh mắt đó nữa rồi không phải lúc nãy đã có sự thay đổi sao?*

"Vậy tỷ có muốn cùng ta vào thăm Tiểu Trác không?" - Văn Tiêu lại mỉm cười, tiến đến khoác tay Bùi Tư Tịnh. Hành động này thật quen thuộc.

"Không muốn." - y đẩy Văn Tiêu ra sau đó ngoảnh đầu đi luôn.

"Tỷ...tỷ, sao có thể đáng ghét đến vậy chứ." - nàng nhìn theo bóng lưng của Bùi Tư Tịnh mà mắng mỏ.

Triệu Viễn Chu đứng bên cạnh thấy phản ứng của Văn Tiêu và cuộc trò chuyện của hai người họ chỉ thấy mắc cười, nên đã cười thầm một cái.

"Cười gì mà cười, ngươi vui lắm sao?" - Văn Tiêu trừng mắt với Triệu Viễn Chu sau đó bỏ đi.

Cuối cùng người bị Bùi Tư Tịnh phủ là Văn Tiêu nhưng người nằm không cũng dính đạn lại là Triệu Viễn Chu =))).

_________________________

"Ngươi vừa mới tỉnh lại, ngồi như vậy sẽ không tốt đâu." - Buổi chiều khi Trác Dực Thần ra ngồi trên bậc thềm trước sơn miếu, y đi ngang nhìn thấy nên đã nhắc nhở hắn.

Trác Dực Thần vẫn không trả lời y, Bùi Tư Tịnh chỉ nhẹ nhàng tiến lại ngồi bên cạnh hắn. Ý cũng chỉ muốn an ủi. Có lẽ trong nhất thời bắt hắn chấp nhận một sự thật kinh hoàng như vậy là không thể.

"Nếu như có một ngày ta thật sự biến thành yêu thì các người liệu có cảm thấy ta đáng sợ không?" - Trác Dực Thần hai tay ôm lấy đầu gối, ánh mắt hắn vô cảm nhưng lại thật sự rất muốn nghe đáp án của y.

"Triệu Viễn Chu không phải yêu sao? Anh Lỗi hắn mặc dù là sơn thần nhưng suy cho cùng cũng chỉllà một con gấu mèo lắm lông như Triệu Viễn Chu mà thôi. Các ngươi từ khi thành lập tiểu đội đến nay, vẫn luôn nói rằng chỉ cần yêu không làm việc ác thì cũng xứng đáng được sống như con người hay sao? Nếu như Tiểu Trác đại nhân sau này có thật sự trở thành đại yêu Băng Di đi chăng nữa chỉ cần ngươi không làm điều ác. Thì đối với ta ngươi vẫn là Trác Dực Thần mà thôi." - Bùi Tư Tịnh nói ra suy nghĩ, muốn Trác Dực Thần có thể nhìn thoáng hơn về thân phận yêu quái này của hắn.

"Liệu bọn họ ca nghĩ như vậy không?" - Bùi Tư Tịnh nghĩ như vậy nhưng những người khác thì chưa biết.

"Một người là tiểu cô cô đồng thời cũng là thanh mai trúc mã của huynh. Những người khác thời gian qua đã cùng huynh kề vai tác chiến nếu chuyện một người ngoài như ta còn cảm thấy bình thường mà họ lại không chấp nhận được. Thì huynh nên xem lại mối quan hệ của mình với họ đi." - Bùi Tư Tịnh.

Hai người mải mê trò chuyện, chẳng hề hay biết rằng nơi góc khuất phía xa, sau cánh cổng lớn, một nữ tử lam y dung nhan như hoa, phong thái như nguyệt, lặng lẽ dõi mắt nhìn theo.

Văn Tiêu khẽ ngắm bóng lưng của hai người họ, trong lòng bất giác dâng lên sự cảm khái *Bùi Tư Tịnh và Tiểu Trác quả thật là một đôi trai tài gái sắc. Một người cốt cách thanh nhã, tài trí vô song, kẻ kia lại phong tư lỗi lạc, anh khí bức người.*

Họ đích thực chính là minh chứng sống cho câu 'mây tầng nào gặp gió tầng đó'. Còn nàng, suy cho cùng cũng chỉ là một thần nữ Bạch Trạch yếu đuối, sức lực chẳng thể sánh ngang, luôn chỉ biết mong chờ vào người khác che chở, bảo hộ mình.

"Éyyy...thần nữ đại nhân, sao cô lại đứng đây?" - Anh Lỗi đang định đi kiếm Bùi Tư Tịnh và Trác Dực Thần thì nhìn thấy Văn Tiêu đứng một góc ở đó.

"Ta đang định tới nói với Tiểu Trác về buổi tiệc. Nếu ngươi đã đến rồi thì ngươi nói đi. Ta đi trước đây."- Văn Tiêu nói chuyện nhưng lại không nhìn thẳng vào Anh Lỗi.

Hắn mặc dù bình thường có hơi ngu ngơ nhưng thật ra lại rất nhạy bén. Nàng không muốn hắn phát hiện cảm xúc hiện tại của mình.

"Có chuyện gì sao?" - Trác Dực Thần hỏi hắn.

"Àh... Tiểu Trác đại nhân để chúc mừng ngài khỏi bệnh tối nay bọn ta đã tổ chức một bàn tiệc thịnh soạn có rất nhiều món. Gia gia ta cũng tham gia đó. Ngài nhất định phải đến." - Anh Lỗi cười ngốc nói với Trác Dực Thần.

"Được. Đa tạ người Anh Lỗi." - Trác Dực Thần rũ ánh mắt xuống.

Hắn không ngờ sao khi thân phận của hắn được công khai, mọi người vẫn đối xử với hắn như bình thường không có gì khác biệt.

"Triệu Viễn Chu và Bạch Cửu cũng phụ ta nấu rất nhiều. Không phải công của một mình ta đâu." - Anh Lỗi đưa hai tay ra trước mặt, bối rối không muốn một mình lãnh hết công lao của mọi người.

"Đa tạ mọi người." - trong lòng Trác Dực Thần hiện tại đã cảm động khôn nguôi. Nhưng hắn cũng chỉ có thể bày tỏ qua nhưng lời nói đó.

"Ta đi trước đây." - y thật sự đã quá ngán ngẩm với chuyện trước mặt mình hiện tại nên đã bỏ đi ngay sau đó.

_________________________

" Tiểu Trác ca, huynh tới rồi." - Bạch Cửu thấy Trác Dực Thần đã khỏe cứ vui vẻ không thôi.

Mọi người đều đã đến đông đủ. Anh Chiêu gia gia ngồi vị trí chủ tọa cánh phải lần lượt là Triệu Viễn Chu, Văn Tiêu, Anh Lỗi. Cánh trái là Bùi Tư Tịnh, Trác Dực Thần, Bạch Cửu.

"Tiểu Trác, mọi người nãy giờ vẫn đang đợi ngươi. Ngươi là nhân vật chính sao lại đến cuối cùng vậy chứ?" - Anh Chiêu.

"Để mọi người chờ lâu rồi!" - Trác Dực Thần không nói gì thêm mà chỉ cuối nhẹ đầu nhận lỗi về mình.

"Không sao. Hôm nay là ngày vui. Bọn ta mở tiệc là để chúc mừng huynh khỏi bệnh. Tiểu Trác ca đi trễ một chút cũng không thành vấn đề. Anh Lỗi, ngươi nói có phải không?" - Bạch Cửu.

"Phải." - Anh Lỗi cao hứng trả lời Bạch Cửu.

"Tiểu Băng Di, ngươi lần này thật sự phải đa tạ nha đầu họ Bùi này. Lúc đó nếu không nhờ nó đến kịp, bọn ta còn nghĩ mình đã bị Thượng Nguyệt tiên tử chơi một vố rõ đau rồi. Hahaaaaa." - Anh Chiêu nhắc nhở Trác Dực Thần.

"Đa tạ." - Trác Dực Thần xoay qua Bùi Tư Tịnh nói ngắn gọn hai chữ.

Y không đáp lời, chỉ đơn giản gật đầu, một cử chỉ tuy trầm lặng nhưng Văn Tiêu lại nhìn ra vô vàn điều chất chứa trong đó không thể nói thành lời. Biểu hiện ấy, tuy không rõ ràng, nhưng lại như lưỡi dao khẽ cứa vào tim nàng.

Văn Tiêu đứng từ xa, ánh mắt không rời khỏi hai người bọn họ, từng cử chỉ nhỏ nhặt kia càng làm nàng thêm chắc chắn về suy nghĩ của mình lúc ban chiều.

Ánh mắt mà họ trao nhau mang theo một sự ngượng ngùng kín đáo, tựa hồ cả hai đều đang cố kìm nén thứ tình cảm dần tràn ra khỏi lòng ngực.

Còn nàng, trái tim bất giác se lại, như có một dòng nước lạnh lẽo chảy qua, để lại cảm giác hụt hẫng và nỗi cô đơn không cách nào gọi tên.

~ Hàn Nhược Ninh ~

( Nhược Ninh Ninh )

Follow đi ạhhhhh 🥰🥰. Follow và vote đi ạ!!!!!!!!! 100 và 30 nahhhh

Dạo này bệnh lười tái phát. Có chậm mng thông cảm nhe😊

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com