TruyenHHH.com

Tram Trung Edit Mai Han Chi

Lúc hai người bọn họ gặp lại, đã là một năm sau.

Mưa xuân vừa dứt, Kinh Trập (1) còn chưa tới.

Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện phụng mệnh Giang Phong Miên, tới Vân Thâm cầu học.

Đã nhập học vài ngày, thế nhưng Giang Trừng vẫn chưa thấy Lam Trạm, trong lòng tuy cảm thấy có chút may mắn, thế nhưng cũng không tránh khỏi tò mò. Có điều, thân phận của hắn bây giờ rất nhạy cảm, không tiện đi hỏi thăm chuyện này. Nếu hắn đi khắp nơi nghe ngóng, người ngoài sẽ cho rằng hắn đang nóng lòng muốn gặp vị hôn phu, quả thật không ổn.

Ngụy Vô Tiện cũng chú ý tới điều này, nhưng khác với Giang Trừng, hắn không có kiêng kỵ gì, khoác vai Nhiếp Hoài Tang cùng phòng, nhích lại hỏi: "Vì sao không thấy Lam Vong Cơ?"

Nhiếp Hoài Tang phe phẩy cây quạt, xòe ra che nửa mặt, cười nói: "Ngụy huynh tò mò sao?"

"Thế gia đều truyền tai nhau, Cô Tô Lam gia nhị công tử nhã chính lễ độ, chính là tấm gương mẫu mực. Chúng ta tới cầu học lại không gặp được hắn, chẳng phải đáng tiếc sao?" Ngụy Vô Tiện cười cợt, liếc nhìn Giang Trừng đang đứng bên cạnh.

Giang Trừng lườm Ngụy Vô Tiện một chút, khỏi cần, hắn đã sớm gặp qua Lam Vong Cơ rồi.

"Lam nhị công tử dạo gần đây đang bế quan." Nhiếp Hoài Tang nói thầm bên tai Ngụy Vô Tiện.

"Vậy khi nào hắn xuất quan?" Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp.

"Ta cũng không biết." Nhiếp Hoài Tang phe phẩy quạt, thở dài nói, "Lam nhị công tử cứng nhắc bảo thủ, là chưởng phạt tại Vân Thâm, đối với ngươi và ta, hắn bế quan là chuyện tốt."

Nhiếp Hoài Tang nói không sai.

Cô Tô Lam thị nổi tiếng gia giáo nghiêm khắc, cho nên không ít tu tiên danh môn vì nghe danh mà mang con cháu nhà mình tới cầu học, chỉ mong bọn chúng tiến bộ được một chút. Thế nhưng đối với đám công tử bột này mà nói, Vân Thâm Bất Tri Xứ quả thực là cơn ác mộng, ba ngàn gia quy cứng nhắc vô lý, lại thêm mỗi ngày ăn cơm với lá cây, đúng là sợ muốn chết.

Thế nhưng, nhập gia tùy tục. Đám người vô dụng bao gồm Ngụy Vô Tiện và đồng bọn cho dù kêu rên giãy giụa thế nào thì cũng vẫn tạm bợ vượt qua được quãng thời gian này.

Cho tới một ngày kia, không biết là ai ngứa mồm đụng chạm tới thân phận của Giang Trừng.

"Giang gia đại công tử là địa khôn, đã có đính ước với Lam nhị công tử. Thế nhưng bây giờ lại ngồi học cùng một chỗ với thiên càn khác, nếu lúc nào đó đột nhiên phát tình, chẳng phải trong trắng đều sẽ..."

Trong số những công tử đang ở đây, người thân thiết nhất với Giang Trừng là Ngụy Vô Tiện, cũng chính là một thiên càn. Kẻ kia chỉ nói một câu đã chọc ngoáy tới cả hai người Tiện Trừng, ngụ ý rằng Giang Trừng không có liêm sỉ, còn Ngụy Vô Tiện cũng không biết tránh thị phi.

Lời này vừa nói ra, mọi người đều sững sờ.

"Sao nào? Ta nói sai sao? Thân phận của địa khôn nhạy cảm, không lo ở nhà chờ lấy chồng sinh con đi, lại tới đây ở cùng một chỗ với thiên càn khác, quả thật không biết xấu hổ!"

Nghe xong, có người không nhịn được mà bật cười. Sau đó, tiếng cười càng lúc càng lớn, cả đám không nể nang gì mà cùng nhìn chằm chằm Giang Trừng, ánh mắt hèn mọn vô liêm sỉ.

Giang Trừng thấy vậy, sắc mặt tái xanh, hai tay nắm chặt thành quyền, tức giận tới run rẩy, đám người này nói năng bậy bạ, quả thực là đáng khinh. Đúng lúc Giang Trừng đang định đứng dậy cho lũ này một bài học thì Ngụy Vô Tiện đã lao tới phía kẻ vừa ngứa mồm kia, túm lấy cổ áo của hắn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi có giỏi thì nói lại lần nữa!"

Tên kia ban đầu là hơi hoảng hốt, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, tiếp tục khiêu khích nói: "Ta nói sai sao? Giang Trừng vốn là một địa khôn, tuy rằng địa khôn rất quý hiếm, thế nhưng cũng không có ai như hắn, còn không biết tự nhận sai!"

Ai ngờ, chỉ một tích tắc sau đó, chỉ nghe thấy "bốp" một tiếng, Ngụy Anh vung nắm đấm tới, đánh văng tên kia xuống đất.

Đúng lúc đó, tiếng cười nhạo cũng chợt nín bặt, trong lớp học im ắng không một tiếng động, ai nấy đều thấp thỏm lo âu. Ngụy Vô Tiện nhìn quanh, cảm thấy cực kỳ khó hiểu, hắn chỉ đấm tên kia một cái thôi mà, có cần phải như vậy không?

Thế nhưng Ngụy Vô Tiện nhanh chóng phát hiện ra, ánh mắt của mọi người cũng không nhìn về phía này, mà là nhìn về phía cửa lớp học.

Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện thấy vậy cũng nhìn về hướng đó, thấy một thiếu niên áo trắng đã đứng đó từ lúc nào, y đứng ngược sáng nên bị khuất bóng, không ai thấy rõ gương mặt y, thế nhưng dáng đứng thẳng tắp, thân hình cao gầy, khí chất thanh lãnh, không ai dám khinh thường.

Chính là Lam Vong Cơ.

Giang Trừng ngạc nhiên nhìn không chớp mắt, nhìn cho tới tận khi Lam Vong Cơ đi tới ngồi xuống bên cạnh hắn, hắn mới vội vã quay đầu nhìn đi chỗ khác. Giang Trừng cũng không biết mình đang lảng tránh điều gì, có thể là do hắn sợ Lam Trạm vẫn còn nghĩ tới chuyện giặt quần áo ngày đó đi?

Nhiều năm về sau, khi Giang Trừng nhớ lại việc này, không khỏi tò mò hỏi Lam Trạm: "Vì sao khi bọn họ nhìn thấy ngươi tới, tất cả đều câm như hến, ngươi đáng sợ như vậy sao?"

Lam Trạm mặt không đổi sắc, nói: "Cấm ngôn."

Bởi vì vừa mới gây chuyện nên Ngụy Vô Tiện bị Lam Khải Nhân bắt đi Tàng Thư Các chép phạt gia quy, cũng phái chưởng phạt là Lam Trạm tới giám sát.

Lam Trạm vốn cho rằng chuyện này cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần yên lặng ngồi chờ hắn chép phạt, sau đó y tự mình kiểm tra là xong. Thế nhưng không ngờ, Ngụy Vô Tiện không thể ngồi yên một chỗ, ồn ào náo loạn khiến Lam Trạm không thể nhàn rỗi dù chỉ là một chút.

"Bộp!" Lam Trạm thẳng tay ném quyển Xuân Cung Đồ vào góc phòng, giận dữ phất tay áo bỏ đi.

Từ trong Tàng Thư Các đi ra, Lam Trạm liền thấy một bóng hình áo tím đứng trước cây mai. Trời đang tháng hai, đúng lúc hoa mai nở rộ, những cánh hoa đỏ nhạt nở thành từng khóm, rực rỡ tới mức khiến cho mọi thứ xung quanh đều trở nên lu mờ.

Cảnh đẹp trước mắt khiến Lam Trạm nín thở, y phảng phất như lại ngửi thấy hương mai nhàn nhạt kia, thấm vào trong lòng. Sau phút chốc ngẩn ngơ, Lam Trạm bước đi chậm lại, sợ quấy rầy tới người đang ngắm hoa.

Gió nhẹ thổi qua, mang theo chút hơi lạnh. Giang Trừng ngửi thấy hương trà trong gió, cực kỳ giống với mùi hương trên người Lam Trạm, chợt bừng tỉnh, quay người nhìn lại.

"Lam nhị công tử?" Giang Trừng không biết Lam Trạm đang bước tới gần, vì thế lúc hắn xoay người, mặt hai người suýt chút nữa chạm vào nhau.

Lam Trạm thấy vậy, lùi lại nửa bước, khẽ gật đầu với Giang Trừng, nhưng không nói gì.

Giang Trừng thấy Lam Trạm vẫn không rời đi, mi dài khẽ run rẩy, ngập ngừng hỏi: "Lam nhị công tử còn có chuyện gì sao?"

"... Vết thương đã khỏi hẳn?" Lúc Lam Trạm hỏi câu này, biểu tình trên mặt cực kỳ nghiêm túc.

Giang Trừng thụ sủng nhược kinh (2), mắt hạnh mở to nhìn Lam Trạm: "Đã khỏi từ lâu, đa tạ Lam công tử quan tâm."

"Ừ." Lam Trạm khẽ cắn môi, sau đó chắp tay sau lưng đi tới bên cạnh Giang Trừng. Y nhìn hoa mai trước mắt, trong lòng thầm than, cả vườn xuân sắc so ra cũng không sánh bằng một người.

Ngày ấy, hai người đứng trong vườn mai rất lâu.

Nháy mắt đã vài tháng trôi qua kể từ ngày tới Vân Thâm cầu học. Ngày hôm đó, trên đường tới lớp học, Giang Trừng nghe thấy Lam Hi Thần gọi hắn.

"Giang công tử." Lam Hi Thần bước đi thanh thoát như mây, giọng nói ấm áp như ngọc, chậm rãi đi tới.

Giang Trừng nghe thấy vậy dừng bước, "Lam công tử."

"Hi Thần có một chuyện muốn nhờ Giang công tử giúp." Lam Hi Thần cũng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề.

Muốn nhờ hắn giúp? Giang Trừng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn qua, thấy Lam Trạm đang bước về phía bọn họ, lập tức trả lời: "Lam công tử xin cứ nói, đừng ngại."

Lam Hi Thần mỉm cười: "Vong Cơ muốn trồng vài cây hoa mai ngoài Tĩnh Thất, tiếc rằng y lại biết rất ít về hoa mai. Nghe nói Giang công tử yêu thích hoa mai, ta muốn nhờ Giang công tử giúp."

Giang Trừng nhìn về phía Lam Trạm, thấy vành tai Lam Trạm ửng đỏ, giống như đang ngượng ngùng, hắn liền buột miệng: "Đây cũng không phải việc gì khó, giờ Mùi ta sẽ tới Tĩnh Thất tìm ngươi." Dứt lời, hắn chắp tay rời đi.

Được Giang Trừng nhận lời, đôi mắt Lam Trạm sáng lên, tâm trạng rất tốt, "Đa tạ huynh trưởng."

Lam Hi Thần khẽ cười, khoát tay nói: "Không có gì, Vong Cơ không trách ta tự ý quyết định là được rồi."

Tới giờ Mùi, Lam Trạm bước ra ngoài cửa Tĩnh Thất, đúng lúc gặp Giang Trừng đang tới, trong tay còn cầm hai nhánh cây dài mảnh.

"Đây là...?" Lam Trạm nhìn chằm chằm thứ Giang Trừng đang cầm trên tay.

"Ngươi không phải muốn trồng mai sao?" Giang Trừng giơ hai nhánh cây cho Lam Trạm xem, "Ta sau khi ăn trưa xong liền chạy đi Thải Y trấn, mua cho ngươi hai nhành cây giống."

"..." Lam Trạm trong lòng tức tưởi, khóc không ra nước mắt, vốn là y muốn đi với Giang Trừng, cùng nhau chọn cây giống.

"Ngươi không vui sao?" Mặc dù Lam Trạm nhìn qua vẫn lãnh đạm như thường ngày, thế nhưng Giang Trừng lại hơi cảm giác được y có chút ảm đạm.

"Không phải." Lam Trạm khẽ hắng giọng, giọng nói hơi mất tự nhiên, khẽ quay mặt đi

"Thật không?" Giang Trừng liếc mắt nhìn y, trong mắt hiện lên chút trêu ghẹo, "Nếu ngươi không hài lòng với hai cây giống này, cứ nói thẳng ra, chúng ta lại xuống núi chọn lại." Dứt lời, Giang Trừng làm bộ như chuẩn bị vứt hai cành giống đi.

"Không cần." Lam Trạm thấy vậy ngay lập tức ngăn lại Giang Trừng, nhận lấy cây giống trong tay hắn, khẽ gật đầu nói: "Cảm ơn."

"Chuyện nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới." Giang Trừng vỗ vỗ tay, phủi đi bụi đất trên tay, thấy Lam Trạm vẫn đứng yên tại chỗ, lại hỏi một câu: "Ngươi biết trồng không?"

Giang Trừng ngẫm nghĩ một lát, có lẽ Lam Trạm không biết.

"Ngươi muốn trống ở đâu?" Giang Trừng cầm theo một cái xẻng đi theo sau Lam Trạm. Ba tháng nay hắn cũng đã tới Tĩnh Thất mấy lần, cũng không còn xa lạ gì với nơi này.

Đi vài vòng quanh Tĩnh Thất, Lam Trạm chợt dừng bước, chỉ vào khoảng đất trống dưới ô cửa sổ gỗ lim, nhẹ nhàng cất tiếng: "Chỗ này."

Giang Trừng ngước mắt nhìn qua, nếu như hắn nhớ không lầm, đây là ô cửa sổ đối diện thư phòng của Lam Trạm.

"Lam nhị công tử thật có nhã hứng." Giang Trừng bật cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt có chút lúng túng của Lam Trạm, chậm rãi nói.

TBC

(1) Kinh Trập (驚蟄/惊蛰) là một trong 24 tiết khí của người Đông Á (Việt Nam, Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3.

Nguồn: Wikipedia

Ngoài lề: Những ai đọc đoản văn quen sẽ thấy thỉnh thoảng có đoản văn viết theo tiết khí, có gắn tag "Trạm Trừng 24 tiết khí".

(2) Thụ sủng nhược kinh (受宠若惊): theo như mình hiểu là được sủng ái mà lo sợ / vừa mừng vừa lo.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com