TruyenHHH.com

Tram Trung Edit Doan Van Nhat Nhanh

Tác giả: Tử Tất 梓漆

Lời tác giả:

# Trước tiên, đây là OOC dự cảnh!!!
# Ăn ốc nói mò, đầu hơi choáng váng ๑ _ ๑, rác rưởi hành văn dự cảnh!!! Sai chính tả dự cảnh! (lười tu, tùy tiện xem một chút đi.
# Đại học pa! Một phát 5500 + hoàn tất.
# Căn trung bộ phân tình cảnh đến từ bạn học ta, tỉ như "Đại địa xuân về hoa nở", không đồng nhất một hàng nâng.

----------

Tặng TranQui95, mừng cô trở lại, truyện này làm tôi nhớ tới bộ "Oan gia" của cô, cũng kiểu vườn trường cute hột me 💕

Những ai ship Trạm Trừng, cảm ơn mọi người đã vote, mọi người là động lực cho mình edit truyện. Với một người đã từng có rất nhiều sở thích, thú vui nhưng cũng đã mất hứng thú với tất cả mọi thứ, thì mấy tháng gần đây mình tìm được một sở thích mới, đó là Trạm Trừng 💙💜.

----------

1

Nếu thời gian có thể quay trở lại, Giang Trừng hận không thể tát cho Lam Trạm một phát quay ngược vào trong bụng mẹ, hoặc là đem chính mình nhét lại vào trong bụng mẹ, sao cũng được, miễn là không phải tiếp tục nhìn cái bản mặt lạnh như băng kia của Lam Trạm nữa.

Tình thế giằng co đã năm ngày nay cuối cùng bị phá vỡ, sau đó hắn vô cùng chuyên chú đánh nhau với Lam Trạm, cuối cùng vì yếu thế mà bị y ép lên mặt bàn, còn bị y hung hăng cắn một cái, hai cánh môi đều bị cắn mút.

Giang Trừng ngẩn người. Trong lúc hắn vẫn còn đang ù ù cạc cạc, Lam Trạm lại hôn lên môi hắn, mang theo một chút mùi máu tươi, thậm chí còn thô bạo đẩy lưỡi vào trong miệng hắn.

Thân là thanh thiếu niên mạnh mẽ nhiệt huyết [1], Giang Trừng cảm thấy nếu bị người khác cưỡng hôn, hơn nữa tên kia lại còn là oan gia của hắn, mà không phản kích lại thì quả thực quá là mất mặt!

"Cho nên, đây chính là lý do hai người các cậu hôn nhau đắm đuối trước mặt bàn dân thiên hạ?" Thầy giáo chủ nhiệm gần năm mươi tuổi đập bàn, mặt đầy tức giận trừng mắt với Giang Trừng.

Giang Trừng liếc mắt nhìn Lam Trạm đã bị hắn cắn sưng môi, gật gật đầu, "... Theo lý thuyết thì đúng là như vậy." Lúc hắn phản công mà bổ nhào qua cưỡng hôn Lam Trạm, quả thật trong đầu đã nghĩ như vậy, "Có điều, đây thực sự là hiểu lầm!" Để thoát tội, Giang Trừng chém đinh chặt sắt bồi thêm một câu.

"Không phải." Đôi mắt màu lưu ly của Lam Trạm liếc nhìn Giang Trừng trong chốc lát, sau đó dừng lại trên cổ tay phải của hắn, nơi đó chẳng biết từ khi nào đã bị trầy xước một mảng, vài vệt máu nổi bần bật trên làn da trắng nõn của Giang Trừng. Y bỗng thu hồi tầm mắt, nhìn chằm chằm tập giáo án trên bàn thầy chủ nhiệm, nói: "Bọn em là hôn nhau, không phải ẩu đả."

"Lam Trạm cậu có ý gì? Là tôi áp đảo cậu! Là lỗi của tôi, không cần biện giải!" Giang Trừng vẫn như cũ không hề nắm được trọng điểm, lên tiếng phản bác, hắn dường như đã quên cứ như vậy hắn sẽ bị ghi tội.

Thầy chủ nhiệm: "..." Giáo sư đại học lặng lẽ xoa xoa mái đầu đã hói một nửa của mình, có cảm giác như chính mình vừa bị học trò đùa giỡn dắt mũi.

"Được rồi, được rồi. Trường học cũng không phản đối yêu đương, lần sau các cậu chú ý một chút, về tự học bù tiết vừa rồi đi!" Thầy chủ nhiệm gỡ kính, xoa xoa thái dương, hắn làm chủ nhiệm chắc nhàn quá hóa rồ nên mới rảnh rỗi đi quản chuyện chuyện yêu đương chí chóe của học trò a, "Không có việc gì nữa thì quay về tự học đi, nếu muốn cãi nhau, thì ra ngoài mà cãi nhau!"

"... Vâng, đã làm phiền thầy rồi." Lam Trạm trong nháy mắt tóm lấy vai Giang Trừng, tốc độ cúi đầu nhận sai quả thực sánh ngang với tốc độ Ngụy Anh đoạt lấy miếng thịt trong bát cơm của Giang Trừng.

"Không phải, thầy ơi, bọn em không có..." Giang Trừng một mặt muốn hất tay Lam Trạm ra, một mặt muốn giải thích sự thật vừa bị bẻ cong, "Lúc ấy bọn em thực sự đang đánh nhau! Đây chính là hiểu lầm!"

"Học trò Giang, em yên tâm, trường học sẽ không ghi tội lần này, vợ chồng trẻ cãi nhau là chuyện rất bình thường." Thầy chủ nhiệm ngoài cười nhưng trong không cười mở cửa tiễn khách, nhìn Lam Trạm lôi Giang Trừng ra khỏi phòng.

"Em... em không phải... thầy ơi đừng đóng cửa mà. Đệt! Lam Trạm cậu thả tôi ra, cậu con mẹ nó... a, cậu nói cái gì... Cậu mau cút đi, ai con mẹ nó muốn thuê nhà nghỉ với cậu?"

"Thực sự là em áp đảo Lam Trạm!" Giang Trừng vẫn quật cường cố sống cố chết, rống xong câu này liền bị Lam Trạm lôi ra khỏi ký túc xá.

2

Mà khởi nguồn của chuyện này phải kể đến một buổi tối cuối tuần trước, Ngụy Anh cùng Giang Trừng vô thưởng vô phạt đánh cược một hồi. Giang Trừng dùng trực giác mười mấy năm qua chưa lần nào linh nghiệm của mình cam đoan với Ngụy Anh rằng Lam Trạm tuyệt đối thẳng, thẳng tắp như cột điện luôn. Mà Ngụy Anh đối với cái này không dám gật bừa, trầm ngâm bảo rằng hắn đánh hơi được mùi gay trên người Lam Trạm, mùi này giống với mùi trên người Giang Trừng, chỉ là đương sự lại không tự nhận thức được. Sau đó hắn liền bị Giang Trừng nhốt ngoài ban công hai giờ đồng hồ hít gió lạnh.

Chứng kiến toàn bộ một màn cãi lộn vừa rồi của hai người bọn họ, Nhiếp Hoài Tang xua xua tay hỏi bọn họ có muốn đánh cược một trận hay không.

Cực kỳ ăn ý, hai người không hề nghĩ ngợi liền đồng ý, cũng chủ quan đáp ứng với hình phạt do Nhiếp Hoài Tang đưa ra— — "Ai thua cược phải đứng ở cổng thư viện, tỏ tình với người đầu tiên nhìn thấy, bất kể là nam hay nữ."

Ngụy Anh là loại nam nữ gì cũng ăn sạch, đối với hình phạt này hoàn toàn không chút sợ hãi. Giang Trừng do dự trong chốc lát, thấy Ngụy Anh khiêu khích nhướn mày, vỗ bàn một cái liền đáp ứng.

Kết quả không cần nói cũng biết, Giang Trừng thua thảm hại!

Lam Trạm không những không phải là cột điện, mà còn thâm tàng bất lộ là cây cổ thụ vạn năm xiêu vẹo, cong tới không thể cong hơn!

3

Nhiếp Hoài Tang lấy được số điện thoại của Lam Trạm từ tay đại ca của đại ca Lam Trạm, cũng chính là đại ca của hắn. Lấy tay nhéo cuống họng, gọi một cú điện thoại nặc danh.

"Alô." Một giọng nói lạnh nhạt vang lên, ở đầu dây bên kia Lam Trạm nhất định là đang cau mày, mà ở đầu dây bên này Ngụy Anh cùng Giang Trừng đang quắn quéo hết cả lên, giơ tay che miệng bịt mũi nhau, dùng hai đôi lông mày gần như vặn vẹo, ám chỉ Nhiếp Hoài Tang tiếp tục hỏi.

Dưới sự áp bức của hai người kia, Nhiếp Hoài Tang chậm rãi lên tiếng, hắn vốn định tiếp tục khách sáo vài câu, thế nhưng Lam Trạm lại không chờ được, gọn gàng dứt khoát hỏi hắn gọi tới làm gì.

Nhiếp Hoài Tang cầm điện thoại di động có chút do dự, Ngụy Anh lại nhanh như chớp gỡ bàn tay Giang Trừng đang bịt miệng mình ra, quát, "Lam Trạm cậu cong đúng không?! Tôi biết..." Nói còn chưa dứt lời đã bị Giang Trừng nhanh chóng bịt miệng lại, chật vật phát ra vài tiếng ư ư.

Đầu dây bên kia lặng im không nói gì, đang lúc Nhiếp Hoài Tang cho rằng y đã cúp máy rồi, thì Lam Trạm lại dùng giọng nói thờ ơ không chút gợn sóng hỏi ngược một câu: "Vậy thì sao?"

Hỏi lại tức là ngầm thừa nhận.

Giang Trừng thoáng buông lỏng tay ra, lại nghe thấy Lam Trạm tiếp tục nói: "Tôi thích người đó, cho dù là nam nhân thì sao chứ?"

"Này là come out rồi a..." [2] Nhiếp Hoài Tang cảm khái một câu, Ngụy Anh cũng gật gù nói, "Không những vậy, còn có cả người trong lòng a!"

Trong giây lát Giang Trừng cảm thấy trong lòng có chút buồn phiền, phòng ký túc xá của bọn họ tràn ngập mùi thức ăn nhanh khiến hắn có chút buồn nôn, hắn tức tốc xông ra khỏi phòng, ở ngoài ban công hít sâu một hơi, gió lạnh mang theo tuyết mịn xông thẳng vào miệng mũi.

Hắn đang nghĩ, hắn vì cái gì mà lại đi đánh cược với Ngụy Anh, Lam Trạm cong hay thẳng thì liên quan gì tới hắn, mà hắn bắt đầu từ khi nào... lại để tâm tới... Lam Trạm?

4

Cuộc sống sinh hoạt giải trí thời sinh viên, ngoại trừ ngồi tại ký túc xá chơi game ra, thì chỉ có thú vui duy nhất là sinh hoạt câu lạc bộ. Ngụy Anh, tự xưng là niềm hi vọng của bóng đá nước nhà, sau khi lên đại học thì dứt khoát quyết tâm ôm lấy câu lạc bộ bóng đá làm nơi nương tựa. Nhiếp Hoài Tang thì dựa vào trí tuệ thâm tàng bất lộ của mình sáng lập ra câu lạc bộ Phật hệ dưỡng sinh. Mà Giang Trừng, chỉ mắng hai người một câu đồ phản bội, sau đó không chút do dự tham gia câu lạc bộ bóng rổ, thậm chí dựa vào thực lực mà được phân vào đội hình thi đấu.

Thân là fanboy của LeBron James [3], Giang Trừng tự nhận mình là tiền phong phụ [4] ưu tú nhất toàn trường, cho tới tận khi hắn chạm mặt Lam Trạm, người độc chiếm toàn bộ ưu ái của huấn luyện viên trong đội hình thi đấu.

Tuy không đến nỗi bị nghiền ép, thế nhưng mỗi lần hai người phân đội, Giang Trừng đều thua kém một, hai điểm, thậm chí là 0.5 điểm, nói tóm lại là sống chết cũng không thắng được Lam Trạm.

Giang Trừng ở trong đội không nói gì, uất ức kìm nén ở trong lòng chỉ có thể xả ra với Ngụy Anh, lúc ấy Ngụy Anh đang dùng mũi chân tâng bóng, Giang Trừng nói một lúc liền nổi nóng, đoạt lấy quả bóng của Ngụy Anh, một cước sút thẳng ra ngoài, quả bóng ở giữa không trung xoay một đường cong đẹp mắt, đang lúc Ngụy Anh định vỗ tay trầm trồ khen ngợi, thì quả bóng lại vô cùng chính xác rơi trúng đầu một người qua đường.

"Này chỉ có thể là định mệnh!" Ngụy Anh lời nói thấm thía vỗ vỗ vai Giang Trừng, đang suy nghĩ xem nên kéo Giang Trừng chạy trối chết trước, hay là nên gọi bác sĩ cho Lam Trạm trước...

Ngày hôm sau đội bóng rổ tập trung để tập huấn, Giang Trừng tự giác vắng mặt. Hắn cảm thấy, dựa vào mối quan hệ thân thiết giữa Lam Trạm và huấn luyện viên, hắn chắc chắn sẽ bị phê bình.

Thế nhưng, nằm ngoài dự đoán, hắn vắng mặt cũng bị phê bình.

Huấn luyện viên nói, chủ nhật này thi đấu rồi, mà tiền phong phụ hắn đã cút đi đâu vậy.

Sau khi Giang Trừng bị huấn luyện viên mắng vài câu, dứt khoát kiên quyết khoác lên quần áo chơi bóng, chạy tới sân tập.

Mà một tiền phong phụ ưu tú nhất định phải cùng một tiền phong chính [5] ưu tú tiến hành giao lưu học hỏi nhằm hiểu biết lẫn nhau— — Giang - tiền phong phụ ưu tú - Trừng lấy cái lý do sứt sẹo như thế mà đem Lam - tiền phong chính ưu tú - Trạm lôi vào phòng thay đồ. Đương nhiên lúc này hắn vẫn còn chưa biết nhiều năm về sau Lam Trạm vẫn luôn lấy cái lý do tương tự để "giao lưu học hỏi" nhằm "hiểu biết lẫn nhau" giữa hai người bọn họ.

"Cậu cố tình đúng không?" Đi thẳng vào vấn đề, Giang - tuyệt đối không vòng vo tam quốc - tiền phong phụ - Trừng lên tiếng.

Lam Trạm sửng sốt một lát, vô tình sa vào đôi mắt hạnh trợn tròn của Giang Trừng mới giật mình hoàn hồn: "Không có."

"Vậy hôm qua cậu bị bóng nện trúng đầu nên thành đần độn sao?" Giang Trừng không nhịn được mà  bật thốt lên.

"Không có." Lam Trạm ngay lập tức phủ nhận, sau đó nhìn thẳng vào mắt Giang Trừng, lên tiếng giải thích: "Từ trước tới giờ tôi vẫn là tiền phong chính." Chớp mắt một cái, lại bổ sung: "Tôi thích Tim Duncan [6]."

Vậy cậu con mẹ nó giành giật với tiền phong phụ tôi làm cái rắm gì a! Giang Trừng nỗ lực kiềm chế xúc động muốn chửi thề, trưng ra khuôn mặt tươi cười (tự nhận là rất khó coi nhưng lại) khiến cho Lam Trạm hiểu lầm: "Ha ha, đây thực sự là hiểu lầm a!"

Trong một khoảng thời gian rất lâu sau đó, Giang Trừng đều coi đó là khởi điểm của mối oan gia giữa bọn họ, mà Lam Trạm lại một mực coi đó là khởi điểm của mối tơ duyên giữa bọn họ, thậm chí còn dùng bút đỏ đánh dấu ngày đó trên lịch.

5

Duyên phận luôn luôn xảy đến bất thình lình, đang lúc Giang Trừng vẫn còn chưa hiểu rõ mối quan hệ giữa hắn cùng Lam Trạm rút cuộc là gì, thì Ngụy Anh tên điên này đã mua về một bó hoa hướng dương gói rất đẹp, nói Giang Trừng có chơi có chịu a.

Mẹ nó, đi tỏ tình dùng hoa hướng dương sao! Giang Trừng đang hoài nghi Ngụy Anh có phải bị lừa đạp lên trán hay không, Ngụy Anh cũng không thèm chấp, bình tĩnh giải thích, nếu như Giang Trừng thất bại, bọn họ còn có thể cắn chút hạt hướng dương, tốt bao nhiêu a, tiết kiệm bao nhiêu a!

"Hừ." Giang Trừng cười lạnh một tiếng, ôm bó hoa hướng dương bước về phía thư viện.

Gần mười giờ tối, thư viện không có một bóng người. Đèn đường bên ngoài thư viện hắt xuống tranh tối tranh sáng, Giang Trừng cúi đầu dẫm lên cái bóng đổ dài của chính mình, hắn cảm thấy hơi lạnh, hi vọng mau gặp được ai đó, nhanh chóng kết thúc vụ cá cược nhàm chán này.

Cho tới lúc đôi giày thể thao trắng tinh kia dẫm lên cái bóng đổ dài của hắn, Giang Trừng không chút do dự vươn tay ra, hắn thậm chí còn chưa kịp ngẩng đầu lên đã bật thốt ra câu: "Tôi thích cậu."

Hoa hướng dương nhẹ nhàng sượt qua áo khoác của người kia, rơi xuống vài cánh hoa, Giang Trừng lúc này mới nương theo ánh đèn mờ ảo mà nhìn rõ đôi giày thể thao kia.

Giày nam, nhìn rất quen mắt.

Hừm... không chỉ quen mắt a, mặt trên vẫn còn in dấu giày của hắn, hồi sáng lúc luyện tập chính hắn giẫm lên a.

Hắn vẫn còn chưa hết kinh hãi lấy lại tinh thần, thì Lam Trạm đã thuận tay nhận lấy bó hoa hướng dương trong tay hắn, nói: "Tôi đồng ý."

Dường như là phản xạ theo bản năng, Giang Trừng ngay lập tức nhấc chân giẫm thêm một phát nữa lên đôi giày thể thao trắng tinh của Lam Trạm, sau đó vung tay, không mang theo một hạt hướng dương nào, tiêu sái rời đi.

Giang Trừng cho rằng sự phẫn nộ của hắn thể hiện rất rõ ràng, thế nhưng Lam Trạm lại cho rằng vì hắn thẹn thùng nên mới như vậy.

Nhiều năm về sau, sau khi biết được chân tướng sự việc, Giang Trừng lấy cành hoa hướng dương nhồi bông đập lên đùi Lam Trạm, tiện thể "ân cần hỏi han" quân sư tình yêu của Lam Trạm, khiến cho Lam Hoán đang du học nước ngoài chợt hắt xì hơi một cái thật to.

Cho nên, mặc dù Giang Trừng đã nói đi nói lại rất nhiều lần rằng tất cả chỉ là hiểu lầm, thế nhưng Lam Trạm vẫn cứ một mực bướng bỉnh tin chắc rằng, Giang Trừng là thầm yêu mình.

6

Ngụy Anh ra điều mình càng lúc càng sợ chó, mặc dù Giang Trừng đã nhắc đi nhắc lại rằng có hai người bọn họ đi cùng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng Ngụy Anh vẫn kiên quyết không cho Nhiếp Hoài Tang đi tới quán cafe chó cùng với Giang Trừng.

Một người sợ chó thì thôi đi, đằng này cả hai người cùng sợ chó sao, Giang Trừng mắng Nhiếp Hoài Tang vài câu, xoay người bước về phía quán cafe chó mới mở gần cổng trường.

Giang Trừng vừa bước vào cửa quán cafe chó liền đụng phải một đám tiểu cô nương trang điểm lộng lẫy.

Tất cả mọi người đều biết một chuyện, nếu muốn "tình cờ" gặp Giang Trừng, thì quán cafe chó này tuyệt đối là địa điểm tốt nhất. Theo một bạn cùng phòng giấu tên nào đó của Giang Trừng tiết lộ, Giang Trừng một tuần ít nhất sẽ tới quán cafe chó này ba lần, nhiều thì bảy, tám lần, mà Lam Trạm đương nhiên cũng biết chuyện này.

Cho nên rất là không đúng lúc, sau khi Giang Trừng vừa thoát khỏi vòng vây của các chị em thì lại đụng phải Lam Trạm.

Bầu không khí trở nên cực kỳ quỷ dị, Giang Trừng còn đang suy nghĩ làm sao để vừa gượng gạo vừa không bất lịch sự lên tiếng chào hỏi, thì Lam Trạm đã một tay nắm chặt lấy hai cổ tay hắn, lôi hắn ra khỏi quán cafe chó.

Đúng vậy, Giang Trừng thân là thanh niên một mét tám mấy liền cứ thế bị lôi ra ngoài, không hề có sức vùng vẫy, đó là lần đầu tiên Giang Trừng cảm nhận được sức lực của Lam Trạm lớn tới nhường nào.

Lúc hắn bị lôi ra ngoài cửa, ngoảnh đầu lại loáng thoáng thấy mấy nữ sinh kia đang tụ tập một chỗ che miệng cười thầm, hoàn toàn không có ý định tới giải cứu hắn. Nhiều năm về sau, Giang Trừng mới nhận ra rằng mấy chị em gái này không đơn giản là chỉ là tới để gặp hắn.

Ở bên ngoài quán cafe, một người một miệng đang lên tiếng cãi lộn, Giang Trừng đơn phương bày tỏ sự bất mãn đối với Lam Trạm, Lam Trạm muốn lên tiếng giải thích, vừa nhắc tới "tối qua", "hoa hướng dương", "thư viện" thì Giang Trừng liền hung hăng vung tới một đấm, dùng đủ mọi cách chuyển chủ đề, cuối cùng hai người buồn bực ra về.

Tình cảnh như vậy cứ thế giằng co trong năm ngày sau đó, cuối cùng, tại tiết tự học buổi tối ngày thứ năm, Lam Trạm lại muốn lên tiếng giải thích với Giang Trừng, sau đó xảy ra sự kiện bùng nổ không thể cứu vãn kia.

Sau đó của sau đó, hai người bọn họ liền bị thầy chủ nhiệm gọi tới gặp riêng để "nghiêm khắc" phê bình.

7

Đêm hôm đó Giang Trừng không trở về ký túc xá, hắn quả thực đi thuê nhà nghỉ cùng với Lam Trạm, có điều cũng chỉ là thuê phòng mà thôi, không hề làm gì khác. Đối với điều này, Ngụy Anh nháy mắt, tỏ vẻ đến chó cũng không tin được.

"Mình không cẩn thận đụng phải chân giường!" Giang Trừng lên tiếng thanh minh cho cái eo đau nhức của hắn, thế nhưng có vẻ như càng tô càng đen.

Đêm qua cũng không biết là hắn ăn phải bả gì, thế mà lại đồng ý cùng Lam Trạm đi thuê nhà nghỉ. Hai người vừa bước vào phòng liền quay ra đánh nhau, cuối cùng là Lam Trạm đè Giang Trừng xuống, còn Giang Trừng nắm lấy cổ áo Lam Trạm, một tay vung về phía Lam Trạm, định bụng "hỏi thăm" gương mặt Lam Trạm một cái, đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, Lam Trạm nhìn thẳng vào đôi mắt như sắp phun ra lửa của Giang Trừng, nói: "Tôi chấp nhận lời tỏ tình của cậu."

Ngoài dự tính, hợp tình hợp lý, một đấm kia của Giang Trừng lại càng thêm ác liệt, đổ máu.

Lam Trạm sờ sờ khóe miệng chảy máu của mình, trên mặt có chút sửng sốt, sau đó ngước mắt nhìn Giang Trừng, không nói một lời.

Đôi mắt màu lưu ly kia tràn ngập oan ức tủi thân, phối hợp với khuôn mặt ngàn năm lạnh băng của Lam Trạm, khiến cho trái tim Giang Trừng đập lỡ một nhịp, trong nháy mắt Giang Trừng cảm thấy hắn vừa phạm phải một tội ác tày trời không thể tha thứ, tất cả xảy ra chỉ trong chớp mắt. Giang Trừng nhanh như chớp đứng bật dậy, thế nào lại sơ ý bước hụt một bước, mất thăng bằng, huỵch một tiếng đụng phải chân giường bên cạnh.

"Sau đó cậu ấy xoa eo cho mình cả đêm, thực sự không làm gì khác." Giang Trừng im lặng một lúc lâu, sau đó vẫn cố đấm ăn xôi cố gắng cứu vãn một chút sự trong trắng không còn bao nhiêu của mình, "Đây thực sự là hiểu lầm!"

Nghe xong, Ngụy Anh chỉ có thể cười "ha ha" đáp lời.

8

Cho tới khi Nhiếp Hoài Tang chạy như chó đuổi quay về ký túc xá, Giang Trừng đã thôi phân bua, vò đã sứt rồi thì còn sợ gì rơi nữa. Mà cho tới khi Nhiếp Hoài Tang mở hot topic trên forum trường cho Giang Trừng xem, Giang Trừng lúc này mới nhịn không nổi nữa, vỗ mạnh lên lưng Nhiếp Hoài Tang một cái, rống to— — "Lam Trạm! Mả mẹ nhà ngươi!"

Trên forum bàn luận sôi nổi một bức hình kia, hiện tại các con giời rảnh rỗi đang điên cuồng lập nhóm chat và gửi bình luận rào rào lên hot topic này.

Thật ra việc này cũng không thể trách Lam Trạm, có trách thì trách Kim Tử Hiên kia, không biết từ đâu nghe đồn rằng Giang Trừng cùng Lam Trạm đang hẹn hò, nhất định phải tới chúc mừng bạn cùng phòng cũ nay là em vợ của mình, thế là Kim - con nhà tài phiệt - Tử Hiên liền gọi người tới giăng một tấm biển hiệu to đùng trước cổng thư viện, bên trên uốn lượn mười hai chữ vàng— — "Xuân về muôn hoa đua nở, Giang Trừng thành công thoát ế".

Được lắm, hiện giờ hắn với Lam Trạm chỉ kém chút nữa là công khai yêu đương rồi.

A, thực sự là hiểu lầm chết tiệt!

9

Lúc Giang Trừng chạy tới cổng thư viện, tấm biển hiệu kia đã bị dỡ xuống, Kim Tử Hiên cũng đã bị thầy chủ nhiệm gọi lên gặp riêng, lý do là vì khiến cho toàn trường xôn xao. Lúc này chỉ còn Lam Trạm một người đứng dưới ánh đèn đường chờ hắn, trong tay còn cầm một bó hoa hướng dương.

Giang Trừng đứng dưới gốc cây bạch dương cách đó không xa, bước tới một bước lại chợt lùi lại, hắn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, gấp rút soạn một tin nhắn gửi cho Lam Trạm, sau đó rời đi, không để ý tới sắc mặt Lam Trạm đã đen đi.

Sau một loạt động tác lưu loát trơn tru như nước chảy mây trôi, Giang Trừng cực kỳ cao hứng ngâm nga vài câu hát, trở về phòng ký túc xá.

10

"Giang Trừng, mình mượn sách ở thư viện, hôm nay là hạn cuối phải trả." Gần mười giờ tối, Ngụy Anh mới xách đồ ăn khuya về, hàm hồ nói một câu.

Giang Trừng một bên sấy tóc một bên ừ một tiếng lấy lệ, mà đại khái là ba giây sau Giang Trừng mới giật mình nhớ ra, quyển sách kia là dùng thẻ sinh viên của hắn để mượn. Thế là sau khi quở trách Ngụy Anh vài câu, Giang Trừng hiếm thấy mà tâm bình khí hòa ôm sách đi ra ngoài.

Ngụy Anh vẫn còn đang chậc lưỡi tự hỏi Giang Trừng hôm nay vì sao mát tính bất chợt, thì Nhiếp Hoài Tang sờ sờ lên chiếc giường tầng trên, sau đó nở nụ cười rất chi là lưu manh, nói: "Trừng ca hôm nay ăn khuya đều không hề ăn... ha ha, mình đoán đêm nay cậu ấy sẽ không trở lại."

Không ăn đồ cay hả Trừng muội? 🌶 😌

11

Lam Trạm vẫn còn đang đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo kia, vẫn đi đôi giày thể thao trắng tinh đã từng bị Giang Trừng giẫm lên, một tay cầm bó hoa hướng dương, tay kia cầm điện thoại, trên màn hình là giao diện tin nhắn, hiện lên tin nhắn cuối cùng Giang Trừng gửi tới— — " Đừng chờ, tôi đi rồi." Sau đó là tin nhắn Lam Trạm gửi đi, ba dấu chấm than màu đỏ nổi bật❗️❗️❗️

Giang Trừng khẽ nhón chân bước tới, thế nhưng Lam Trạm vẫn nghe thấy được, có lẽ là do xung quanh quá mức yên tĩnh.

Chuyện cũ luôn giống nhau tới đáng kinh ngạc, lần này đổi lại là Lam Trạm giơ đóa hoa hướng dương tặng cho Giang Trừng, điều khác biệt so với lần trước là, Lam Trạm biểu hiện rõ ràng hơn Giang Trừng, mà thực ra cũng không hẳn là khác biệt, dù sao thì lần trước Lam Trạm cũng đã biểu hiện rất rõ ràng rồi.

"Giang Trừng, tôi thích cậu." Rất khó tưởng tượng ra Lam Trạm sẽ có một ngày nói lời như vậy, thế nhưng y quả thật đã nói ra. Mà cũng rất khó tưởng tượng ra Giang Trừng sẽ có một ngày lại đưa ra câu trả lời hoàn toàn nằm ngoài dự đoán như vậy.

"Lam Trạm, tôi cũng thích cậu."

Thư viện rất yên tĩnh, mà trong lòng hai người lại xao động vô cùng, bọn họ đều cực kỳ hi vọng có thể ôm hôn lẫn nhau, mà trên thực tế, bọn họ quả thật đã làm vậy...

12

Ước chừng là khoảng một tuần sau, Giang Trừng nhìn thấy tên Nhiếp Hoài Tang trong danh sách bạn thân trên WeChat của Lam Trạm, còn đọc được cả lịch sử trò chuyện, à... còn có Lam Hoán cùng Kim Tử Hiên nữa.

Nhiếp Hoài Tang: "Trạm ca! Theo kế hoạch! Giang Trừng đang đi tới thư viện!"

Lam Trạm: "Ừ."

Nhiếp Hoài Tang: "Hãy nhớ! Người đầu tiên! Phải là người đầu tiên Giang Trừng nhìn thấy a!"

Lam Trạm: "..."
Lam Trạm: "Đã để đại ca đuổi hết người đi rồi."

Nhiếp Hoài Tang:【Trạm ca tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.jpg】

Lam Trạm: "Tôi thấy cậu ấy rồi."
Lam Trạm: "..."
Lam Trạm: "Sao lại là hoa hướng dương?"

Nhiếp Hoài Tang: "... Đây là trọng điểm sao? Mau mau "tình cờ" tới gặp cậu ấy đi! Qua được cửa ải này thì đều sẽ thuận lợi!"
Nhiếp Hoài Tang: "Mình lắp xong camera rồi!" 【Tay giơ chữ V.jpg】

...

Lam Hoán: "Sao rồi? Thuận lợi chứ?"

Lam Trạm: "Cậu ấy đạp em một cái."

Lam Hoán: "... Là vì cậu ấy muốn gây sự chú ý của em mà thôi."

Lam Trạm: "Đạp xong cậu ấy liền bỏ đi."

Lam Hoán: "..."
Lam Hoán: "Cậu ấy thẹn thùng đó, em phải tin lời anh!"

Lam Trạm: "... Cậu ấy đưa hoa hướng dương, không phải hoa hồng."

Lam Hoán: "... Từ từ, để anh search Baidu năm giây đã!"
Lam Hoán: "!!! Trạm!!! Hoa hướng dương có ý nghĩa là tình yêu thầm lặng a!"

Lam Trạm: !!!
Lam Trạm: Cảm ơn anh!

...

Nhiếp Hoài Tang:【Giang Trừng tỏ tình với Lam Trạm.avi】
Nhiếp Hoài Tang: "Khuyến mãi thêm cái này, chiều nay Giang Trừng sẽ tới quán cafe chó mới mở cạnh cổng trường!"
Nhiếp Hoài Tang: "Trạm ca! Cửa ải cuối cùng này trông cậy hết vào cậu!"

Lam Trạm: "Được."

...

Lam Trạm: "Anh cả, Giang Trừng hung dữ đánh em, có phải cậu ấy không thích em?"

Lam Hoán: "Noooo!"
Lam Hoán: "Đánh là thương mắng là yêu!"
Lam Hoán: "Là vì cậu ấy quá yêu em!"

Lam Trạm: "Vâng."

...

Kim Tử Hiên: "Em trai tôi nói cậu đang hẹn hò với Giang Trừng?"

Lam Trạm: "Đúng vậy."

Kim Tử Hiên: 【Người da đen dấu chấm hỏi.jpg】

Lam Trạm: "... Cậu ấy tỏ tình với tôi, tôi đồng ý, là như vậy."

Kim Tử Hiên: "!!! Giang Trừng tỏ tình???"
Kim Tử Hiên: "Chúc mừng 999." [8]
Kim Tử Hiên: "Để tôi đi tổ chức chúc mừng một chút!"

Lam Trạm: "Bọn tôi rất tốt. Cảm ơn."

...

Mặc dù chưa lật tới lịch sử trò chuyện giữa Lam Trạm cùng Ngụy Anh, thế nhưng Giang Trừng vẫn có thể chắc như đinh đóng cột rằng Ngụy Anh thằng này cũng không phải thứ tốt đẹp gì.

Đối với điều này, Ngụy Anh có mọc ra trăm cái miệng cũng không thể phân bua. Hắn thực sự không cho rằng Giang Trừng sẽ tỏ tình thành công, hắn quả thật chỉ muốn cắn hạt hướng dương mà thôi, hắn oan uổng a.

Giang Trừng không tin, thậm chí còn cho luôn Ngụy Anh vào danh sách đen trên WeChat.

Về phần Nhiếp Hoài Tang, Giang Trừng "vô tình" tiết lộ thành tích thể dục thể thao của hắn cho đại ca hắn biết, tiện thể giả bệnh để Giang Yếm Ly vứt bỏ Kim Tử Hiên cả tháng trời.

Còn Lam Hoán, Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, hắn không hơi đâu đi chấp nhặt với quân sư tình yêu trình độ tiểu học này, Lam Trạm nhướng mày phát hiện, chuyện này không chỉ đơn giản như vậy a.

Cho nên mọi người đều chỉ có thể dùng một câu này để phân bua, kể cả Lam Trạm— — "Đây thực sự là hiểu lầm!"

Mà đương nhiên, nói xong câu này thì vô cùng có khả năng nghe được Giang Trừng rống to một tiếng— — "Ở đấy mà lão tử tin ngươi!"

END

[1] Nguyên văn là "Huyết khí phương cương" (血气方刚): Ở lứa tuổi mà tinh lực tràn đầy, tính tình nhiệt huyết, dễ nóng nảy, dễ làm sai. Trẻ tuổi, mạnh mẽ, ý chỉ năng lượng tuổi trẻ.

Nguồn: baidu

[2] Nguyên văn là "Quỹ xuất" (柜出): dịch theo nghĩa đen của câu "Come out of the closest" trong tiếng Anh, chỉ những người đồng tính luyến ái hoặc lưỡng tính, trong đó đàn ông (sau này còn được gọi là phụ nữ) phơi bày danh tính đồng tính hoặc công khai thừa nhận xu hướng tình dục của họ.

Nguồn: baidu

Thực ra không cần baidu thì mình cũng biết câu này nghĩa là gì, dịch word by word như vậy mà...

[3] Nguyên văn là "Chiêm Mỗ Tư" (詹姆斯): LeBron James, LeBron Raymone James Sr. là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp người Mỹ của Los Angeles Lakers thuộc Hiệp hội Bóng rổ Quốc gia. Anh ấy thường được coi là cầu thủ bóng rổ vĩ đại nhất mọi thời đại, điều này dẫn đến sự so sánh thường xuyên với Michael Jordan.

Nguồn: Wikipedia

[4] Nguyên văn là "Tiểu tiền phong" (小前锋): tiền phong phụ, vị trí này còn được biết đến là vị trí số 3. Cùng với hậu vệ ghi điểm, nhiệm vụ chủ yếu của tiền phong phụ là ghi điểm. Các tiền phong phụ là những cầu thủ đa năng, luôn là những người nhanh nhẹn hơn và có thể hình nhỏ hơn các Tiền phong chính và Trung phong. Phạm vi hoạt động của tiền phong phụ là tương đối tự do. Không chỉ có phạm vi hoạt động rộng mà cả chức năng của các Tiền phong phụ cũng rất "bao la". Họ có thể thi đấu như một SG trong tình huống bóng này, nhưng ngay tình huống sau họ lại có thể là những Tiền phong chính (PF). Các SF luôn là những người nhanh nhẹn và mạnh mẽ ở khu vực bên trong rổ.

Nguồn: baidu, Wikipedia

[5] Nguyên văn là "Đại tiền phong" (大前锋): tiền phong chính, vị trí này còn được biết đến là vị trí số 4. Ví trí này vừa có nhiệm vụ phòng thủ, khi hỗ trợ trung phong trong kèm người và bắt bóng bật bảng, vừa có nhiệm vụ ghi điểm, với những cú ném thường trong khu vực ném 2 điểm. Tuy nhiên, với quá trình chuyển dịch của bóng rổ, ngày càng có nhiều tiền phong chính có khả năng ném 3 điểm tốt. Đây là vị trí cần thể hình, chiều cao cũng như sức mạnh.

Nguồn: baidu, Wikipedia

[6] Nguyên văn là "Tha nê đái thủy" (拖泥带水): dây bùn dẫn nước, dùng để chỉ lời nói, hoặc văn chương rắc rối khó hiểu, không đơn giản tinh khiết, hoặc làm việc không gọn gàng dứt khoát, tóm đi tóm lại mình hay gọi là rối rắm, dây dưa.

Nguồn: Facebook "Hoa Ca"

[7] Nguyên văn là "Mỗ Đặng Khẳng" (姆·邓肯): Tim Duncan, Timothy Theodore Duncan là một huấn luyện viên bóng rổ chuyên nghiệp người Mỹ và là cựu cầu thủ làm trợ lý huấn luyện viên cho San Antonio Spurs của Hiệp hội Bóng rổ Quốc gia. Ông đã dành toàn bộ sự nghiệp chơi 19 năm của mình với Spurs.

Nguồn: Wikipedia

[8] Số 9 trong tiếng Trung đọc là "cửu", đồng âm với chữ "cửu" (久) trong "vĩnh cửu", cho nên người ta thường viết 999 để chúc mừng các cặp đôi mới yêu nhau, hoặc mới cưới, nhằm chúc tình cảm bền lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com