Tram Nich Neleta Phien Ngoai
Đệ ngũ chương Đẩy cửa Tĩnh Tâm trai ra, liền nhìn thấy Phùng Duy Châu quỳ ở nơi đó, vừa nhìn thấy y tới, Phùng Duy Châu dập đầu, cả người thành tư thế sấp xuống. Ngũ Tử Ngang đóng cửa, Phùng Duy Châu lập tức lên tiếng khẩn cầu: "Nhiếp chính vương bệ hạ, xin ngài tha Khoa Thấm, hắn tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đều là thuộc hạ dạy bảo không tận sức mới có thể khiến hắn làm ra tội lớn mạo phạm nhiếp chính vương bệ hạ, xin nhiếp chính vương bệ hạ nể mặt thuộc hạ trung tâm với ngài, tha hắn." Nói xong, Phùng Duy Châu lại dập đầu ba cái.Ngũ Tử Ngang đi qua ngồi xuống, thân thể Phùng Duy Châu lập tức chuyển phương hướng, đối diện nhiếp chính vương bệ hạ. Có người đẩy cửa tiến vào bưng nước trà tới cho nhiếp chính vương, sau đó lại khom người lui ra, cũng đóng kín cửa.Cầm lên chén trà, Ngũ Tử Ngang gẩy gẩy lá trà, mở miệng: "Duy Châu, ngươi là môn sinh của bản vương, bản vương cũng vẫn luôn rất tín nhiệm ngươi. Khoa Thấm Khả Thập làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa với ngươi, lại mở miệng uy hiếp bản vương, người như vậy, bản vương làm sao có thể tha hắn?"Phùng Duy Châu ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng loạn: "Vương gia, thuộc hạ lấy đầu trên gáy đảm bảo, Khoa Thấm Khả Thập tuyệt đối không có hai lòng với vương gia. Chỉ là hắn tuổi nhỏ khí thịnh, mới có thể nói năng lỗ mãng với vương gia. Mà hắn đối với thuộc hạ..." Phùng Duy Châu cắn răng, "Hắn đối với thuộc hạ không phải vong ân phụ nghĩa. Thuộc hạ sau khi mang hắn về không có tận tâm dạy bảo, cho nên làm cho tình cảm của hắn đối với thuộc hạ lệch khỏi quỹ đạo, tất cả đều là sai lầm của thuộc hạ. Khoa Thấm không có người thân, cũng không có bạn bè đặc biệt tốt, hắn lại vẫn coi thuộc hạ trở thành ân nhân cứu mạng của hắn, cho nên mới nhất thời hồ đồ. Chờ hắn trở lại Đột Quyết, trở lại chỗ người trong tộc, hắn sẽ biết mình sai, biết mình đem tình cảm đối với thuộc hạ lầm trở thành, trở thành... tình, nam nữ..."Nói xong, Phùng Duy Châu lại dập đầu ba cái: "Vương gia, xin ngài tha thứ Khoa Thấm Khả Thập, thuộc hạ mang hắn về lại không có dạy bảo hắn cho tốt, đều là sai lầm của thuộc hạ."Dù sao cũng là môn sinh của mình, Ngũ Tử Ngang cũng không nỡ trêu đùa hắn quá mức, ít nhất không thể để cho Phùng Duy Châu vẫn quỳ dập đầu. Nhấp một ngụm trà, Ngũ Tử Ngang nói: "Đứng lên đi. Ngươi là môn sinh của bản vương, vẫn quỳ ở đó lại giống như là bản vương cố tình gây sự."Phùng Duy Châu vội vàng đứng lên, rất sợ chọc nhiếp chính vương bệ hạ càng thêm mất hứng."Ngồi đi.""Thuộc hạ thân mang tội, thuộc hạ đứng."Phùng Duy Châu khom người, trán hồng hồng."Ngồi." Ngũ Tử Ngang hơi nghiêm túc chút.Phùng Duy Châu cắn cắn miệng, chậm rãi đi tới trước ghế tựa ngồi xuống, hai tay quy quy củ củ đặt trên đùi, nắm chặt.Lại nhấp một ngụm trà, Ngũ Tử Ngang nói: "Khoa Thấm Khả Thập nhất định đòi ngươi cùng hắn đi Đột Quyết, ngụ ý nếu bản vương không đồng ý, hắn sau khi trở lại Đột Quyết sẽ làm loạn cho bản vương xem. Duy Châu, ngươi nói bản vương nên làm như thế nào? Hắn đã có tâm tư này, vậy bản vương nói cái gì cũng không thể để hắn về Đột Quyết, chớ nói chi là để hắn làm Đột Quyết vương. Ngươi là đại quan triều đình, là Lại bộ thượng thư, nếu ngươi và Khoa Thấm Khả Thập là có tình với nhau, quân tử muốn giúp người, bản vương dù sao cũng sẽ suy nghĩ một chútt, đặc biệt quan tâm các ngươi. Dù sao loại chuyện này cũng không phải là không có tiền lệ. Nhưng trước mắt xem ra là Khoa Thấm Khả Thập đơn phương, hắn lại ép buộc ngươi, bây giờ còn nói năng lỗ mãng với bản vương, bản vương nói cái gì cũng sẽ không tha thứ hắn.""Nhiếp chính vương bệ hạ!" Phùng Duy Châu đứng lên, trên mặt không có một chút màu máu, môi run cầm cập, không nói ra cái gì.Ngũ Tử Ngang giương mắt: "Thế nào, chẳng lẽ bản vương nói sai rồi?" Sau đó y liếc liếc Phùng Duy Châu từ trên xuống dưới, lạnh nhạt nói: "Trông bộ dạng này của ngươi, nếu ngươi nói Khoa Thấm Khả Thập không ép buộc ngươi, bản vương cũng không tin.""Nhiếp chính vương bệ hạ..." Cả người Phùng Duy Châu đều đang run cầm cập, "Không, không phải, như vậy... Là, là...""Là cái gì?" Không nhìn Phùng Duy Châu sắp ngất đi, Ngũ Tử Ngang từng bước ép sát.Phùng Duy Châu cúi đầu, hai tay níu chặt vạt áo, trong thanh âm có nghẹn ngào: "Thuộc hạ... Thuộc hạ đối với Khoa Thấm... cũng không phải là... cũng không phải là... không có, không có..." Hắn tính cách bảo thủ chất phác thực sự nói không nên lời, thế nhưng, chỉ cần có thể cứu người nọ, có thể để người nọ trở lại Đột Quyết mở ra hoài bão, muốn hắn làm cái gì cũng có thể, huống chi nói ra loại sự tình khó có thể mở miệng này."Thuộc hạ với hắn... cũng không phải là, không có, tình..."Ngũ Tử Ngang rất muốn huýt gió một tiếng, nhưng mà nhìn Phùng Duy Châu bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi, y kiềm chế, tiếp tục bức bách."Ngươi có tình ý với hắn? Bản vương không thấy như vậy?"Phùng Duy Châu cúi đầu, thân thể căng ra, hai tay níu chặt vạt áo cũng vì dùng sức quá mức mà trắng bệch. Trong hoài nghi của nhiếp chính vương, hắn run rẩy mở ra trái tim mình."Thuộc hạ so với hắn... lớn hơn, tám tuổi... Hắn, còn, trẻ tuổi... Sau này sẽ gặp được, nữ nhân... tốt hơn thuộc hạ, gấp trăm lần..." Có giọt nước rơi trước mũi chân Phùng Duy Châu, Ngũ Tử Ngang buông chén trà xuống, chuyên chú nghe câu chuyện."Khoa Thấm, vẫn luôn khát vọng... có thể, có một gia đình... Nhưng thuộc hạ, là nam nhân, đừng nói, sinh con cho hắn, dù cho... dù cho quang minh chính đại, ở bên hắn... cũng làm không được... Thuộc hạ, không xứng với, hắn..."Mi tâm Ngũ Tử Ngang nhíu lại: "Ngươi không xứng với hắn chỗ nào? Hừ, bản vương vẫn cảm thấy hắn không xứng với ngươi. Không quyền không thế lại không có tiền tài, ăn của ngươi ở của người tiêu của ngươi không nói, còn có tâm tư không nên có với ngươi, ép buộc ngươi, hắn đâu cũng không xứng với ngươi."Phùng Duy Châu bỗng nhiên quỳ xuống, dập đầu: "Nhiếp chính vương bệ hạ... Xin ngài tha hắn đi. Thuộc hạ nguyện dùng tính mạng đảm bảo hắn tuyệt đối sẽ không phản bội ngài, phản bội Đại Đông." Phùng Duy Châu bị dọa căn bản không nghe được thâm ý trong lời nói ban nãy của nhiếp chính vương.Ngũ Tử Ngang giống như khó xử nói: "Bản vương tha cho hắn cũng không phải không được. Nhưng hắn lấy ngươi tới uy hiếp bản vương, nhất định muốn ngươi cùng hắn về Đột Quyết, bản vương không thể nào cho hắn trở về làm Đột Quyết vương cái gì.""Nhiếp chính vương bệ hạ, hắn là nhất thời hồ đồ." Phùng Duy Châu còn căng thẳng hơn cả mình bị bãi quan, "Khoa Thấm bảy năm nay ngày ngày khổ luyện võ nghệ, học tập binh pháp, chính là có thể sẽ có một ngày quay về Đột Quyết đạt được một phen đại nghiệp. Hắn nhất định có thể làm được như nhiếp chính vương bệ hạ mong đợi, nhất định sẽ không phụ tín nhiệm của nhiếp chính vương bệ hạ, xin nhiếp chính vương bệ hạ lại cho hắn một cơ hội, thuộc hạ nhất định sẽ khuyên hắn về Đột Quyết.""Vậy còn ngươi?" Ngũ Tử Ngang không cho Phùng Duy Châu trốn tránh.Thân thể Phùng Duy Châu run lên, quỳ nằm bò trên mặt đất nói: "Thuộc hạ có may mắn nhận được tín nhiệm của nhiếp chính vương bệ hạ, lại không có làm tốt trọng trách bệ hạ giao cho, bây giờ lại khiến Khoa Thấm bị thuộc hạ mê hoặc. Thuộc hạ không mặt mũi nào lại đối mặt bệ hạ, xin bệ hạ miễn chức quan của thuộc hạ, để thuộc hạ làm một người hầu phụng dưỡng bệ hạ, để chuộc tội thất trách của thuộc hạ."Ngũ Tử Ngang làm như có thật nói: "Miễn chức quan của ngươi dễ, nhưng ngươi không cùng Khoa Thấm về Đột Quyết, sao có thể bảo đảm hắn sẽ nghe lời? Ngươi ở bên cạnh hắn, bản vương còn có người có thể ở gần quản hắn, nếu để hắn một mình về Đột Quyết, đây không phải là thả hổ về rừng, bản vương tự mình chôn xuống tai họa ngầm cho mình?"Thân thể Phùng Duy Châu chấn động, ngẩng đầu, ấp úng nói: "Thuộc hạ, thuộc hạ có thể đảm bảo, hắn tuyệt đối sẽ không phản bội bệ hạ.""Ngươi đảm bảo thế nào? Dùng mạng của ngươi? Hắn cũng đã phản bội bản vương, bản vương dù cho giết ngươi cũng không làm nên chuyện gì nha." Ngũ Tử Ngang nhún nhún vai, trên mặt không có nghiêm túc vừa rồi, vẻ mặt thảnh thơi nhấp một ngụm trà, đương chặc chặc lưỡi."Nhiếp chính vương bệ hạ..." Phùng Duy Châu lúc này mới nhận ra một chút khác thường trong lời nói của nhiếp chính vương, mà vẻ giận dữ trên mặt nhiếp chính vương biến mất lại khiến cho hắn không hiểu, không biết ý tứ chân chính của chính vương là gì.Ngũ Tử Ngang còn chưa có trêu chọc đủ trực tiếp hỏi: "Duy Châu, để Khoa Thấm Khả Thập một mình về Đột Quyết, bản vương không yên lòng. Ngươi lại kiên trì để hắn về Đột Quyết làm vương, ngươi nói bản vương nên làm cái gì bây giờ?"Miệng Phùng Duy Châu há hốc, trả lời không ra, bệ hạ... bệ hạ...Trong khi Phùng Duy Châu kinh ngạc đến ngây người, Ngũ Tử Ngang đột nhiên cười, lớn tiếng hỏi: "A, người ngoài cửa kia, ngươi nói bản vương nên làm cái gì bây giờ?"Thân thể Phùng Duy Châu run lên, xoay người nhìn về phía cửa. Cửa mở, một người đứng ở cửa, hàm dưới siết chặt."A, a Thập..." Phùng Duy Châu khiếp sợ quá độ hô lên xưng hô của mình đối với người nọ.Khoa Thấm Khả Thập đi tới, đóng cửa, sau đó bước đến bên người Phùng Duy Châu cùng hắn quỳ xuống, cũng nắm tay Phùng Duy Châu. Phùng Duy Châu cả người đều sợ ngẩn ra, hắn không ngờ Khoa Thấm Khả Thập ngay tại cửa, vậy, vậy vậy, vậy vậy vậy... Nghĩ đến mình mới vừa nói cái gì, trước mắt Phùng Duy Châu biến thành màu đen từng đợt, căn bản không rảnh bận tâm trong màn "âm mưu" này, nhiếp chính vương bệ hạ hắn kính ngưỡng rốt cuộc đóng vai nhân vật gì.Dập đầu lạy Ngũ Tử Ngang ba cái, Khoa Thấm Khả Thập nắm thật chặt bàn tay lạnh buốt run rẩy của Phùng Duy Châu, nói: "Nhiếp chính vương bệ hạ, ta ở đây thề, nếu ta phụ hắn, ta sẽ bị thiên lôi đánh xuống không chết tử tế được, sau khi chết linh hồn rơi vào súc sinh đạo, trọn đời không được luân hồi chuyển sinh.""A Thập!" Phùng Duy Châu bị lời thề của Khoa Thấm Khả Thập dọa sợ, che miệng hắn cũng đã không kịp.Ngũ Tử Ngang nét mặt nghiêm túc nhìn Khoa Thấm Khả Thập nói: "Ngươi có phụ hắn hay không, bằng vào một câu thề độc còn không thể khiến bản vương tin, mà nhìn hành vi của ngươi ngày sau. Nhưng ngươi đừng quên, ngươi nếu muốn làm Đột Quyết vương nhất định phải có con nối dõi, nếu không ngươi mà chết, Đột Quyết vẫn là rắn mất đầu, vậy bản vương cho ngươi về Đột Quyết cũng không có chút ý nghĩa nào."Phùng Duy Châu thất thanh hô to: "Nhiếp chính vương bệ hạ! Thuộc hạ không thể!"Khoa Thấm Khả Thập giơ tay lên hạ một đao ở cổ Phùng Duy Châu, mắt Phùng Duy Châu bỗng nhiên mở to, sau đó mềm nhũn ngã xuống trong ngực hắn. Người cố chấp này chờ sau khi trở về mới nói rõ ràng với hắn, Khoa Thấm Khả Thập ôm Phùng Duy Châu nhìn về phía Ngũ Tử Ngang: "Còn xin nhiếp chính vương bệ hạ nhắc nhở. Ta là tuyệt đối sẽ không buông hắn ra."Ngũ Tử Ngang làm bộ trầm tư, thực ra lúc y quyết định đem Phùng Duy Châu "cho" Khoa Thấm Khả Thập cũng đã nghĩ xong vấn đề này. Qua thời gian một nén nhang, Ngũ Tử Ngang mở miệng: "Muốn về Đột Quyết, ngươi đầu tiên phải đạt được sự công nhận của Quan Tây đại tướng quân. Phùng Duy Châu không thông minh, ngươi cùng hắn nhiều năm hẳn là hiểu được."Khoa Thấm Khả Thập nhấp miệng, không lên tiếng, chờ nhiếp chính vương bệ hạ nói tiếp.Ngũ Tử Ngang nói tiếp: "Duy Châu cảm thấy mình không xứng với ngươi, tuổi của hắn lại lớn hơn ngươi, hơn nữa hắn chức quan nhị phẩm, tuy rằng Đại Đông đối với chuyện nam phong cũng không phải là quá bảo thủ, nhưng hắn thân là đại quan triều đình lại là quyết không thể có loại tình cảm cấm kỵ này, ngươi vừa ở bên ngoài cũng nghe thấy, hắn lo ngại quá nhiều, đương nhiên không thể cùng nhau về Đột Quyết với ngươi.""Ta chỉ muốn hắn." Khoa Thấm Khả Thập thái độ kiên quyết, người này không chỉ là ân nhân cứu mạng của hắn, không phải chỉ thế.Ngũ Tử Ngang gật gật đầu: "Bản vương hiểu tâm ý của ngươi, nếu không bản vương cũng sẽ không cho ngươi nghe bên ngoài, còn ép hắn nói ra lời trong lòng. Bản vương mới vừa nói, ngươi phải trước tiên đạt được sự cho phép của Quan Tây đại tướng quân, mà chuyện này, bản vương sẽ không phái người giúp ngươi, ngươi phải tự mình hoàn thành."Khoa Thấm Khả Thập nhíu mày, ôm chặt người trong lòng.Ngũ Tử Ngang lấy giọng điệu trưởng bối khuyên nhủ: "Có đôi khi tạm thời buông tay cũng là một loại mưu lược. Ngươi muốn làm Đột Quyết vương không phải nói suông là đủ. Ngươi đi Quan Tây trước, để Duy Châu ở đây. Cách nhau hai nơi, có lẽ hắn càng có thể thấy rõ trái tim của mình đối với ngươi.""Nhiếp chính vương bệ hạ!" Vừa nghe muốn để Phùng Duy Châu tại đây, Khoa Thấm Khả Thập vô cùng không muốn.Ngũ Tử Ngang trầm mặt: "Nghe bản vương nói cho hết lời! Hấp ta hấp tấp, dễ kích động như thế, cũng khó trách Duy Châu không chịu về Đột Quyết với ngươi. Ngươi thế này, bảo hắn tin ngươi như thế nào?"Khoa Thấm Khả Thập ngậm miệng, cũng biết mình quá nóng lòng.Rót đầy trà cho mình, Ngũ Tử Ngang uống mấy ngụm, lúc này mới lại nói: "Duy Châu là Lại bộ thượng thư, hắn không thể nói đi là đi, ít nhất phải đợi đến khi có người chọn thích hợp mới thôi. Mà ngươi đi Quan Tây, không chỉ phải giành được sự công nhận của Quan Tây đại tướng quân, còn phải thừa dịp Duy Châu không ở bên cạnh ngươi, làm ra hai đứa con.""Con?!" Khoa Thấm Khả Thập sửng sốt."Phải, con, con ngươi, đứa con có thể kế thừa vương vị của ngươi." Ngũ Tử Ngang trầm giọng nói, "Ngươi phải có con nối dõi, phải có thể làm cho vương vị của ngươi truyền thừa tiếp. Mà ngươi lại chỉ có phân nửa huyết thống Đột Quyết, cho nên mẫu thân của con ngươi phải là người Đột Quyết. Ngươi hiểu ý bản vương sao?"Khoa Thấm Khả Thập hai mắt trợn tròn: "Ngài bảo ta đi Quan Tây, tìm nữ nhân, sinh con?!"Ngũ Tử Ngang gật gật đầu: "Đúng, tìm nữ nhân sinh con."Khoa Thấm Khả Thập lập tức hô: "Ta sẽ không tìm nữ nhân! Ta sẽ không làm đau lòng hắn!"Ngũ Tử Ngang lườm hắn một cái: "Bản vương câu nào nói bảo ngươi tìm nữ nhân?"Khoa Thấm Khả Thập hồ đồ: "Ngài không phải nói... bảo ta tìm nữ nhân, sinh con sao."Ngũ Tử Ngang vô lực như kiểu trẻ nhỏ không thể dạy: "Ngươi chẳng lẽ không có thể chỉ cần con không cần mẹ của con sao! Nữ nhân Đột Quyết hào phóng, người ta sinh con cho ngươi còn chưa chắc muốn gả cho ngươi đâu. Ngốc như vậy, còn cần bản vương nói rõ ràng hơn sao?"Khoa Thấm Khả Thập liếm liếm miệng đã khô khốc, vẫn là không cam lòng: "Duy Châu, sẽ đau lòng.""Vậy chính ngươi quyết định đi. Hoặc là ngươi ở lại Đại Đông trông Phùng đại ca của ngươi, hoặc là ngươi nghe theo sắp xếp của bản vương đi Quan Tây sinh con. Hai chọn một. Bản vương muốn là một Đột Quyết có thể lâu dài quy thuận Đại Đông, mà không muốn vương đoản mệnh, chính ngươi xem mà làm đi." Cũng không sợ Khoa Thấm Khả Thập có ý kiến với y, Ngũ Tử Ngang nói rất trắng ra.Khoa Thấm Khả Thập nhìn người trong lòng, người này cho hắn thân tình chưa bao giờ có, cho hắn ấm áp chưa bao giờ nếm trải. Người này thời khắc nguy cấp đó còn không quên mang theo hắn cùng đi, ngày ấy lúc cùng người này ngồi trên lưng ngựa chạy thoát thân hắn đã thề với mình, hắn phải báo ơn, phải báo ơn cả đời. Thế nhưng ngay cả chính hắn cũng không ngờ, hắn có ý nghĩ khác đối với người này.Hắn ép buộc người này, ép buộc người này tiếp nhận tình cảm của hắn, ép buộc người này ủy thân dưới thân hắn. Hắn biết hắn tổn thương trái tim người này, thế nhưng hắn hoảng sợ mà. Nếu không làm vậy, người này một đời cũng sẽ không thích hắn. Hắn không thể rời bỏ người này, không thể rời bỏ nam nhân một lòng vì hắn, thiện lương thành thật này.Ở lại Đại Đông, hay là giành được một phen đại nghiệp để người này có thể thực sự dựa vào hắn... Khoa Thấm Khả Thập không có lựa chọn khác. Ở Đại Đông, hắn tối đa làm một chức quan nhỏ, hắn là người Đột Quyết, không thể giống như người này trở thành trọng thần triều đình, hơn nữa hắn cũng không muốn ở lại Đại Đông trở thành trói buộc của người ta.Suy nghĩ rất nhiều, Khoa Thấm Khả Thập ngẩng đầu: "Ta đi Quan Tây.""Rất tốt." Ngũ Tử Ngang hài lòng cười, sau đó nhìn về phía người trong lòng hắn, "Bản vương sẽ trông hắn thay ngươi. Đợi đến thời cơ thích hợp, bản vương sẽ đưa hắn đến trên tay ngươi."Khoa Thấm Khả Thập cũng không có bị những lời này choáng váng đầu óc, hắn rất bình tĩnh hỏi: "Thời cơ thích hợp là lúc nào?"Ngũ Tử Ngang cũng không giấu giếm, ăn ngay nói thật: "Ngươi đạt được tín nhiệm của Quan Tây đại tướng quân, đồng thời có nhi tử. Đương nhiên, vì bảo hiểm, ngươi tốt nhất có hai đến ba nhi tử, như vậy cũng để tránh nhi tử của ngươi là đồ ngốc, nếu không bản vương còn phải đau đầu."Khoa Thấm Khả Thập cắn cắn răng: "Được, ta đồng ý."Ngũ Tử Ngang cũng biết mình là đang cưỡng ép người ta, chuyển sang nói tốt: "Bản vương sẽ thay ngươi xem xét nữ nhân thích hợp. Bản vương bảo đảm với ngươi, sẽ không để ngươi bị nữ nhân quấn lên. Về phần phía Duy Châu, bản vương cũng sẽ giải thích rõ với hắn. Ngươi yên tâm, bản vương nhất định sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh đưa hắn đến trên tay ngươi. Ngươi cũng biết chuyện tam đệ của bản vương và Nữ Trinh vương, chuyện của ngươi và Phùng Duy Châu bản vương sẽ không phản đối. Người có tình sẽ được bên nhau thôi, bản vương chúc mừng các ngươi trước."Rõ ràng chính là có tính toán của mình, còn nói dễ nghe như vậy! Oán thầm nam nhân cười đến vẻ mặt gian trá kia trong lòng, mặc dù tức giận đến nghiến răng, nhưng cuối cùng cũng có thể có được người yêu, Khoa Thấm Khả Thập vẫn là nói tiếng "cảm ơn".Xem như là hoàn mỹ giải quyết chuyện này, Ngũ Tử Ngang cũng là không lưu hai người nữa. Khoa Thấm Khả Thập ôm Phùng Duy Châu rời đi, Ngũ Tử Ngang ngồi trên ghế tiếp tục uống trà. Chuyện Khoa Thấm Khả Thập giải quyết, nhưng còn có chuyện của nhi tử nha. Vừa nghĩ tới nhi tử, Ngũ Tử Ngang liền đau đầu. Đối với nhi tử khẳng định không thể giống như đối với Khoa Thấm Khả Thập được. Nhi tử nhưng là sẽ khóc với y đấy. Nhưng nghĩ đến lo ngại của Tần Ca, Ngũ Tử Ngang giãy giụa thì giãy giụa, vẫn là quyết định làm theo yêu cầu của Tần Ca. Y cũng không thể cho phép nhi tử bảo bối Tần Ca sinh hạ cho y phí tâm tư vì một lão nam nhân.Nhưng, ôi, nhi tử nhất định sẽ trách y, nhất định sẽ khóc lớn. Quên đi, sau đó trấn an nhi tử cho tốt đi, cho dù nhi tử yêu cầu một năm không đọc sách y cũng đồng ý.Xoa trán, Ngũ Tử Ngang rời khỏi Tĩnh Tâm trai, nghĩ bước đầu tiên này nên làm như thế nào. Ôi, sớm biết lúc trước sẽ không để Diêm Nhật làm thị vệ bên người nhi tử. Ôi, có tiền khó mua sớm biết, bây giờ nói những thứ này đều đã chậm, chỉ hi vọng chân thành của Diêm Nhật đối với nhi tử y đủ sâu đến có thể cho nhi tử ta cần ta cứ lấy, bất kể là trái tim hay là thân thể. Y tuyệt đối sẽ không cho phép nhi tử y bị người đè!Vừa mới nghĩ như vậy, Ngũ Tử Ngang lại thở dài một tiếng, y và Tần Ca có phải quá lo lắng hay không. Nhưng đây là yêu cầu của bà xã đại nhân, mà thôi mà thôi, vẫn là nghe lệnh làm việc đi. Bị nhi tử oán giận chung quy vẫn hơn so với bị bà xã đá xuống giường. Nhiếp chính vương bệ hạ đầy bụng ưu tư đi về phía Nhân Tâm đường, lần đầu tiên cảm thấy nhiệm vụ bà xã đại nhân giao cho y là gian nan như thế.Nói chung là cách xử lý để cho đôi Khoa Thấm và Duy Châu muốn ở bên nhau thì Khoa Thấm phải có con nói thật là mình cũng không thích lắm :'( Cơ mà thế cũng hợp lý. Đâu thể để cặp nam-nam nào trong truyện cũng dễ dàng kiếm được phượng đan và có con được :(Chương sau lại về sóng của Tử Quân và Diêm Nhật rồi nhoe ^^~Đệ lụcchương Trở lại Nhân Tâm đường, Ngũ Tử Ngang theo thường lệ trước đi xem nhi tử. Nhi tử đang ăn cơm với Diêm Nhật, Ngũ Tử Ngang không lộ tiếng nói nét mặt nói mấy câu với nhi tử liền đi gian phòng của y và Tần Ca. Tần Ca còn chưa có dùng bữa, lúc Ngũ Tử Ngang bước vào Nhân Tâm đường, đã có tiểu thái giám đi truyền thiện. Nhìn thấy Ngũ Tử Ngang, câu nói đầu tiên của Tần Ca là: "Giải quyết xong rồi?"Ngũ Tử Ngang gật gật đầu, vẻ mặt tên trộm cười nói: "Giải quyết xong rồi. Duy Châu ban đầu kiên quyết cãi lại, ta vừa nói không cho Khoa Thấm Khả Thập về Đột Quyết, hắn liền thừa nhận."Tần Ca trừng Ngũ Tử Ngang một cái: "Ngươi cũng không sợ Phùng Duy Châu căm ghét ngươi."Ngũ Tử Ngang ngồi xuống bên cạnh Tần Ca, hô to: "Ta đây là giúp bọn hắn có được không. Nếu không phải là ta ép hắn, hắn và Khoa Thấm Khả Thập còn không đâm rách tầng giấy dán cửa sổ kia đâu. Duy Châu chính là cảm giác mình già, lại là nam nhân không có cách nào sinh nhi tử cho Khoa Thấm Khả Thập, cho nên mới chết không thừa nhận. Bây giờ hắn thừa nhận có tình ý với Khoa Thấm Khả Thập, Khoa Thấm Khả Thập lại không hắn không muốn, đây không phải vừa vặn hai bên đều thích nhau sao.""Ta xem ngươi là thành tâm trêu chọc bọn họ." Hắn còn không biết người này sao. Ngũ Tử Ngang cười cười vô lại, xem như là thừa nhận.Lúc này cơm chiều đưa tới, hai người cũng không nói nữa. Đợi cơm nước dọn xong, người linh tinh lui xuống, Ngũ Tử Ngang nói rõ chuyện đã xảy ra trong Tĩnh Tâm trai cho Tần Ca. Tần Ca nghe xong nói: "Quả thực, hai người bọn họ bên nhau cũng như ta người, con nối dõi là then chốt. Nếu Khoa Thấm Khả Thập không có con nối dõi, vậy Đại Đông giúp hắn trở thành Đột Quyết vương cũng không có chút ý nghĩa nào. Chỉ là, ngươi ép Khoa Thấm Khả Thập như vậy, Phùng Duy Châu có thể chấp nhận con hắn sao?"Ngũ Tử Ngang lại có vẻ không lo lắng chút nào, nói: "Duy Châu người này ta rất hiểu, nếu nói quan viên trong triều ai trung hậu thành thật hơn hắn, ta còn thật chọn không được, cũng bởi vậy ta mới để cho hắn làm Lại bộ thượng thư. Khoa Thấm Khả Thập là hắn đưa về, lại vẫn mang theo bên người, tình cảm này đương nhiên không giống nhau. Bọn hắn bây giờ hai người đã chung đụng như vợ chồng, cho dù Khoa Thấm Khả Thập phụ hắn, Duy Châu kiếp này cũng tuyệt đối sẽ không tìm thêm. Chuyện con cái là một trong những điều kiện ta đồng ý cho Khoa Thấm Khả Thập về Đột Quyết, Phùng Duy Châu biết chỉ sẽ đau lòng Khoa Thấm Khả Thậ bị uất ức, mới không trách hắn đâu."Tần Ca cười, véo véo mũi Ngũ Tử Ngang: "Đúng vậy, hắn sẽ không trách Khoa Thấm Khả Thập, sẽ trách ngươi."Ngũ Tử Ngang nhún nhún vai: "Vậy không liên quan tới ta. So sánh với thiên hạ Đại Đông, mấy đứa con lại coi là gì? Khoa Thấm Khả Thập tỏ vẻ không cần mẹ đứa con, hắn muốn làm Đột Quyết vương, bên cạnh còn có mấy đứa nhỏ, chắc chắn sẽ vô cùng vất vả. Ta xem ấy à, Phùng Duy Châu vừa thấy hắn khổ cực như vậy, đừng nói có mấy đứa con, hắn còn không vội vàng ôm đứa nhỏ thay Khoa Thấm Khả Thập giải quyết nỗi lo về sau.""Ngươi cũng đã nghĩ kỹ, vậy để Khoa Thấm Khả Thập sớm một chút đi Quan Tây đi." Ngũ Tử Ngang đã làm như vậy, Tần Ca cũng không nói nhiều, ngược lại nói: "Cần đưa phong thư cho nhị đệ ngươi không, để hắn sớm chuẩn bị."Ngũ Tử Ngang hơi lộ vẻ nghiêm túc nói: "Ta lập tức viết thư cho hắn. Khoa Thấm Khả Thập mặc dù ở nhiếp chính vương phủ đã nhiều năm, nhưng Đột Quyết vương là Đột Quyết vương, ta phải nói cho Tử Anh không cần quản tình riêng của Khoa Thấm Khả Thập với nhiếp chính vương phủ, muốn hắn cẩn thận quan sát Khoa Thấm Khả Thập có thể trở thành Đột Quyết vương hay không. Chuyện này không phải trò đùa."Tần Ca gật đầu tỏ vẻ tán thành.Nghĩ đến còn có chuyện của nhi tử, Ngũ Tử Ngang thở dài trong lòng. Múc một bát cháo cho Tần Ca, bưng cho đối phương, nói: "Ăn xong cơm, ta kêu Tử Quân và Diêm Nhật qua đây."Tần Ca vừa nghe liền biết y có ý gì, nhấp một hớp cháo, hắn thản nhiên nói: "Cũng tốt, dù sao sớm muộn đều phải làm. Thừa dịp Tử Quân còn chưa có nắm quyền, liền làm đi."Ngũ Tử Ngang lại thở dài trong lòng, nhưng không nói gì, chuyên tâm hầu hạ Tần Ca dùng bữa.Tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu còn chưa biết mình sắp chịu uất ức đang "phạt" Diêm Nhật ăn hết đồ còn dư lại sau khi bé ăn xong, chơi thăm trúc. Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế gần đây mê trò chơi thăm trúc. Diêm Nhật tự tay vót mấy trăm cây thăm bằng trúc cho bé chơi. Tiểu hoàng đế ném một bó thăm trúc trên mặt đất, sau đó dùng một cây thăm trúc khều từng cây thăm trúc rải rác cùng một chỗ một ra, nếu có cây thăm trúc động coi như thua, phải một lần nữa bắt đầu. Mà bạn chơi và đối thủ tốt nhất của tiểu hoàng đế chính là Diêm Nhật. Diêm Nhật cũng thích chơi cái này, không vì cái gì khác, chính là vì gã có thể dễ dàng làm cho mình thua, được nụ cười của hoàng đế bệ hạ.Đang chơi vui đây, bên ngoài truyền đến tiếng Ôn Quế: "Hoàng thượng, thái thượng hoàng và nhiếp chính vương bệ hạ mời ngài qua, còn có Diêm Nhật cũng qua.""Hả?" Tần Gia Hựu ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu, phụ thân và phụ phụ có chuyện gì muốn bé và Nhật Nhật "cùng nhau" qua?Diêm Nhật thả thăm trúc trong tay xuống đứng lên, Tần Gia Hựu lên tiếng: "Biết rồi, ta đây sẽ qua.""Dạ, vậy nô tài đi bẩm thái hoàng và nhiếp chính vương bệ hạ."Ôn Quế đi rồi, Tần Gia Hựu kéo tay Diêm Nhật đứng lên, trề môi: "Kỳ lạ, ban nãy lúc phụ thân tới cũng không nói có việc mà.""Có lẽ là chuyện gì khác đi." Diêm Nhật sửa sang lại quần áo cho hoàng đế bệ hạ, nói: "Bệ hạ, chúng ta qua đi.""Được." Xếp gọn thăm trúc, Tần Gia Hựu muốn đợi lát nữa trở về tiếp tục chơi.※Quy quy củ hành lễ, tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu còn không biết "nguy hiểm" đến gần lanh lợi hỏi: "Phụ phụ, phụ thân, hài nhi và Nhật Nhật tới rồi."Tần Ca nhíu mày: "Nói chuyện hẳn hoi!" Nhi tử cũng đã chín tuổi, còn một hơi phụ phụ, Nhật Nhật.Tần Gia Hựu trề môi: "Hài nhi gọi quen rồi, phụ phụ...""Nói nhi thần.""Phụ thân..."Ngũ Tử Ngang theo thói quen lên tiếng bảo vệ nhi tử: "Tử Quân quen gọi như thế rồi, đột nhiên đổi cách xưng hô sẽ làm khó nó. Sau này nó ở trên triều đình chú ý một chút là được."Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế vội vàng nói: "Phụ phụ, hài nhi ở trước người khác sẽ không nói nhầm."Tần Ca hung hăng trừng Ngũ Tử Ngang một cái, đều là người này chiều! Nghĩ đến lát nữa sẽ làm nhi tử tủi thân, Ngũ Tử Ngang vội vàng nắm tay Tần Ca: "Được rồi được rồi, chúng ta tìm Tử Quân qua đây không phải muốn nói chính sự sao, chuyện xưng hô này về sau lại sửa đúng cũng không muộn."Có thể sửa đúng hay không cũng khó nói! Không muốn trước mặt nhi tử dạy dỗ Ngũ Tử Ngang, Tần Ca đè tính tình xuống, mặt lạnh nhìn về phía nhi tử và Diêm Nhật. Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế rùng mình, vì sao bé cảm thấy ánh mắt phụ phụ có chút không lành chứ? Diêm Nhật cũng cảm thấy khác thường, thân thể không khỏi căng ra.Nhấp một ngụm trà, thấm giọng, thuận tiện trừ hỏa, Tần Ca mở miệng: "Tử Quân, qua mấy tháng nữa con sẽ tròn mười tuổi, mặc dù có cha con thay con xử lý triều chính, nhưng con dù sao vẫn phải tự mình chấp chính, cho nên có một số việc con phải sớm một chút làm quen.""Phụ phụ..." Tần Gia Hựu căng thẳng, chuyện gì bé phải sớm một chút làm quen?Tần Ca nhìn về phía Diêm Nhật, Diêm Nhật cúi đầu."Con từ khi ra đời đến bây giờ, vẫn luôn ở bên cạnh phụ hoàng, chuyện lớn nhỏ hoặc là cha con giúp con xử lý, hoặc là Diêm Nhật bọn họ giải quyết thay con. Con là hoàng thượng, là nhi tử duy nhất của phụ hoàng, tiếp tục như thế phụ hoàng lo lắng con tới ngày nào đó tự mình chấp chính biến thành hôn quân cái gì cũng không biết. Phụ hoàng và cha con đã thương lượng quyết định kể từ hôm nay con phải cùng cha con đến Tây Noãn các nghe báo cáo và quyết định sự việc, hơn nữa phải cùng cha con nghiên cứu tấu chương, mặt khác, Diêm Nhật không còn là thị vệ thiếp thân của con, cũng không lại đảm nhiệm thống lĩnh thị vệ của con nữa, phụ hoàng phái gã có chuyện khác làm.""Phụ phụ!" Sắc mặt tiểu hoàng đế trong nháy mắt không có màu máu, trong mắt là khiếp sợ không dám tin. Mà Diêm Nhật bỗng dưng ngẩng đầu, sững sờ nhìn thái thượng hoàng và nhiếp chính vương đương nghiêm túc, tựa hồ bị "tin dữ" bất thình lình làm đần ra.Nhưng mà trong chớp mắt, tiểu hoàng đế liền kịp phản ứng phụ hoàng bé nói cái gì, bé tiến lên hai bước la lớn: "Con không muốn! Con không muốn Nhật Nhật rời khỏi con! Phụ phụ! Có phải hài nhi làm sai cái gì chọc phụ phụ và phụ thân tức giận hay không? Hài nhi nhất định sửa! Phụ phụ, phụ thân, Nhật Nhật không thể đi, không thể đi." Nói đến đây tiểu hoàng đế đã sắp khóc."Không được khóc." Tần Ca lạnh giọng, tiểu hoàng đế rùng mình một cái ép nước mắt quay về, nhưng vẫn lớn tiếng nói: "Con muốn Nhật Nhật, con chỉ muốn Nhật Nhật, phụ phụ, phụ thân, đừng để cho Nhật Nhật đi, đừng để cho Nhật Nhật rời khỏi con."Ngũ Tử Ngang nhịn không được muốn đi qua ôm lấy nhi tử nói cho bé biết đây chẳng qua là một bài thăm dò, thế nhưng y bị Tần Ca cầm thật chặt một tay không dám lộn xộn, cứng rắn nhịn xuống.Bịch một tiếng, Diêm Nhật quỳ xuống thật mạnh, viền mắt đã đỏ, vẻ mặt vẫn là không thể tin."Thái thượng hoàng, nhiếp chính vương bệ hạ, nô tài cái gì cũng không muốn, nô tài chỉ xin có thể ở bên cạnh hoàng thượng hầu hạ hoàng thượng hầu hạ hoàng thượng." Diêm Nhật dập đầu, "Nô tài xin thái thượng hoàng và nhiếp chính vương bệ hạ cho nô tài có thể hầu hạ hoàng thượng, nô tài xin thái thượng hoàng và nhiếp chính vương bệ hạ cho nô tài có thể hầu hạ hoàng thượng, nô tài xin thái thượng hoàng và nhiếp chính vương bệ hạ cho nô tài có thể hầu hạ hoàng thượng..."Đầu Diêm Nhật từng cú đập trên sàn nhà, cũng từng cú đập vào trong lòng tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu. Bé khóc rống lên oa oa, không quản có bị phụ phụ phạt hay không. Nhào vào trong lòng Diêm Nhật ôm lấy gã, Tần Gia Hựu hô to từng tiếng: "Nhật Nhật Nhật Nhật... Nhật Nhật Nhật Nhật..."Tần Ca! Ngũ Tử Ngang dùng sức bóp tay Tần Ca một cái, y sắp không chịu nổi. Nhưng Tần Ca lại thờ ơ nhìn hai người ôm lấy nhau, lạnh lùng mở miệng: "Người tới."Có người tiến vào, là Ôn Quế, còn có Thân Mộc và Khổng Tắc Huy. Trong phòng thái thượng hoàng đột nhiên truyền ra tiếng khóc của tiểu hoàng đế, làm bọn họ giật mình. Mà vừa tiến đến đã nhìn thấy Diêm Nhật quỳ trên mặt đất, tiểu hoàng đế ôm Diêm Nhật đang khóc, bọn họ đều bối rối, đây là thế nào?"Dẫn Diêm Nhật đi." Tần Ca lên tiếng."Thái hoàng?" Khổng Tắc Huy cho là mình nghe lầm.Tần Ca liếc mắt nhìn hắn, Khổng Tắc Huy trong nháy mắt đổ một thân mồ hôi lạnh, sải bước tiến lên đỡ Diêm Nhật. Vậy mà, tay hắn còn chưa có đụng tới Diêm Nhật đã bị một người hung hăng đánh ra."Ai cũng không cho chạm vào Nhật Nhật!" Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế the thé hô to, hai mắt đẫm lệ vô cùng."Tần Gia Hựu." Tần Ca nhàn nhạt hô một tiếng. Thân thể tiểu hoàng đế run lên, quay đầu trong lòng Diêm Nhật, đáng thương khẩn cầu: "Phụ phụ, đừng cho Nhật Nhật đi, phụ phụ, hài nhi xin người.""Thái thượng hoàng, nô tài van ngài, van đừng đuổi nô tài đi, nô tài van ngài." Diêm Nhật từ trước đến giờ chưa từng khóc vậy mà nước mắt chảy xuống."Nhật Nhật Nhật Nhật nhật... A..." Tiếng khóc của Tần Gia Hựu ngất trời, vô cùng tủi thân.Khổng Tắc Huy nhìn nhìn hoàng đế lạnh mặt, lại nhìn nhìn tiểu hoàng đế khóc đến ruột gan đứt từng khúc, y rất nhiều năm chưa từng căng thẳng lại có bất an. Y dè dặt hỏi: "Thái hoàng, nhiếp chính vương bệ hạ, Diêm Nhật là làm việc gì trái nghịch?"Tần Ca không nhìn nhi tử tủi thân tử, nói: "Diêm Nhật tuổi tác quá lớn, bên cạnh hoàng thượng nên có người thích hợp hầu hạ.""Con không muốn!! Con chỉ muốn Nhật Nhật!" Tần Gia Hựu lần đầu tiên ầm ĩ với phụ phụ bé, mặt cũng đỏ, cổ cũng ồm ồm, kiên quyết lộ ra trong tiếng rống kia khiến Ôn Quế, Thân Mộc và Khổng Tắc Huy không hề phòng bị giật nảy mình.Mà Diêm Nhật bị thái thượng hoàng ghét bỏ lớn tuổi lại cắn nát môi mình, thân thể cũng run rẩy. Mặc kệ nói như thế nào Diêm Nhật đối với thái thượng hoàng, nhiếp chính vương và tiểu hoàng đế đều là trung thành và tận tâm, lại còn là một trong mấy người biết bí mật, thái thượng hoàng bây giờ ghét bỏ tuổi gã lớn, không thể lại hầu hạ hoàng thượng, trong lòng Khổng Tắc Huy có chút không thoải mái, cũng rất khó hiểu. Thái hoàng cũng không phải ngày đầu tiên biết Diêm Nhật lớn tuổi hơn hoàng thượng.Bên kia, tiểu hoàng đế thét: "Con không muốn con không muốn! Con chỉ muốn Nhật Nhật, con chỉ muốn Nhật Nhật!"Diêm Nhật ôm thật chặt tiểu hoàng đế nói không nên lời, nước mắt nhỏ xuống tóc tiểu hoàng đế."Thái thượng hoàng..." Ôn Quế và Thân Mộc nhịn không được xin cho Diêm Nhật.Tần Ca nhìn Ngũ Tử Ngang, buông tay Ngũ Tử Ngang ra. Ngũ Tử Ngang đè ép đau lòng, đứng dậy đi tới phía sau nhi tử. Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế cho rằng phụ thân là tới bắt Diêm Nhật, càng thêm lớn tiếng khóc hô: "Không muốn không muốn! Con muốn Nhật Nhật con muốn Nhật Nhật con muốn..." Tiếng khóc im bặt, Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế té xỉu trong lòng Diêm Nhật."Thái thượng hoàng! Nhiếp chính vương bệ hạ!" Sau khi nhiếp chính vương ôm tiểu hoàng đế, Diêm Nhật lại dập đầu, nhưng bị Ngũ Tử Ngang ngăn cản. Ôm nhi tử cả mặt là nước mắt, Ngũ Tử Ngang ngay trước mặt mấy người mình tín nhiệm nhất cúi đầu hỏi Diêm Nhật: "Ngươi muốn hầu hạ hoàng thượng, ngươi có thể hầu hạ hoàng thượng cả đời sao?""Nô tài có thể!" Diêm Nhật rất muốn liều lĩnh đoạt lấy hoàng đế bệ hạ.Ngũ Tử Ngang lau khô nước mắt trên mặt nhi tử, bất đắc dĩ nói: "Hoàng thượng mới chín tuổi, sau này nó sẽ gặp rất nhiều rất nhiều người, rất nhiều, người có tài hơn ngươi, đẹp hơn ngươi. Đến lúc đó, ngươi còn có thể trước sau như một hầu hạ hoàng thượng, không hề oán hận sao?"Diêm Nhật ngơ ngác ngửa đầu, không biết lời nhiếp chính vương bệ hạ có ý gì. Khổng Tắc Huy nhíu mày, Ôn Quế không hiểu nhìn về phía Thân Mộc, Thân Mộc suy tư ý của những lời này."Diêm Nhật, hoàng thượng quá ỷ lại ngươi. Ngươi vẫn không rõ ý của bản vương sao?"Thân thể Diêm Nhật chấn động, mắt trừng lớn. Khổng Tắc Huy giật mình, lui về phía sau hai bước, thối lui đến bên người Ôn Quế, chuyện này bọn họ không quản được."Nếu hoàng thượng đối với ngươi chỉ là ỷ lại đơn thuần, bản vương sẽ không cần ngươi rời đi, nhưng bản vương là cha hoàng thượng, thì không thể không đề phòng sự ỷ lại của hoàng thượng đối với ngươi biến thành ý gì khác."Diêm Nhật hoàn toàn ngốc, gã, gã chưa từng, chưa từng nghĩ tới phương diện đó! Gã, gã gã, gã cũng, không không không, gã chỉ là, chỉ là muốn chăm sóc hoàng thượng, muốn hầu hạ hoàng thượng, chỉ là, chỉ là không yên lòng giao hoàng thượng cho người khác, sợ những người đó, hầu hạ hoàng thượng không tốt. Hoàng thượng, hoàng thượng là thái hoàng thật vất vả mới sinh hạ được, gã chỉ là, chỉ là...Không cần nhiều lời, Ngũ Tử Ngang nhìn về phía Khổng Tắc Huy: "Mang Diêm Nhật đi chỗ Quan Độ, hắn biết nên sắp xếp thế nào."Khổng Tắc Huy đi qua nâng Diêm Nhật đã xụi lơ dậy, dẫn gã rời đi. Lúc sắp đi tới cửa, Diêm Nhật quay đầu, nước mắt tuôn ra. Không biết là đối với nhiếp chính vương hay là đối với tiểu hoàng đế bị điểm huyệt ngủ trong lòng nhiếp chính vương, miệng của gã há há, sau đó vô lực khép lại. Nhắm chặt mắt lại, Diêm Nhật xoay đầu, tùy Khổng Tắc Huy mang gã đi."Thái hoàng... Vương gia..." Ôn Quế khóc.Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Tần Ca rút đi, hơi có vẻ mệt mỏi nói: "Để tốt cho bọn họ, vẫn là sớm một chút tách ra đi.""Các ngươi đều đi xuống đi." Ngũ Tử Ngang ôm nhi tử vào phòng ngủ, Ôn Quế và Thân Mộc lui ra ngoài, Tần Ca lo lắng thở hắt ra.�nD�{��r3
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com