TruyenHHH.com

Trâm Gỗ Khắc Nên Duyên [Duyên Gái]

Hồi V - Chó Đội Nón Mê

Huynhdi09

*

Một tuần sau, Dung tìm được việc trong ngôi làng yên tĩnh ấy. Một ngôi nhà lớn, vách vôi ngói đỏ, cột gỗ lim đen bóng, là cơ ngơi của ông bá hộ Huỳnh  người giàu nhất vùng lắm ruộng nhiều trâu, hai bà vợ. hàng chục tá điền

Dung xin được làm công việc coi sóc cô con gái út của ông  bé Út, vừa tròn ba tuổi mắt tròn xoe, hay cười nhưng cũng hay khóc đêm. Đổi lại Dung được ở một góc nhà ngang ăn uống cùng đám gia nhân.
Ngay ngày đầu, Thy đã xuất hiện sau lưng Dung như thường lệ. Bóng chị phơ phất trong bếp, lướt giữa đám gia nhân mà chẳng ai hay

“Dung. Trong nhà này có gì đó không ổn”  Thy lên tiếng, mắt dõi về con chó trắng đang nằm lim dim dưới hiên.

Nó, con chó trắng tuyền, mũi đỏ như son, lông dày, ánh mắt khôn như người. Ông bá hộ bảo đó là giống chó hiếm lắm, nuôi giữ nhà từ đời ông nội, từng cắn chết trộm mấy lần, nên được cả nhà quý như thần giữ cửa

“Chó thôi mà chị,”
Dung khẽ đáp, đang đút cháo cho bé Út 
“Chị lo xa..  "

“Không phải chó thường đâu. Nó biết chị, Nó nhìn chị.”

Quả thật, từ lúc vào nhà, mỗi lần Thy hiện hình, con chó đều gầm gừ khe khẽ, lông dựng đứng, mắt đỏ như máu dẫu người sống không thấy gì
Nhưng Dung bận lo bé Út, nên mặc kệ. Em vẫn đều đều chăm con bé từng bữa ăn giấc ngủ. Cô bé dần dạn không còn khóc quấy đêm nào cũng rúc vô lòng Dung ngủ say. Có khi Thy còn ghen với chính đứa bé 3 tuổi này

Chỉ đến một đêm nọ, có tin đồn râm ran nổi lên trong đám gia nhân. Kẻ thì bảo nửa đêm nghe tiếng khóc oán thán trên mái, người lại bảo thấy bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện ngoài giếng, có kẻ thậm chí thề thấy... bóng ai đó đội nón mê ngồi trên bờ rào, nhìn chằm chằm vô nhà chính mà không có mặt

Dung nghe, nghiêng đầu nhìn Thy.

“Chị chứ gì?”

Thy, lúc đó đang đứng lặng góc phòng, chỉ lắc đầu giọng chắc nịch   .:

“Không phải chị. Chị chưa từng bước lên mái. Chưa từng ra sau giếng.”
Dung bắt đầu lo. Chẳng lẽ… có một vong khác thật?

Vài ngày sau, ông bà bá hộ cũng bắt đầu nghe phong phanh tin dữ. Lúc đầu ông cười nhạt, cho là tụi gia nhân nhát gan dựng chuyện. Nhưng khi cây đèn dầu trong phòng ông hai đêm liền tắt giữa khuya, khi cây cau sau nhà oằn xuống như có người đu trên ngọn, ông bắt đầu tin
Thế là một đêm trăng tỏ, cả nhà à không , cả làng nghe tin đều kéo đêns quyết định rình

Ông bà, con trai lớn, thêm hai gia nhân lực lưỡng, nằm núp sau tấm liếp mắt không chớp. Dung cũng được gọi dậy trông bé Út. Còn Thy.. đứng sau Dung như một cái bóng mờ, mắt không rời con chó trắng đang ngủ gục dưới gốc cau
Canh ba, tiếng gió rít mạnh. Không gian bỗng lạnh bất thường

**

Bỗng con chó trắng giật mình, đứng dậy. Nó ngáp một cái... rồi hai chân nó đứng thẳng. Nó đứng như người. Nó giật chiếc nón mê treo ở cửa sổ đội lên đầu. Rồi nó nhảy vèo một cái lên mái nhà

Tất cả nín thở. Không ai tin vào mắt mình

Trên mái, dưới ánh trăng, hiện ra hình dáng một kẻ lưng còng, đội nón mê có đuôi, mắt đỏ như lửa rít từng tiếng rùng rợn.

Ông bá hộ trợn mắt   :

“Trời..    chó..    chó nhà ta...   hóa tinh rồi!!”

Ngay lúc đó, con chó trắng nhảy xuống, hướng về phía cửa chính móng vuốt nó dài ra, miệng nó há ra, lưỡi tím như máu cũ.  Nó rít lên  :

“Sống lâu... sống dai... của ta   ... các ngươi... phải chết !!”

Thấy con chó trắng hóa tinh, định lao vào cửa chính Dung run bắn ôm chặt bé Út trong lòng. Đám gia nhân la thất thanh nhưng tay chân đều đông cứng như bị điểm huyệt. Không ai chạy nổi.

Dung quay đầu:

  “Chị Thy! Cứu em!”

Không một lời đáp. Chỉ một luồng gió lạnh ập tới. Trong tích tắc, đôi mắt Dung chuyển sang tím nhạt, thân thể em khựng lại vài giây rồi dựng dậy. Giọng nói trong cổ họng không còn là của Dung, mà là giọng nữ trầm hơn, vang vọng khẽ như tiếng chuông chiều :

“Tao tới rồi. Muốn giết người hả? Bước qua xác tao.”

Thy đã nhập vào xác Dung.

Bước ra sân, tóc em bay ngược theo gió. Bàn tay nhỏ bé đưa lên, không khí quanh đó lạnh dần, âm khí dâng cao khiến con chó tinh cũng hơi lùi lại. Nó gầm gừ, ánh mắt đầy thù hằn

“Đồ oan hồn... Ngươi không thuộc về đây!”

Thy mím môi. Từ lòng bàn tay em, một vệt sáng mờ hiện lên là phù chú cũ mà hồi còn sống bà sơ đã dạy khi còn là đồng cốt. Em rút ra ba mảnh giấy thô sơ mà em trộm được từ phòng để sổ sách, từ tay áo Dung dán vào trán, ngực và lòng bàn chân

Trận pháp lập tức lập
Cả sân nhà sáng bừng ánh lửa âm dương. Con chó trắng tru lên một tiếng, rồi lao tới, móng vuốt sắc nhọn như dao rọc giấy. Thy né kịp xoay người tung một cú đá trúng bụng nó, nó văng vào cột nhà nhưng bật dậy liền

Chúng lao vào nhau như hai tia chớp. Móng vuốt va vào ấn chú, tóe lửa. Lưỡi chó vươn dài toan liếm vào mặt Dung, nhưng Thy đưa tay lên, niệm chú phong ấn

“Thiên địa vô linh , tà tinh phải phục lệnh ta !”

Ánh sáng từ lòng bàn tay bắn thẳng vào mặt chó tinh nó gào rú, thân hình co rúm lại, rụng từng nắm lông trắng. Nhưng. . cũng chính lúc đó một vết rách toạc dài xuất hiện trên cánh tay Dung thân thể em chịu sát thương cùng Thy, Thy xót thân con Dung, cũng không dám manh động nữa

“Chị... đừng dùng bùa mạnh quá... Em không chịu nổi...”
Dung thều thào trong tâm thức, máu rỉ ra từ miệng
Nhưng Thy không dừng. Em biết nếu để chó tinh thoát, cả nhà này  và cả Dung đều chết.

Lần cuối cùng, Thy dồn hết sức còn lại. Hai tay bắt ấn, lao đến, hét lớn

“Cẩu hồn quy nguyên , hỏa thiêu tinh thể !”

Mặt đất nứt ra, ánh lửa đỏ rực trồi lên từ lòng đất. Con chó tinh tru một tiếng cuối cùng  cả thân xác nó bốc cháy dữ dội, biến mất , để lại một chiếc nón mê cháy âm ỉ trên nền đất

Thân xác Dung ngã xuống, bất tỉnh.. .

Khi mọi việc kết thúc, ông bà bá hộ run rẩy quỳ xuống, lạy sát đất trước Dung. Gia nhân ùa r  ai nấy dập đầu không dám hó hé. Họ không ngờ đứa bé mới mười mấy tuổi này lại là kẻ trừ tà cứu mạng cả nhà..

Chiếc nón cháy đen của con chó trắng mũi đỏ được đem ra sau nhà. Ông cả tự tay gom củi, đốt nón nó lần nữa theo nghi lễ cổ kì lạ thiêu tinh trừ tà, không cho oan hồn trở lại. nhưng lạ thay khoong thấy xác đâu, nhưng chẳng ai dám hỏi Dung vì biết em còn đang bất tỉnh 

Tối đó, cả làng im ắng như tờ

Dung mê man hai ngày liền. Đến khi tỉnh dậy, em thấy Thy ngồi kế bên, mái tóc dài xõa rối bời, gương mặt nhợt nhạt hơn mọi khi.

“Xin lỗi... chị đã dùng quá sức. Pháp lực của chị giờ yếu lắm rồi... Có thể sẽ không bảo vệ em tốt nữa ”

Dung khẽ lắc đầu, nắm lấy tay Thy làn da lạnh toát như sương mù sớm

“  Không sao.. Em còn sống là nhờ chị. Em không bỏ chị đâu  ”

***

4 ngày sau..

Đêm ấy trăng khuyết, ánh sáng nhợt nhạt đổ xuống mái ngói cũ kỹ của nhà ông bá hộ. Gió thổi lành lạnh, tiếng dế im bặt. Không ai trong nhà ngủ được sau đêm trận pháp. Ai cũng nghĩ con chó tinh đã bị tiêu diệt. Nhưng... họ lầm.

Trong khu vườn sau bên gốc đa, một bóng trắng thấp thoáng.

Là con chó trắng mũi đỏ. Bộ lông cháy xém loang lổ, mắt nó đỏ rực hơn máu, cái mũi chảy dịch đen. Nó đứng bất động, rồi cất tiếng tru dài..  . tiếng tru ma quái vang khắp thôn xóm như một điềm dữ.

Đêm đó, Dung đang nằm ôm bé Út ngủ say. Nhưng tim em tự dưng đập mạnh từng nhịp. Mồ hôi tuôn ra dù trời lạnh. Em thở dốc bật dậy

“Chị Thy... có chuyện rồi, phải không?”

Không tiếng đáp

Lần đầu tiên từ ngày quen nhau, Thy không hiện ra.

Em hoảng. Bước ra sân nhìn khắp nơi. Bầu không khí đậm đặc mùi cháy khét, mùi tanh hôi quen thuộc
mùi máu. Và đúng lúc ấy...

ẦM!!!

Một tiếng nổ lớn phía nhà kho. Ngói bay tung tóe. Gia nhân hét vang. Ông bá hộ và bà cả lao ra tay cầm đèn dầu.

Con chó tinh chưa chết? nó quay trở lại..

Nhưng lần này, nó không còn hình dạng rõ ràng. Một nửa thân thể đã hóa thành khói đen. Nó di chuyển nhanh như gió, luồn lách khắp nhà, tru lên từng hồi như gọi về oan khí bốn phương

Dung hét lên

“Chị Thy   ! Ra đi    ! Em cần chị   !”

Im lặng.

“Chị ơi,    đừng bỏ em mà ! ”

Mãi đến khi con chó tinh lao thẳng về phía Dung, thì một làn khói bạc mới từ đâu ập tới Thy xuất hiện nhưng thân ảnh mờ nhạt, ánh sáng yếu ớt.

“Chị chưa hồi phục ... nhưng nếu không ra. em sẽ chết...”

Giọng Thy run rẩy

Dung gật đầu, bước tới

    “Chị nhập vô em đi. Cứ làm đi. Em chịu được ”

Thy do dự một giây... rồi nhập.

Người xung quanh chỉ thấy em đứng nói chuyện với một khoảng không và rồi

Dung khựng lại, hai mắt chuyển tím, nhưng lần này ánh sáng nhấp nháy, không vững như lần trước Thân thể em run run.

lại bắt đầu

Chó tinh bay vút như tên bắn, cắn một nhát vào vai Dung  máu phun ra,
Thy cố né nhưng sức yếu, chỉ kịp dùng tay đẩy Dung lùi lại

Cả hai đánh nhau vòng quanh sân, ánh lửa phù chú chập chờn. Nhưng lần này Thy không dám tung bùa mạnh. Vì thân xác Dung không đủ chịu nổi. Và cũng vì.  . chính Thy đang yếu
Cả hai đánh nhau bằng cả tánh mạng, một yêu một linh nữ, nhưng lần này có vẻ con chó tinh đã mạnh hơn

Con chó tinh cười  lần đầu nó phát tiếng người

“Mày yếu rồi... hồn ma què quặt. Lần này  tụi bây chết

Nhưng Thy không lùi. Em bọc Dung lại bằng kết giới yếu nhất, rồi tự rời khỏi thân em, hiện hồn ra rõ ràng trước mắt tất cả mọi người. Gia nhân ông bà bá hộ đều bàng hoàng  lần đầu tiên họ thấy "chị Thy".

Dưới ánh trăng, Thy mặc áo tấc đỏ thẩm tóc dài, da trắng bệch, mắt ánh tím như khói sương

“Mày mạnh hơn tao lúc này, tao công nhận. Nhưng mày quên một điều...     Tao không sợ chết”

Thy đưa tay, rút từ lồng ngực mình ra một sợi tóc bạc  sợi tóc thiêng của bà sơ truyền lại. Đó là thứ cuối cùng giữ linh hồn Thy khỏi tan biến hoàn toàn, nó là thuws giữ hồn em lại từ đầu trận đấu với chó tinh đên nay

Em tung sợi tóc vào con chó tinh..

ẦM !
Ánh sáng nổ tung, con chó tru lên, thân thể chẻ đôi, tan thành khói đen bay về rừng

Thy gục xuống ngay giữa sân, thân ảnh mờ nhạt như sương sớm..

“Xin lỗi... chị phải rút đi hai ngày... nếu không sẽ tan hồn mãi mãi...”

Dung quỳ sụp bên em, nước mắt chảy dài

“Chị đi đâu em cũng theo... đừng bỏ em, nghe không...”

Thy mỉm cười, rồi hóa thành làn khói bạc, tan vào gió.

Hai ngày sau, không ai thấy bóng dáng "chị Thy" đâu nữa. Dung lặng lẽ ngồi ở mé sông, tay cầm chiếc lược cũ của chị gỡ từng sợi tóc rối. Bé Út bò lại ôm lấy chân chị Dung.

Dung thì thầm:

   “Chị đi đâu rồi... nhớ về với em... nhà này không ai bằng chị được hết..  



--------

1 - 06 - 2025
=))) rảnh nên chạy deadline trong đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com