TruyenHHH.com

Trác Chu/Băng Ứng - Chuyện Kể Về Rồng Nhỏ Và Vượn Trắng

All Triệu Viễn Chu | Ngày Trở Về (9)

_hieuhuyenn07_

Triệu Viễn Chu quay lại phòng, trong đầu vẫn còn vương vấn những cảnh tượng kỳ lạ mà mình vừa thấy, thì một tiếng gõ cửa đột ngột cắt đứt dòng suy nghĩ của y

"Đại yêu, ngươi có ở trong không?' Ngoài cửa vang lên giọng của Bùi Tư Tịnh.

Triệu Viễn Chu mở cửa, ra hiệu mời cô vào. "Đến đúng lúc lắm, ta có thứ muốn tặng cho cô. Đáng ra định nhờ Tiểu Cửu mang đến cho cô."

"Gì cơ?" Bùi Tư Tịnh nhớ rất rõ rằng Triệu Viễn Chu từng tiêu hao nghìn năm tu vi để giữ lại nguyên thần của em trai cô. Dù không muốn mất đi người em ấy, nhưng lần này cô cũng không muốn Triệu Viễn Chu lại làm những chuyện tổn hại đến bản thân.

Triệu Viễn Chu lấy từ trong áo ra một con rối nhỏ, "Ta đã giữ lại một tia nguyên thần của đệ đệ cô. Đây là một loại pháp thuật thượng cổ, có lẽ con rối này sẽ mãi mãi không thay đổi, nhưng cũng có thể Bùi Tư Hằng sẽ hiện hình trở lại, bầu bạn cùng cô. Dù thế nào đi nữa, đây cũng là một chút an ủi, cô nhận lấy đi."

Bùi Tư Tịnh đón lấy con rối nhỏ, nước mắt rơi đầy không nói nên lời. Nếu không phải trong đền thờ Sơn Thần nghe chính em trai mình tiết lộ, cô sẽ không bao giờ biết Triệu Viễn Chu đã hy sinh đến nhường nào vì cô. "Đại yêu… cảm ơn ngươi."

Triệu Viễn Chu sững người trước cái ôm bất ngờ. Bùi Tư Tịnh siết chặt cánh tay, tựa đầu lên ngực y, nước mắt làm ướt vạt áo y. Cô không thể thay đổi sự thật rằng em trai mình đã mất, nhưng Triệu Viễn Chu lại có thể mang em cô trở về bên cô một lần nữa. Ân tình này, cô biết trả thế nào?

Triệu Viễn Chu đưa tay vỗ nhẹ lưng cô gái đang nức nở. Dù sao, Bùi Tư Tịnh cũng chỉ là một cô bé, nhưng đã phải trải qua quá nhiều đau khổ.

"Thất lễ rồi…" Đến khi cảm xúc lắng xuống, cô mới ngượng ngùng lên tiếng.

"Khóc không phải điều đáng xấu hổ. Chính vì có nước mắt, cô mới là một con người chân thực. Ta chỉ hy vọng pháp thuật trên con rối này sẽ có tác dụng."

Bùi Tư Tịnh tin rằng nó nhất định sẽ hiệu nghiệm.

Khi cô rời đi, Triệu Viễn Chu ngồi dựa vào giường, trầm tư suy nghĩ về những cảnh tượng kỳ lạ mà bản thân chưa từng trải qua, rồi bất giác chìm vào giấc ngủ.

Đại yêu trước đây hiếm khi mơ, sau này thì không dám mơ. Nhưng gần đây, những giấc mơ kỳ lạ liên tục ập đến.

Ở cuối màn sương mờ mịt, xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn trong bộ áo dài trắng xám. Khi người đó quay lại, Triệu Viễn Chu mới nhận ra đó là Bạch Cửu. Nhưng đôi mắt cậu trống rỗng, không tiêu cự, trông càng thêm kỳ quái giữa không gian bị bao phủ bởi sương trắng.

"Tiểu Cửu?" Triệu Viễn Chu gọi với vẻ không chắc chắn. Người trước mặt, ngoài diện mạo bề ngoài, chẳng giống chút nào với đứa trẻ nghịch ngợm thường ngày.

"Sương mù này có vấn đề, Đại yêu, ngươi uống cái này đi." Bạch Cửu như mới tỉnh lại, lấy ra một viên thuốc đen đưa cho Triệu Viễn Chu.

Triệu Viễn Chu nhận ra mình đang mơ, nhưng vẫn quyết định nhận lấy viên thuốc và nuốt vào, muốn xem điều gì sẽ xảy ra. Ngay khi nuốt xuống, cổ họng y cảm nhận được vị tanh nồng, rồi cơn đau như thiêu đốt lan khắp lục phủ ngũ tạng. Sau đó, mắt y tối sầm lại. Khi mở mắt lần nữa, y đã trở lại gian phòng của Tập Yêu Ty.

"Khụ..." Triệu Viễn Chu bật dậy, mái tóc đen dài xõa tung trên giường. "Chuyện gì đang xảy ra với ta vậy?"

Dù biết giấc mơ đầy mâu thuẫn và sơ hở, nhưng với một đại yêu ngàn năm, mỗi giấc mơ đều mang ý nghĩa. Chỉ là hiện tại y chưa thể hiểu.

Thấy trời ngoài cửa sổ đã dần sáng, đại yêu thay một bộ y phục rồi bước ra ngoài, đợi mọi người tụ họp để khởi hành đến núi Côn Luân, phục hồi Đại Hoang.

//

"Chào buổi sáng, Đại yêu!" Bạch Cửu mang theo hòm thuốc, bước vào với dáng điệu vui vẻ, phía sau là Anh Lỗi đang vội vã chạy theo, mái tóc tết đong đưa.

"Sao hôm nay lại vui vẻ thế?" Đại yêu khẽ gật đầu, không mấy bận tâm đến những gì xảy ra trong giấc mơ đêm qua.

"Vì được đi cùng mọi người mà!" Bạch Cửu tung tăng nhảy tới bên cạnh Triệu Viễn Chu, đôi mắt sáng long lanh nhìn y. "Đại yêu, ngươi có pháp thuật nào làm cái hòm thuốc của ta lớn hơn không? Để có thể đựng thật nhiều đồ ấy. Nhưng mà cũng đừng lớn quá, ta không mang nổi đâu…"

"Ngươi mang không nổi thì ta mang cho!" Anh Lỗi thoải mái ngồi xuống chiếc đệm bên cạnh Triệu Viễn Chu.

"Nhưng không thể cứ mang mãi như thế được. Thuốc cần mang theo thật sự rất nhiều…" Bạch Cửu níu nhẹ ống tay áo của Triệu Viễn Chu, giọng nũng nịu.

Triệu Viễn Chu chỉ biết mỉm cười bất lực. Dù Bạch Cửu đã có thể được gọi là tiểu thần y, nhưng chung quy vẫn chỉ là một đứa trẻ. Y có thể làm gì khác ngoài việc chiều chuộng?

Y đặt hòm thuốc nhỏ của Bạch Cửu xuống đất, lần này không khoa trương như kiếp trước, khi dùng hàng loạt pháp thuật hào nhoáng để cạnh tranh với Trác đại nhân – thần tượng của Bạch Cửu. Chỉ một luồng sáng đỏ lóe lên trong tay y, chiếc hòm thuốc nhỏ lập tức biến thành một gian dược phòng, trên đỉnh còn treo một chiếc chuông lắc lư.

Bạch Cửu vui vẻ vì lại có một dược phòng tiện lợi, nhưng cậu vẫn cảm thấy hôm nay đại yêu có gì đó là lạ.

"Chỉ cần lắc chiếc chuông này, dược phòng sẽ trở về kích thước ban đầu." Triệu Viễn Chu bật cơ quan trên chiếc chuông, theo âm thanh "đinh đang", gian dược phòng lập tức thu nhỏ lại thành chiếc hòm thuốc có thể đeo trên lưng. Đúng lúc này, những người khác cũng vừa đến, chứng kiến pháp thuật của đại yêu.

"Lại đùa với trẻ con hả, Triệu Viễn Chu?" Văn Tiêu quan sát chiếc hòm thuốc kỳ diệu, không khỏi trầm trồ.

"Đừng ghen tị chứ, Văn Tiêu tỷ tỷ. Gian dược phòng này là độc nhất vô nhị đó~" Bạch Cửu đưa hòm thuốc cho Anh Lỗi mang, hào hứng khoe khắp nơi.

"Được rồi, được rồi, biết là bảo bối của ngươi rồi. Vậy thì sau này chúng ta sẽ dựa cả vào tiểu thần y nhé." Bùi Tư Tịnh xoa đầu Bạch Cửu, làm chiếc chuông lại kêu "đinh đang" không ngớt.

"Chúng ta sẽ đến thủy trấn Tư Nam trước. Bên đó dịch bệnh đang rất nghiêm trọng. Xử lý xong sẽ đến núi Côn Luân." Trác Dực Thần thông báo thay đổi kế hoạch. Mọi người không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ có đại yêu là hơi nghiêng đầu khó hiểu, nhưng y không phản đối.

Lần này, Bùi Tư Tịnh không nhận được mệnh lệnh từ Sùng Võ Doanh, và Bạch Cửu cũng sẽ không nghe theo những chỉ thị ghê tởm từ sư phụ mình. Nhưng trước tình hình dịch bệnh nghiêm trọng ở thủy trấn Tư Nam, cả nhóm không thể làm ngơ. Quyết định này là kết quả của cuộc thảo luận giữa Trác Dực Thần và Văn Tiêu vào đêm qua.

Dù phía trước còn nhiều điều chưa biết, và dù có đến được núi Côn Luân trước khi trăng máu xuất hiện, họ vẫn phải đối mặt với Ly Luân, Chúc Âm, và cả Sùng Võ Doanh. Việc phục hồi Đại Hoang chắc chắn sẽ gặp cản trở. Dẫu vậy, họ vẫn hy vọng có thể ngăn chặn một số bi kịch xảy ra, dù không thể giải quyết triệt để mọi vấn đề. Nếu không, Triệu Viễn Chu đã không phải mang oán khí suốt hàng vạn năm.

Anh Lỗi kích hoạt Sơn Hải Thốn Cảnh, ánh sáng vàng bao bọc mọi người. Chỉ trong chớp mắt, họ đã đến thủy trấn Tư Nam.

//

Thôn trấn từng náo nhiệt giờ như một toà thành ma, im lìm đến đáng sợ. Trên bầu trời, những con chim đen không rõ tên bay vòng quanh, phát ra tiếng kêu khàn khàn. Giấy tiền và đèn lồng trắng phất phơ khắp nơi, báo hiệu biết bao người đã chết vì dịch bệnh.

Bạch Cửu lấy hòm thuốc từ lưng Anh Lỗi, rút ra một chiếc bình sứ, đổ ra những viên thuốc đen đưa cho mọi người. "Đây là thuốc viên thanh trừ bệnh dịch, thuốc ta tự chế dựa trên ký ức kiếp trước. Mọi người hãy uống đi, sau đó cố gắng tránh tiếp xúc với dân trong trấn hoặc động vật."

Lần này, Bạch Cửu không ném thuốc cho đại yêu mà đưa tận tay, nhưng Triệu Viễn Chu lại không nhận.

Nhìn những viên thuốc đen nhánh, y bất giác nhớ lại giấc mơ đêm qua. Theo phản xạ, y không muốn uống. "Mọi người dùng đi. Ta là đại yêu, không cần thuốc của nhân gian, đỡ phải tốn của Tiểu Cửu."

Văn Tiêu nghe vậy lập tức phản đối, vì cô biết dịch bệnh này không hề bình thường. "Sao ngươi lại chủ quan thế? Dịch bệnh này phát triển nhanh như vậy, ngay cả đại yêu như ngươi cũng có thể bị nhiễm."

"Được rồi, được rồi, thần nữ đại nhân đã lên tiếng, ta đành uống vậy." Triệu Viễn Chu nhận viên thuốc và uống. Dù giấc mơ có lạ lùng, y vẫn tin vào lòng tốt của Bạch Cửu.

"Sương mù này có vấn đề, mọi người cẩn thận…" Lời nhắc nhở của Trác Dực Thần chưa dứt, màn sương trắng đã bao phủ lấy họ từ lúc nào. Tiếng hét thất thanh của Bạch Cửu vang lên, rồi cậu bị kéo vào màn sương, biến mất không dấu vết. 

tbc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com