TruyenHHH.com

Tra Test Lam Nham

Lý Thuyết :
1. Write là viết ra những câu truyện , tiểu thuyết hoặc những cuốn truyện dài Chap .
Writer là người thực hiện những điều đó là người tự suy nghĩ và làm nên câu truyện riêng của mình .

2. Yếu tố của một Writer .
- Không phải Writer Phong Trào vì nếu như là "Phong Trào" thì sẽ dễ bị từ bỏ lắm .
- Biết được sở thích và tâm lí của các Readers .
- Không dùng các từ ngữ xúc phạm hoặc có chứa tính chất 18+ ở các Fic trong sáng .
- Đừng quá lười ( các bạn Readers sẽ chờ mệt lắm đấy ^^ )
- Sử dụng Teencode tuỳ theo mức độ thân thiết giữa các Readers .
- Hạn chế hứa hẹn với các nàng ấy .

3. Tớ thì cũng chỉ đủ để viết một Chap bình thường thôi chứ không cao siêu gì mấy ! Nhưng tớ sẽ cố gắng để không trở thành gánh nặng của Team . Thể loại của tớ thường viết là Fanfiction , Ngôn Tình , Lãng Mạn , H+ .

4. Nếu như tớ viết tệ thật thì tớ sẽ nói "Tớ thật sự rất xin lỗi về tác phẩm mà tớ viết nhưng tớ đã cố hoàn thành lắm rồi , khinh nghiệm của tớ cũng không cao nên mong cậu thứ lỗi cho tớ . Nếu cậu chưa vừa ý ở chỗ nào thì cậu có thể nói cho tớ được không ? Có gì để tớ viết lại cho cậu . Cảm ơn cậu vì đã lắng nghe tớ giải thích !" Còn nếu như cậu ấy cố tình gây War thì tớ sẽ nói "Cậu ơi ! Tớ không có ý nói gì cậu đâu nhưng mà một Oneshort hay một Chap mà tớ viết đều tốn rất nhiều công sức nên tớ mong cầu đừng làm vậy ! Chúng tớ thật sự rất bận mà kinh nghiệm của tớ cũng không cao nên sẽ hoàn thành chậm hơn mấy bạn khác vì vậy cậu nhận giùm tớ và xem như tớ và cậu đôi bên đều bình thường vui vẻ cậu nhé !! Cảm ơn vì cậu đã thông cảm cho tớ ."
Thực Hành :
[GiTae]•Hoa Bất Tử•
Cậu là đóa bách hợp trắng trong sáng, là bông hoa hướng dương tràn ngập hy vọng và lạc quan. Anh lại là loài hoa bụi đường luôn thờ ơ lạnh lùng, là cây xương rồng mạnh mẽ nhưng cô độc. Cậu như thế nào lại chỉ bằng một nụ cười có thể chạm vào nơi đáy lòng anh. Còn anh, như thế nào lại làm cậu thấy vô cùng vừa mắt nha.

     – Yah! Min YoonGi  – cậu nhóc hàng xóm tóc hạt dẻ xấc xược cất cao giọng."Gì vậy? Dù sao cũng hơn nhau 2 tuổi đấy!"- anh nhíu mày.

     – Ềi! YoonGi hyung hãy làm người yêu em nhé!- giọng nói khàn khàn, trầm trầm không hề hợp với vẻ ngoài của cậu bé lại cất lên.

     Anh im lặng nhìn cậu. Cậu cười hớn hở. Nụ cười của cậu đánh tan mọi suy nghĩ của anh. Đầu óc anh trống rỗng. Anh bắt đầu chậm chạp, mơ hồ cắt ghép những suy nghĩ về cậu. Cậu là ai nhỉ? À là hàng xóm. Ừ đúng vậy, chính là hàng xóm. Tên gì nhỉ? Er... có phải V không? À à cái gì mà Tae Tae Hyung Hyung, tên gì mà kì cục...Ừm mà cậu ta vừa nói cái gì thế? Cái gì mà người yêu cơ??? Ầy, cuối cùng cũng tìm ra trọng tâm của cuộc nói chuyện. Nghĩ đến đây anh lại một lần nữa ngơ ngác nhìn cậu. Lần đầu tiên trong đời Min Yoongi thấy bối rối, cũng là lần đầu tiên anh chỉ vì một câu nói mà thấy ấm áp, vui vẻ đến vậy. Chỉ bằng một nụ cười cậu đánh vỡ tan nát vỏ bọc lạnh lùng nghiêm túc của anh.

     Ngày Tae Tae  "cưỡng bức" anh thành bạn trai cậu là một ngày trời lạnh căm, gió thổi từng đợt thật mạnh làm cây cối nghiêng ngả. Anh và cậu đều khoác chiếc áo gió to sụ, môi thâm lại vì rét, cơ mặt thì cứng đờ còn bàn tay giấu dưới lớp áo hình như đã hóa đá. Không hiểu sao trong trí nhớ của cậu bé YoonGi, hôm đấy lại là một ngày thật ấm áp, cây cối xanh tốt, chim chóc líu lo, ánh nắng vàng nhạt rải khắp nơi, rải vào tận nơi sâu nhất trong tim anh.

     Và họ cứ thế yêu nhau. Một cậu nhóc 15 và một anh nhóc 17 đã bắt đầu một chuyện tình như vậy, một tình yêu như đóa hoa bất tử, tưởng chừng như dù chuyện gì xảy ra vẫn mãi vẹn nguyên không thay đổi.

     – YoonGi hyung! Jimin bắt nạt em!!!! – khổ thân cậu bạn Jimin...

     – YoonGi hyung! Muốn kem! – Tae Tae vắt vẻo trên lưng YoonGi quay tới quay lui không biết mệt.

     – YoonGi hyung!

     – YoonGi hyung!

     – YoonGi hyung!

     ....

     Sự yêu chiều, bảo vệ thầm lặng mãi là những điều chắc chắn nhất, khiến người ta an tâm nhất. Anh cần cậu, muốn có cậu, giữ cậu bên để có thể bảo vệ cậu, yêu chiều cậu! Còn điều gì có thể đẹp hơn?

——————————

     Khi anh còn ở nơi đây, cậu chính là bông đinh tử màu lửa yêu anh mỗi lúc một cuồng nhiệt, lại là đóa oải hương chung thủy bên anh mỗi khi anh cần. Khi anh đi, bảo cậu đợi anh, cậu chính là đóa hoa trà trắng tinh khiết kiên nhẫn chờ đợi, lại là bông lưu ly mãi mong anh đừng bao giờ quên cậu.

     Cậu yêu anh như vậy cũng thiết tha chờ đợi anh như vậy...Từ ngày anh đi cậu rất thích đọc tiểu thuyết tình yêu. Sến, nhưng ít ra phần nào khỏa lấp chỗ trống anh để lại trong lòng cậu. Cậu ôm kỉ niệm cứ vậy ngơ ngẩn chờ anh, chờ cho đến lúc cậu không thể chờ nổi nữa.

     Không phải tình yêu của cậu không đủ kiên trì, là anh trở về quá muộn.

     Ngẩn ngơ dõi mắt ra ngoài cửa sổ, Tae Hyung chợt nhận ra đã 6 năm rồi kể từ lúc cậu yêu anh. Cậu cũng đã chờ anh 4 năm. Cậu bất giác mỉm cười, cứ như thể cả nửa đời cậu đã dành ra là để yêu anh vậy. Từ năm 15 tuổi cậu đã cứ vậy không đắn đo mà yêu anh. Mai là sinh nhật cậu, tròn 21 tuổi, có lẽ cũng đã là sinh nhật cuối cùng của cậu... Ừm, hôm nay thời tiết thật đẹp.

——————————————-

     Min YoonGi đáp chuyến bay sớm nhất từ New York. Hôm nay là sinh nhật cậu, 4 năm rồi anh không hề gặp cậu, cũng không hề liên lạc với cậu. Anh tin cậu sẽ hiểu cho anh, cho dù cậu giận dỗi, chỉ cần anh hôn cậu, ôm cậu, cậu sẽ lập tức tha thứ cho anh. Liệu cậu có nhớ anh không? Có vui mừng đến nỗi vội vàng chạy ngay vào vòng tay của anh khiến cả 2 cùng ngã? Anh mỉm cười, anh rất nhớ cậu. Anh muốn dùng toàn bộ thời gian còn lại để đền cho 4 năm chờ đợi trong uất ức của cậu.

     Nụ cười tỏa nắng của cậu.

     Đôi mắt tràn ngập nắng ban mai của cậu.

     Bộ dáng làm nũng dễ thương của cậu.

     Vòng tay ôm anh thật chặt của cậu.

     Tất cả đều là của anh. Suga cũng biết chỉ anh mới được nhận.

     Chưa kịp về nhà cất hành lý, YoonGi đã bắt taxi đến nhà cậu. Anh chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất của cậu. Anh vội vàng như vậy, yêu cậu như vậy...

————————————————-

     Không khí bao trùm một màu tang tóc đau thương. Có lẽ nụ cười duy nhất còn hiện hữu nơi nhà tang lễ này là của cậu. Không. Là của bức ảnh chết tiệt kia. Nụ cười vẫn trong sáng như vậy nhưng tại sao lại đâm vào lòng khiến mỗi người đều đau đớn như vậy???

     Nụ cười tỏa nắng của cậu.

     Đôi mắt tràn ngập nắng ban mai của cậu.

     Bộ dáng làm nũng dễ thương của cậu.

     Vòng tay ôm anh thật chặt của cậu.

     Những thứ đã từng làm anh vui vẻ bây giờ lại mang cái lạnh thấu xương bao bọc lấy anh, biến thành con dao đâm từng nhát vào tim anh. Đau như vậy. Tae Hyung à em đang trả thù hyung sao???

———————————————-

     Tae Hyung thấy người mình nhẹ bẫng. Cậu đã ra đi sau cuộc phẫu thuật tim không thành công. Cậu không hề bất ngờ. Cậu đang ở trên cao, thấy rất nhiều người đang khóc. Cha mẹ cậu, bạn bè cậu. Chợt cậu cắn chặt môi, kia chẳng phải Min Yoongi sao? Cuối cùng anh cũng quay lại sao? Cậu bắt đầu khóc, à không, linh hồn cậu bắt đầu khóc. Khóc cho 4 năm đằng đẵng chờ đợi. Khóc vì luyến tiếc cuộc đời. Thà anh đừng về cậu sẽ không tiếc, sẽ buông bỏ tất cả cứ như vậy biến mất khỏi thế giới này... thà rằng...

     Một cơn gió thổi tới, đưa theo một đóa thạch thảo màu tím đáp trên chiếc áo sơ mi trắng của anh. Anh hiểu đó là sự lưu luyến của cậu khi phải chia xa.

Họ đã phải chia xa như vậy. Nhưng chẳng phải tình yêu của họ là đóa hoa bất tử sao? Vì vậy nó sẽ tồn tại mãi, như một kỉ niệm đẹp đẽ, mà không ràng buộc bất kì ai cả.

Dù có chuyện gì xảy ra, tình yêu ấy vẫn tồn tại mãi. Đó là ý nghĩa của đóa hoa bất tử, cũng là ý nghĩa của tình yêu giữa cậu và anh.

– END –
———————————
Au : Út sẽ không thích điều này ...
________
Tag : Corn_Team
#Vương_Min
Hoàn Thành

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com