TruyenHHH.com

Tra Dao Sua Chua

Ngoài trời đã phủ một màu u tối, nhưng lại dính rất nhiều ngôi sao nhỏ li ti sáng ngời, tăng thêm phần lung linh cho cảnh sắc.

Chi còn tưởng là "Đợi", ý chỉ là cậu đợi cô. Nhưng không phải "đợi" mà là "đón", cô có chút nghi hoặc, nghĩ rằng cậu viết sai chính tả.

Vì không muốn người ta đợi lâu, Chi vội vàng buộc lại tóc, chạy xuống cầu thang. Đúng lúc thấy Khôi đang chải tóc, tưởng là anh đi đâu, lên tiếng hỏi: "Anh định ra ngoài à?"

"Ờ." Khôi ngắm nghía bản thân trong chiếc gương lớn ở phòng khách, hết xoay đầu bên này lại xoay đầu bên kia, cảm thấy ở góc độ nào, bản thân thật quá đẹp trai.

Chắc chắn là có hẹn với chị dâu tương lai rồi!

"Anh." Chi bước đến đứng gần anh, hình ảnh của cô cũng được thu vào trong gương. "Anh đi đường bên trái hay bên phải?"

"Phải." Khôi liếc cô một cái, "Làm sao?"

"Em cũng định ra ngoài." Chi cười toe toét lấy lòng anh: "Tiện đường anh đưa em đến nhà bạn em đi."

"Đéo."

Chi lập tức biến sắc, không thể mềm mỏng với anh thêm được nữa: "Anh đưa em đi thì làm sao? Cùng lắm thì cũng chỉ mất hai giây đợi em xuống xe thôi."

Điện thoại trong túi quần của anh bỗng đổ chuông, anh rút ra xem, cô nhìn thấy một hình trái tim màu đỏ.

Chi chép miệng, ông anh ở nhà ngông nghênh bao nhiêu, đến lúc yêu đương, còn đặt tên ghi chú của số bạn gái là hình trái tim ở danh bạ nữa chứ, trẻ con quá đi!

Khôi nhìn Chi đứng bên cạnh, do dự vài giây rồi trượt tay vào nút nghe. Giọng nói được truyền đến không rõ lắm: "Mày xong chưa?"

"Xong rồi." Chi nghe Khôi nói câu này mà sởn da gà, xem kìa, thái độ dịu dàng phải biết! Đâu có cái kiểu đá xéo cô. "Tao đến đón mày đây."

"Tao đến nơi luôn rồi." Người ở đầu giây bên kia khẽ cười một tiếng.

Khôi bên này cũng nhếch khóe môi lên: "Hào hứng lắm à?"

"Hửm?"

Khôi nghiêng đầu, khuôn mặt tràn trề hạnh phúc: "Đi chơi với tao mày vui đến nỗi không chờ được ư?"

"..." Chi lập tức làm hành động nôn ọe, anh thấy thế lườm cô. Dù có dịu dàng đến mấy thì cái sự tự đắc vẫn không thuyên giảm đâu ông anh trai yêu quý của em ạ!

Người kia cũng im lặng lúc lâu, sau đó hờn dỗi nói: "Gì vậy Khôi!"

"Thôi, cúp đi." Khôi đi đến huyền quan xỏ giày, tay vẫn áp điện thoại bên tai. "Tao đi luôn đây."

"Ừm." Người ở đầu dây bên kia nán lại vài giây mới cúp.

Khôi đút điện thoại vào túi, ngồi xổm xuống buộc dây giày, quay đầu nói với cô: "Tao vội lắm, nếu tự đi được thì đi đi, không thì bảo mẹ chở đi, anh mày bận đi hẹn hò rồi."

"Biết rồi biết rồi." Chi phẩy tay, cố tỏ ra vẻ mặt chê bôi: "Em gái máu mủ ruột thịt mà còn không bằng cô bạn gái mới yêu nửa năm!"

Khôi trề môi, nhướng mày, hết sức khiêu khích: "Đúng rồi đấy."

"..."

Thật ra nghe thấy cô bạn gái của anh nói là đã đến điểm hẹn, có lẽ chị gái ấy chờ mong anh lắm. Cô không định nhờ vả anh nữa, cũng xỏ dép vào ra ngoài.

Đến lúc khóa được cái cổng to cao gấp đôi cô thì anh cũng phóng xe chạy vọt đi mất.

Chi nhìn theo ánh sáng đang dần mờ ở đuôi xe máy anh, lắc đầu ngán ngẩm, có cần phải đi với tốc độ như thế không? Sợ bạn gái đứng đợi lâu mỏi chân à?

Chi vung tay theo thói quen, sải bước đều. Cô đi trên vỉa hè, trên đường xe cộ tấp nập, còn có tiếng nhậu nhẹt ở nhiều quán ăn.

Đột nhiên, phía trước có người chạy xe đạp lao vù vù về phía cô, khiến cô giật mình, đứng chôn chân tại chỗ theo bản năng.

Chiếc xe đạp lao đến chỗ cô thì bỗng dừng lại, vì tốc độ quá nhanh nên còn tạo ra gió, thổi bổng cái mái của cô lên. Gió phả vào mắt khiến mắt cô nheo lại, khi mở mắt ra, thứ đầu tiên cô thấy là Dương.

Khuôn mặt Dương ướt đẫm mồ hôi, bây giờ còn là mùa hè nữa. Nhịp thở của cậu cũng gấp gáp, cậu thở hổn hển, cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở.

Sau khi bình ổn trạng thái, Dương mới ngước mắt nhìn cô, đôi mắt sáng rỡ khiến cô bị cuốn sâu vào đôi con ngươi màu hạt dẻ xinh đẹp kia.

"Mày định đi đâu à?" Chi nghe thấy bản thân mình hỏi câu này.

"Hở?" Vẻ mặt Dương khó hiểu hết sức, "Tao bảo mày ở nhà để tao đến đón mày cơ mà?"

"Ô?" Chi vắt hai tay ra sau, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt không tin lắm: "Thế là "đón" chứ không phải là "đợi" à?"

"Mày nói linh tinh cái gì thế?"

"Thế mày không viết sai chính tả à?"

"Sai chính tả gì?"

"Tao tưởng mày ghi "đón" là "đợi"." Chi nở nụ cười gượng gạo, "Không nghĩ là mày sẽ cất công đi đi đón tao."

"Tao ghi là "Đến đón mày", nếu tao ghi nhầm thật thì sẽ thành "Đến đợi mày", có ai ghi là "đến đợi" không?" Dương thở dài, đặt cả bàn tay lên đỉnh đầu cô, ánh mắt bất lực khó diễn tả: "Câu có nghĩa thì nghĩ là sai, câu không có nghĩa thì nghĩ là đúng. Mày ngược đời thật."

Vì bản thân vừa phô ra sự ngốc nghếch trước mặt người khác, cộng thêm sự tiếp xúc từ bàn tay cậu, khiến cô có chút lúng túng, ngượng ngập quay ra chỗ khác.

Dương bỏ bàn tay kia ra khỏi đầu cô, trên bàn tay cậu còn dính mùi dầu gội của cô, không phải mùi dầu gội ngọt ngào như dâu, mà là một mùi rất riêng. Dương có chút mê mẩn, "Mày dùng dầu gội gì thế?"

Hơi ấm vẫn còn vương lại trên đỉnh đầu cô. Cô bặm môi, thản nhiên gật đầu: "Nguyên xuân xanh dương."

Dương đặt lòng bàn lên mặt, che đi mũi và miệng, tròn mắt nhìn cô: "Thơm nhỉ."

Chi cầm lọn tóc cạnh tai đưa lên mũi ngửi. Gật gật đầu.

Dương mỉm cười, quay xe, hất hàm về phía sau, ám chỉ cô ngồi lên yên xe sau.

Chi nhìn yên xe sau, sau đó lại nhìn cậu, hơi mím môi. "Tao chở được không?"

"Tao hơn mày chục cân đấy." Dương lười biếng ngáp một cái, khóe mắt hơi ướt. "Chở bằng mắt."

"Tao chở được mà." Chi trịnh trọng nói.

Dương cắn môi suy nghĩ chốc lát, cuối cùng cũng nhún nhường ngồi xuống yên sau. Chi cười hì hì, giữ lấy tay lái.

Sau khi cảm thấy vững vàng, cô dùng sức đạp lên bàn đạp, có thể vì cô dùng không đủ lực, lại tiếp tục gằn sức đạp xuống bàn đạp. Thấy dáng vẻ khổ sở của cô, Dương dùng chân đạp xuống mặt đường lấy lực.

Bằng cách này, Chi cũng ấn bàn đạp xuống được. Còn chưa kịp đạp thêm vòng nữa, bánh xe đằng trước đã trượt vào bãi rác đầy ruồi nhặng ở mép cống.

"..."

Chi lập tức xuống xe, tay vẫn nắm lấy tay lái, gượng gạo nói: "A... xin lỗi mày."

Dương cũng xuống xe, nhấc cái bánh xe lên, gõ vào trán cô một cái, nhưng chẳng phải trách móc cô: "Vụng về."

Chi đưa tay ôm trán, dẩu môi lên nhìn cái bánh xe dính chút đất ướt từ bãi rác. Dương ngồi lên yên trước, vỗ tay lên mặt cô, kéo sự chú ý của cô sang một hướng khác: "Lên."

"Nhưng mà tao nặng lắm." Chi vẫn cứng đầu từ chối.

"Tao cõng được mày đấy."

"..." Hết đường cãi.

Chi ủ rũ leo lên yên sau, hai tay bám dưới yên trước.

Dương đạp xe không nhanh không chậm, nhưng cô thấy cậu có thói quen đạp xe nhanh, lúc này lại rất chậm, nghĩ rằng vì bản thân quá nặng nên cậu đang dốc sức di chuyển.

Chi bặm môi, dùng hết can đảm nói: "Tao nặng lắm."

"Nặng cái gì?" Dương nói với vẻ thản nhiên: "Sao mày cứ kêu mày nặng suốt thế? Ở nhà có soi gương không vậy?"

Chi quay đầu nhìn những ngôi nhà sáng đèn bên đường, trẻ con tíu tít chơi nhảy dây, đuổi bắt trước cửa nhà, còn có vài người phụ nữ đi bộ tập thể dục: "Vì mày đạp chậm."

"Muốn đạp nhanh à?" Dương cười khẽ, "Tao tưởng mày thích nhẹ nhàng?"

"Mày đạp chậm là vì tao à?"

"Chẳng lẽ vì tao?"

"Ồ."

"Thích đạp nhanh à, ok, anh chiều."

Vừa dứt lời, cậu tăng tốc độ, lao vù vù về phía trước. Không đề phòng, cô vô thức bám chặt vào áo cậu, mái tóc thổi ngược về phía sau, áo của cậu cũng bổng lên, lộ ra tấm lưng trắng ngọc ngà.

Vấn đề là!

Eo cậu siêu thon!

Chi chỉ kịp nhìn thoáng qua hai giây, sau đó bị mất thăng bằng nên phải ghé sát vào người cậu, mắt nhắm chặt.

"Á á á á á á á!!! Mẹ ơi!!! Cứu!!! Á á á á á!!!"

Cô hối hận rồi, biết thế không nói gì, đúng là cái miệng hại cái thân mà!

Chưa đầy một phút sau, chiếc xe đạp đang phóng vù vù bỗng dừng lại, theo quán tính, cả mặt cô đập vào lưng cậu.

"Á!"

"Tao đã bảo rồi mà."

Dương quay đầu nhìn người đang xuýt xoa khuôn mặt vì đau, khóe miệng hơi nhếch lên.

Chi đưa hai nắn bóp chiếc mũi vừa bị tác động mạnh, miệng vẫn không ngừng kêu đau: "Ngoài đường mà mày cứ phóng như phóng tên lửa thế? Không sợ xe nó tông à?"

"Tao vẫn còn đi chậm chán."

"Do tao nặng đúng không?"

Dương cau mày, thở hắt ra: "Mày có thôi ngay đi không? Mở mồm ra là kêu nặng."

"Nhưng tao nặng thật mà." Chi ngước đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn cậu.

Dương "chậc" một tiếng: "Đi một mình thì không sao, nhưng tao đang chở mày, nhỡ xe tông thì chỉ sợ mày thôi, tao chẳng vấn đề. Có mày nên tao chỉ dám phóng như vậy thôi, một mình tao là khác hẳn."

Im lặng vài giây, cậu nói tiếp: "Tao phải làm gì để mày tin mày cực kỳ nhẹ nhở?"

Bốn mắt nhìn nhau.

"..."

Như đã nghĩ ra gì đó, Dương trầm mặc một chút, sau đó nâng tay lên.

"..."

Chi vốn ngẩng đầu thì mới thấy được cậu, nhưng lúc này, Dương lại phải ngẩng đầu nhìn cô.

Cậu bế bổng cô lên cao, một cách nhẹ nhàng.

Cả người cô cứng đờ, cơ thể lơ lửng trên không, lại có cảm giác sợ sệt.

Dương ôm hai tay vào vòng eo thon nhỏ của cô, như đang dơ cao nhìn một đồ vật quý báu.

Cô chỉ mặc một chiếc áo tay lỡ mỏng manh, sự tiếp xúc này khiến vùng eo bị cậu chạm tới bỗng nóng bừng, râm ran khó dứt.

Hai người vẫn giữ tư thế này chừng mười giây.

Khuôn mặt cô không khỏi sững sờ, vừa ngạc nhiên vừa bất ngờ.

Cô không nghĩ Dương sẽ làm ra hành động này, lại càng không nghĩ người làm hành động này là Dương.

Làn gió của buổi tối vừa mát mẻ vừa dịu dàng, chẳng mang theo khí nóng của ban ngày nữa. Những tán cây quanh nhà cậu bỗng phe phẩy, chim bồ câu như đang đậu lại trên dây điện để ghi lại cảnh tượng này.

Gần như cô không còn để ý bất kỳ điều nào khác nữa, một mực chú ý về khuôn mặt điển trai bạc tỷ phía dưới.

"Chị Chi!"

Tiếng gọi đột ngột vang lên trong màn đêm yên tĩnh khiến cả hai người giật mình, cậu vội vàng buông cô xuống.

Đến bây giờ chân cô mới chạm đất, Chi không kịp nghĩ nhiều, quay vào nhà theo bản năng: "... À, Trúc đấy à?"

Cô và cậu đang làm gì ngoài cổng vậy?

May mà xung quanh không có ai, nhà cậu nằm ở ngõ lớn, vừa rồi không có ai đi lại, chỉ có những ngôi nhà bật điện sáng trưng.

Sau khi rà soát tình hình, cô mới thở phào, miễn cưỡng nở nụ cười tươi tắn với Trúc.

Trúc lao vào lòng cô, ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt hứng khởi, lộ ra đôi má lúm xinh xắn: "Em nhớ chị quá, lúc chị đến nhà em thì em cũng trùng lịch học thêm luôn, buồn ơi là buồn."

"Thế à, buồn thật..."

Tuy ngoài mặt thì cười cười thoải mái với Trúc, nhưng sự chú ý vẫn đổ dồn vào người con trai phía sau.

Trúc hi ha hí hửng dắt Chi vào nhà, đến cửa phòng khách thì buông cô ra, lục tìm thứ gì đó trong ngăn kéo tủ tivi. Chi vì mất tự nhiên nên cứ đứng im ở cửa phòng khách, vài giây sau liền cảm thấy hơi ấm của người kia ở bên cạnh.

Chi kín đáo liếc nhìn vài cái, nhận ra cậu cũng đang rất ngại, cũng không dám nhìn thẳng vào cô, quay mắt đi chỗ khác.

Cô chuyển mắt sang hướng khác, mặt bỗng nóng ran, tựa như yêu đương bị phụ huynh phát hiện vậy.

Như đã tìm được vật cần tìm, Trúc dơ cao chiếc vương miện đồ chơi đính đá lấp lánh trông rất tinh xảo cho cô xem: "Chị, chơi trò này với em không?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com