Tra Dao Cam Sua Tinh Yeu Cham Tre
Tối ngày rằm, tôi hẹn Ngọc đi café vì đã thua ván cược lần trước, quán café này khác với quán mà cậu ấy đã từng đưa tôi đến, nó được thiết kế như một cái sân thượng nhỏ cùng với view có thể nhìn được bao quát khung cảnh xung quanh thành phố từ trên cao. Lần này tôi sẽ rước Ngọc vì xe đạp điện của cậu bị hỏng nên tôi sẽ nhân cơ hội này để thực hiện kế hoạch mà mình đã ấp ủ bao lâu nay.***Sau khi về nhà, tôi đi tắm rồi ăn uống uống no say, sau đó vào phòng nằm suy nghĩ vẩn vơ. Đến gần tối, tôi nhắn tin cho Ngọc rồi chuẩn bị đi rước cậu ấy.
Đúng 7 giờ, tôi khóa cửa nhà cẩn thận, để cặp lên rổ xe rồi lên xe đạp đi. Tối nay bầu trời trên cao như sáng hơn vì có mặt trăng tròn kia chiếu rọi, trên ấy chẳng có lấy một áng mây nên bầu trời lúc này trong vắt đến lạ.Thật là một đêm tuyệt đẹp để---...Cơn gió nhè nhẹ khẽ lướt qua mặt trong khi tôi đang đạp xe trên con đường quen thuộc, nhưng cũng yên tĩnh hệt như bầu trời đêm kia vậy, tiếng lá cây xào xạc hòa cùng với tiếng gió tạo nên một khung cảnh thật dễ chịu nhưng cũng không kém phần quỷ dị... Đạp được một lúc, từ xa tôi bỗng nhìn thấy thấp thoáng bóng người con gái quen thuộc đang đứng trước ngoài sân, dáng đứng thấp thỏm như đang chờ đợi một ai đó. Thấy vậy, tôi liền phóng xe đến nhanh hơn, người ấy nghe thấy tiếng động cũng từ từ quay lại.- Ngọc đợi tui có lâu lắm không?_ Tôi dừng xe lại gần cậu, một chân chống xuống nền đất.- Không lâu đâu, tui cũng vừa mới ra đây đứng thôi._ Ngọc mỉm cười.- Vậy Ngọc lên xe đi.- Ừm._ Ngọc nhanh chóng đi đến, ngồi lên yên sau.- Ngọc ngồi vững chưa?- Rồi!- Vậy mình đi.Tôi đạp xe từ từ để Ngọc có thể dễ dàng ngắm cảnh hơn một chút, dù sao cậu ấy cũng ít khi đi ra ngoài nên tận hưởng thời gian một chút cũng tốt.Do quán này không nằm trong khu chúng tôi sống nên phải đến gần 7 giờ 30 mới đạp xe đến nơi. Đến quán café, tôi bước xuống đổ xe còn Ngọc thì bước vào trong trước, sau đó tôi cũng bước vào cùng, thấy cậu đang mải mê nhìn ngắm khung cảnh trước mắt, lòng tôi chợt cảm thấy vui mừng. Đúng là không uổng công mình thức cả đêm để tìm ra địa điểm thích hợp mà...- Ngọc thấy sao?_ Tôi đến gần Ngọc đồng thời cúi xuống, nhẹ nhàng nói.- Đẹp quá...!Ngọc nói, rồi quay sang tôi với đôi mắt sáng rỡ. Có lẽ do thấy tôi ở quá gần nên lúc này cậu ấy đột nhiên hơi khựng lại, gương mặt thoáng có chút phớt hồng trông dễ thương vô cùng. Để phá tan đi bầu không khí ngại ngùng ấy, tôi liền cất lời đồng thời đưa menu cho cậu ấy:- Vậy Ngọc muốn uống gì, để tui gọi?Ngọc dường như đứng hình một lúc rồi nhanh chóng cầm lấy menu để xem.- Ừm... Ông gọi giúp tui một ly trà dưa lưới nha.Ngọc nói, giọng nghe có vẻ hơn chùng xuống một tông. Có lẽ là vì trong menu không có cả hai loại đồ uống mà cậu ấy thích. Mà tôi lại quên phần đó mới đau chứ!!Sau đó, chúng tôi chọn một góc vắng người để ngồi sẵn tiện ngắm cảnh luôn, hôm nay ở đây cũng không đông khách lắm nên không gian quán hiện tại khá là yên tĩnh.[...]Tôi từ từ đứng dậy, đặt tay mình lên ban công, ngẩn mặt nhìn lên mặt trăng mà tôi đang định nói đến đây, lòng suy ngẫm một lúc rồi cuối cùng mới dám cất lời:- 月が綺麗ですね。
(Mặt trăng tối nay đẹp thật.)- Hả? Ý ông là sao?Sau khi nghe tôi nói câu đó, Ngọc ngây ra nhìn lên tôi với vẻ khó hiểu, tôi liền giải thích:- Nó có nghĩa giống như "The moon is beautiful, isn't it?" vậy đó.(Mặt trăng thật đẹp, phải không?)Tôi nó rồi quay mặt đi, lại nhìn lên bầu trời, thật lòng tôi cảm thấy khá lo sợ rằng Ngọc sẽ phát hiện ra điều đó... Rồi Ngọc cũng đứng lên cạnh tôi, ngẩn đầu nhìn lên bầu trời xanh thẫm, vừa đúng lúc nhận ra mặt trăng kia đã hiện hữu ở đó từ lúc nào.- À... Yes, it really is!(...Phải, nó thật sự đẹp!)Ngọc nhỏ giọng khẽ quay sang tôi rồi mỉm cười, ánh mắt như long lanh hơn dưới ánh trăng mang sắc xanh nhàn nhạt, tay cậu khẽ vén làn tóc đang bay bay trong gió ra sau tai.Trong phút chốc, tai tôi như ù đi, có lẽ do quá xúc động vì những lời cậu ấy vừa thốt ra. Tôi dường như đã nghĩ tới việc ôm chầm lấy cậu nhưng tôi đã kịp thời ngăn mình lại, vì... dù sao tôi và cậu ấy vẫn chưa qua được cái thứ gọi là "Friendzone" này mà.Tôi cố gắng trấn tĩnh lại nhưng thật lòng vẫn không tin vào đôi tai mình, sau một lúc tôi mới hỏi cậu với giọng run run:- F-For real...!?(T-Thật sao...!?)- Yeah.(Phải.)- I'm [can die in happy] glad!*(Tôi [có thể c.h.ế.t trong hạnh phúc!] vui lắm!)*Chú thích của tác giả: Chữ trong ngoặc vuông […] là câu mà Trung nói trong thâm tâm, tức là đúng ra cậu sẽ nói "I can d.i.e in happy!" nhưng sau khi nghĩ lại thì cậu chỉ nói mỗi "I'm glad!" thoi (╥_╥).Sau đó chúng tôi đã trò chuyện rất vui vẻ, tuy không không nhớ tôi và Ngọc đã nói những gì với nhau vì tâm trí tôi lúc ấy dường như đã bị đánh cắp bởi nụ cười dễ thương và lời nói ấy của Ngọc mất rồi... Khoảng 8 giờ 30, tôi dừng xe gần nhà Ngọc, đợi cậu ấy xuống xe, tôi vội nắm lấy cổ tay cậu, nói:- Ngọc đợi tui một chút nha.- Được.Tôi mở khóa cặp, lấy ra trong đó một bó hoa nhỏ với vài cây kẹo mút ở giữa làm nhụy (do tôi tự làm) và một chiếc hộp nhỏ màu xanh rêu có gắn một cái nơ xinh xắn nhạt màu hơn ở trên đó. Khuỵu một bên gối xuống, tôi ngẩn đầu nói với người con gái trước mắt:- Tui thích Ngọc. Will you be my girlfriend?(Bạn sẽ là bạn gái của tôi chứ?)Ngọc sững người, hai mắt mở to, vô thức lấy tay che miệng lại dường như không ngờ đến việc đang xảy ra trước mặt mình. Sau một lúc, cậu ấy mới đỡ tôi đứng dậy, khẽ thì thầm vào tai tôi:- Yes, I will!(Vâng, tôi đồng ý!)Ngọc cầm lấy bó hoa, ôm vào lòng rồi nhìn tôi, nở một nụ cười hạnh phúc. Tôi ôm chầm lấy cậu ấy, lòng vui không thể tả. Nhớ ra chiếc hộp mình đang cầm bên tay còn lại, tôi nói:- Ngọc đưa tay ra đi.- Để làm gì á?- Ngọc cứ đưa tay ra đi, và nhớ nhắm mắt lại nữa nha.- Được rồi...Ngọc ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tôi mở chiếc hộp ấy ra, lấy ra một chiếc vòng tay nhỏ xinh màu trắng tinh có gắn hình một chiếc chuông nhỏ (trông cũng siu cấp dễ thương) rồi đeo vào tay Ngọc.- Rồi, Ngọc mở mắt ra đi.- Woa... Đẹp quá!Ngọc mở mắt, nhận ra trên tay là một chiếc vòng tay màu trắng dễ thương đến lạ, cậu ấy cứ khen nó mãi không thôi.- Trông hợp với Ngọc lắm!_ Tôi cười, khẽ nói.- Tui cảm ơn ông!!!_ Ngọc nhảy cẫng lên, ôm cổ tôi.Sau một hồi trò chuyện, giờ đã gần 9 giờ tối nên cũng đến lúc tôi phải về nhà.- Tui về nha, chúc Ngọc ngủ ngon.- Ông về cẩn thẩn nha, ông cũng ngủ ngon.Tôi đạp xe về nhà, trong lòng hạnh phúc không thôi vì mãi nghĩ đến chuyện lúc nãy. Khi vừa về phòng, tôi đã nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn trên điện thoại. Là của Ngọc...[Trung về đến nhà chưa?]Chúng tôi đã nhắn tin khá lâu sau đó, rồi tôi chúc Ngọc ngủ ngon, sau đó lên giường nằm ngủ say một cách nhanh chóng.***Sáng hôm sau, tôi mơ màng thức dậy nhờ vào ánh nắng hắt vào mặt và tiếng đồng hồ báo thức đang không ngừng reo lên. Tôi với tay tới đầu giường để tắt nó, lười biếng nằm trên giường thêm một lúc nữa rồi mới ngồi dậy, chậm rãi bước xuống giường để đi vệ sinh cá nhân.Tôi đi tắm sạch sẽ rồi ăn mặc thật chỉnh tề, sửa soạn lại tóc tai cẩn thận rồi lên xe đạp đi. Tận hưởng cơn gió mát và ánh nắng vàng nhè nhẹ của sáng sớm chiếu lên gương mặt mình, một cảm giác phấn khởi dâng lên trong lòng tôi.Thật ấm áp!Tôi nghĩ thế, rồi ngắm nhìn những vũng nước đọng lại từ cơn mưa rào vào đêm hôm qua, những hàng cây xanh ngát còn đọng lại vài giọt nước mưa đang nhẹ rơi làm cảnh vật trở nên quá đỗi thơ mộng.Đi được một đoạn, khung cảnh xung quanh hiện ra làm tôi cứ ngỡ đây là một giấc mơ. Bóng người con gái quen thuộc đang đứng từ xa dần hiện ra trước mắt, ánh nắng vàng nhạt khẽ in lên thân hình nhỏ nhắn, cậu ấy vẫy tay với nụ cười tỏa nắng mà tôi thầm yêu - thứ mà giờ đây sẽ chẳng còn là điều gì bí mật giữa hai chúng tôi nữa...
Đúng 7 giờ, tôi khóa cửa nhà cẩn thận, để cặp lên rổ xe rồi lên xe đạp đi. Tối nay bầu trời trên cao như sáng hơn vì có mặt trăng tròn kia chiếu rọi, trên ấy chẳng có lấy một áng mây nên bầu trời lúc này trong vắt đến lạ.Thật là một đêm tuyệt đẹp để---...Cơn gió nhè nhẹ khẽ lướt qua mặt trong khi tôi đang đạp xe trên con đường quen thuộc, nhưng cũng yên tĩnh hệt như bầu trời đêm kia vậy, tiếng lá cây xào xạc hòa cùng với tiếng gió tạo nên một khung cảnh thật dễ chịu nhưng cũng không kém phần quỷ dị... Đạp được một lúc, từ xa tôi bỗng nhìn thấy thấp thoáng bóng người con gái quen thuộc đang đứng trước ngoài sân, dáng đứng thấp thỏm như đang chờ đợi một ai đó. Thấy vậy, tôi liền phóng xe đến nhanh hơn, người ấy nghe thấy tiếng động cũng từ từ quay lại.- Ngọc đợi tui có lâu lắm không?_ Tôi dừng xe lại gần cậu, một chân chống xuống nền đất.- Không lâu đâu, tui cũng vừa mới ra đây đứng thôi._ Ngọc mỉm cười.- Vậy Ngọc lên xe đi.- Ừm._ Ngọc nhanh chóng đi đến, ngồi lên yên sau.- Ngọc ngồi vững chưa?- Rồi!- Vậy mình đi.Tôi đạp xe từ từ để Ngọc có thể dễ dàng ngắm cảnh hơn một chút, dù sao cậu ấy cũng ít khi đi ra ngoài nên tận hưởng thời gian một chút cũng tốt.Do quán này không nằm trong khu chúng tôi sống nên phải đến gần 7 giờ 30 mới đạp xe đến nơi. Đến quán café, tôi bước xuống đổ xe còn Ngọc thì bước vào trong trước, sau đó tôi cũng bước vào cùng, thấy cậu đang mải mê nhìn ngắm khung cảnh trước mắt, lòng tôi chợt cảm thấy vui mừng. Đúng là không uổng công mình thức cả đêm để tìm ra địa điểm thích hợp mà...- Ngọc thấy sao?_ Tôi đến gần Ngọc đồng thời cúi xuống, nhẹ nhàng nói.- Đẹp quá...!Ngọc nói, rồi quay sang tôi với đôi mắt sáng rỡ. Có lẽ do thấy tôi ở quá gần nên lúc này cậu ấy đột nhiên hơi khựng lại, gương mặt thoáng có chút phớt hồng trông dễ thương vô cùng. Để phá tan đi bầu không khí ngại ngùng ấy, tôi liền cất lời đồng thời đưa menu cho cậu ấy:- Vậy Ngọc muốn uống gì, để tui gọi?Ngọc dường như đứng hình một lúc rồi nhanh chóng cầm lấy menu để xem.- Ừm... Ông gọi giúp tui một ly trà dưa lưới nha.Ngọc nói, giọng nghe có vẻ hơn chùng xuống một tông. Có lẽ là vì trong menu không có cả hai loại đồ uống mà cậu ấy thích. Mà tôi lại quên phần đó mới đau chứ!!Sau đó, chúng tôi chọn một góc vắng người để ngồi sẵn tiện ngắm cảnh luôn, hôm nay ở đây cũng không đông khách lắm nên không gian quán hiện tại khá là yên tĩnh.[...]Tôi từ từ đứng dậy, đặt tay mình lên ban công, ngẩn mặt nhìn lên mặt trăng mà tôi đang định nói đến đây, lòng suy ngẫm một lúc rồi cuối cùng mới dám cất lời:- 月が綺麗ですね。
(Mặt trăng tối nay đẹp thật.)- Hả? Ý ông là sao?Sau khi nghe tôi nói câu đó, Ngọc ngây ra nhìn lên tôi với vẻ khó hiểu, tôi liền giải thích:- Nó có nghĩa giống như "The moon is beautiful, isn't it?" vậy đó.(Mặt trăng thật đẹp, phải không?)Tôi nó rồi quay mặt đi, lại nhìn lên bầu trời, thật lòng tôi cảm thấy khá lo sợ rằng Ngọc sẽ phát hiện ra điều đó... Rồi Ngọc cũng đứng lên cạnh tôi, ngẩn đầu nhìn lên bầu trời xanh thẫm, vừa đúng lúc nhận ra mặt trăng kia đã hiện hữu ở đó từ lúc nào.- À... Yes, it really is!(...Phải, nó thật sự đẹp!)Ngọc nhỏ giọng khẽ quay sang tôi rồi mỉm cười, ánh mắt như long lanh hơn dưới ánh trăng mang sắc xanh nhàn nhạt, tay cậu khẽ vén làn tóc đang bay bay trong gió ra sau tai.Trong phút chốc, tai tôi như ù đi, có lẽ do quá xúc động vì những lời cậu ấy vừa thốt ra. Tôi dường như đã nghĩ tới việc ôm chầm lấy cậu nhưng tôi đã kịp thời ngăn mình lại, vì... dù sao tôi và cậu ấy vẫn chưa qua được cái thứ gọi là "Friendzone" này mà.Tôi cố gắng trấn tĩnh lại nhưng thật lòng vẫn không tin vào đôi tai mình, sau một lúc tôi mới hỏi cậu với giọng run run:- F-For real...!?(T-Thật sao...!?)- Yeah.(Phải.)- I'm [can die in happy] glad!*(Tôi [có thể c.h.ế.t trong hạnh phúc!] vui lắm!)*Chú thích của tác giả: Chữ trong ngoặc vuông […] là câu mà Trung nói trong thâm tâm, tức là đúng ra cậu sẽ nói "I can d.i.e in happy!" nhưng sau khi nghĩ lại thì cậu chỉ nói mỗi "I'm glad!" thoi (╥_╥).Sau đó chúng tôi đã trò chuyện rất vui vẻ, tuy không không nhớ tôi và Ngọc đã nói những gì với nhau vì tâm trí tôi lúc ấy dường như đã bị đánh cắp bởi nụ cười dễ thương và lời nói ấy của Ngọc mất rồi... Khoảng 8 giờ 30, tôi dừng xe gần nhà Ngọc, đợi cậu ấy xuống xe, tôi vội nắm lấy cổ tay cậu, nói:- Ngọc đợi tui một chút nha.- Được.Tôi mở khóa cặp, lấy ra trong đó một bó hoa nhỏ với vài cây kẹo mút ở giữa làm nhụy (do tôi tự làm) và một chiếc hộp nhỏ màu xanh rêu có gắn một cái nơ xinh xắn nhạt màu hơn ở trên đó. Khuỵu một bên gối xuống, tôi ngẩn đầu nói với người con gái trước mắt:- Tui thích Ngọc. Will you be my girlfriend?(Bạn sẽ là bạn gái của tôi chứ?)Ngọc sững người, hai mắt mở to, vô thức lấy tay che miệng lại dường như không ngờ đến việc đang xảy ra trước mặt mình. Sau một lúc, cậu ấy mới đỡ tôi đứng dậy, khẽ thì thầm vào tai tôi:- Yes, I will!(Vâng, tôi đồng ý!)Ngọc cầm lấy bó hoa, ôm vào lòng rồi nhìn tôi, nở một nụ cười hạnh phúc. Tôi ôm chầm lấy cậu ấy, lòng vui không thể tả. Nhớ ra chiếc hộp mình đang cầm bên tay còn lại, tôi nói:- Ngọc đưa tay ra đi.- Để làm gì á?- Ngọc cứ đưa tay ra đi, và nhớ nhắm mắt lại nữa nha.- Được rồi...Ngọc ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tôi mở chiếc hộp ấy ra, lấy ra một chiếc vòng tay nhỏ xinh màu trắng tinh có gắn hình một chiếc chuông nhỏ (trông cũng siu cấp dễ thương) rồi đeo vào tay Ngọc.- Rồi, Ngọc mở mắt ra đi.- Woa... Đẹp quá!Ngọc mở mắt, nhận ra trên tay là một chiếc vòng tay màu trắng dễ thương đến lạ, cậu ấy cứ khen nó mãi không thôi.- Trông hợp với Ngọc lắm!_ Tôi cười, khẽ nói.- Tui cảm ơn ông!!!_ Ngọc nhảy cẫng lên, ôm cổ tôi.Sau một hồi trò chuyện, giờ đã gần 9 giờ tối nên cũng đến lúc tôi phải về nhà.- Tui về nha, chúc Ngọc ngủ ngon.- Ông về cẩn thẩn nha, ông cũng ngủ ngon.Tôi đạp xe về nhà, trong lòng hạnh phúc không thôi vì mãi nghĩ đến chuyện lúc nãy. Khi vừa về phòng, tôi đã nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn trên điện thoại. Là của Ngọc...[Trung về đến nhà chưa?]Chúng tôi đã nhắn tin khá lâu sau đó, rồi tôi chúc Ngọc ngủ ngon, sau đó lên giường nằm ngủ say một cách nhanh chóng.***Sáng hôm sau, tôi mơ màng thức dậy nhờ vào ánh nắng hắt vào mặt và tiếng đồng hồ báo thức đang không ngừng reo lên. Tôi với tay tới đầu giường để tắt nó, lười biếng nằm trên giường thêm một lúc nữa rồi mới ngồi dậy, chậm rãi bước xuống giường để đi vệ sinh cá nhân.Tôi đi tắm sạch sẽ rồi ăn mặc thật chỉnh tề, sửa soạn lại tóc tai cẩn thận rồi lên xe đạp đi. Tận hưởng cơn gió mát và ánh nắng vàng nhè nhẹ của sáng sớm chiếu lên gương mặt mình, một cảm giác phấn khởi dâng lên trong lòng tôi.Thật ấm áp!Tôi nghĩ thế, rồi ngắm nhìn những vũng nước đọng lại từ cơn mưa rào vào đêm hôm qua, những hàng cây xanh ngát còn đọng lại vài giọt nước mưa đang nhẹ rơi làm cảnh vật trở nên quá đỗi thơ mộng.Đi được một đoạn, khung cảnh xung quanh hiện ra làm tôi cứ ngỡ đây là một giấc mơ. Bóng người con gái quen thuộc đang đứng từ xa dần hiện ra trước mắt, ánh nắng vàng nhạt khẽ in lên thân hình nhỏ nhắn, cậu ấy vẫy tay với nụ cười tỏa nắng mà tôi thầm yêu - thứ mà giờ đây sẽ chẳng còn là điều gì bí mật giữa hai chúng tôi nữa...
- HẾT -
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com