TruyenHHH.com

Tr X Y N Wisteria

" Koko ơi, anh xem cái cài tóc này xinh kh.."

y/n đang lướt linh tinh vài trang mua sắm thì nhìn thấy một cái cài tóc con thỏ rất xinh, cô hớn hở như một đứa trẻ quay sang Kokonoi, đưa máy cho anh xem. Nhưng Koko chẳng màng nhìn cô , mắt vẫn tập trung trên màn hình máy tính rồi nói,

" Em thích gì thì mua đó đi, anh đang bận."

y/n biết Koko rất bận với công việc ở công ty nên anh sẽ đồng ý cho cô mua ngay, nhưng sao cô vẫn chẳng thể vui được vì thứ y/n cần là sự quan tâm kia mà. 

Kokonoi cứ chăm chăm làm việc, để y/n ngồi trên sofa một mình . Anh đã cật lực cày cuốc, thành công sở hữu công ty riêng nên không lạ gì khi việc vận hành cả một tập đoàn lớn sẽ có rất nhiều thứ cần giải quyết. Dù là thế, anh vẫn đưa y/n theo mình đến nơi làm việc mỗi ngày để trông chừng cô. 

Theo như y/n thấy, Koko vừa là người tài giỏi , lại vừa ranh ma. Chỉ thiếu việc quan tâm bạn gái thôi. 

y/n chán nản bỏ ra khỏi phòng đi loanh quanh dãy hành lang. Hôm nay trời mưa to lắm, mà y/n cũng lại nhớ ra là hình như Koko có mang ô theo , sao anh biết mà chuẩn bị trước thế nhỉ ?

Nhưng rồi cô cũng không để tâm nữa , chạy xuống bàn lễ tân rồi hỏi mượn một chiếc ô, y/n muốn ra ngoài đi dạo.

y/n có sở thích rất hay , đi dạo dưới mưa để ngắm đèn đường. Nhìn cảnh tấp nập của mọi người và xe cộ đang muốn nhanh chóng trở về nhà , y/n tủi thân.

Kể từ khi y/n tuyệt giao với cha mẹ để tiến tới với Koko, cô chẳng còn ai để san sẻ ngoài anh . Ngày mà cha mẹ y/n ngăn cản tình cảm của hai người , là lúc mà Kokonoi đang gặp khó khăn nhất trong sự nghiệp. y/n thực sự thương anh , thích cái dáng vẻ anh vì cô mà cố gắng , nên y/n cũng bất chấp , mặc kệ cha mẹ rồi bỏ đi theo Kokonoi.

Koko cảm kích y/n rất nhiều , vì cô không rời bỏ anh khi ấy , để anh có thể lấy cô làm động lực mà sống , mà phấn đấu có được Kokonoi ngày hôm nay.  Trải qua bao nhiêu chuyện vui buồn cùng nhau, y/n và Koko ngày nào cũng có những khoảng thời gian hạnh phúc.

Nhưng không biết sao nữa , công việc và áp lực cũng đè nặng lên vai anh , y/n cũng không biết nên làm gì cho anh cả. y/n là một giáo viên mầm non bình thường , nên cô chỉ có thể làm những công việc nội trợ bếp núc hay quét dọn để giúp đỡ anh. Koko từng nói với y/n rằng để anh thuê giúp việc, nhưng cô không đồng ý , vì cô muốn mỗi ngày sau khi anh làm việc vất vả , sẽ trở về cạnh cô , với bữa cơm tươm tất do chính cô chuẩn bị.

y/n cố gắng đến thế , cũng là vì một câu Kokonoi khen cô nấu ngon từ hồi anh còn đang dang dở sự nghiệp.

Trời mưa to hơn , sấm chớp cũng nhiều , trời mới 4h chiều mà tưởng chừng như 7h tối . Tiếng xe cộ bên ngoài toà nhà còi lên inh ỏi làm anh nhăn mặt khó chịu .

Koko ngẩng đầu lên , khẽ gọi y/n nhưng không có tiếng đáp trả , anh quay ra mà giật mình :

"y/n đi đâu mất rồi?"

Vội vàng rời khỏi bàn làm việc , Koko chạy một mạch ra ngoài ngó ngang dọc không thấy , anh mới thất thanh cất tiếng gọi cô. 

"y/nn, em đi đâu rồi ? y/n ?"

Không để ý , anh đã chạy xuống đến sảnh chính. Lễ tân thấy anh hốt hoảng thì gọi theo ,

" Chủ tịch ơi , anh tìm chị y/n ạ ? "

Koko nghe cô ta nói thì quay lại gật đầu , lễ tân cũng tiếp tục,

" Chị ấy đã mượn ô đi ra ngoài 30 phút rồi ạ . y/n bảo chị ấy muốn đi dạo . "

" Cô ấy có nói là đến đâu không ? "

"Dạ không ạ . "

Koko tặc lưỡi , miệng văng tục.

Ở ngoài đường , y/n đã đi vào một quán ăn nhanh đợi cho mưa tạnh . Cô cứ nghĩ là sẽ ngớt mưa sớm, không ngờ còn thành bão nữa. Nhìn xuống điện thoại, y/n nhớ đến Koko.

" Không biết anh ấy làm việc xong chưa.."

Kokonoi khi ấy lại đang chạy ngoài mưa, còn chẳng dùng ô đi tìm bóng dáng của cô gái ấy. Anh đã tưởng rằng vì mình nói như vậy làm cô giận , rồi làm gì ngoài đường , nhỡ có chuyện gì thì anh ân hận đến chết mất .

y/n ngồi trong quán chập chừng hồi lâu , cuối cùng lựa chọn gọi điện báo cho anh .

Một bóng người chợt dừng ở trước cửa hàng , ướt nhẹp mở cửa bước vào.

y/n ngồi ở bàn quay lưng lại cửa nên cô không nhìn thấy , anh đang đứng ở sau lưng cô.

"y/n.."

y/n nghe tiếng nói, còn nghĩ là anh trả lời điện thoại nên ấp úng cười cười .

" a Koko, em y/n đây . À thì ,chuyện là em ngồi lâu quá nên hơi tê chân , em đã tự ý ra ngoài mất rồi, anh không để ý chứ ? "

Koko đứng sau lưng y/n mà bật cười , anh rút chiếc điện thoại ra khỏi túi quần , áp lên tai rồi tiến lại trước mặt cô.

" Anh có để ý đấy . Tại sao em lại ra ngoài trong khi trời bão to như vậy? "

y/n nhìn thấy anh thì giật thót súyt làm rơi điện thoại.

" Ủa anh, anh ở đâu chui ra thế? "

" Ở trong điện thoại của em ra đấy. "

" Anh điêu . Sao ở trong đây ra được ? "

" Thế còn hỏi ? "

Biết mình bị hớ , y/n im thít.

Koko nhìn cô rồi cúi đầu xuống đất một chút, giọng nói hơi lạc đi.

" Anh xin lỗi, vì mấy hôm nay không quan tâm đến em. Anh.."

y/n nhìn anh từ trên xuống dưới, người anh ướt sũng, cô chẳng đợi anh nói xong , vội lấy khăn tay ra rồi với sang lau cho anh,

" Anh đừng lo , em vẫn ổn mà. "

Bàn tay y/n ấm lắm , cả mùi hương trên chiếc khăn ấy , đã bao lâu anh không nắm tay cô, hít hà mùi hương ấy trên tóc cô rồi nhỉ , anh cũng chẳng nhớ nổi.

Kokonoi cảm thấy mình có lỗi , liền thanh toán tiền đồ ăn của y/n  , mua thêm hai phần take away chuyển về công ty rồi cầm ô kéo tay cô ra về. Trời vẫn tầm tã xám xịt như thế, anh hơi suy nghĩ rồi dựng ô xuống chân , ngồi xổm xuống trước mặt y/n.

" Em lên đi , anh cõng em. "

y/n vội xua tay loạn xạ ,

" Không cần đâu, em tự đi được mà. "

" Tính em hậu đà hậu đậu , đi không cẩn thận đường trơn lại ngã. Cầm ô rồi lên lưng anh đi mau lên, mỏi quá trời. "

y/n lúng túng , thấy mọi người nhìn anh , cô ngại quá vội leo lên luôn .

Anh đi chầm chậm , y/n một tay ôm cổ anh một tay cầm ô , cô thấy thích lắm . Lâu lắm rồi mới có cơ hội được gần anh như vậy , cả bờ vai này nữa , làm y/n nhớ.

Koko an toàn đưa được cô về tới công ty thì cũng là lúc trời tạnh mưa , cô ngủ ngon trên lưng anh từ lúc nào . Nhân viên tiến tới có ý muốn đỡ cô xuống, anh lắc đầu rồi đi thẳng lên phòng mình.

Nhẹ nhàng đặt y/n xuống ghế , Koko lấy thêm cái áo khoác vest anh mặc đắp lên cho cô. Quỳ xuống bên cạnh, Kokonoi ngắm nhìn gương mặt của y/n, tay mân mê mái tóc hơi rối. Thấy cô cựa quậy anh mới chịu dừng lại rồi đi thay đồ.

y/n ngủ một lúc rồi tỉnh dậy , thấy đầu mình đang gối trên đùi anh, cô mở to mắt ra nhìn.

Koko tay chống vào ghế, đầu dựa vào đó cũng ngủ rồi. Giờ y/n mà động chắc anh sẽ tỉnh mất . Nhưng mà , khó chịu quá đi , cô muốn nghiêng người mà. Mặt nhăn nhó , y/n vẫn quyết định quay sang mà không để ý , cô quay sang thẳng chỗ không đúng lắm . y/n thấy hơi sai sai , vội ôm mặt ngồi bật dậy , Koko cũng tỉnh theo .

" Sao? Ngại à? "

Muốn ăn đấm đây mà. y/n quay sang lườm anh đến cháy cả mắt , anh cười.

" Sợ ghế sofa hơi cứng em sẽ bị đau đầu , nên anh lấy tấm thân này hi sinh làm gối đầu cho em. "

" Sao anh không gọi em dậy ? "

" Anh không muốn đánh thức công chúa của anh , trời hơi lạnh như này , để em ngủ thì quá hợp lý rồi còn gì. "

Hoá ra , sở thích sở ghét của y/n như thế nào anh đều nhớ. y/n thích ngủ vào những ngày trời mưa se lạnh , hay đến quán ăn vặt để đợi mưa nữa , xem ra anh không quên đâu .

" Em tỉnh ngủ chưa , anh đưa em về rồi ngủ tiếp. "

" Về rồi còn nấu cơm nữa , tối nay anh muốn ăn gì? "

Koko hơi nghiêng đầu tỏ vẻ nghĩ ngợi , anh cười đểu :

" Muốn ăn y/n được không ? "

" Anh là biến thái à? "

" Biến thái với mỗi em. "

" Anh xong việc chưa? "

" Việc gì cũng bỏ đó đi, anh muốn về nhà ăn cơm vợ nấu rồi. "

" Vợ nào? Ai là vợ anh ? "

" Không sớm thì muộn thôi. Đâu ai biết được, ví dụ như ngày mai em thành cô dâu thì sao? "

y/n nghe anh nói thì ngượng chín cả người . Đây có phải là cầu hôn demo không nhỉ ?

" Được rồi công chúa . Anh nói tiếp chắc em sẽ biến thành quả cà chua đấy. Về thôi. "

y/n mỉm cười , đứng dậy bám tay anh đi về .

Mọi chuyện buồn của y/n cũng theo đó mà tan đi , nhờ có Koko vẫn luôn ngọt ngào , âm thầm quan tâm cô như thế , y/n khúc khích vừa đi vừa nói :

" Koko, về chuyện kết hôn , em sẽ xem xét coi thái độ của anh như thế nào, rồi em sẽ đồng ý cưới anh . "


....................................................author...

mọi người có thể thoải mái lên idea truyện rồi comment vào các chap nha, mình sẽ lựa chọn các idea nổi bật để ra một chap theo ý riêng  các cậu nhé ^^ . 

tks u.   



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com