TruyenHHH.com

[TR] Tuyết Đầu Hạ

Chương 5

Katsuko_Ami_Lee

Tôi hiện đang sống một mình trong căn nhà nhỏ mà ba mẹ để lại, họ đều đi công tác xa và dường như không có ý định trở về nhà. Tôi đã quá quen với cái cảnh sống lủi thủi một mình trong căn nhà nhỏ hẹp, khác với cái thế giới đầu tiên, nhà tôi chẳng có vật kỉ niệm nào ngoại trừ một tấm ảnh gia đình trên kệ bàn.

Không bao lâu nữa sẽ thi cuối kỳ mà dù cho có ra sao tôi cũng không quan tâm, mọi chương trình học từ phổ thông đến nâng cao hay đề thi đại học toàn quốc tôi đều có thể làm dễ như trở bàn tay, là kế toán cao tầng và là giáo sư với giá trị tiền tỷ, tôi đã quá quen với những con chữ con số trên sách vở.

Bước ra khỏi ngôi nhà trong ngày se lạnh đầu hè, đôi mắt tôi như mê mang nhìn con đường quen thuộc lạ lẫm, chẳng biết đi như thế nào lại dừng chân ở bờ biển mà tôi từng đi qua cùng Touman.

Thân thuộc quá, nhưng sự thân thuộc này làm tôi phát lạnh phát run.

Tôi không chút do dự nhanh chân chạy về nhà của mình trong hoảng loạn, tôi sợ hãi khi nhớ tới những thế giới tôi từng đi qua, tình cảm là thứ tôi muốn vứt bỏ nhưng lại luôn bám lấy tâm trí tôi không rời.

Hanagaki Takemichi, dù cho có lột xác thành ác quỷ thì vẫn toả sáng như thiên thần.

Nó làm tôi cảm thấy khó chịu, nhưng trong tận thâm tâm lại đang thở phào nhẹ nhõm.

"Nếu như mình không cứu bọn họ, thì bọn họ có để mình yên không?"

Bân quơ một câu nói vô trách nhiệm, lầm bầm những câu từ ghét bỏ bằng chất giọng ngọt ngào, như con quỷ trong lớp bọc thiên thần, như kẻ sát nhân mang trên mình vỏ bọc vô hại.

Tôi luôn cảm thấy mình như một con rối, dù cho có lựa chọn như thế nào cũng không thể thoát khỏi những thành viên cốt cán của Touman cũng có thể như hiện tại đây.

Trên đường đến trường học tôi lại gặp Mikey, em nhìn tôi mắt đôi mắt đầy hy vọng và tràn đầy sự miễn cưỡng. Mikey muốn lao tới tôi ngay lập tức nhưng lại sợ hãi bị tôi ghét bỏ, dù sao thì Mikey vẫn là đứa trẻ ngoan nhỉ?

"Takemichi..."

Mitsuya ngước đôi mắt kinh ngạc nhìn vào kẻ vừa xuất hiện, dù đã nghe Thiên Thần trong Bóng Tối của giới bất lương trở về nhưng đây là lần đầu tiên Mitsuya nhìn thấy tôi.

"Xin chào đội trưởng phiên đội số hai của Tokyo Manji, Hanagaki Takemichi chắc mày cũng biết."

Tôi mỉm cười nhìn về phía con người đang tràn đầy nghẹn ngào và thất thố, đôi mắt mở to cùng đôi đồng tử co rụt lại ngập tràn sự khó tin.

Takemichi, người mà Mitsuya yêu đang coi cậu như người lạ. Cứ như là một người lạ chỉ nghe danh chứ chưa từng nhìn thấy mặt vậy.

"Mitsuya...Takashi, xin chào..."

"Mong chúng ta sẽ không phải gặp lại Tokyo Manji."

Tôi mỉm cười với những người vẫn còn chưa thoát khỏi mộng bức, mọi thứ như đang quay lưng lại với họ, cả thế giới của họ đang quay lưng lại với họ.

Takemichi em nhẫn tâm thật đó.

Bọn tôi đã bỏ cả tôn nghiêm của mình rồi.

Sao em vẫn cố chấp không nhìn thấy?

Nhẫn tâm đến thế...

Quả là Thiên Thần sinh ra trong Chết Chóc.

-+-+-

Lời tác giả: chất xám bay màu cả rồi ;0;)!! Không ổn không ổn rất không ổn!

Tặng nè...

.

.

.

CÔNG QUANG ĐÂU!!!! MI LÀ CÔNG ĐÓ TAKEMICHI ỚIIIIIIII!!!!!

QAQ) tui xứng đáng bị đấm không mọi người ;0;)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com