Chương 3
"Manjirou là đứa trẻ hư, buông ra nào." Tôi vươn tay chạm vào khuôn mặt của Mikey, đôi mắt lạnh băng không như khuôn mặt đang mỉm cười của tôi chút nào. Cái cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sóng lưng Mikey, đôi mắt hiện lên sự hoảng hốt và bất lực.Lại nữa đúng không? Người em yêu lại bỏ rơi em lần nữa?Mikey ôm chầm lấy tôi, ôm chặt lại như sợ tôi rời đi lần nữa, đôi mắt ứa nước mắt không nói nên lời. Tôi biết em đã sợ lắm, nhưng rồi sợ để có thể làm gì đây? Sợ là cảm giác bất lực nhất của con người."Manjirou buông ra nào, buông ra đi chứ, biết đâu tôi sẽ không rời đi?"Mikey cứng cả người, từ từ giảm lực và buông tôi ra, đôi mắt lạnh băng của tôi hiện lên chút dịu dàng khó nói. Hôm nay tôi cần đến chỗ của Shinichiro, chứ không phải là đứng đây để được Mikey ôm cứng ngắt."Em thật thất bại Mikey, đừng tìm đến tôi nữa nhé." Tôi dịu dàng vỗ vào lưng Mikey, sau đó buông ra và rời khỏi nơi này. Không ai dám ngăn cản cả, bởi vì không ai dám phớt lờ giá trị của tôi. Thiên thần của Bóng tối vĩnh cửu, rực rỡ như ánh hoàng hôn ngày hạ tuyết tan.Tôi đi đến phòng bệnh của Shinichiro, nhìn chằm chằm vào chàng trai đang yên giấc trên chiếc giường bệnh. Đôi mắt anh nhắm chặt và mái tóc anh dài ra nhiều.Đã bao nhiêu năm rồi tôi mới trở về nơi đây, dù cho Shinichiro không chết nhưng anh vẫn đang ngủ và chưa hề có dấu hiệu thức giấc. Nhìn con người đã ngủ hai năm qua, bất giác lại làm trái tim tôi đập lên từng nhịp, sự tội lỗi đó làm tôi cảm thấy nghẹt thở, không giống như người đã cứu anh ở thế giới nào đó trước kia."Em biết anh vẫn đang nghe, đừng khóc khi không có ai bên cạnh, mà hãy khóc vì sự vô dụng của chính mình."Tôi xoa mái tóc dài màu đen ngoan ngoãn trên trán anh, mềm mại như ngày anh vẫn đang thức. Thật nhớ, thật nhớ lúc anh vẫn đang nở nụ cười nhìn tôi và Mikey.Một nụ cười lạ, không phải tươi sáng rực rỡ nhất nhưng lại khác lạ đến không ngờ. Chẳng biết bao giờ anh đã luôn nở nụ cười lạ khi nhìn tôi và Mikey bên nhau, tôi không hiểu nụ cười đó có ý nghĩa gì, tôi chỉ cảm thấy lạ lẫm bởi cái nhìn của anh.Khi ở một mình cùng tôi anh sẽ nở nụ cười hạnh phúc, khi có tôi cũng Mikey anh sẽ ngượng ngùng tươi cười, khi chỉ có một mình anh không còn cười nữa, vì Shinichiro chẳng còn lý do để mỉm cười nữa rồi.Trên bàn cờ anh có thể thua, nhưng trong ván cơ tình yêu này anh không thể thua cuộc.Ngay khi Takemichi rời đi thì cũng là lúc Shinichiro mở ra đôi mắt vô cảm của mình."Hạnh phúc thật khi em đến thăm tôi, bây giờ là lúc em không thể thoát khỏi tôi nữa rồi, Micchi à."Anh nở nụ cười hiện lên sự điên dạy, đôi mắt anh sâu hung hút và không hề có cảm xúc.Từ ánh dương soi sáng cả vùng trời, giờ Shinichiro đã trở thành bóng tối chỉ theo chân một người duy nhất."Vì em tôi nguyện làm tất cả.""Chỉ cần em, luôn ở bên tôi.""Tôi có thể là con chó trung thành.""Nhưng chủ nhân của con chó đó..."Chỉ có thể là em.
-+-+-
Lời tác giả: =) xin chào Shinichiro hắc hoá, tạm biệt Shinichiro ánh dương :))
Chương này trộn lẫn ngôi thứ nhất và ngôi thứ ba nên có hơi rối, mọi người thông cảm ạ :)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com