Tr Takesen Chiec O Co Don
FlashbackTakemichi bước vào nhà, căn nhà yên ắng lạ thường khiến anh cảm thấy có chút kì lạ. Anh biết Senju luôn đợi anh, có đôi lúc lo lắng dịu dàng nhưng thường là giận dỗi, phàn nàn việc anh hay về muộn. Thậm chí nhiều lúc quạu lên Senju cũng chẳng ngần ngại mà đá anh 1 phát đau điếng!
Tuy nhiên hôm nay lại không thấy bóng dáng nhỏ con hay càu nhàu đó, 1 dự cảm chẳng lành nổi lên, anh mang theo cây súng ngắn cẩn thận tiến vào phòng ngủ của cả 2. Một đống ảnh vỡ trên sàn cùng vài giọt máu khô khiến mắt anh tối lại, ngay lập tức Takemichi đã nghĩ ra vô số viễn cảnh tồi tệ có thể xảy tới với em. Check lại camera trong nhà, anh phát cọc khi thấy em rời khỏi nhà mặc cho lúc trước đã được anh cảnh báo.
Anh lo như điên lên, cứ lao ra đường tìm trong mọi ngóc ngách_"Chết tiệt! Cái đầu bạch kim nổi bật đó sao lại khó tìm đến thế! Rốt cuộc cô ta chui trong xó xỉnh nào???!!!"
Dừng lại thở dốc, anh liếc ngang dọc con hẻm vắng tanh, đôi mắt xanh dừng lại nơi máy bán kem quen thuộc 'Senju...', như có điều gì thôi thúc, đôi chân anh tự động di chuyển đến con hẻm gần đó. Quả nhiên, cái mùi hôi hám của máu thịt đập thẳng vào mũi khiến anh không khỏi cảm thấy tởm lợm! Ngoài ra còn có.....Senju....
Nòng súng chĩa lên, Takemichi không thể tả được cảm giác muốn điên lên khi có kẻ muốn giết Senju trước mặt anh! Anh phải giết chúng!!!
Từng phát đạn vang lên lạnh lẽo, từng sinh mạng ngã xuống, nhuộm đỏ góc hẻm vắng, nhưng anh nào quan tâm chứ! Anh chạy đến đón lấy thân hình nhỏ bé kia ngã vào lòng mình. 'May quá, cô ấy không sao!' Takemichi bỗng thấy lòng bình yên đến lạ.
Em tựa như con mèo nhỏ ngoan ngoãn vùi trong lồng ngực anh, 1 cảm giác thật lạ lùng! Bao lâu rồi anh chưa có lại cảm giác này nhỉ? Nó đơn giản nhưng ấm áp, nó khiến anh như muốn mãi nâng niu cục bông trong tay mình.End FlashbackChiếc xe đen sang trọng dừng trước con hẻm, 1 chàng trai tóc đen, mặc vest nghiêm chỉnh bước xuống. Đôi mắt trầm tĩnh của anh liếc qua quan sát hiện trường, rồi nhìn cặp đôi trước mặt mà tủm tỉm cười_"Nhanh gọn thật đấy Takemichi!"_"Mày đến trễ Chifuyu!"- Takemichi nhăn mặt nhìn nam nhân trước mắt có thái độ đùa cợt_"Mày biết phải làm gì mà, dọn dẹp cho sạch vào!"_" Đùa à Takemichi, mày vừa giết người của Phạm Thiên đấy! Chưa kể cô nàng của mày vừa gọi báo cảnh sát, sao tao xử lí được đống việc trong thời gian ngắn thế đây? Tao không muốn tiếp tục dính dáng đến thằng nhóc cảnh sát Tachibana đó nữa đâu, mày biết nó thù tụi mình thế nào mà!"- Chifuyu đổ mồ hôi, hoang mang nhìn thằng cộng sự
"Thằng cộng sự" liếc Chifuyu bằng ánh nhìn lạnh lẽo, anh hiểu hơn ai hết là Takemichi không thích nhắc tới cái tên Tachibana trước mặt. _"Cứ dọn đi!"- Bỏ lại câu cộc lốc, Takemichi bế Senju rời đi, mặc kệ người còn lại cau có cằn nhằn_"Cộng với chả sự! Bao năm làm cho nó bị đối xử thế đấy!"- Chifuyu tức, Chifuyu nói nhưng bị bơ 1 cục~
Nhẹ nhàng đặt em lên chiếc giường êm ái, anh cẩn thận lau và băng các vết thương của em. Em vẫn ngủ yên bình, hoàn không vướng bận ngoài kia bao bão tố bủa vây. Em cứ như vậy là được, đừng nên quá dính sâu vào cuộc đời tăm tối ngoài kia, cứ đứng phía sau anh là đủ.
Vuốt nhẹ mái tóc bạch kim rối xù, anh đứng dậy, tiến tới chỗ bàn làm việc mở chiếc máy tính ra. Anh luôn bận tối mặt mày, hàng loạt giấy tờ phải đọc, các bản hợp đồng làm ăn, quản lí địa bàn và vô số thứ mà boss như anh phải giải quyết! Không dễ gì Touman 2 mới nắm vị trí thứ 2 sau Phạm Thiên. Rất nhiều việc phải làm để đưa Mikey trở lại và quan trọng hơn là trả lại tháng ngày bình yên cho cả nước Nhật này và...cho em.....
Chiếc điện thoại rung lên, từng đợt tin gửi tới, anh có chút khó chịu. Sau vụ anh bắn chết mấy tên lính Phạm Thiên lúc nãy, Touman đã nháo nhào 1 phen. _"Phiền ghê! Ngày mai kiểu gì cũng bị tụi nó càu nhàu lên lớp nữa cho mà xem!"- Takemichi ôm đầu, thoáng liếc nhìn thủ phạm của mọi việc vẫn ngủ ngon lành, nỗi lo trong anh dịu lại -"Thôi kệ! Tụi nó sẽ hiểu mà!"
Gấp màn hình vi tính, Takemichi không thể nào thoải mái hơn khi được nhảy lên giường cuộn mình trong chăn mà đánh 1 giấc, quên hết phiền muội, trách nhiệm anh đang gánh trên vai. Giờ anh chỉ muốn như mọi người chồng bình thường khác, là ôm cô vợ bé nhỏ của mình vào lòng. Dù xảy ra nhiều chuyện đến vậy, nhưng đêm ấy anh ngủ rất ngon. Em khẽ rên âm thanh thoải mái trong cổ họng, tay cào nhẹ tấm lưng rộng và rắn chắc của anh, chân không chủ động đạp loạn bên dưới và tấm thân Takemichi trở thành bao cát hoàn hảo để nhận những cú đạp bôm bốp thốn tận tim gan từ em.
Nằm dưới sàn lạnh, Takemichi không khỏi ôm mặt bất lực, giờ anh nhớ lại lí do anh không dám chung giường với em rồi! Vợ anh có tướng ngủ cực xấu!!! Nằm thì banh càng, tay vung qua vung lại như muốn vả vào mặt người ta, lăn qua lăn lại đến mức áo ngủ bị vén lên quá bụng. Nói chung chả có ý tứ con gái gì hết!!!
Rốt cuộc anh đã cưới cái gì vậy trời? Takeomi ơi, chú lừa tôi! Bảo con bé ngoan hiền thục nữ lắm sao lại thành thế này rồi??!!! Mà chắc chú cũng bất lực với con em gái lắm đúng chứ, vậy nên mới lừa gả sớm cho tôi rồi trốn biệt tăm luôn đúng không??!!! Tôi hận chú!!!
Tuy nhiên hôm nay lại không thấy bóng dáng nhỏ con hay càu nhàu đó, 1 dự cảm chẳng lành nổi lên, anh mang theo cây súng ngắn cẩn thận tiến vào phòng ngủ của cả 2. Một đống ảnh vỡ trên sàn cùng vài giọt máu khô khiến mắt anh tối lại, ngay lập tức Takemichi đã nghĩ ra vô số viễn cảnh tồi tệ có thể xảy tới với em. Check lại camera trong nhà, anh phát cọc khi thấy em rời khỏi nhà mặc cho lúc trước đã được anh cảnh báo.
Anh lo như điên lên, cứ lao ra đường tìm trong mọi ngóc ngách_"Chết tiệt! Cái đầu bạch kim nổi bật đó sao lại khó tìm đến thế! Rốt cuộc cô ta chui trong xó xỉnh nào???!!!"
Dừng lại thở dốc, anh liếc ngang dọc con hẻm vắng tanh, đôi mắt xanh dừng lại nơi máy bán kem quen thuộc 'Senju...', như có điều gì thôi thúc, đôi chân anh tự động di chuyển đến con hẻm gần đó. Quả nhiên, cái mùi hôi hám của máu thịt đập thẳng vào mũi khiến anh không khỏi cảm thấy tởm lợm! Ngoài ra còn có.....Senju....
Nòng súng chĩa lên, Takemichi không thể tả được cảm giác muốn điên lên khi có kẻ muốn giết Senju trước mặt anh! Anh phải giết chúng!!!
Từng phát đạn vang lên lạnh lẽo, từng sinh mạng ngã xuống, nhuộm đỏ góc hẻm vắng, nhưng anh nào quan tâm chứ! Anh chạy đến đón lấy thân hình nhỏ bé kia ngã vào lòng mình. 'May quá, cô ấy không sao!' Takemichi bỗng thấy lòng bình yên đến lạ.
Em tựa như con mèo nhỏ ngoan ngoãn vùi trong lồng ngực anh, 1 cảm giác thật lạ lùng! Bao lâu rồi anh chưa có lại cảm giác này nhỉ? Nó đơn giản nhưng ấm áp, nó khiến anh như muốn mãi nâng niu cục bông trong tay mình.End FlashbackChiếc xe đen sang trọng dừng trước con hẻm, 1 chàng trai tóc đen, mặc vest nghiêm chỉnh bước xuống. Đôi mắt trầm tĩnh của anh liếc qua quan sát hiện trường, rồi nhìn cặp đôi trước mặt mà tủm tỉm cười_"Nhanh gọn thật đấy Takemichi!"_"Mày đến trễ Chifuyu!"- Takemichi nhăn mặt nhìn nam nhân trước mắt có thái độ đùa cợt_"Mày biết phải làm gì mà, dọn dẹp cho sạch vào!"_" Đùa à Takemichi, mày vừa giết người của Phạm Thiên đấy! Chưa kể cô nàng của mày vừa gọi báo cảnh sát, sao tao xử lí được đống việc trong thời gian ngắn thế đây? Tao không muốn tiếp tục dính dáng đến thằng nhóc cảnh sát Tachibana đó nữa đâu, mày biết nó thù tụi mình thế nào mà!"- Chifuyu đổ mồ hôi, hoang mang nhìn thằng cộng sự
"Thằng cộng sự" liếc Chifuyu bằng ánh nhìn lạnh lẽo, anh hiểu hơn ai hết là Takemichi không thích nhắc tới cái tên Tachibana trước mặt. _"Cứ dọn đi!"- Bỏ lại câu cộc lốc, Takemichi bế Senju rời đi, mặc kệ người còn lại cau có cằn nhằn_"Cộng với chả sự! Bao năm làm cho nó bị đối xử thế đấy!"- Chifuyu tức, Chifuyu nói nhưng bị bơ 1 cục~
Nhẹ nhàng đặt em lên chiếc giường êm ái, anh cẩn thận lau và băng các vết thương của em. Em vẫn ngủ yên bình, hoàn không vướng bận ngoài kia bao bão tố bủa vây. Em cứ như vậy là được, đừng nên quá dính sâu vào cuộc đời tăm tối ngoài kia, cứ đứng phía sau anh là đủ.
Vuốt nhẹ mái tóc bạch kim rối xù, anh đứng dậy, tiến tới chỗ bàn làm việc mở chiếc máy tính ra. Anh luôn bận tối mặt mày, hàng loạt giấy tờ phải đọc, các bản hợp đồng làm ăn, quản lí địa bàn và vô số thứ mà boss như anh phải giải quyết! Không dễ gì Touman 2 mới nắm vị trí thứ 2 sau Phạm Thiên. Rất nhiều việc phải làm để đưa Mikey trở lại và quan trọng hơn là trả lại tháng ngày bình yên cho cả nước Nhật này và...cho em.....
Chiếc điện thoại rung lên, từng đợt tin gửi tới, anh có chút khó chịu. Sau vụ anh bắn chết mấy tên lính Phạm Thiên lúc nãy, Touman đã nháo nhào 1 phen. _"Phiền ghê! Ngày mai kiểu gì cũng bị tụi nó càu nhàu lên lớp nữa cho mà xem!"- Takemichi ôm đầu, thoáng liếc nhìn thủ phạm của mọi việc vẫn ngủ ngon lành, nỗi lo trong anh dịu lại -"Thôi kệ! Tụi nó sẽ hiểu mà!"
Gấp màn hình vi tính, Takemichi không thể nào thoải mái hơn khi được nhảy lên giường cuộn mình trong chăn mà đánh 1 giấc, quên hết phiền muội, trách nhiệm anh đang gánh trên vai. Giờ anh chỉ muốn như mọi người chồng bình thường khác, là ôm cô vợ bé nhỏ của mình vào lòng. Dù xảy ra nhiều chuyện đến vậy, nhưng đêm ấy anh ngủ rất ngon. Em khẽ rên âm thanh thoải mái trong cổ họng, tay cào nhẹ tấm lưng rộng và rắn chắc của anh, chân không chủ động đạp loạn bên dưới và tấm thân Takemichi trở thành bao cát hoàn hảo để nhận những cú đạp bôm bốp thốn tận tim gan từ em.
Nằm dưới sàn lạnh, Takemichi không khỏi ôm mặt bất lực, giờ anh nhớ lại lí do anh không dám chung giường với em rồi! Vợ anh có tướng ngủ cực xấu!!! Nằm thì banh càng, tay vung qua vung lại như muốn vả vào mặt người ta, lăn qua lăn lại đến mức áo ngủ bị vén lên quá bụng. Nói chung chả có ý tứ con gái gì hết!!!
Rốt cuộc anh đã cưới cái gì vậy trời? Takeomi ơi, chú lừa tôi! Bảo con bé ngoan hiền thục nữ lắm sao lại thành thế này rồi??!!! Mà chắc chú cũng bất lực với con em gái lắm đúng chứ, vậy nên mới lừa gả sớm cho tôi rồi trốn biệt tăm luôn đúng không??!!! Tôi hận chú!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com