TruyenHHH.com

[TR_Takeall] Câu truyện thường ngày của vợ chồng nhà Hanagaki

Chap 6_Kiyoshi và Maito

YuikiWatame


Takemichi còn nhớ rất rõ ngày cậu gặp Kiyoshi và Maito, ngày hôm đó là một ngày trời khá là âm u. Hôm đó cậu làm vệ sĩ riêng cho Mikey cùng với những người khác đi kí hợp đồng của Phạm Thiên (Phạm Thiên vẫn là một tổ chức tội phạm như cũ vì sao ư, vì tôi thích), lúc kí hợp đồng song và họ bảo tôi ra ngoài xe đợi trước mặc dù tôi từ chối nhưng vẫn bị mén ra, kì nhỉ :))??

Sau khi bị ném ra đây tôi quyết định đi dạo quanh đây một chút nên bảo đàn em đứng đây giữ xe, nơi tôi và bọn họ tới là khu ổ chuột nên cũng cả đặt biệt gì mấy khi thấy nơi này tồi tàn đến thế. Lúc tôi đi tới một ngõ hẻm nhỏ thì nghe thấy tiếng chó sủa trong đó, lúc đó tôi không biết có thứ gì mà dục tôi vào đó nên tôi cũng đi vào

Đó là lúc tôi gặp Kiyoshi và Maito, Kiyoshi với mái tóc đen dài tới lưng và phần mái che đi đôi mắt màu xanh với một độ đồ rách rưới đang bảo vệ một đứa trẻ đằng sau nhỏ con hơn Kiyoshi một chút đang ôm nửa ổ bánh mì đã cũ

'Mấy bọn bây đừng tới đây'_Kiyoshi lấy một cái que gỗ ở bên đường rồi hơ hơ qua lại để năng đàn chó gữ phía trước sông tới và phía sau là Maito đang sợ hải bám vào góc áo của anh trai. Đôi mắt xanh kiên cường của Kiyoshi kiến cậu chú ý tới, nó rất giống cậu 

Vào lúc đó cậu quyết định đi ào cứu Kiyoshi và Maito, cậu lấy ma một khẩu súng được Mikey đưa lúc nãy rồi đi vào bắn chết hết mấy con chó đó. Kiyoshi và Maito thấy mấy con chó chết cũng ôm lấy nhau rung rẩy, Takemichi bước quan sát của mấy con chó rồi đi tới chỗ của hai bé

'Chào hai đứa'_Takemichi ngồi xuống để chiều cao của mình ngang hàng với hai đứa trẻ, Kiyoshi và Maito thấy vậy cũng bắt bầu run sợ nhiều hơn vì cả hai đứa không biết đây là kẻ xấu hay người tốt. Takemichi rất hai đứa trẻ run sợ hơn lúc trước cũng đưa tay ra chạm vào hai đứa nhưng bị Kiyoshi hất ra

'ĐỪNG ĐỤNG VÀO BỌN TÔI'_Kiyoshi hét lên, mạc dù cậu rất sợ nhưng cậu phải bảo vệ em trai của mình

'Không sao đâu, ta không có ý gì xấu đâu'_Takemichi cũng cười trừ, cậu lấy ra trong túi một cái Taiyaki rồi đưa tới mặt bọn trẻ, cái này được cậu làm để đồ ngọt Mikey đấy_'Đây, ta cho hai đứa bánh nhè'

Kiyoshi thấy cái bánh Taiyaki mà không khỏi thích thú nhưng không vì vậy mà em thả lỏng cảnh giác, thấy vậy Takemichi cũng hiểu cho hai bé mà để cái bánh xuống đất_'Ta để bánh ở đây, hai cháu lấy ăn cho đỡ đói đi nhé'

Takemichi để cái bánh cùng một trai nước đã uống một tí xuống đất rồi bỏ đi, do tính chất công việc nên anh và bọn họ phải ở đây vài ngày mà trong lúc ở đây thì anh cũng cố gắng để gặp hai cậu bé đó, mà hai cậu bé đó lúc nào gặp anh cũng rung sợ nhưng hôm nay thì khác

Hôm nay là ngày cuối cùng anh và bạn họ ở đây, hiện tại anh đang đi kiểm tra lại đồ và giám xác việc đưa đồ lên xe của đàn em. Đàn xếp đồ lên xe thì cậu bé anh gặp lúc trước chạy hối hả tới

'Chú ơi, chú ơi...'_Kioyshi chạy tới rồi kéo góc quần chỉ về một hướng Takemichi cũng chú ý tới cậu bé, đàn em thấy vậy mà cũng đe dọa

'Nè nhóc, nhó...'_Chưa kịp nói gì thì đã bị Takeichi đe dọa một cái

'Im miệng đi! Có gì không ?'_Takemichi quay xuống nhìn cậu bé

'Em cháu...Em cháu bị ốm rồi, ốm nặng lắm'_Cậu bé vừa thở gấp vừa khóc

'Nào, được rồi! Cháu đưa chú tới chỗ em cháu được chứ'_Takemichi lấy khăn tay ra lau nước mắt cho cậu bé

'Vâng, chú đi theo cháu'_Cậu bé gật đầu rồi chạy đi trước, Takemichi cũng lấy một nộp sơ cứu bảo đàn em bảo bọn họ đợi cậu một chút rồi chạy theo cậu bé tới một căn nhà nhỏ. Cậu theo cậu bé vào nhà thì thấy đứa trẻ kia đang mằn trên giường mà run rẩy_'Chú...em cháu...'

'Không sao, để chú coi'_Takemichi xoa đầu đứa bé rồi chạy tới coi cho đứa bé đang nằm trên giường. Khi kiểm tra xong thì do cậu bé đó bị thiếu nước nên mới sốt, Takemichi lấy ra một viên thuốc nhỏ bỏ vào nước hòa tan rồi cho cậu bé uống vài phút sau thì cậu bé cũng bớt rung rẩy hơn và bám vào người cậu_'Nào được rồi đấy'

'Cháu cám ơn'_Cậu bé cuối đầu cám ơn

'Không sao, bây giờ cho chú biết cháu tên gì được chứ'_Takemichi cũng cười trừ

'Vâng, cháu tên là Kioyshi và người đó là em trai sinh đôi của cháu Maito'_Kioyshi nắm tay vào góc áo của mình rồi vò vò nó, độ dạng rất để thương

'Được rồi Kioyashi, ba mẹ cháu đâu rồi'_Takemichi

'Ba mẹ cháu....'_Kioyshi mím chặt môi của mình_'Ba mẹ cháu chết rồi...'

'Chết rồi ?'_Takemichi nhìn Kioyshi

'Ba mẹ cháu bị tai nạn chết rồi, bác cháu mang cháu tới đây rồi không quay lại đón tụi cháu nữa'_Kioyshi cố gắng không khóc nhưng nước mắt vẫn cứ rơi trên mặt cậu bé và những tiếng rút rít nho nhỏ vang phắp phòng, Takemichi cũng hiểu được câu chuyện mà dang tay ra và cậu bé cũng lao vào đó hưởng thụ cái ôm ấm áp mà cậu từ lâu rồi không được có

Một lúc sau thì bọn họ ngồi trong xe đợi Takemichi thì thấy anh đi về với hai cậu bé đang ngủ ngon lành trong vòng tay của anh, thấy vậy Mitsuya cũng tới mà bế một đứa từ tay anh

'Hai đứa nào đây Bakamichi, mày bắt cóc hai đứa nó à ?'_Kakucho lấy ngón tay chọc chọc vào má Maito

'Sao lúc nào mày cũng nghĩ xấu về tao vậy hả Kakucho, tao là chồng mày đó'_Takemichi sầu

'Liên quan gì :))??'_Kakucho

'Hai đứa nhỏ mà tao kể bọn mày nghe lúc đó đó'_Takemichi nhìn Maito đang ngủ ngon lành trên tay của mình_'Chúc bị người nhà bỏ rơi nên tao muốn nhận nuôi chúng'

'...'_Cả đám nhìn hai đứa nó

'Thấy sao? Cho hai đứa này mang họ Hanagaki chứ ?'_Takemichi cười trừ

'...'_Tiếp tục là im lặng

'Im lặng là đồng ý đó nha'_Takemichi vui vẻ nói_'Đi về nhà tôi nào~'

Cả đám đi về Tokyo rồi đi làm giấy tờ cho hai đứa nó và từ đó cả hai đứa mang họ Hanagaki...

Kioyshi và Maito được nhân nuôi vào lúc hai người được 10 tuổi và tới bây giờ là đã 7 năm...

Còn tiếp--->

21/09/2021

Ờ thì hello mấy bác, lần này tui ngoi lên đây để thông báo một tin quan trọng là tôi sẽ ngừng đăng trong tuần này...Trong tuần này thôi chỉ trong tuần này thôi ;-;

Lý do là tui đi học trường lại rồi, tới trường tới lớp cũng vui đấy :))

Những mà chưa chép bài thì vui thế deep nào được, tôi thề với các bạn là tôi có chết vở tôi có chép bài ;-;

Nhưng mà chép không đủ, bởi vậy nên tuần này tôi phải ngồi chép bài để đủ vở để khỏi bị ăn kinh thánh. Mà nói thiệt với các bạn là sáng đi học rồi trưa về nấu ăn rồi chiều đi học tiếp rồi về lại vô bếp tồi thì rửa gọn và không có thời gian nào tôi viết truyện luôn ;-;

Bởi vậy nên hết tuần này tôi sẽ đăng truyện lại bình thường với lịch là 1 ngày 1 cháp :)) Hứa trên danh dự, nếu không phải tôi làm chó cho các bạn coi :))

Đấy, các bạn coi mặt tôi uy tính thế này mà :))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com