"Chào anh, em là Hanamichi."Takemichi bấu chặt ngón tay vào đùi để cơn đau làm vơi bớt đi sự căng thẳng trong lòng, nhưng cậu vẫn không thể hoàn toàn che giấu được khỏi ánh mắt sắc bén của mọi người. Bình luận sôi nổi hiện lên những câu nói vui nhộn trước phản ứng ngô nghê như fan được gặp thần tượng của Takemichi.
[Hình như tui cảm nhận được giọng của Hanamichi đang run. Anh ấy bị hồi hộp kìa! Kkkkkk][Dù sao thì người đang live chung với anh ấy cũng là ca sĩ nổi tiếng thế giới mà. Là tui thì chắc hai hàm răng của tui va cộp cộp vào nhau luôn rồi!][Đừng căng thẳng Hanamichi! Sanzu không ăn thịt anh đâu, còn fan của anh ấy thì em khum chắc!!!][Tui là fan của Sanzu-kun đây, và tui xin khẳng định là tui sẽ ăn thịt Hanamichi nếu có cơ hội bởi vì anh ấy so hot nhớ =)))]Takemichi thấy bình luận bắt đầu mất khống chế thì vô cùng lo lắng, sợ Sanzu nghĩ rằng buổi livestream của cậu chỉ toàn là mấy kiểu hẹn hò tán tỉnh như vậy, vì thế vội vàng nhắc nhở mọi người."Mọi người đừng có nói như vậy mà. C-Chúng ta tiếp tục live thôi nào!"
[Hanamichi ngượng rồi kìa kkkkk. Lần đầu tiên tui thấy dáng vẻ này của anh ấy đấy.][Anh ấy lúc nào cũng nói chuyện đứng đắn nghiêm túc, lúc trước tui còn nghĩ chắc ảnh phải 30 tuổi rồi. Nhưng giờ tui lại nghĩ có lẽ Hanamichi mới chỉ hơn 20 thôi. Đáng iu :3]Sanzu cũng thấy fans của mình hơi phấn khích rồi, vậy nên hắng giọng một cái, chủ động giúp Takemichi giải vây, "Thôi mọi người tập trung lại nào, các bạn biết mục đích chúng ta xuất hiện ở trong livestream của cậu Hanamichi ngày hôm nay là để làm gì chứ?"
[Nghe hát! Nghe hát!][Bậy! Là tìm kiếm tài năng!]"Xin lỗi Hanamichi nhé, việc tôi cùng live với người khác là chuyện lần đầu xảy ra từ lúc hoạt động bên tôi bắt đầu đến giờ nên mọi người có chút sôi nổi quá mức. Đừng căng thẳng, cậu chỉ cần tập trung vào tôi là được rồi."Takemichi nghe thấy câu nói cuối liền đỏ mặt, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. May mắn là khẩu trang và không khí u tối trong phòng đã che giấu bộ dạng xấu hổ này của cậu, Takemchi cũng nhờ vào đó để chấn chỉnh lại bản thân trông bình tĩnh và tự nhiên nhất có thể."Vâng, không sao đâu. Anh cũng coi như là tiền bối của em nên buổi live này anh hãy là người dẫn dắt đi ạ.""Được, vậy chúng ta cứ trò chuyện với nhau như bạn bè nhé." Sanzu vô cùng thẳng thắn mà vào thẳng vấn đề, tính gã không thích lằng nhằng, câu nói của Takemichi khiến gã rất vừa ý, "Buổi live này của tôi thường là để tìm kiếm những ca sĩ vô danh trên mạng đang muốn có cơ hội được tỏa sáng. Nhưng tôi thấy Hanamichi cũng đã rất nổi tiếng với những bạn trẻ ở đây rồi, nói thẳng về chuyện muốn nâng đỡ cho cậu thì thật thất lễ. Vì vậy hôm nay chúng ta hãy kết hợp với nhau để tạo nên một buổi biểu diễn nhỏ tặng cho mọi người, cậu thấy sao?"Takemichi đã bình ổn được tâm trạng của bản thân, dẫu sao đối với Sanzu mà nói cậu chỉ là một ca sĩ trên mạng chẳng chút quen biết, cậu cũng đã dặn lòng phải quên đi tình cảm đơn phương của mình với gã. Nếu đã như thế, càng tỏ ra thấp thỏm càng dễ khiến người ta nghi ngờ, cũng làm buổi trò chuyện không được thoải mái. Cứ như bình thường, chỉ là hát vài bài và giao lưu với mọi người mà thôi, không khó khăn gì hết."Em hiểu rồi ạ. Em đã nghe rất nhiều những bài hát do Sanzu-san sáng tác, đó thật sự là những giai điệu vô cùng tuyệt vời mà em chắc rằng cả đời này mình sẽ khó có thể chạm tới được. Trình diễn trực tiếp trước mặt anh như vậy khiến em hơi lo lắng, mong rằng nếu có sai sót gì thì anh hãy thẳng thắn nhắc nhở em."Sanzu khẽ nhướng mày khi nhạy bén cảm nhận được năng lượng tỏa ra từ Takemichi đã thay đổi. Lúc nãy cảm giác mà cậu mang tới cho gã là một người khá nhút nhát, khép kín và rụt rè không dám tiếp xúc với người lạ, nhưng chỉ trong chớp mắt khi cậu nói ra những lời kia, vẻ rụt rè đó đã biến mất, thay bằng một người chín chắn, vững vàng và mồm mép vô cùng khéo léo. Giống y chang mấy tay nhà báo gã gặp được trong những cuộc phỏng vấn trước đây vậy, tuy nhiên Takemichi lại không khiến người ta khó chịu, ngược lại rất hài hoà và thoải mái.Sanzu bật cười, không nhịn được muốn trêu chọc, "Quyết định như vậy đi. Nhưng phải nhắc trước là yêu cầu của tôi đối với âm nhạc rất khắt khe, vậy nên nếu có nhận xét cũng sẽ không được nhẹ nhàng đâu. Đến lúc bị tôi mắng thì đừng khóc đấy!""Sẽ không đâu. Người thầy nghiêm khắc mới dạy ra được học sinh thành tài mà." Takemichi nuốt nước bọt một cái, cố gắng tỏ ra là mình ổn mỉm cười, "Nếu lo lắng quá, uống chút nước ấm sẽ đỡ thôi ạ."—
"Khi anh gặp phải chuyện khiến mình lo lắng hoặc căng thẳng thì có thể uống một cốc nước ấm nè, sẽ đỡ hơn nhiều đó!" —Sanzu vì một câu nói vu vơ của Takemichi liền nhớ tới mẹo nhỏ mà 'người đó' từng chỉ cho mình. Thật ra Sanzu là người sống khá hời hợt, không mấy quan tâm tới bản thân. Nhưng từ sau khi gặp được 'người đó', một vài thói quen của gã đã dần hình thành. Ví dụ như sáng ngày ra thức dậy sẽ đọc vài trang sách thay vì sờ vào điện thoại luôn. Ví dụ như uống sữa hoặc ngâm chân bằng nước ấm trước khi đi ngủ để ngủ ngon hơn. Ví dụ như để chút hoa trong phòng cho không gian bớt quạnh quẽ. Lại ví dụ như thói quen kia, lúc căng thẳng sẽ uống một cốc nước ấm để bản thân bình tĩnh lại. Giờ đây làm người nổi tiếng rồi, quen với quá nhiều những áp lực từ giới truyền thông và công ty, Sanzu đã không còn cảm thấy lo lắng căng thẳng nữa nhưng gã vẫn quen thói đặt một cốc nước ấm cạnh bàn làm việc của mình. Chẳng vì gì cả, có thể là để uống khi khát, có thể là để nghịch khi tay rảnh rỗi, tuy nhiên điều quan trọng nhất là vì gã muốn cái thói quen mà 'người đó' tạo thành cho mình luôn tồn tại không biến mất. Để nhắc nhở Sanzu rằng 'người đó' đã từng xuất hiện."Một cách làm rất hay." Sanzu gật nhẹ đầu ngăn cơn xúc động trong lòng, tiếp tục nói về chủ đề đang dang dở, "Hanamichi nói rằng đã nghe rất nhiều bài hát mà tôi sáng tác, vậy cậu có thấy ấn tượng với bài nào hay thích bài nào nhất không?"Đột nhiên giống như đang ngồi trong lớp học nghe giáo viên hỏi bài, Takemichi nghịch nghịch phím đàn piano dưới bàn, hơi nghiêng đầu suy nghĩ."Mỗi bài hát mang giai điệu khác nhau thì đều đem tới cho người nghe những cảm xúc khác nhau. Và hầu như những bài hát của Sanzu-san đều làm em rất thích, ấn tượng cũng rất nhiều, nhưng để nói là thật sự rung động thì có lẽ là bài 'Nắng trong mưa' nhỉ? Bài này anh đã sáng tác khi mới vào giới âm nhạc, không được quảng bá rầm rộ, không được nhắc tới nhiều trước truyền thông, có thể anh cũng cho rằng đó chỉ là một bài hát nháp lúc rảnh rỗi. Vậy mà lần đầu tiên nghe được nó, khi những giai điệu chậm rãi nhẹ nhàng đó cất lên, em đã nghĩ rằng đây là bài hát mà mình thích nhất từ trước đến giờ."Takemichi không nói điêu để khiến Sanzu ấn tượng, có thể nói bài hát 'Nắng trong mưa' này của gã đã cứu rỗi cậu. Khi mới ra trường, Takemichi mang trong mình rất nhiều hoài bão, cậu muốn trở thành một nhiếp ảnh gia tự do mặc sức tung hoành, muốn biến chiếc máy ảnh trong tay trở thành vũ khí chiến đấu với cuộc sống không ngừng đổi thay. Nhưng khi nhận lời vào làm trong công ty của chú, cậu lại bị chỉ định trở thành một paparazzi, cái nghề này giống như đạp lên cái danh nhiếp ảnh gia của cậu. Làm một kẻ vụng trộm chuyên rình mò cuộc sống của người khác, Takemichi cảm thấy ước mơ của mình bị sỉ nhục. Cậu muốn từ chối, muốn nói rằng làm như vậy là không đúng, nhưng Takemichi biết mình không thể thay đổi được vì bản thân đã lỡ ký hợp đồng, nếu chống đối cũng sẽ gây bất lợi cho chú. Vì thế Takemichi cắn răng chấp nhận mà lòng chẳng vui, cậu không còn chút sức sống, hèo tàn như một bông lưu ly cuối buổi chỉ cần một cơn gió cũng bị thổi bay mất. Trong lúc chán chường, Takemichi lên mạng tìm hiểu thông tin về người mà công ty muốn cậu theo dõi. Lúc đầu Takemichi có chút ngạc nhiên vì tại sao không phải là những ngôi sao đang nổi tiếng ở thời điểm đó mà lại là một ca sĩ mới vào nghề còn chưa được nhiều người biết tới. Nhưng khi nghe được những ca từ mà người đó sáng tác thì cậu đã quên đi nỗi ấm ức lúc đầu mình chịu, giống như ý nghĩa mà bài hát đó mang tới, cho dù mưa có làm cả bầu trời nặng nề gần như sắp đổ ập xuống, hãy mạnh mẽ tìm cho mình một ánh nắng để tồn tại.Takemichi vẫn không thích công việc làm paparazzi đó, nhưng cậu ở lại vì thích Sanzu.Sanzu cũng khá bất ngờ với câu trả lời của cậu. Bài hát này gần như đã rơi vào vùng ký ức mờ nhạt của gã, giờ được nhắc lại liền từ từ hiện rõ về với cảm xúc không vui của khi đó. Khi ấy là lần đầu tiên gã thật sự từ mặt anh trai mình. Sanzu quá chán nản với kiểu dạy dỗ khắt khe của người tự coi mình như 'cha' ấy, sự thiên vị rõ rệt trong gia đình khiến gã ngột thở, gã muốn chạy trốn. Sau khi rời khỏi nhà, gã đã có một cuộc sống khá khó khăn vì tất cả thẻ tín dụng đều bị đóng băng, thứ duy nhất có thể giúp gã trang trải cuộc sống là ký hợp đồng với công ty SS Entertainment bấy giờ còn nhỏ bé, nợ nần rồi sáng tác nhạc đăng lên mạng. Bài 'Nắng trong mưa' được viết vào một ngày Sanzu chẳng có việc gì để làm, chỉ biết nhốt mình ở trong căn ký túc xá được công ty phát cho và nằm dài trên giường nghe tiếng mưa rơi bên ngoài qua ô cửa sổ nhỏ bằng cái mắt muỗi. Lúc ấy Sanzu thật sự thất vọng về cuộc sống này, thậm chí gã còn nghi ngờ chính cái năng lực mà bản thân trước đây vẫn luôn tự hào. Rõ ràng anh trai gã cũng chẳng chèn ép gì quá nhiều, chỉ là không có tiền mà thôi, vì sao cuộc sống vẫn khó khăn đến như thế? Sanzu muốn từ bỏ ước mơ của chính mình.Nhưng khi thấy tia nắng nhàn nhạt chiếu vào căn phòng ẩm thấp qua ô cửa sổ dù trời đang mưa không ngớt, Sanzu đột nhiên cảm thấy mình thật nực cười. Rõ ràng gã đã tự tin đến như thế, rõ ràng gã đã nói rằng sẽ cho anh trai thấy dù không có anh nâng đỡ thì gã vẫn tỏa sáng, tại sao chỉ mới vấp ngã một chút thôi đã định từ bỏ? Gã còn quá trẻ, nếu năm nay không được thì sang năm sau, năm sau không được thì tiếp tục cố gắng vào năm sau nữa, thanh xuân của gã chỉ mới bắt đầu. Đến cả tia nắng còn cố vươn mình xuyên qua tầng mây dày để tỏa sáng, gã có gì mà không dám làm?Và Sanzu lại tiếp tục bước tiếp với những bước chân vững vàng hơn, bài hát 'Nắng trong mưa' cũng vì thế mà được ra đời. Nó vừa là để khích lệ con người, vừa là để Sanzu nhắc nhở bản thân về những ngày khốn khó. Giờ đây được Takemich nhắc lại liền cảm thấy vô cùng hoài niệm và có chút tự hào.Sanzu bật cười, dựa người vào lưng ghế, "Đúng là đã rất lâu rồi tôi mới nghe thấy người khác nhắc tới bài hát này, những fan nào đi theo tôi từ ngày đầu thì chắc sẽ biết nó rõ hơn. Nhưng Hanamichi đã nói sai một điều, bài hát này ngược lại rất có ý nghĩa với tôi, nó đã ra đời vào thời điểm tôi khó khăn nhất, nó đại diện cho một Sanzu Haruchiyo yếu đuối nhưng vẫn muốn vươn lên.""Em xin lỗi, là em đã kết luận quá vội vàng." Takemichi lại bắt đầu căng thẳng, hai ngón tay của cậu xoắn chặt vào với nhau, cúi đầu xuống ỉu xìu."Nào nào đừng quá căng thẳng!" Sanzu gác tay vào tay ghế, chống cằm tỏ ra bình thản mà nhìn cậu, "Cậu khiến tôi rất ấn tượng, dường như gu âm nhạc của chúng ta khá hợp nhau."Takemichi ngẩng phắt đầu lên khi nghe thấy lời nhận xét đó của Sanzu, muốn nhìn xem có phải gã đang nói đùa hay không, nhưng chỉ trông thấy nụ cười tự tin kiêu ngạo quen thuộc của gã. Không biết nói gì hơn, cậu chỉ có thể lí nhí đáp lại với vẻ khách sáo, "Cảm ơn anh đã khen ngợi ạ.""Vậy nên..." Sanzu ghé hơi sát vào màn hình, thần thần bí bí nói, "Chúng ta có thể cùng nhau biểu diễn bài này chứ? Tôi đệm đàn còn Hanamichi hát, được không?"Takemichi vô thức lùi người lại, âm thầm đỏ mặt rồi lắp bắp đáp lại, "R-Rất sẵn lòng ạ."
[Còn gì tuyệt vời bằng khi người tui thích đệm đàn cho người tui thích hát? Khóc vì hạnh phúc mất thôi T^T][Ế tui chưa có nghe bài này bao giờ á, cơ mà được hai người mình thích hát cho nghe thì còn gì sung sướng bằng?][Sự kết hợp đáng mong chờ!!!]Sanzu lôi đàn guitar ra, gã vừa chỉnh dây lại một chút vừa hỏi bâng quơ, "Mà sao Hanamichi lúc nói chuyện bình thường lại không dùng giọng thật vậy? Có lý do cá nhân?"Takemichi đang tìm kiếm lời bài hát để chắc chắn rằng tý nữa mình sẽ không hát sai, thấy gã hỏi vậy thì hơi ngẩn người, sau đó lễ phép trả lời, "Dẫu sao thì đây cũng không phải công việc chính của em, nơi này chỉ là nơi để em trút bầu tâm sự mà thôi. Cuộc sống ở bên ngoài mới là thật, em lại không muốn mọi người nhầm lẫn em với Hanamichi trên mạng.""...Ai cũng đều có bí mật muốn cất giữ mà nhỉ?"Takemichi dường như cảm nhận được sự chua xót trong câu nói vừa rồi của Sanzu, cậu vừa định nhìn kỹ xem thì gã đã đánh thử vài nốt nhạc, giọng điệu cũng quay về vẻ thong dong tự tin như bình thường, "Lâu rồi không đánh bài này, mong là lát nữa sẽ không bị nhầm nốt."Sau đó gã quay ra giao lưu một chút với fan, để lại Takemichi một mình tự hỏi rằng điều mình vừa nghe thấy có phải là ảo giác hay không.Mọi sự chuẩn bị nhanh chóng được hoàn tất, bấy giờ Takemichi lại thấy hồi hộp, dù sao thì hát trước mặt một người nổi tiếng, còn là người mà mình yêu đơn phương thì ai mà không sợ. Cậu rất sợ bản thân sẽ hát sai hoặc hát không tốt, đây là bài hát rất có ý nghĩa với Sanzu, sẽ ra sao khi cậu hát không tốt khiến gã nghĩ rằng mình không được tôn trọng?Đầu ngón tay cậu bắt đầu run run, Takemichi gian nan cầm lấy cốc nước ấm ở bên cạnh lên rồi xoay ghế ra phía sau để uống, chậm chạp như một chú mèo. Giống như cảm nhận được cảm xúc bồn chồn của cậu, Sanzu kiên nhẫn ngồi chống cằm chờ cậu thuyết phục bản thân để có đủ dũng khí cất tiếng hát."Ổn rồi chứ Hanamichi?"Câu hỏi đột ngột của Sanzu khiến Takemichi giật mình, cậu vội vàng kéo lại khẩu trang rồi xoay ghế lại, gật mạnh đầu, "Vâng, em đã sẵn sàng rồi!""Bài hát này cần một vẻ thản nhiên và tự tin, đừng quá gồng bản thân. Tôi từng nói là hãy coi chúng ta như bạn bè rồi mà, đúng chứ?""Khá khó khăn nhưng em sẽ cố gắng." Takemichi hít sâu một hơi rồi tắt app chỉnh giọng, ra dấu OK với Sanzu.Sanzu hiểu ý, đặt đàn guitar lên đùi rồi bắt đầu gảy. Những đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào dây đàn bật ra âm thanh trong trẻo, vang lên xuyên qua màn hình tới được không gian của Takemichi. Cậu hít sâu một hơi, nhắm mắt và chầm chậm cất tiếng hát.
[Người hỏi ta tại sao cứ phải cố gắng chạy về phía trướcNgười hỏi ta tại sao không rong chơi xuyên đêm tới sáng mới ngủNgười nói mọi sự nỗ lực thật vô ích và mệt mỏiKhông nơi nào biến giấc mộng của người thành sự thật đỡ viển vông...]Khác với giọng hát trầm khàn hơi lả lơi những âm cuối của Sanzu khiến người ta như đang nghe một chàng trai còn trẻ tuổi đối đáp với những người khuyên mình hãy nghỉ ngơi, đừng cố mơ ước những gì xa xôi không thể chạm tới. Giọng hát ấm áp, vững vàng của Takemichi mang tới cảm giác năm tháng trôi qua rất lâu rồi, giờ người đang nói chuyện là một người trưởng thành trầm ổn, thứ đang kể chỉ là câu chuyện phiếm lúc trà chiều, nhắc về một tuổi trẻ cứ cố gắng mặc dù chẳng ai thấu hiểu. Vẻ bình thản như đang nói về chuyện của người khác vậy.Sanzu là tuổi trẻ mặc sức chạy về phía trước dẫu chẳng ai ủng hộ. Takemichi là người đón được trái ngọt sau khi đã hết lòng gieo trồng.
[...Muốn thành công thì phải hi sinh xương máuMuốn leo lên cao thì phải chấp nhận ngày đêm không ngủNgười sợ hãi bóng tối nên lùi bước, ta lao vào vì nhìn thấy được nắng maiTự do mà cô độcChiến thắng nhưng lẻ loiNgười hỏi ta có mệt không ư? Ta mỉm cười,
lắc đầu không hối hậnMặc cho ai phản đối, mặc cho người tiếc thương
Ta biết bản thân đang muốn gì và đến được đâu
Kiên cường nói "Liên quan gì đến ta chứ?"...]
Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, giọng hát của Takemichi cũng càng lúc càng lên cao. Nghe như tiếng hét của người trẻ khi đứng trước biển, dù nói cô độc cũng chẳng sao nhưng nếu có người đi cùng thì vẫn hạnh phúc biết mấy.
Sanzu nhìn người đang nhắm mắt phiêu theo nhạc trong màn hình, cảm thấy thật sự vô cùng thích giọng ca của người này. Nếu có thể mời cậu tham gia cùng một dự án, gã nghĩ rằng gã sẽ dồn toàn lực để sáng tác cho cậu một bài hát xứng với những gì Takemichi nên nhận được. Một giọng hát hay không nên lãng phí ở một nơi như này, cậu phải toả sáng hơn nữa, biến thành một sự chữa lành cho người khác.
Tiếng đàn kết thúc, quẩn quanh bên tai chỉ còn lại tiếng thở lấy hơi nặng nề của Takemichi. Tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cuống họng, đặc biệt là khi trông thấy nụ cười hài lòng của Sanzu. Có lẽ cậu đã không làm gã thất vọng.
[Trời ơi sao đến bây giờ tôi mới biết tới bài hát hay như thế này chứ? Từ giờ nó sẽ là bài tủ của tôi!!!]
[Nghe xong hừng hực khí thế liền. Tui có cảm giác bản thân có thể làm một lúc mười cái đề toán nâng cao luôn ấy!]
[Tui phải cho thằng em đang có ý định không thi đại học mà đòi đi làm của tui nghe bài này mới được. Mới có tý khó khăn đã muốn bỏ cuộc thì sau này có thể làm gì được cơ chứ?]
[Bài hát quá xuất sắc, tui khóc mất thôi T^T Tiếng đàn của Sanzu-kun quá hay, giọng ca của Hanamichi quá ngọt ngào!!!]
Thấy phản ứng của mọi người, Sanzu cũng cảm thấy vô cùng hài lòng. Gã dựa lưng vào ghế, không ngần ngại vỗ tay khen ngợi Takemichi, "Màn trình diễn tuyệt vời. Tôi rất thích giọng hát của cậu đấy, Hanamichi!"
Nhờ ánh sáng hơi tối và khẩu trang che mặt nên không ai thấy gò má của Takemichi đã sớm đỏ hồng lan tới tận cổ. Cậu siết chặt nắm đấm dưới gầm bàn, mím môi ngăn sự căng thẳng rồi mới đáp, "Cảm ơn lời khen ngợi của anh ạ. Em vẫn còn nhiều thiếu sót lắm."
"Không đâu. Cậu nhìn phản ứng của mọi người xem, có vẻ mọi người đều mong chúng ta sẽ có thêm sự kết hợp mới đấy."
Ý mời hợp tác vô cùng rõ ràng, Takemichi có chút bối rối. Đúng lúc đang không biết phải trả lời như thế nào thì điện thoại lại nhận được tin nhắn từ chú, bảo rằng tý nhớ qua công ty đón chú rồi cùng về nhà bố mẹ của Takemichi ăn cơm.
Ở bên kia màn hình, Sanzu không nghe thấy Takemichi nói gì nên nhìn lên, chỉ thấy bên góc màn hình của cậu hiện lên ánh sáng trắng, có vẻ là từ điện thoại. Takemichi cúi xuống xem, ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt bị khẩu trang che kín, Sanzu tinh mắt nhìn thấy một đôi mắt màu xanh thẳm đẹp như mặt biển khi hoàng hôn buông xuống, sắc xanh lấp lánh những ánh trắng rực rỡ vô cùng đặc biệt.
Takemichi trả lời chú mình xong thì tắt điện thoại đi, đôi mắt xanh cũng biến mất. Sanzu nghe thấy giọng nói hơi chút có lỗi của cậu vang lên bên tai thật khẽ.
"Thật xin lỗi, Sanzu-san. Em đã định trao đổi với anh nhiều hơn về lĩnh vực âm nhạc nhưng bây giờ em lại có việc đột xuất cần đi mất rồi. Có lẽ buổi nói chuyện của chúng ta phải kết thúc tại đây thôi..."
Biết không thể níu kéo khi người khác có việc, vậy nên Sanzu chỉ đành gật đầu, tiện thể nói thêm một câu, "Vậy có gì tôi sẽ nhắn tin trao đổi với cậu ở phần tin nhắn trên này nhé, được chứ?"
Đây rõ ràng là bắt ép cậu gật đầu mà! Nếu Takemichi từ chối, không chỉ có chuyện cậu sẽ bị đám fan đông như kiến của Sanzu tấn công trang cá nhân trên app này mà cậu còn nhiệt liệt được lên báo ngay trong đêm với tiêu đề 'Từ chối ca sĩ nổi tiếng Sanzu Haruchiyo, ca sĩ vô danh Hânmichi có đang ghen tị với tiền bối trong nghề của mình?'
Cái nào cũng khổ cả, vậy nên Takemichi chỉ còn cách gật đầu một cách cứng nhắc, đáp lời, "Vâng ạ."
Sanzu hài lòng, thoải mái nhắc nhở một câu thân thiện, "Vậy Hanamichi nên đi thôi, giờ này hay bị kẹt xe lắm đấy, cậu cần chú ý thời gian."
Takemichi cảm ơn gã rồi vội vàng quay qua chào fan của mình để còn kết thúc buổi live, "Mọi người ơi, bây giờ mình có việc đột xuất rồi nên chúng ta tạm biệt nhau ở đây nhé. Lần tới mình hứa sẽ live lâu hơn để ta tâm sự được nhiều hơn. Sao cơ? Bài hát lúc đầu mình hát ấy hả? Bài đó lát nữa mình sẽ đăng toàn bộ lên trên trang này nhé. Tên của nó sẽ là...Rêvasser. Tình yêu giống như một giấc mộng ban ngày, ta có thể tận hưởng nó nhưng đừng lún quá sâu."
"Vậy nha, tạm biệt mọi người. Chào anh nhé, Sanzu-san!"
Sanzu vẫn còn hơi ngỡ ngàng sau khi nghe thấy cái tên bài hát do Takemichi đặt ra, vậy nên khi tỉnh táo lại nhìn lên muốn đáp lời cậu, gã chỉ còn thấy mỗi gương mặt của chính mình trong màn hình máy tính. Tâm trạng của Sanzu hơi trùng xuống, lời nói của cậu có khác gì đang giáng một cái tát vào sự cố chấp si mê của gã lúc này đâu. Sanzu thở dài mệt mỏi.
Tận hưởng nó nhưng đừng lún quá sâu à? Vậy phải làm sao khi tôi đã lỡ đắm chìm vào nó quá lâu rồi đây?...
-----------------
Takemichi vừa đi lòng vòng trong vườn hoa nhà bố mẹ vừa xoa cái bụng no căng của mình. Lúc nào cũng vậy, mỗi khi về nhà bố mẹ ăn cơm là cậu lại gặp phải tình trạng bị ép ăn đủ các món nhiều không đếm xuể. Mẹ cứ nói rằng nhìn cậu gầy đi nhiều lắm, chắc dạo này nghỉ ngơi không tốt nên sụt cân hả, sau đó gắp vào bát cậu đầy thịt là thịt mặc cho Takemichi có giải thích bao nhiêu lần là mình không hề gầy đi, thậm chí cậu còn tăng lên một cân nữa.
Nhưng con cái sao có thể cãi thắng được bố mẹ. Cuối cùng Takemichi chỉ đành cắn răng ăn hết bát cơm chất đầy rau thịt của mình và lê bước chân nặng nề đi ra ngoài đi bộ để tiêu cơm.
Ngồi xuống xích đu trong vườn để nghỉ chân, Takemichi ngẩng đầu ngơ ngẩn nhìn bầu trời đầy sao trên cao. Chuyện ngày hôm nay cứ như một giấc mơ vậy, livestream trở lại, vô tình được Sanzu chú ý tới, được gã mời hát cùng và còn muốn liên lạc lại vào lần sau. Trái tim Takemichi chẳng thể nghe theo mong ước của chủ nhân nó, vẫn tiếp tục rung động vì ai kia.
Đúng lúc Takemichi đang mơ mộng, tiếng chuông điện thoại vang lên đã cắt đứt suy nghĩ của cậu. Takemichi lôi điện thoại ra, nhìn dãy số xa lạ trên màn hình, không hiểu vì sao cậu lại chẳng cảnh giác chút nào mà ấn nút nghe.
Giọng nói vui vẻ của Inui từ đầu dây bên kia vọng tới khiến lỗ tai cậu hơi ngứa ngáy, [Hanagaki, tôi còn nghĩ cậu sẽ không nghe máy đấy!]
"Anh Inui? Sao anh lại có số điện thoại của tôi thế?" Cậu nhớ là đã đưa số liên lạc cho hắn đâu mà.
Inui ngồi dựa lưng vào đầy giường xem máy tính, có vẻ vừa mới ngủ dậy xong nên áo choàng ngủ trên người còn lỏng lẻo, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo. Hắn cười hiền, [Tôi hỏi chú của Hanagaki đấy. Thấy tôi thông minh chứ?]
Takemichi hơi nhướng mày, nhẹ giọng hỏi han, "Hình như anh Inui đang rất vui?"
[Rõ ràng đến thế sao?] Inui không nhịn được bật cười, ngón tay nhấp chuột trên máy tính để chạy lại video livestream của Hanamichi, [Tôi nghĩ Hanagaki là thần may mắn của tôi đấy. Hôm trước tôi mới chỉ kể cho cậu nghe về ca sĩ trên mạng mà tôi thích thôi, hôm nay người đó đột nhiên live lại rồi, còn trả lời bình luận của tôi nữa!]
"Điều đó đã khiến anh vui như vậy rồi sao?" Takemichi hơi đung đưa xích đu, cũng không nhịn được là mỉm cười dịu dàng. Inui dường như thoải mái với người quen hơn thì phải, còn gọi cậu là thần may mắn nữa chứ!
Inui không cho là như thế, nghiêm túc giải thích cho Takemichi hiểu, [Tất nhiên là phải vui rồi. Nhờ người đó hát cho nghe mà tôi đã có một giấc ngủ ngon nhất trong thời gian qua. Hiện tại tinh thần cũng trở nên vô cùng thoải mái. Chỉ là...]
Inui không nói hết câu khiến Takemichi cảm thấy có chút bất an. Cậu chưa kịp hỏi thì đã nghe thấy giọng nói có phần không vui của hắn, [Bởi vì tôi ngủ sớm quá nên đã bỏ lỡ phần sau. Trong thời gian đó, cái tên Sanzu kia đã xuất hiện livestream cùng và còn ngỏ ý muốn hợp tác với ca sĩ mà tôi thích.]
"Ý anh là ca sĩ nổi tiếng Sanzu Haruchiyo?"
[Ngoài cậu ta ra thì còn ai nữa.] Inui nhìn gương mặt có hai vết sẹo của Sanzu ở trên màn hình, hơi nhíu mày khó chịu.
Takemichi nghe ra được ý không vui trong giọng nói của Inui, vậy nên nhỏ giọng dò hỏi, "Anh Inui không thích ca sĩ Sanzu hả?"
[Không phải là không thích.] Inui chẹp miệng, nhanh chóng lướt qua phần video có Sanzu, lơ đãng đáp lời Takemichi, [Chỉ là fans của bọn tôi không có ưa nhau nên tôi cũng không muốn nhắc tới cậu ta lắm. Hơn nữa Hanamichi rõ ràng từ chối lời muốn giúp đỡ của tôi nhưng khi thấy Sanzu thì lại nói chuyện rất vui vẻ, còn đồng ý hợp tác nữa chứ.]
Takemichi nghe đến đây thì mới nhớ ra đúng là có chuyện đó thật. Kể cũng thú vị, fans của Inui và Sanzu ngay từ xưa đã chẳng ưa nhau là bao, cứ đặt cạnh nhau là phải cãi vả òm tòi. Việc đó nguyên nhân là do hai bên đều nghĩ rằng thần tượng của mình mới chính là người đã phá vỡ quy tắc vẻ đẹp hoàn hảo trong giới showbiz. Mặc dù lĩnh vực của hai người chẳng liên quan gì tới nhau, Inui thuộc bên thời trang và điện ảnh, trong khi đó Sanzu bao trọn giới âm nhạc. Fans của Inui nói rằng Inui là 'biểu tượng mới' vì hắn ra mắt sớm hơn Sanzu, nhưng fans của Sanzu lại cho rằng anh mình mới là chính là 'biểu tượng mới', dù sao lúc Sanzu ra mắt Inui vẫn chỉ là một người mẫu chưa mấy tiếng tăm. Bên ai nói cũng có lý, vậy nên bài báo nào có Inui và Sanzu đứng chung thì độ thảo luận đều rất cao.
Takemichi âm thầm thở dài, nhanh chóng đứng ra giải thích cho chính mình, "Có lẽ bởi vì hai người họ đều chung một lĩnh vực nên có chủ đề để nói chuyện hơn chăng. Anh Inui đừng tức giận."
[Tôi không tức giận. Dù sao ca sĩ ấy quay lại live là đủ với tôi rồi.] Inui lắc đầu cười khổ, sau đó hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền vội vàng ngồi thẳng người dậy nói, [À đúng rồi! Tối mai công ty có tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi. Đều chỉ mời những người quan trọng trong công ty thôi nên cậu Hanagaki cũng phải tới đấy nhé!]
"Tôi á?" Takemichi ngạc nhiên, rụt rè muốn từ chối, "Nhưng tôi có phải nhân vật quan trọng gì đâu..."
Inui thấy hơi đói bụng, vậy nên hắn để máy tính sang một bên, quyết định đi xuống bếp kiếm gì đó ăn tạm, [Hanagaki là bạn của tôi mà, sao có thể thiếu được chứ? Với lại chủ tịch cũng muốn gặp mặt người đã tạo ra những bức ảnh tuyệt vời kia lắm đấy, vậy nên nhớ đến đó!]
Chưa để Takemichi nói thêm gì, Inui đã vội vàng tạm biệt rồi cúp máy. Takemichi nhìn điện thoại của mình một lúc lâu, cuối cùng chỉ biết bất lực thở dài. Cậu dựa lưng vào ghế xích đu, ngửa đầu nhìn trời đêm đen kịt đầy sao đến ngẩn ngơ.
Thôi kệ, chuyện gì tới thì tới vậy...
-----------------
Cắn ngươi: Bị mất khúc cuối của chương này nên phải viết lại đó :')))