TruyenHHH.com

Tr Bat Dau Lai

Sáng hôm sau, theo thói quen mọi ngày, tôi dậy từ rất sớm.

10h

Sau khi vươn vai dãn gân cốt thì chân cũng tự động bước vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt skincare các thứ, cuối cùng 10h30 tôi cũng xuống dưới nhà xum vầy cùng gia đình thân quen.

Cứ ngỡ việc đêm qua đã trôi vào quên lãng thì chỉ vừa bước xuống bậc đầu của cầu thang, tôi lại rợn da gà khi nhớ tới điều muộn màng mà bản thân biết vào đêm ấy.

Thế là chân cứng ngắc đứng yên một chỗ, giờ tự tử làm lại cuộc đời còn kịp không?

Tôi cuối cùng cũng phải bước xuống, vì cái chân mỏi nhừ buộc tôi di chuyển sau hàng giờ đứng như vừa thiết lập lại tài khoản trước cầu thang.

Hay giờ mình dịu dàng lại được không ta?

Chắc là không...

Điều này đã được kiểm chứng sau khi tôi bừng tỉnh và nhận ra mình đang kẹp cổ Shinichirou trong bữa cơm của gia đình Sano...

Tôi buộc mình phải chấp nhận việc sau này sẽ bị vặt cổ nếu láo nháo, lùm xùm, nhưng mà là với Manjirou...
.
.
.
.
Tôi nhắn với ba mẹ, báo rằng bản thân đã về nước và muốn gặp em trai, nhưng cả tuần rồi vẫn thấy nhà mình vắng tanh, thiếu người.

Thế là hai đấng sinh thành ấy chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu đầy ngứa tai.

-" ủa con về rồi hả, mẹ chưa nói nhưng mà mình chuyển nhà rồi con..hahaha.."

-" mẹ đùa con à"

-"... địa chỉ mẹ gửi con sau, thế nhé, yêu con!"

Bà cắt ngang hành động chất vấn của tôi bằng cách cúp máy, sau đó là một địa chỉ lạ hoắc lạ huơ.

Tôi chả thèm quan tâm nữa, nắm tay Manjirou tung tăng đi về nhà.

-" nay em đi học vui không?"

-" đoán xem bà chị"

-" bà chị đoán được cũng chả hỏi em" tôi đút tay kia vào túi quần, định bụng lôi ra chiếc điện thoại ban nãy mà điện về Shinichirou

-" ... Không" thằng bé cọc cằn, không cam tâm mà trả lời.

-" ngoan quá" tôi thoả mãn xoa xoa đầu Manjirou, nhà có thằng em nghiện anh trai là một trải nghiệm thú vị...

Tôi rất hưởng thụ cái uất ức của thằng bé.

Đi đc vài phút thì có một thằng bé xăm trên thái dương một con rồng nhỏ đi đến, nói chuyện hỏi thăm Manjirou các thứ.

Vì là một bảo mẫu do Shinichirou chọn lọc và bầu cử, nên tôi buộc phải sải bước theo hai thằng ranh con mới tí tuổi đã đấm đá, xăm trổ đầy mình.

Thằng bé kia dẫn chúng tôi đến một bãi đất trống cùng vài tên cấp 2 trên miệng còn vương vấn làn khói từ cây thuốc lá trên tay.

Bọn chúng khiêu khích Manjirou, tôi chả ra giúp vì biết mình là bù nhìn, có vào chỉ tổ vướng tay.

Tôi lúc này bận rộn lục lọi trong cặp chiếc khăn sạch, chỉ chờ Manjirou đến gần sẽ hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Không quá 10 phút sau, thằng bé nghe theo cái vẫy tay của tôi mà tiến lại, tôi cúi xuống, dùng khăn tay lau hết những vệt máu vẫn chưa khô.

Trong lúc đó, Manjirou còn trò chuyện rồi đòi kết bạn với thằng bé xăm trổ trước mặt.

Tôi chả can ngăn đâu, chị em ruột rà gì đâu mà ngăn, cũng là vì cái tinh cách mất nết của Manjirou nữa.., mà nhìn thằng bé kia cũng có vẻ tử tế, chắc sẽ là bạn tốt đây..

Sau khi thấy làn da trắng trẻo mịn màng đã quay trở lại trạng thái ban đầu thì tôi mới vui vẻ, tự nhiên hôn chụt lên đôi gò má phúng phính đáng yêu.

Thằng bé bực dọc đẩy tôi ra nhưng hai bên tai vẫn đỏ lên ý tứ ngại ngùng.

Dù gì cũng chỉ là một thằng nhãi con chưa từng được con gái thơm má mà thôi.

Tôi nhận ra thằng nhóc đáng ghét ngày nào hiện giờ cũng có chút dễ thương...
.
.
.
.
Hai đứa tung tăng dắt tay nhau trở về lại nhà sau khi tạm biệt chú bé rồng rêu kia.

-" thằng bé có vẻ tốt" tôi giây trước vừa nhớ rằng, thằng bé có hình xăm trên thái dương kia có vẻ là Draken, người bạn thân của Mikey, thì liền mở mồm khen.

-" ừm"

-" em thật may mắn để vô tình có được một người bạn tốt" tôi chỉ buột miệng thốt ra lời nói vô tình, liền nhận được ánh mắt thương cảm của thằng bé.

-" bà chị không có bạn sao?"

-" ai lại muốn dây vào người quen của bất lương chứ?"

Thằng bé cũng im im, chả nói gì thêm, tôi thấy bầu không khí đôi chút ngột ngạt, nhanh chóng nói.

-" vậy nhóc làm bạn với chị nhé? Cả cậu bé ban nãy, cả những người bạn của nhóc sau này, đều làm bạn với chị nhé?"

Thằng nhóc mở to mắt nhìn tôi đang cười, dường như nơi đáy mắt nó chất chứa vô vàn điều muốn nói, cuối cùng cũng chỉ rặn được một chữ 'ừm'

Tôi vui vẻ, xoa đầu thằng bé, nó có vẻ mở lòng với tôi, nhưng tôi vẫn đang rén nó vl đây, chỉ sợ nói sai một li là khỏi đi luôn.

-" bọn cháu về rồi đâyy, ông nhớ cháu không?? Emma đâu rồi ạaa?"

Tôi như mọi ngày, chạy vèo vào phòng khách tìm Emma.

Thế cơ mà chỉ vừa cười vào giây trước, giây sau mặt tôi liền đông cứng, môi méo xệch đến kinh dị.

-" về rồi đấy à hai đứa, ra đây chào bạn anh này" Shinichirou vẫy tay cười cười.

Tôi như robot mà tiến lại gập đầu chào cứng nhắc rồi xoay người mong muốn vọt chạy lên phòng càng sớm càng tốt.

Trước mặt tôi là ba kẻ bất lương tên tuổi lẫy lừng, đánh đấm phải gọi là cực đỉnh và họ nhìn tôi như muốn kẹp cổ tôi chết vậy.

Đang chờ họ giới thiệu, tôi liền bị Shinichrou kéo xuống ngồi bên cạnh.

Cả người run cầm cập như sốt rét, làm Manjirou cũng phải bụp miệng cười đầy hả hê.

-"nãy bà chị đánh anh tôi ghê lắm mà, sao gặp bạn của anh Shin lại sợ sệt rồi?"

-" cưng nói gì thế... Trời hôm nay lạnh mà!" Tay tôi nhéo eo Manjirou, miệng lắp bắp nói.

Sau khi họ chả còn để ý đến tôi, tôi liền đớp lấy cơ hội, vội phóng lên phòng

Tiếc thay, gáy đã bị Shinichirou bóp lại cứng ngắc, tôi như bị bấm vào điểm huyệt, tay chân ngừng hoạt động, chỉ có não cố gắng di chuyển thớ cơ nặng trịch, ép buộc tôi rời khỏi nơi nguy hiểm này.

Thế là tôi cũng phải bỏ cuộc, bị kéo theo cuộc vui của 4 chàng trai độ tuổi đôi mươi tròn trĩnh và cậu nhóc 10 tuổi đầy sức sống.

-" thế rốt cuộc là ta đi đâu?" Tôi đội nón bảo hiểm, khóc trong tâm mà hỏi với khuôn giọng uất ức.

-" chúng ta đến Roppongi xem bọn anh đánh nhau!" Shinichirou vô tư trả lời

Mặt tôi tái mét, xanh lè nói.

-" ai lại mang con gái đến nơi như thế chứ!"

-" em là con gái à?"

-"..."
.
.
.
Tôi hiện tại ngồi trên xe của anh chàng nhìn dễ mến nhất đám_Takeomi, mắt tôi liếc qua cục u trên đầu Shinichirou_kẻ không dám đội nón vì sợ đụng trúng vết u tổ chảng, đang chở Manjirou ở đằng sau.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com