Chap 6
Auther : Kethatbai Takemichi tạm biệt Hina sau một lúc trò chuyện, trước khi đi Hina có đề xuất đưa cậu chiếc áo Hoodie rộng màu xám, nằng nặc đồi Takemichi mặc cho bằng được vì bảo trời tối rất lạnh, Takemichi đành bất lực mà mặc vàoCậu đút tay vào túi quần ung dung đi trên con đường quen thuộc."Có bao nhiêu thì nôn hết ra đây!"Từ xa ở trong khu công viên Takemichi thấy ba thằng bất lương đang bóc lột một cậu nhóc tóc đen, trong có vẻ quen!. Cậu đi tới không nói gì mà đá thẳng vào giữa chân của một người trong ba tên đó."Khôn hồn thì mau cút! Trước khi tao xé xác tụi mày!" Takemichi liếc đám bất lương nữa mùa thầm khinh bỉNgay khi bị Takemichi liếc bọn nó liền rụt cổ bỏ chạy. Cậu nhóc giật mình nhìn Takemichi, trước mặt mình là một thiếu niên với thân hình nhỏ bé mặc trên mình áo hoodie rộng xám đầu tóc thì xù và vàng trong...ngáo ừm và nhìn có vẻ là bất lương nhưng thứ chú ý nhất chính là mắt xanh biếc như mang cả bầu trời trong trỏng làm nổi bật đối phương ánh mắt đầy quyết tâm đó mang lại cho Naoto một cảm giác an toàn...., rụt rè cúi đầu xuống tay bấu vào chiếc cặp, đuôi xù lên mà nép mình vào sát tường. Takemichi phì cười:"Em đừng hoảng sợ! Anh là người tốt không làm hại em đâu!" Cậu nhóc ngước lên nhướng mày nhìn Takemichi. Làm quái gì có người tự xưng mình là người tốt hết á, chắc chắn là xạo!Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ nhìn mình Takemichi cũng chẳng quan tâm mà ngồi lên xích đu:"Em là... Tachibana Naoto là em của Hinata đúng không...?"Naoto giật mình khi bị điểm danh lẫn cả họ và tên, cúi đầu một hồi rồi ngước lên nhìn Cậu. Ánh mắt dè dặt nhìn Takemichi"Đúng rồi ạ!...mà anh hình như là Tiền bối Takemichi ạ? Anh em cũng hay nhắc anh lắm..."Ngồi trên xích đu Takemichi quay qua nhìn Naoto, bất ngờ đứng dậy đi lại chỗ Naoto tay xoa lấy đầu cậu nhóc. Xúc cảm nó mang lại là vô cùng mềm mại."Anh dặn này nè! Nếu mai này tụi nó có ăn hiếp em cứ thẳng tay đá vào chân giữa của bọn nó, thế nào tụi nó cũng rén mà bỏ chạy! Dù gì cũng là bất lương nữa mùa ấy mà"Takemichi thoải mái giảng dạy Naoto như một người em trai của mình."Dạ..vâng..!" Rụt rè nói, Naoto cảm thấy hơi khó chịu khi bị sờ đầu nhưng cũng thật dễ chịu khi xúc cảm người kia mang lại.Tay đang xoa đầu cậu nhóc bỗng Takemichi ngừng lại, Naoto đang hưởng ứng thì ngưng lại cảm giác trống thiếu gì đó liền nhíu mày. Takemichi quay qua đối diện với Naoto "Naoto này! Em có thương anh mình không?"Đặt tay lên vai cậu nhóc, ánh mắt Takemichi đối diện với Naoto"Dạ..không em chẳng thích ổng tẹo nào cả! Suốt ngày cứ lằng nhằng...."Naoto cúi đầu lí nhí nói, Takemichi bỏ tay ra khỏi vai cậu nhóc. Đi lại xích đu và ngồi tiếp, ngước lên nhìn bầu trời đen ngòm chỉ còn duy nhất một ánh sáng duy nhất."Naoto này Hina cũng thương em lắm đấy! Lằng nhằng cũng vì đang lo lắng cho em, Vì vậy em hay trân trọng nó khi còn có thể nhé!""Thôi anh đi đây!"Takemichi đứng dậy phủi bụi sau quần, quay qua chào Naoto và đi một mạch, Naoto phía sau bối rối đầu óc quay cuồng mà suy nghĩ những lời Takemichi vừa nói.Đi trên con đường vắng vẻ chỉ có một mình, tự hỏi bản thân có sợ ma không, và câu trả lời nằm trên mặt chữ. Takemichi cũng là con người mà, cũng phải biết sợ chứ! do bản thân tự tưởng tượng ra hay là thế lực tâm linh nào đó mà cái đuôi Takemichi cứ xù lên như cảnh báo có sự nguy hiểm nào đó đang rình rập mình. Takemichi lạnh gáy mà ngay lập tức phóng như tên lửa chạy về nhà."Chết tiệt! Lại mất dấu nó!"Tại trong một con hẻm gần đường mà Takemichi đi vừa nãy, bóng dáng đứng trong bóng tối lúc mờ lúc ảo, đuôi của một con báo thuộc loại báo tuyết ló ra ngoài thông thả ngoảy ngoảy vài cái, Hắn ta đưa tay lên vuốt lấy tóc dài tới vai của mình lùi sâu vào hẻm mà biến mất cùng bóng tối.....Nằm ườn ra giường tay nhào nặn cái gối, đuôi thì lắc qua lắc lại phấn khích mà nhào lấy nhào để cái gối. Takemichi không biết từ khi nào mà bản thân lại thích nhào nặn những thứ mềm mại nữa nó giúp cậu dễ chịu hơn, sau một ngày mệt mõiTakemichi cũng phát hiện ra cái đuôi của mình cũng không vô dụng như mình nghĩ, nó giúp cậu có thể quấn lấy một vật, đặc biệt vật đó nhẹ thì Takemichi mới quấn lấy được còn trung thì phải dùng sức, còn nặng quá thì khỏi luôn...Bỏ qua điều đó đi giờ quan trọng phải ngủ cái, ngày hôm nay đã quá tiêu nhiều dung lượng rồi giờ phải ngủ nạp lấy năng lượng! Takemichi nằm xuống chiếc gối, đuôi mèo quấn lấy cái chăn mà kéo lên đắp....9h10 phút sáng thay vì dạy học thì Takemichi đích thị là một con lười và nằm lười biếng trên giường, uể oải ưỡn lưng đuôi mèo thì cong lại rồi thả lỏng. Nay Takemichi xin nghỉ một ngày ở nhà để hưởng thức cuộc sống một ngày khi còn trẻ, cho rằng nay sẽ là một ngày tuyệt vời với cậu, nào biết sẽ xảy ra chuyện quái gì đâu.Thay cho mình một bộ độ của cậu học sinh ngoan áo sơ mi trắng thắc cà vạt đỏ cùng quần tây xám đen, tôn lên vòng eo nhỏ của cậu, mang style học sinh hệ điều hành bất lương. Vui vẻ dung dăng đi chơiĐiểm đầu tiên cậu tới chính là quán game, chính xác là quán game! Takemichi ngậm cây kẹo mút đi lại một cái máy nào đó mà chơi bừa. Lâu lắm rồi cậu mới vô lại đây chơi nhớ những kỷ niệm hồi xưa ghê, chơi một hồi cũng chán chê. Takemichi định bỏ đi ra ngoài khi lúc cậu đi ra thì bắt gặp một tên cao chắc cũng cỡ 1m8 chở lên ấy nhỉ, hai tay hắn xâm. Hình "tội"....."phạt"..? Hắn ta vuốt hết tóc lên giữa các lọn tóc đen là một nhuốm vàng, ánh mắt diều hâu hổ phách và hắn ta hình như là loài báo thì phải....báo hoa mai nhỉ? Mà thôi kệ đi cậu không quan tâm mấy, không thân nên Takemichi cũng chẳng quan tâm. Hắn và Takemichi đi lướt qua nhau chỉ riêng cậu là đi mà không ngước lại để nhìn.Hắn ta lướt qua cậu bỗng ngừng quay qua nhìn lấy bóng lưng dần xa của Takemichi"Hửm? Trong thằng nhóc đó quen quen ấy nhỉ?"Hắn ta xoa càm thầm nhớ lại, nhưng rồi cũng bỏ qua mà đút tay vào túi quần đi vào quán game....Hiện tại Takemichi đang đi thăm người bạn mới quen của mình, Cậu cầm lấy giỏ trái cây nhẹ nhàng đặt lên tủ kế giường bệnh."Chào cậu nhé Maiko, cậu và bạn trai cậu ổn hơn chưa, xin lỗi vì tới giờ tớ mới thăm cậu!" Takemichi lấy ghế ngồi, tay gãi đầu ngượng nghịuMaiko mỉm cười, tay vẩy qua vẩy lại tỏ ý không có gì"Không sao đâu, cậu tới thăm là tốt rồi, Bạn trai với tớ điều ổn tất cả điều nhờ có cậu!" Takemichi gãi má ngượng ngùng khi được con gái khen, Cậu mỉm cười bảo:"Haha...có gì đâu tớ thấy gặp nạn thì cứu thôi"Cả hai trò chuyện rôm rả chủ đề chủ yếu về đời sống mà thôi, Hồi sau bỗng Takemichi im lặng rồi ngước lên ánh mắt nghiệm túc, cậu cũng chẳng hiểu sao bản thân lại nghiêm túc."Maiko này tớ có thể nhờ cậu và gia đình cậu cái này được không?"Maiko thoải mái gật đầu"Ân nhân mà tất nhiên phải đồng ý rồi! Cậu nhờ gì nhất định tớ sẽ giúp đỡ!"Nhận được sự chấp hành Takemichi liền thoải mái giãn cơ mặt, điều này Takemichi có linh tính mắc bảo rằng phải nói nếu không sẽ xảy ra điều tồi tệ khác!"Chuyện tớ muốn nhờ là...."Takemichi thì thầm nói nhỏ cho đủ cậu và Maiko nghe, sau khi lắng nghe xong Maiko liền đồng ý với điều Takemichi nói.....17:00 buổi chiều ánh nắng nhẹ nhàng chiếu xuống từng con phố từng đường đi, ánh nắng vàng cam thật im dịu. Takemichi bước lê thân mệt mõi đi ngang tiệm Karaoke, không hiểu sao cậu lại nổi lên một ý tưởng là đi vào hát và giải tỏa mệt mõi trong người. Mặc dù cậu không biết hát là mấy...Nói là làm Takemichi đi vào Tiệm Karaoke thuê một phòng hát mà vô tư đi vào hát, chuyện sẽ diễn ra bình thường nếu không có một thằng cha tóc vàng óng nhạt nhẹ bỗng từ đầu ôm chầm lấy cậu rồi kéo vào cái phòng Takemichi vừa thuê, để lại chị thu ngân mắt chữ A miệng chữ O, giới trẻ giờ táo bạo thật!Takemichi Ú ớ chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, thì người trước mặt liền dí vào mặt cậu, ánh mắt màu vàng nhạt, có lẽ là con lai chăng? Khuôn mặt tuấn tú mũi cao, ngũ giác hoài hòa, nói chung là đẹp trai! Nhìn cậu ta cứ quen quen. Hình như cậu ta là mèo hả ta? Mà điều quan trọng Takemichi thắc mắc ở đây mà cậu có quen thằng cha này không mà kéo tay ôm ấp thân thiết thế? Còn thân mật như vậy giữa hai người con...trai không thấy kì kì hả...chứ Takemichi là thấy hơi..."Ca với tôi vài bài không?"Chàng trai tóc vàng nhạt rời khỏi mặt Takemichi và nói"À ừm.."Takemichi lúng túng nói, dựa lưng vào cái ghế.Takemichi nhìn Anh chàng chọn nhạc, chống càm lấy đồ ăn trên bàn bỏ vào miệng nhai mấy miếng, độ ngọt từ trái cây mang lại làm Takemichi đỡ căng thẳng hơn. Sau vài phút thì Anh chàng tóc vàng đã tìm được nhạc cho mình. Trong cũng hay, anh ta hát nhạc rất hợp với tông giọng mình, trầm khàn nhưng vẫn có trong đó giọng nói thanh thót của thiếu niên mới lớn.Takemichi cá rằng nếu có bạn gái ở đây nghe thì chắc chắn sẽ đổ ứ ừ ư luôn á, đùa! Đến cả cậu còn mê huống chi mấy bạn nữ. Anh ta hát xong liền lau mấy giọt mồ hồi trên chán vì hát quá hăng, tay đưa mic cho Takemichi hàm ý bảo tới cậu hát.Cậu khá rụt rè vời giọng hát mình, vì vậy cậu mới tự chọn đi hát một mình, giờ mà hát lên không biết anh ta có cười mình thúi mặt không... "Sau vậy? Bộ cậu không hát à?" Anh ta ngồi lên ghế cầm lấy chai nước suối mà húp hết một ngụm, nhìn Takemichi trên sân khấu Karaoke."Từ từ tôi chọn nhạc"Takemichi lúng túng không biết nên chọn nhạc nào, vì nhạc nào cậu cũng không biết hát...Đành nhắm mắt bấm đại thế quái nào cậu bấm vào nhạc chứa những từ dâm dục..."Ồ! Thì ra cậu thích các loại nhạc như thế"Anh ta mỉm cười nói"K..không phải vậy đâu!!"Takemichi luống cuống gào lên giải thích đầy oan ức, tất cả là do cái tay thối này mà raĐang luống cuống phải giải thích sau cho hợp lí tránh hiểu lầm nặng, mà có vẻ cậu càng nói thì càng hiểu lầm nặng hơn thì phải...đang căng thẳng thì nhạc vào phần hai người đang ân ái mà nghe toàn tiếng rên với cót két của chiếc giường...Takemichi chết đứng tại chỗTakemichi giật giật mắt, nhạc quái gì vậy? Giống phim sex hơn là nhạc đấy! Ai lại đi sáng tác ra bài nhạc này thì Takemichi cũng đến chịu...Người vẫn im lặng nãy giờ ngồi trên ghế, ánh mắt vàng vẫn vậy nhưng có đôi phần hơi đục nhìn với hướng cậu con trai đang cầm mic hoang mang kia. Miệng thầm liếm mép, đứng dậy đi với phía Takemichi.Bâng Khuâng không biết tắt sau, liền bấm bừa nút, thế là nó tăng âm lượng của đoạn nhạc đó lên. Takemichi hoang mang phải làm sao thì bị một bàn tay nắm lấy hong của mình, giật mình quay qua nhìn hung thủ."Này...cậu có muốn thử cảm giác mới lạ của..người lớn không?"Anh ta thì thầm vào tai Takemichi, giọng trầm khàn liếm lấy cái tai Takemichi.Cậu hoang mang giờ còn hoang mang hơn mà vùng vẫy kịch liệt"K..không...có nhu cầu thử cảm giác gì đó đâu.!"Takemichi càng vùng anh ta càng siết chặt lấy eo Takemichi. Anh ta đè Takemichi vào tường ép sát cậu giữa bức tường sau lưng với thân hình của mình phía trước. Đây là Kabedon chắc chắn là kabedon! Chân anh ta đặt vào giữa hai chân Takemichi mà ra sức cạ cạ, lớp vải cứ ma sát vào hai đùi của cậu khiến cậu khó chịu không thôi. Dù cách hai lớp vải nó vẫn cảm giác ren nóng truyền vào hai đùi của cậu.Anh ta cao hơn Takemichi, cậu chỉ cao gần tới xương quai của người ta. Anh ta đưa tay lên sờ vào trong chiếc áo sơ mi kia mon men đầu ngực nhỏ nhắn nhưng mềm mại kia, thầm nuốt nước bọt đến khô khốc cả họng, ánh mắt chú ý tới bờ môi của người kia liền cúi xuống hôn. Ban đâu chỉ hôn vớt qua tiếp theo mới từ từ chạm môi đưa chiếc lưỡi gian xảo vào miệng của cậu, tiếng nhóp nhép vang cùng với tiếng nhạc ân ái kia, chiếc lưỡi điêu luyện quấn lấy chiếc lưỡi rụt rè của Takemichi. Hút hết mật ngọt trong miệng cậu. Takemichi bàng hoàng với cảnh trước mặt từ lúc mà người kia đè cậu vào tường là Takemichi đã không chống cự được cứ bị mắc kẹt nên đành để yên xem coi có lộ sơ hở không, thế mà không những không xem được tình hình còn bị mất trinh môi giữ gìn được 26 nồi bánh chưng bởi thằng cha trước mặt thì liền chảy tuyến lệ đầy ấm ức, cùng lúc đó Cậu hết hơi đánh mạnh vào vai anh ta để được thở.Anh ta tiết nuối đành nhã ra cùng đó kéo dài sợi chỉ bạc được kết nối giữa cậu và anh ta. Khi được buông tha Takemichi liền hít lấy những không khí, vì thiếu oxi khiến mặt cậu đỏ bừng cộng với việc hôn vừa nãy khiến nước miếng cậu chảy xuống , tay chân thì bủn rủn. Khung cảnh sẽ đẹp hơn nếu không có cuộc gọi của ai đó phá đám.Khó chịu khi bị làm phiền trong lúc đang hành xử.'Thôi tôi có việc rồi hẹn gặp lại nhé! Cậu bé gợi dục~"Anh ta ôm lấy cậu lần cuối coi như tạm biệtKhi anh ta đi ra ngoài Takemichi liền khụy gối xuống ánh mắt thất thần quần áo thì sọc sệt. Chuyện quái gì vậy? Takemichi khó chịu cực kì, tay đưa lên chùi mạnh vào môi mình. Đến khi nó đỏ lên cậu mới dần lại, Takemichi chấn an coi như việc hôm nay cậu quên đi...-------p/s---------Takemichi sẽ dựa theo quan tính linh tính của mèo để cứu mọi người nhưng sẽ không cho Takemichi lạm dụng vào nó quá nhiều
Lúc đầu cho Hanma là con trâu sau mới đổi thành Báo hoa mai
Lúc đầu cho Hanma là con trâu sau mới đổi thành Báo hoa mai
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com