TruyenHHH.com

Tr Alltake Photoshoot

Author: ThatNghiep7999

Takemichi đứng trước gương xoay trái xoay phải, bộ đồ màu xanh kiểu cách Trung Hoa, hoạ tiết khắp nơi đủ hoa đủ hình khá phong cách, tóc chải mềm không vuốt keo trông dễ chịu, giày đế bệt thoải mái êm chân, tổng thể mà nói thì cậu vô cùng hài lòng với tạo hình lần này của mình.

Ngoại trừ một điểm, cái áo quá ngắn.

Takemichi cắn môi nắm góc éo kéo xuống hết cỡ che đi eo mình, nhưng có cố thế nào thì cái rốn nhỏ vẫn lấp ló lộ ra như đang trêu mắt người ta.

Cậu đành chuyển hướng kéo đai quần lên nhưng chuyện đâu vẫn vào đấy, quần áo may đo chuẩn xác đến mức đai quần gần như cố định ở một vị trí, Takemichi có kéo nó lên thì cái quần vẫn tuột khỏi vòng eo nhỏ về vị trí ban đầu. Nhìn trái nhìn phải trông cậu cứ trẻ con ngốc nghếch thế nào, thêm cái áo ngắn lộ eo càng quái lạ hơn, Takemichi áp sát đôi mắt xanh to tròn vào gương buồn bực, bày ra đủ tư thế lẫn vẻ mặt giúp bản thân trông ngầu hơn dù càng tạo kiểu thì cậu càng thấy mình ngớ ngẩn nhiều hơn.

H-Hay là cởi ra nhỉ? Hẳn là sẽ trông nam tính hơn đúng không?

Bên tạo hình yêu cầu cậu đeo kín nút áo, nhưng áo ngắn gì kì cục, Takemichi vội cởi từng hàng nút cài áo.

"Hừm..."

Xoa cằm dẩu môi đánh giá một lúc, Takemichi gật gù thầm nghĩ trông mình vẫn ngon trai cool ngầu vô cùng. Cơ bụng thon gọn tạo thành hai đường hõm dọc bụng, dáng cơ ngực mấy nay tập luyện lên được một chút, chỉ cần làm vạt áo lấp ló là nhìn quyến rũ chết người, ai thấy cũng chết mê chết mệt có khi ấy chứ!

Cạch!

Cửa phòng hé mở một khoảng làm Takemichi giật bắn, đầu tóc vàng buộc chỏm ló vào ngó nghiêng khắp nơi, phát hiện ra người đứng trong phòng là đôi mắt đen láy của hắn liền sáng rực vui mừng:

"Takemitchy!!!"

Đối phương đóng cửa thật nhanh lao vào bên trong, Takemichi hết hồn vô thức đưa tay ra trước chặn lại:

"K-Khoan! Tuần này là tuần-"

"Tao biết mà. Tuần đặc biệt không của riêng ai."

Nghe thì nghiêm túc nhưng ai biết có hoàn thành được không... Ánh mắt nóng cháy chằm chằm vào vạt áo hở ra của cậu, Takemichi mím môi nắm chặt hai vạt áo lỏng lẻo che đi trước ngực, vô thức quan sát thử tên đẹp trai bên kia hôm nay được tạo hình kiểu gì.

Áo dài khoác bên vai hờ hững, trông chẳng khác gì bộ quần áo tổng trưởng Touman chỉ thay bằng màu vải khác. Toàn là hoa hồng đỏ đối lập với sắc xanh lá của cậu, thế nhưng trông Mikey lại hợp với màu đỏ rực rỡ ấy đến lạ. Có lẽ vì phong thái hắn vốn cao ngạo, dáng vẻ tự tin như bước trên vạn người, gương mặt đẹp trai với cơ thể rắn chắc, dù có đứng ở phía xa thì Takemichi tự nhủ hẳn mọi ánh mắt người đời vẫn rơi trên người hắn.

Ngầu thật...

"Mày tới đây từ lúc nào vậy?"

"Sáng Kenchin kéo tao đi, chẳng nhớ nữa."

"Ừm... Vậy mày ăn sáng chưa?..."

Cơ bụng sáu múi rõ ràng đối lập hoàn toàn với kiểu eo thon hõm hai đường dọc xinh đẹp, đôi mắt xanh buồn bực nhìn lên hướng về cơ bụng của hắn rồi cúi xuống ngó lại vòng eo nhỏ mềm của bản thân, sau đó giả vờ đánh lạc hướng bằng mấy câu hỏi vu vơ rồi len lén cài lại nút áo che đi. Mikey cười thầm trong bụng, người gì mà dễ thương hết biết.

Tạo hình thích thật, Mikey khoanh tay nhìn chằm chằm, tóc vàng hơi vểnh trông mềm mềm xù xù dễ thương, hai vành tai còn hơi hồng, mắt xanh biếc đẹp như bình minh trời mùa hạ, chóp mũi thấp đáng yêu, đầu môi hơi dẩu ra buồn bực trông chỉ muốn ngậm lấy cả đôi. Mikey gãi cằm, hình như nãy giờ cũng không liên quan trang phục lắm...

Quần dài, ừm, tay nhỏ, ừm... áo ngắn...

Đúng vậy! Áo ngắn!!!

Mikey đấm mạnh lên tay còn lại, đôi mắt đen láy sáng rực tìm ra chân lý mới của đời mình. Trước khi người kia kịp ngăn cản, Mikey đã vươn tay bóp lấy hai bên eo nhỏ lộ ra dưới chiếc áo xanh ngắn làm người trong lòng la oai oái:

"Mikey!!! Ha ha!!! Nhột!!!! Ưm! Đau!!! Thả-Ưm, bóp nhẹ thôi!!! Ha ha!!! Ưm... Ha..."

Bị đòn tấn công bất ngờ, Takemichi mềm xìu người chỉ biết dựa mặt vào bên vai hắn cười chảy nước mắt, tay đấm loạn lên lưng tên tổng trưởng Touman vô địch cầu xin hắn buông tha cho cậu. Đột nhiên nhận ra chuyện gì lạ lạ, Takemichi chớp chớp mắt ngước lên, thấy rõ màu xanh biếc nằm trọn giữa màu đen sâu thẳm lấp lánh ý cười. Hơi thở nóng rực phả nhẹ lên môi, hàng mi đen dài cụp xuống che đi dục vọng, người kia ôm trọn cậu ép vào người hắn, thấp giọng cười hỏi:

"Hôn không?"

Lọn tóc vàng nhạt rơi xuống sượt qua bên má hồng, Mikey khẽ cười hôn lên môi cậu ngay cả trước khi nghe được câu trả lời, hai tay vuốt ve sờ nắn vòng eo nhỏ nhẹ nhàng, ngón cái có vết chai vì lái xe nhiều cạ thành vòng tròn quanh rốn cậu. Takemichi rùng mình nhắm tịt mắt, lạ thay vô thức cậu lại chẳng phản đối dữ dội, cứ thế theo bản năng hé môi đáp lại nụ hôn dịu dàng.

Nghe tiếng cười nhỏ, hai má Takemichi đỏ bừng vì ngượng, đấm vào sau lưng hắn một cái thật mạnh nhưng người nhận lấy không biết đau mà cười còn lớn hơn, đưa lưỡi chen vào hàm răng trắng quấn lấy lưỡi cậu, khẽ gọi lấy cái tên hắn vẫn luôn khắc sâu trong tim:

"Takemitchy..."

Người trong lòng nhắm tịt mắt ngăn lại màu trời mà hắn khát vọng, Mikey càng áp xuống sâu hơn chạm cả hàng mi dài của hắn lên đôi mi ngắn run rẩy vì ngượng. Tay sờ eo sờ rốn ghẹo cho người ngốc nghếch nọ đỏ bừng hết cả mặt mũi, Mikey thoả mãn nuốt lấy càng nhiều nước bọt trộn lẫn đã khó phân giữa cả hai, cái tay biến thái kia bắt đầu lần mò lên trên xoa nắn hai viên thịt mềm nhỏ.

"Ưm... ư, đừng... Hôn thôi mà!"

Tên ngốc nghiện Taiyaki này cứ hôn xong lại sờ, sờ xong lại cạ đũng quần hắn vào phía dưới cậu, còn tiếp tục thì chắc chắn Takemichi dám chắc tên này đủ điên để lột sạch đồ cậu tại phòng này làm mấy trò đồi bại biến thái. Takemichi đỏ bừng mặt mũi vội đẩy ra sau, kéo hai tay quấn đầy băng trắng kia ra khỏi ngực mình rồi đánh mạnh vào cơ bụng rắn chắc của đối phương quát to:

"Chơi ăn gian!"

Mikey đưa lưỡi liếm nước bọt còn đọng bên khoé môi, nghiêng đầu khó hiểu: "... Hửm?"

Takemichi run tay chỉ xuống đôi giày màu đỏ rực của hắn, đầu lưỡi ban nãy bị quấn nóng rực lên, lắp bắp lặp lại: "Đ-đồ ăn gian!"

Mikey "À" thật dài, đôi mắt đen láy liếc sang trái giả vờ không hiểu ý Takemichi nói là gì. Đế giày của tên này cao cả đoạn trong khi Takemichi là đế bệt, thế là chiều cao đôi bên đổi ngược. Mikey ăn gian chiều cao có được tầm nhìn mới lạ, hắn khoanh tay bày ra dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống, bỗng thấy góc độ này quả thật cũng không tệ.

Nhưng nhìn trên cao cũng được, nhìn ngang cũng được, góc nào Takemitchy của hắn vẫn dễ thương, góc nào thì Takemitchy vẫn mỉm cười với hắn, dù là góc nào... Takemitchy của hắn chỉ cần còn trong tầm mắt Mikey là đủ rồi.

"Chiều cao thế nào cũng được, miễn sao thấy Takemitchy là được rồi!"

Áo choàng hoa hồng đỏ rực như máu bỗng choàng lên đầu, mà chủ nhân của nó cởi trần nửa thân trên lại ôm lấy eo cậu nhấc bổng cả người Takemichi lên không khung. Takemichi ngơ ngác giữ chặt chiếc áo trên đầu, Mikey cũng ngước lên mỉm cười nhìn cậu.

Mặt ngoài là hoa hồng nở rộ sắc đỏ đầy dây gai, mặt trong là nền đen thêu chỉ vàng hoa văn sư tử đội vương miện, sắc xanh lá lọt thỏm giữa chiếc áo dài đang bao bọc lấy. Hoa hồng là tình yêu, bọc lấy người tình của đời hắn.

"Takemitchy!"

Mái tóc vàng rơi bên đầu vai, ngọn tóc cột chỏm gọn gàng, khoé môi nhếch cao để lộ cả hai hàm răng trắng đầy ngốc nghếch, hắn cười híp mắt khiến đôi mắt đen láy cong lại như vầng trăng khuyết lấp lánh giữa trời hè trong vắt. Đường nét gương mặt góc cạnh vẫn còn nét trẻ con vô ưu vô lo, trong một thoáng lồng ngực cậu bỗng thít chặt đến khó thở, và hết thảy tầm mắt bỗng mờ đi nhoè nước.

Mái tóc vàng dưới chiếc áo đè ép xuống đôi mắt xanh sáng lấp lánh nước, tựa như thiên thần từ trời cao rơi xuống trước tầm mắt tăm tối... Mikey thấy rõ bản thân hắn phản chiếu trong đôi mắt to tròn ấy, dường như cũng thấy bản thân hắn của những dòng thời gian khác trong đôi mắt đau lòng ấy. Người trong lòng hắn vươn tay chạm lấy gương mặt hắn, giọng nói khe khẽ nhỏ xíu như run lên ấy chậm chạp gọi tên hắn...

"Manjirou..."

Trái tim trong lồng ngực dần đập mạnh hơn, Mikey hạ thấp cánh tay, gương mặt người trong lòng sát gần tầm mắt, khẽ đặt môi mình áp lên đôi môi hồng run rẩy, cười nhẹ đáp lại:

"... Anh vẫn bên em đây, Takemitchy."

.

.

.

Donate aye 🙏🥲

Momo: 0909340378

TP bank: 03068229901

Vietcombank: 0561000587768

(Bui Nguyen Ha Tien)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com