TruyenHHH.com

Tqtp Song Huyen Tuong Tu

   Hạ Huyền khẽ tặc lưỡi, chớp mắt đã phi thân qua những mái nhà rồi đáp xuống bên bờ sông. Sư Thanh Huyền cũng muốn đến xem thử nhưng lại chẳng dám, quay lại bàn ngồi nhâm nhi chút rượu cuối cùng còn đọng lại trong ly.

   Trong đầu y chợt hiện lên một câu thơ Mạn Châu Sa từng kể với y:
 
    Thiên trường địa cửu hữu thì tận. Thử hận miên miên vô tuyệt kì.

   Phải chăng số mệnh của cả hai cũng sẽ như câu thơ ấy, đến khi trời tàn đất tận vẫn chưa thể nói rõ sao.

   “Nước trôi thấm thoát bao năm. Lá vàng, đời bạc, là ta phụ người.”

   Sư Thanh Huyền khẽ thở dài, cố hít lấy chút hương thơm còn lưu lại trong chén.

   “Cứ như chính mình cũng đang lưu luyến điều gì vậy.” Y tự cười chính mình thật ngu ngốc biết bao.

   “Cười cái gì?”

   Nghe lại được giọng nói của người kia, Sư Thanh Huyền hơi giật mình.

   “Sao cơ… À phải rồi, nàng ta có ở đó không?’”

   “Vừa đến đã chạy mất.”

   Sư Thanh Huyền phẩy phẩy quạt: “Không hổ là Duyên sư mà, thiên mệnh cũng chẳng thể trói nàng ta lại. Haha…” Rồi lại nhanh chóng ngừng hẳn tiếng cười trong trẻo, chỉ còn lại chút niềm vui bên khóe môi.

   Hạ Huyền yên lặng nhìn y, cứ nhìn vậy một lúc lâu. Sâu trong ánh mắt đen sâu như đáy hắc hải là những cơn sóng lớn liên tục nổi lên nhưng đều bị che kín.

   Đến khi đối diện với ánh mắt ấy, Sư Thanh Huyền mới ngỡ ngàng nhận ra.

   Thì ra, không chỉ mình y có điều muốn nói.

   “Đi thôi.” Hạ Huyền quay người, bàn tay đặt phía sau lưng đang nắm lại, rõ ràng là đang giữ lấy một thứ gì.

  Sư Thanh Huyền ngơ ngác: “Đi? Đi đâu cơ?”

  “Đến bến thuyền.”

  Dù không mấy hiểu rõ, nhưng y nhanh chóng gật đầu đồng ý rồi cùng đi theo hắn. Suốt chặng đường ngắn ngủi, Sư Thanh Huyền chỉ theo sau bóng lưng cao lớn kia, âm thầm ghi tạc lại đè lên từng chi tiết đã mai một dần trong kí ức.

   Nếu là trước kia, khoảng cách giữa cả hai chưa từng xa đến nhường này.

Vừa đến nơi, chiếc thuyền gỗ nhỏ đã trôi đến giữa sông. Hạ Huyền ngay lập tức phi thân bay lên, chỉ trong chớp mắt đã thấy hắn đứng trên thuyền. Bộ y phục đen tuyền của người kia hoà làm một với màn đêm cứ như hắn vừa bị bóng tối nuốt chửng. Đột nhiên, ngọn nến được đặt trước đầu thuyền chợt bừng sáng, leo lắt trước cơn gió gợn lên giữa dòng sông rộng, trở thành thứ ánh sáng duy nhất trong khoảng đêm phía trước. Sư Thanh Huyền hơi nheo mắt nhìn về phía hắn, chợt thấy người kia hơi cúi người xuống cố nhìn ra thứ gì đó nhờ vào chút ánh sáng yếu ớt của ngọn nến nhỏ.

Có hơi tò mò, Sư Thanh Huyền cũng phi thân nhảy đến xem thử. Y không thể một bước là nhảy tới giữa sông, nhưng nhờ những cánh hoa nhỏ đang man mác trôi trên dòng nước, mũi chân y chạm nhẹ lên chúng, gây nên một đợt song hơi gợn nhẹ. Sư Thanh Huyền lần nữa nhảy vọt, thành công đặt chân lên thuyền. Cũng bởi pháp lực đột nhiên chập chờn mất đi, Sư Thanh Huyền không thể giữ vững trọng tâm cơ thể khi đáp xuống. Chiếc thuyền nhỏ đang chịu sức nặng của hai người trưởng thành, lập tức rung lắc khiến nước sông xung quanh xao động mãnh liệt. Bàn tay đang chới với của y rất nhanh đã được một đôi tay khác nắm lấy. Là Hạ Huyền đã đứng thẳng người, vừa vươn tay giữ lấy Sư Thanh Huyền, vừa điều chỉnh lại những gợn nước dưới đáy thuyền

   "Lạnh thật đấy…"

   Sư Thanh Huyền chợt nghĩ. Xúc cảm chân thực giữa bàn tay Hạ Huyền và cổ tay y như chạy thẳng đến tim khiến nhịp tim Sư Thanh Huyền tăng vọt. Bàn tay người kia rất lạnh, còn hơi ẩm, lực tay còn khá mạnh. Nương vào điểm tựa vững chắc này, Sư Thanh Huyền yên tâm ngồi xuống, Hạ Huyền thấy vậy cũng vô cùng phối hợp mà hơi cúi thấp người. Cả hai cũng vì vậy mà mặt đối mặt. Tưởng chừng trước mắt sẽ chỉ là một khoảng tối mà chẳng hiểu vì sao, ngọn nến nhỏ kia như dần trở nên bừng sáng như tăng dần theo nhịp đập trong lồng ngực Sư Thanh Huyền. Y muốn rút tay mình lại nhưng không thể, Hạ Huyền vẫn đang chăm chú nhìn y.

   "Tiêu rồi, huynh ấy sẽ nghe được tiếng mạch đập mất…"
  
   Hạ Huyền cũng nhẹ nhàng ngồi xuống trước con mắt ngỡ ngàng của Sư Thanh Huyền. Hắn âm thầm cảm nhận mạch đập trên cổ tay nhỏ gầy của người kia, chú tâm đến mức bỏ qua ánh mắt hoang mang xen lẫn chút hồi hộp trong đôi mắt xinh đẹp phía đối diện.

   Chợt, trong đôi mắt ấy hiện lên một vài đốm sáng nhỏ.

   Dần dần, ánh sáng đã từ đó mà lan rộng ra, soi sáng cả khuôn mặt thanh tú của người đối diện.

   Ánh mắt Sư Thanh Huyền dần đổi hướng, y nhìn về bầu trời phía sau lưng Hạ Huyền, môi hơi mấp máy nói:

   "Hạ huynh… phía sau kìa…"

   Hạ tay xuống và ngoảnh đầu lại nhìn, từ bao giờ mà bầu trời tối tăm đã được soi rọi bằng hàng ngàn ánh sáng lung linh.

   Sư Thanh Huyền chợt hỏi nhỏ: "Là đèn trời sao?"

   "Là ngày 'Một đời một kiếp'." Hạ Huyền đột nhiên lên tiếng, khiến Sư Thanh Huyền nhìn hắn: "Ngày sinh của Duyên sư được dân gian đồn thổi."

  "Thật sao… Lạ thật đấy, chưa từng nghe Mạn Mạn nói về điều này."

   "Đêm 13 rạng sáng 14, vào một vài năm ngẫu nhiên, người dân ở hai trấn đối diện sẽ thả đèn. Nếu cả hai bên đều cùng thả, cả năm đó sẽ gặp nhiều may mắn."

   Sư Thanh Huyền chăm chú lắng nghe người đối diện nói, đôi tay gồng chặt cũng đã dần thả lỏng đặt xuống bên đùi. Tay còn lại đưa ra sau lưng lại vô tình chạm phải thứ gì đó lành lạnh. Y vội quay người lại nhìn, thì ra là hai vò rượu được bịt kín bằng vải đỏ tươi, còn có hai ly nhỏ trắng tinh đặt bên cạnh. Sư Thanh Huyền lập tức khui rượu, hít lấy một hơi hương thơm dịu ngọt của rượu rồi rót một ly đầy dúi vào tay Hạ Huyền. Hắn đang nhìn về phía ánh đèn, cảm nhận được động tĩnh liền quay lại nhìn Sư Thanh Huyền. Nhìn xuống ly rượu trong tay mình, Hạ Huyền một hơi đã uống cạn rồi nhìn người đối diện.

   Sư Thanh Huyền thấy hắn nhìn mình, ly rượu kề bên môi cũng lại hạ xuống.

   Y thở dài, cười cười hỏi: “Ít ra cũng phải cảm nhận chút chứ.”

   “Đều giống nhau cả, chỉ là rượu thôi mà.”
  
   “Huynh vẫn dễ tính như vậy, haha…” Sư Thanh Huyền đã rót thêm cho hẳn một ly, bản thân cũng đổ cả ly vào miệng rồi chầm chậm nuốt xuống: “Ngọt thật đấy, không biết nàng ta ủ nó bao lâu mà thơm quá chừng.”

   Còn chưa kịp tót thêm một ly, Hạ Huyền đột nhiên vươn tay về phía trước, cả thân trên cũng hơi tiến đến, Sư Thanh Huyền hơi bất ngờ, cả người co rúm lại một cục muốn lùi về phía sau, đôi mắt trong veo lập tức chuyển hướng né tránh ánh mắt hắn.

   Hơi men dần nồng lên trong khoang miệng, nhưng chẳng hiểu sao hai mắt Sư Thanh Huyền dần nhòe đi. Những đốm sáng dần dính chùm vào nhau, như những đóa hoa bung nở trên nền trời đen tuyền khiến y nhìn mãi không dứt. Một cảm giác kì lạ ngay bên đuôi mắt khiến Sư Thanh Huyền bừng tỉnh. Thì ra là đến từ Hạ Huyền. Hắn đưa tay gạt đi giọt nước mắt đọng bên khóe mắt y, khuôn mặt lạnh băng có hơi căng thẳng như muốn nói điều gì.

   Chẳng biết do men rượu quá nặng hay trong lòng hỗn loạn, Sư Thanh Huyền nắm lấy bàn tay kia của Hạ Huyền bằng cả hai tay. Thấy hắn bất ngờ như vậy, y chỉ mỉm cười đáp lại, còn xoa xoa những ngón tay thon dài nhiễm hơi lạnh của hắn.

   “Ngươi say rồi.” Hạ Huyền nói, muốn rút bàn tay đang bị nung nóng bằng đôi tay nhỏ gầy của người trước mặt.

   “Haha, chắc là ta say thật rồi…” Sư Thanh Huyền dùng giọng mũi đáp lại, lời nói không mang chút uy tín nào.

   Tạm gác lại ý định ban đầu, bàn tay còn lại của Hạ Huyền với lấy vò rượu rót lấy hai ly rồi một hơi uống cạn chút rượu còn lại trong vò. Hắn muốn tự thuyết phục bản thân rằng những hỗn độn đang rực cháy trong lòng đều là do men say mang đến. Nhưng tửu lượng của hắn rất tốt, hay đúng hơn là vị giác của hắn vốn không còn tốt như xưa khiến cơn say chưa kịp đến đã tiêu tán. Sư Thanh Huyền vẫn ngồi nghịch bàn tay kia, ngón tay ấm áp liên tục di chuyển dọc theo chỉ tay như muốn xem bói cho hắn.

   Y vừa sờ vừa lẩm nhẩm, Hạ Huyền chỉ nghe được câu có câu không: “...Đường tình duyên dài quá này…”

   Con thuyền nhỏ đã rời khỏi địa phận trấn Niệm Quân. Chào đón cả hai là hai hàng hoa đào đang thả rơi từng bông tuyết hồng phấn, hương thơm dìu dịu lan tỏa khắp mặt sông. Từng ngọn đuốc được cắm xen kẽ giữa những gốc cổ thụ to lớn khiến mặt sông sáng lên. Sư Thanh Huyền cuối cùng cũng buông tha cho bàn tay hắn, ngó đầu xuống mặt sông, thả hồn trôi theo những cánh hoa mà áp má trên đôi tay đang gối lên thành thuyền. Vươn tay hớt lấy một vũng nước nhỏ, như một chú mèo muốn bắt lấy những cánh hoa trôi.

   Y lại hát vu vơ. Hạ Huyền không nghe rõ. Giọng hát ấy rất hay, dù có hơi ngọng và gần như là tùy tiện hát, nhưng hắn vẫn chăm chú lắng nghe.

   Hạ Huyền vô thức đưa tay vuốt nhẹ mái tóc hơi rũ xuống của y, rồi hướng xuống gò má. Sư Thanh Huyền nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn một lúc rồi mỉm cười hất những tia nước còn đọng trên tay về phía hắn rồi cười hì hì.

   Với nụ cười trên môi vẫn còn tươi rói, Sư Thanh Huyền chợt cất lời: “Tự nhiên ta nhớ huynh quá.”

   Hạ Huyền không biết nên nói gì, chỉ hơi chau mày đưa tay gõ lên đỉnh đầu y.

   “Đừng nghịch nước nữa.” Hạ Huyền nói, khẽ vung tay khiến dòng nước trôi nhanh hơn: “Sắp sang đến phía bên kia rồi.’”

   Rõ ràng hắn đang hồi hộp nhưng chẳng biết vì điều gì.

   Gió đêm chợt nổi, cuốn theo những cánh hoa rơi ngày một nhiều, phủ thành từng mảng trên mặt sông tối đen, một số bông rụng xuống đọng lại trên vai áo Sư Thanh Huyền còn đang uể oải tựa đầu bên thành thuyền. Dòng nước trôi nhanh đến đâu, cánh hoa đuổi theo đến đó, dây dưa không ngớt cả một khúc sông dài. Sư Thanh Huyền nhìn ngắm đến mê mẩn, đến cả dư ảnh trong đôi mắt cũng là những đốm hồng nhạt. Người đối diện lại lạnh lùng bỏ qua hết thảy phong cảnh hữu tình trước mắt, chỉ còn lại bóng hình của người đối diện.

   "Ta nhớ huynh ấy quá. Huynh có nhớ y không?" Sư Thanh Huyền lại cất tiếng, ngây ngô hỏi.

   Hạ Huyền không biết y đang tự hỏi bản thân hay muốn hỏi mình, chỉ đành giữ im lặng. Sư Thanh Huyền nhìn hắn như đang đợi một câu trả lời, rồi lại đột nhiên làm ra vẻ tủi thân quay mặt nhìn xuống mặt nước.

   "Chắc là huynh ấy không nhớ ta đâu..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com