[Touken Ranbu]~ Thần linh không biết cười
1-Mê cung không lối thoát
Mẹ tôi lúc còn ở nơi này để lại một loại bùa chú kì lạ. Nó khiến đại bản doanh này trở thành một mê cung không lối thoát, vây hãm những kẻ có ý đồ không tốt khi cố tình xâm nhập vào nơi này. Kẻ đó nhất định sẽ làm trò mua vui cho bà đến khi cảm thấy chán thì thôi.Nhưng mẹ tôi chỉ là hù dọa thôi, chỉ cần đủ để kẻ đó không dám bén mảng lại gần. Có lẽ nhờ những câu chuyện truyền miệng về cái bản doanh trông có vẻ huyền bí này nên không mấy kẻ dám đến mà kiếm chuyện. Nhưng việc mẹ tôi đã ra đi một sớm một chiều sẽ được lan truyền thôi và vì vậy sẽ càng nhiều kẻ lại tới với những ý đồ không được tốt.Nhưng tôi không quan tâm lắm, tôi khác mẹ tôi, cách mà tôi giải quyết vấn đề này chắc chắn sẽ khác hẳn với sự cợt nhả của mẹ. Điều tôi quan tâm lúc này chính là làm cách nào để có thể dừng lại bùa phép bẻ gãy không gian của mẹ tôi.Về cơ bản loại bùa phép kia khiến bản doanh này có thể thay đổi kết cấu của nó. Căn phòng này có thể 5 phút trước vẫn còn cách đó cả trăm mét, nhưng sau một chấn động nho nhỏ, căn phòng ấy sẽ đến ngay cạnh.Từ khi mẹ tôi không còn ở đây, bùa phép này trở nên bất kham. Gặp một số người có chuyên môn, họ đều nói rằng loại bùa phép kia quá mạnh khiến nó cần có một người đủ mạnh để có thể kiểm soát nó. Nhưng tuyệt nhiên không ai biết cách phá giải.Về điểm này tôi cũng rất ngưỡng mộ mẹ, dù có nỗ lực bao nhiêu tôi vẫn không thể làm tốt bằng bà. Kể cả việc kiểm soát thứ bùa phép kia cũng không làm được.Nhưng mà việc phải giải quyết nó chính là việc cấp thiết lúc này.Bùa chú kia có lẽ vì ảnh hưởng bởi linh lực mà tôi cảm thấy dường như nó có linh vậy. Nhưng dù vậy nhưng nó chỉ như một đứa trẻ thích đùa, không biết lúc nào sẽ dịch chuyển, không thích ngồi im.Và chúng tôi, những người ở nơi này cũng đã hơn trăm nay, phút chốc lại là những kẻ bị lạc trong mê cung không lối thoát này. Vì vậy suốt thời gian đầu chúng tôi buộc phải trèo lên nóc nhà vì không thể tìm ra lối ra.Cảm giác là nhà mình nhưng không thể ở một cách yên ổn khiến chúng tôi có chút mệt mỏi, nhưng mà không ai có thể phá giải và sống như thế cũng gần 18 năm chúng tôi sớm đã quen rồi. Thậm chí để có thể thích nghi mà mỗi người cũng như kiếm trai trong nhà đều mang theo một cái la bàn để hỗ trợ mỗi lúc bản doanh được sắp xếp lại.Thật ra mà nói trong bản vẫn có những thiết bị dịch chuyển. Nhưng chúng chỉ dẫn để nhà chính, nhưng không phải ai cũng đều đến nhà chính, thế nên cũng ít khi sử dụng cho việc tiện đi lại.Ngày qua ngày tôi vẫn nỗ lực tìm ra cách phá giải trận pháp kia. Tôi đã đến gần nhất với câu trả lời đó chính là trận pháp kia cần một vật dẫn nào đó để liên kết. Nhưng cuối cùng vật dẫn đó là gì thì tôi vẫn chưa biết.Cứ tưởng thắc mắc đó chỉ có thể được người làm ra nó giải đáp cho đến khi tôi gặp cô gái đó.Cô ta là con gái nuôi của cha chồng tôi, tức là có thể coi tôi có thể gọi chị dâu của cô ấy. Không hiểu sao tôi cứ cảm giác cô em chồng này có chút kì lạ, nó tò mò với mọi thứ. Ngay ngày đầu tiên đặt chân đến đây, nó đã phát hiện ra việc có một trận pháp tồn tại và còn cảm thấy thú vị nữa.Vốn tôi chỉ định than phiền về việc trận pháp kia quá phiền phức nhưng cô em kia chỉ hào hứng hỏi tôi rằng muốn phá bỏ nó hay không?Tôi cũng chỉ nói đùa rằng nếu phá được thì tốt, vậy mà con bé dẫn tôi đi phá bỏ lần lượt những cái vật dẫn một và xin về để nghiên cứu.Nhìn thấy cảnh đó tôi chỉ cảm thấy bản thân mình thật tệ hại, còn không bằng đứa nhỏ kém mình cả trăm tuổi. Trong khi bản thân tôi nỗ lực tìm cách phá giải trong hơn mười năm qua, con bé chỉ cần năm phút để liếc nhìn tổng thể.Quả thật là nỗ lực vẫn cách xa thiên phú cả vạn dặm.__________________________Tsuki đã đứng vòng tay ra sau nhìn bản doanh đã được gần 15 phút. Cô cứ nhìn đăm đăm như thế nghĩ ngợi vài thứ. Hasebe nhìn thấy như vậy như cũng không định hỏi thử, chỉ muốn xem thử chủ nhân nhỏ sẽ làm gì tiếp theo thôi. Mà hình như còn nghe vài tiếng thở dài.Mọi người trong bản doanh vẫn gọi Tsuki là chủ nhân nhỏ, họ gọi như thế từ khi Tsuki vẫn còn là đứa trẻ, giờ đây đã trở thành chủ nhân thật sự, nhưng theo thói quen ngày trước, họ vẫn luôn gọi cô là chủ nhân nhỏ.Cảm thấy cứ để cô như vậy mãi thì tâm trạng của Tsuki sẽ càng cảm thấy không tốt, Hasebe mới lại gần hỏi chuyện."Ngài cảm thấy tiểu thư cô ấy nghịch quá à?""À không, em ấy làm rất tốt."Tsuki cảm thấy bản thân vẫn yếu kém thua một đứa trẻ, vì vậy tâm trạng có chút đi xuống. Chỉ là đang ngây người suy nghĩ kĩ hơn về kết cấu của trận pháp kia. Nhờ cô em kia mà Tsuki cũng đã có thể nhìn được rõ ràng trận pháp.Thật ra nó không quá phức tạp như cô nghĩ, chỉ là cô cứ nghĩ thứ mà mẹ cô làm ra hẳn phải vô cùng vĩ đại, là thành quả của nhiều ngày đêm nghiên cứu. Nhưng nhìn con bé phá giải, Tsuki chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Này là vẽ bừa rồi làm ra đúng không?Cô có liếc nhìn xem thử nó, dường như là một lá bùa viết vài hán tự gì đó. Nhưng mà chữ mẹ cô thật sự quá xấu, xấu đến mức thi thoảng Tsuki vẫn nghe cha cô than phiền mẹ cô viết quá ẩu dẫn đến việc không thể sắp xếp hồ sơ hộ mẹ cô.Nhưng vì muốn tự thân có thể làm ra một trận pháp tương tự, Tsuki cho cô em kia những lá bùa kia để con bé về nghiên cứu vì trông nó có vẻ rất thích thú những thứ đó.Tsuki không buồn quá lâu tự xốc lại tinh thần, vì nếu cứ như vậy mãi thì không giống phong cách làm việc của cô cho lắm.________________________Vài dòng ghi chú nguệch ngoạc, đính kèm thứ gì đó[Đã thu hồi][Chữ quá xấu, nhìn không ra][Ghi gì thế nhỉ?]
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com