Touken Ranbu Nhat Ky Saniwa
*
"Oya, gì thế này?"
Mikazuki cười tít mắt, trên tay là tách trà nóng. Hiện tại ông Cụ đáng kính của honmaru đang hóng gió ngoài hiên, với hai cái m*ng thò ra từ vạt áo sau.
Tsurumaru nhỏ và Tsurumaru lớn cùng chui đầu vào dưới áo Mikazuki, gối quỳ xuống đất, m*ng chổng lên trời.Tiếng saniwa gào lên gọi Tsurumaru vang to khắp honmaru. Shishiou cũng đang cầm bản thể tìm Vịt hỏi tội.Ichigo chỉnh lại cái chong chóng cho Hirano, nhìn hai kẻ đang run rẩy núp dưới áo Cụ khó hiểu. Chỉ là chủ nhân tìm gặp có chuyện, làm gì mà phải sợ hãi như thế?"Do cậu ta làm phí mất 3h20 của Rye"
Mikazuki đáp tỉnh bơ.
"Ai bảo ngài ấy quẹt thẻ làm gì"
"Ha ha ha, không quẹt thì cậu là người bị gọi hồn đấy, Ichigo"
Cụ bật cười.
Anh trai quốc dân im lặng đáng ngờ, đưa chong chóng cho Hirano rồi mau chóng chuyển chỗ ngồi. Lúc này dính chặt lấy Uguisumaru là an toàn nhất!
Ookanehira bất mãn ngồi trong lòng Uguisumaru, nhìn huynh trưởng nhà mình bị Ichigo ôm chặt từ phía sau mà không tài nào gỡ ra được.
Nhóc dùng nắm tay bé xíu đánh vào tay Ichigo, miệng la:
"Không được, Uguisu là (anh trai) của ta, tên Ichigo ngươi biến đi!"
Higekiri chạy chơi gần đấy, ngây thơ vào giúp Thiên hạ Vô song đánh người.
Hai nhóc cấu véo đủ kiểu, Ichigo đau quá cũng phải thả ra.
Quả nhiên nhà có (kiếm) trẻ nhỏ là nguy hiểm nhất. Giành người cũng khổ. Rõ ràng Uguisumaru là của Ichigo cơ mà, của Ookanehira bao giờ chứ.
Saniwa vẫn trong cuộc hú tên Tsurumaru. Shokudaikiri sau khi biết tuần này tăng rate rèn Azuki, đã cùng Shishiou vác kiếm đi xử lý Hạc nhây.
Hai cái m*ng run rẩy.
Urashima level 1 thấy m*ng Tsurumaru quá là dụ dỗ, liền làm cái trò mà ai cũng biết là trò gì ấy đi. Kết quả, hai bạn Vịt tội nghiệp bị đồng loại và hai tachi nào đó vặt lông.
Tội nghiệp.
Còn Namazuo tại sao không bị mắng ấy hả? Tại vì sau đó lead ra Hachisuka chứ sao. Cứ thấy Vàng là saniwa nín thinh luôn, chẳng dám phun ra một câu mắng mỏ nào.
Nama có Hachisuka bảo kê, saniwa chẳng dám động tới. Động tới là Vàng dập tơi bời luôn đó.
Solo với Rèn đầy mệt mỏi, thẻ trợ giúp lẫn thẻ rèn đều sụt giảm.
Azuki vẫn không về. Mắng Tsurumaru thấy cũng tội, tại ổng có làm gì đâu. Thôi cũng kệ. Cho dọn qua phòng Shishiou là lại cười ngay.
"Yokikana yokikana"
Mikazuki bật cười, khẽ ngả ra sau, rơi trọn vào vòng tay của Oodenta. Ông Cụ lười biếng ngủ trưa, môi cong lên đầy thỏa mãn.
Azuki quả nhiên là dành cho những ngày vui mà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com