TruyenHHH.com

[Touken Ranbu/allKashuu] Hoa trà rơi

Chương 1: Câu chuyện của Saniwa

quyennguyen504

"Awwww!!! Kashuu dễ thương quá! Đáng yêu không thể tưởng tượng luôn!!!"

"Cái sự cute chết người gì vậy nè!!?"

Đồng hồ treo trên tường đã điểm 12 giờ khuya nhưng tiếng nói thầm thì của thiếu nữ vẫn có thể nghe thấy.

Cô gái ấy tên là [...] hiện đang là học sinh tại một trường Trung học nào đó. Dù cho mọi người trong gia đình cô ấy đã ngủ nhưng thiếu nữ chẳng có vẻ gì là mất sức cả.

Đôi tay cô lanh lẹ lướt con cuộn chuột, ánh sáng hất lên trên màn hình máy tính hiện ra những hình ảnh, đó chính là những tấm fanart của một nhân vật trong game đã được chuyển thể thành anime với cái tên là [Touken Ranbu].

Chàng trai đó có mái tóc đen dài được búi bằng một sợi dây vải trắng vắt qua vai. Làn da trắng nõn, đôi mắt đỏ và nốt ruồi xinh đẹp dưới khóe môi. Chàng trai ấy tên là Kashuu Kiyomitsu - một trong hai thanh kiếm quý của Okita Souji.

Đôi mắt thiếu nữ rưng rưng, nhìn quá khứ của thanh kiếm, "Thật sự, thật sự rất muốn gặp Ka-chan mà. Thương em quá đi mất, uhuhu Ọ^Ọ" 

Sau khi lưu vài chục bức ảnh của bias yêu quý của mình, [...] dụi mắt, cô tắt máy tính và leo lên giường ngủ.

**Sáng hôm sau**

Hôm nay là một ngày đẹp trời, trời trong xanh, không nắng, từng ngọn gió mát được thổi qua, lây từng ngọn cỏ xanh.

Nhưng [...] không có tận hưởng điều đó.

Cô nằm dài trên chiếc giường, tay phải ôm một gối ôm có hình Kashuu Kiyomitsu phiên bản hiếm có mà mình đã dùng 101% năng lượng để mua nó, tay phải thì chậm rãi bốc từng lát khoai tây mà ăn. Tiếng gió của chiếc điều hòa vi vu mát lạnh. Cô húp một ngụm nước ngọt, sảng khoái mà thở ra một hơi.

"Khà- quá đã, hè phải như này chứ, chứ hơi đâu mà phải đi học-"

"[...]! Ra mua giùm mẹ đậu hủ đi con!" tiếng nói vang lên làm cho thiếu nữ giật một nhịp, nhưng điều đó cũng làm cho cô bị sặc và ho.

"Khụ khụ!" đợi đã, hình như mình thấy sai sai điều gì ấy nhỉ.

Mình tên là [...] chứ có phải là [...] đâu?

Nhưng mà giọng hồi nãy là của mẹ mà, chắc chắn là như thế rồi.

Nhưng mà mẹ nói cái thứ tiếng gì thế? Mình hiểu được nó hả??

"**** *** *** ** **** ***" [...] khẽ phát ra vài từ, và cô ngay lập tức bụm chặt miệng, khuôn mặt ngơ ngác như không thể tin được.

Ui mạ cha mẹ ơi!!! 

Từ bao giờ cái đứa dốt ngoại ngữ đến một từ tiếng anh cũng không thể phát ra được như mình có thể nói tiếng Nhật được cơ chứ!!!???

Và lẽ dĩ nhiên, với một đứa chuyên đọc tiểu thuyết đồng nhân, fanfic như [...] nhận ra rằng mình đã bằng một cách nào đó mà đi tới Nhật Bản - hay nói đúng hơn là xuyên không này.

"Có đi không cái con này!" 

"Hai- mama!!" cô vội hét lên, sau đó là chạy ra khỏi nhà.

.

.

.

Trên một con đường vắng người nào đó, một thiếu nữ trẻ tuổi đang vừa đi vừa cầm một que kem.

Ye, tất nhiên người đó là [...], nhân vật chính hôm nay của chúng ta.

Wow. [...] không nhịn được mà nhớ tới đôi mắt ngạc nhiên như không thể tin được của mẹ khi mình nói là xin ra ngoài chơi.

Dù ở đâu thì mình luôn kín đáo như thế nhỉ. 

[...] ngồi trên một ghế đá nào đó, cô bắt chéo chân và bắt đầu tự hỏi:

"Vậy là mình đã đi vào thế giới nào nhỉ?"

"Có khi là Tokyo Revengers, nhưng đường phố hiện đại như thế này thì chắc không phải rồi, nếu là thật thì là thời điểm của Phạm Thiên. Mà TR còn chưa kết thúc nên mình không biết được kết cục của nó, với cả đã lâu rồi mình chưa đọc lại. Ầy, dù cho có xuyên vào nó thiệt thì mình cũng chẳng ham hố gì đâu."

"Cũng có khi chỉ là mấy cuốn truyện thể thao đời thường như Prince of Tennis, Kuroko, còn có cái chi mà bơi lội, bóng chuyền nữa. Cũng có khi là Blue Period, mấy cái anime, manga học đường mà mình chưa đọc."

"Nhưng lỡ đâu là Jujutsu Kaisen...?"

"Cũng có thể là Chainsaw Main...?"

"..."

[...] ngay lập tức ôm đầu, cô nằm dài trên ghế, "Aiss, mình đúng là con ngu mà--"

"Quan tâm nhiều như thế làm gì cơ chứ,  có biết thì mình cũng có tham gia đâu, xuyên vào đây thì còn cực hình hơn, dù cho mấy bé dolls cũng theo qua luôn cơ mà-- Ể?" [....] xoay mặt lại, mắt chạm mắt với một con mèo màu vàng. Cô ngồi thẳng dậy, hơi cúi xuống.

Cả hai người và thú cứ ngồi đó mà đấu mắt với nhau.

"Èo--" [...] thở dài, cô nằm ngửa ra sau, 'Vậy ra là Touken Ranbu hả?'

Đợi đã, Touken Ranbu.

Bae- à không, Kashuu của mình! 

[...] ngồi bật dậy, ôm chầm con cáo khiến nó giật mình.

Cô áp má nó vào má mình, xoa xoa, "Ôi bé cưng, em dễ thương thật đó~"  

Con hồ ly trên tay nghiêng đầu, bật ra tiếng nói, "Nếu vậy cô có tình nguyện giúp chúng tôi một việc được không?" 

Đôi mắt màu nâu đậm híp lại, [...] đồng thời cũng nghiêng đầu theo hướng của nó, cười tủm tỉm, trông chả có vẻ gì là bất ngờ với việc một con hồ ly có thể nói tiếng người:

"Tất nhiên rồi!"

.

.

.

"Wow--, nơi này tốt thiệt đó--!" [...] ngơ ngác nhìn xung quanh, căn nhà gỗ to lớn được xây theo kiểu Nhật cổ đậm tính truyền thống. Nhưng khi nhìn đâu đó vẫn có những nét hiện đại khang trang.

Bản doanh rất lớn, có rất nhiều phòng trống, còn có đạo tràng, trước cửa có hồ nước, trên mặt hồ còn được xây theo những bức tượng đá chạm khắc tinh xảo, sau lưng có chuồng ngựa cùng đất trồng rau.

"Tôi cũng không ngờ là ngài lại đồng ý dễ dàng như vậy." con hồ ly đang được [...] ôm, nó hưởng thụ cảm giác được xoa đầu rồi nhảy xuống.

"Tôi là Konnosuke, ngài được gọi là "Saniwa", tôi sẽ là người chỉ dẫn cho ngài trong thời gian làm việc ở đây."

Rồi nó bước đi, vào một căn phòng. [...] cũng đi theo sau đó.

Bởi cô cũng có biết mình phải làm việc gì đâu.

Dù cho cô có thích Kashuu đến mức nào đi chăng nữa thì cũng đâu có dư thừa sức lực mà chơi game, cô chỉ xem anime với đọc truyện hay tự viết cho mình đọc để giải tỏa cơn buồn chán thôi.

Những việc như chỉnh sửa hồ sơ, xem xét, chiến đấu gì đó nữa á thì chắc cũng phải nhờ vào chú hồ ly này rồi.

Một người một thú bước vào một căn phòng gỗ nhỏ, lò sưởi trong tường tỏa ra những ngọn lửa nóng đến hừng hực, xung quanh là một ít than củi, đá mài rèn cùng đồ liệu linh tinh, dựa trên tường là cây búa được dùng để rèn dụng cụ.

Còn có một cái không giống nhân loại, dáng người cực nhỏ bên trong làm việc. Cái người này là "Thợ Rèn" mà mấy cô chơi game hay nói đúng không nhỉ? Nghe nói là ông ta làm việc tệ lắm?

Konnosuke chỉ vào những thanh kiếm đã được đặt sẵn trên bàn, nói, "Đầu tiên là ngài phải chọn từng thanh kiếm khởi đầu, ngài đừng lo về loại kiếm, tất cả đều là Uchigatana hết đó."

[...] lo lắng hỏi: "A, ưm... tôi có thể xem số liệu, tiểu sử của từng thanh được không?" 

Dù biết chắc là chọn thanh nào rồi nhưng mà mình cũng phải giả vờ tí nhỉ. Cùng lắm là biết thêm được quá khứ của mấy thanh kiếm hay cái tên chi đó để dễ bề giao lưu.

"Tất nhiên là được!" Konnosuke sảng khoái đồng ý.

Dứt lời, trên từng thanh kiếm xuất hiện một ô vuông xanh nhạt, và dòng chữ đen trên đó.

'Giống chơi game thiệt đấy' [...] thầm cảm thán.

Rồi cô hạ mắt xuống, đọc từng hàng chữ, càng đọc mày càng nhăn. Konnosuke thấy thế, khó hiểu hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

[...] trả lời, "Không phải."

"Thế sao nhìn cô..." 

Cô nói tiếp, "Chỉ là tôi thấy kì lạ vài chỗ thôi."

Chú hồ ly nghe vậy, lập tức chạy lại, đứng bên cạnh, "Chỗ nào?"

[...] cũng không giấu, cô nói, "Dù tôi không có hứng thú chi với lịch sử hết, nhưng tôi cũng có ấn tượng với hai thanh kiếm của Okita Souji - Kashuu Kiyomitsu ấy. Tôi nhớ rất rõ luôn là nó được rèn bởi Chobei Kiyomitsu nhưng trong đây ghi ông ta người sửa chữa nó, và người rèn nó là một thợ rèn nổi danh bí ẩn của cái làng bí mật nào đấy. Còn Okita Souji, lại là chủ thứ hai và chủ thứ nhất là--"

Nói đến đây, đôi mắt màu nâu của [...] trợn to, cô lắp bắp. Konnosuke nghiêng đầu, nhìn vào nó, nó nói:

"Tsugukuni Yoriichi, thế thì sao?" 

[...] hoảng sợ, cực độ cực độ. Cô không biết mình phải làm sao với cái hoàn cảnh này.

'Mình không biết là ở Nhật có ai có tên Yoriichi hay họ là Tsugikuni nhưng mà chắc chắn! Mình chắc chắn rằng cái ông này là nhân vật trong Kimetsu no Yaiba!!'

'Nếu như Kashuu là thanh kiếm của Yoriichi thì, thì, thì...'

"Aiss-- quan tâm nhiều như thế làm gì!?" [...] vò rối tóc, rồi thầm kêu.

Cứ coi như là do mình xuyên vào nên lịch sử đã thay đổi rồi đi.

"Tôi chọn thanh kiếm đó!"

Konnosuke hỏi lại, "Chắc chắn? Ngài không nhìn thêm gì nữa sao?"

[...] dứt khoát đồng ý, "Chắc chắn!!"

"Vậy thì ngài hãy cầm thanh kiếm và truyền linh lực của mình vào nó đi." 

[...] cầm thanh kiếm lên, rồi cô xoa nó.

"Đợi đã." cô chợt nói.

Konnosuke cũng mệt mỏi mà hỏi, "Lại chuyện gì nữa đây?"

Trả lời cho nó là ánh mắt đầy sao lấp lánh của [...] khi đang nhìn vào thanh kiếm, cô nhẹ nhàng xoa bao vỏ đỏ, nhìn từng hoa văn được chạm khắc tinh xảo trên (*)Habaki. Và rồi rút nó ra.

Konnosuke vội vàng ngăn cản, "Đợi đã Saniwa-sama! Như thế nguy hiểm lắm!"

"Cạch." tiếng của thanh kiếm rời khỏi vỏ của nó.

Ánh sáng trắng tỏa ra, nổi bật giữa căn phòng tối. Bản kiếm khá mỏng, trọng lượng nhẹ, nên có thể cầm bằng một tay, tuy nhiên không vì thế mà nó kém đi độ sắc bén. Vân kiếm sẻ dọc, thỉnh thoảng xuất hiện vân so le hình bắp chân. Cán kiếm gỗ, ghép các mảnh chạm khắc kim loại tinh sảo hình rồng, sau đó bao buộc bằng một lớp dây đen.

[...] thầm đánh giá nó, cô không nhịn được mà thốt lên, "Đẹp quá--"

Ngay lập tức, ý chí được nhìn thấy bias của mình bỗng nhiên rực cháy lên, [...] ngay lập tức truyền linh lực của mình vào (dù đây là lần đầu tiên cô thử cái thứ ảo ma này). Đương lúc thời điểm đưa vào linh lực theo ý niệm của bản năng, đao kiếm trong tay phát ra oánh oánh lam quang, điểm điểm tinh quang bên trong. 

Một vị mang khăn quàng cổ, tóc đen thiếu niên xuất hiện ở [...] trước mặt.

"Tôi là Kashuu Kiyomitsu. Đứa trẻ từ dưới dòng sông, đứa con của những bờ sông, tôi nghĩ vậy. Có thể tôi khó sử dụng nhưng khả năng của tôi rất tuyệt vời. Tôi luôn tìm kiếm người có thể phát huy hết khả năng của tôi, yêu thương tôi và chăm chút cho tôi thật đẹp đẽ-- oái!"

Thiếu niên bộ dáng được gọi là "Tsukumogami" xuất hiện, thanh âm thanh thúy trong trẻo vang lên biểu hiện ra là một cái người rất có sức sống. Chính là khi cậu ta mở ra cặp kia xinh đẹp hồng bảo thạch, bóng dáng người ở trước mặt ngay lập tức lao tới. Làm đao kiếm bất ngờ ngã xuống cùng với người đó.

"Saniwa, Saniwa-sama!" Konnosuke hốt hoảng chạy tới, "Ngài làm sao thế này, sao lại ngã thế?"

"Ui da-- Saniwa?" đương lúc Kashuu vẫn còn đang mơ hồ tại sao mình lại bị xô ngã bởi Saniwa, cậu giương ánh mắt lên, tức khắc đứng hình.

"Oái, sau ngài lại chảy máu mũi thế này??!"

"Mĩ nhân~" 

"Vâng vâng vâng, tôi rất vui vì ngài khen tôi đẹp nhưng trước hết ngài phải ngăn máu chảy ra đã."

"Saniwa - sama, sao ngài lại chảy máu nhiều thế này! Mau mau đem băng tới đi!"

"Đẹp q-quá--" -  "Rầm!"

"Saniwa! Saniwa - sama, mong ngài đừng chết mà!!

[...] vui vẻ mãn nguyện - hồn lìa khỏi xác: "Xin cảm ơn mẹ vì đã sinh con ra trên đời này--"

(*)Habaki: 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com