Touken Ranbu 30 Days Left
365 ngày của một năm, ta chưa từng quên bóng dáng một người...
Ảnh: Twitter @mentaiko_party
....................
Khói lửa mịt mù bỗng chốc tan ra, để lộ đôi mắt xinh đẹp mở lớn vì kích thích của nàng. Đường kiếm mạnh mẽ mà thanh thoát vẫn dừng trên không trung, tiến đưa kẻ xấu số về với thiên đàng. À mà chắc gì kẻ kia đã được tới thiên đàng. Với hàng trăm tội trạng rợn người của mình, hắn xứng đáng bị đày ải xuống mười tám tầng địa ngục. Đúng. Chẳng có gì phải bàn với điều hiển nhiên đó cả. Lũ Thoát sử quân đáng kiếp... Lũ Thoát sử quân đáng chết... Lũ Thoát sử quân đáng bị đày ải ở tầng sâu nhất của sự đau khổ...Nàng từ từ thu thế. Nụ cười nhàn nhạt cùng ánh nhìn đáng sợ khiến người ta rợn người nghĩ đến một kẻ biến thái cuồng tàn sát khi nãy biến đâu mất, chỉ để lại một ánh mắt vô hồn vảng vất nét buồn trên gương mặt xinh đẹp. Kasen Kanesada tra kiếm vào vỏ, nhắm mắt mà trút một tiếng thở dài:"Chủ nhân à, Ngài có thể giữ chút hình tượng được không? Ai đời lại đánh quái hăng hơn cả kiếm trai vậy chứ? Thật mất hết cả tao nhã mà...""Xin lỗi..."Đôi môi mỏng của nàng mấp máy, trả cho Kasen hai chữ như thế. Giọng nàng có chút gì đó như miễn cưỡng, lại có chút gì đó như hốt hoảng, như đang chịu sự giày vò đến thống khổ của một nỗi đau không thể kể bằng lời.Nhận thấy sự khác thường của chủ nhân, Kasen lập tức im bặt. Anh từ từ tiến lại gần nàng, bối rối tìm một câu an ủi, nhưng khuôn miệng mấp máy cả thế kỉ, cuối cùng lại chẳng thể thốt ra một lời nào. Nàng thực sự thay đổi nhiều quá. Anh không còn nhận ra một cô nhóc hay nói, hay cười, luôn thích làm trò mè nheo với đao kiếm của mình, những lúc tức giận hay khó chịu, sẽ tìm đến anh, đến Mikazuki Munechika, đến cả người ấy nữa, chỉ để cầu một cái xoa đầu và vài ba viên kẹo ngọt kỳ lạ được mang về từ một mốc thời gian khác. Giờ thì nhìn xem, chỉ mới một năm trôi qua, cô bé ngày nào đã trưởng thành một cách quá đột ngột, tìm kiếm sự an ủi bằng cách chém giết, thậm chí sẵn sàng chuyển nhà đến chiến trường để đỡ phải đi lại quá nhiều. Dù đã ở bên Người từ giây phút ban đầu, nhưng sự thay đổi ấy khiến anh không thể nào theo kịp được. Đôi khi, anh giật mình tự hỏi mình, liệu những ký ức khi xưa có thực sự tồn tại, hay đó chỉ là ảo ảnh của anh, về một thời hạnh phúc, một thời còn hạnh phúc.Mikazuki tiến tới bên nàng, rút ra chiếc khăn tay xanh nhạt mà lau đi vết máu còn sót lại trên mặt vị chủ nhân của hắn, nhẹ nhàng, cẩn thận, như sợ một giây sau Ngài sẽ vỡ tan như ngày ấy. Ánh mắt hắn thâm trầm như chứa đựng cả một thiên trường lịch sử vẻ vang, nhưng lại không dám nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc của người đối diện. Hắn đang sợ...Lượt xuất chinh hôm nay chỉ có ba người. Những lượt xuất chinh khác nếu nàng tham gia cũng chỉ có thêm hai người bọn họ. Nàng chưa bao giờ để những người khác nhìn thấy bộ dạng này. Cả Mikazuki và Kasen đều biết điều đó. Trở về bản doanh, sẽ vẫn là cô gái nhỏ ngày thường, vui vẻ, hoạt bát, nhưng mang nét gì đó trưởng thành hơn. Chỉ có ở đây, một cô gái cô đơn, khát máu, tàn bạo và đầy rẫy những nỗi đau không ai khỏa lấp được mới hiện hình, trút bỏ những bực dọc, khó chịu vào đám khói đen kia, để rồi khi quay trở lại, sẽ có một bóng dáng nhỏ lao nhanh xuống phòng bếp, mùa đông cũng như mùa hè, nằng nặc đòi cho bằng được một hộp kem mát lạnh. Chuyện này cứ thế kéo dài đến tận giờ."Được rồi, chuẩn bị về thôi..."Mikazuki cười, nhẹ nhàng xoa đầu nàng."Trước khi đi ta đã nhờ chuẩn bị sẵn kem lạnh rồi. Chà, không biết hôm nay sẽ là vị gì đây? Thật chờ mong..."Nàng cố gắng nặn ra một nụ cười gượng, nhìn Kasen tiến tới thu thập phần thưởng. Nhưng ngay sau đó, nụ cười ấy biến mất, để lại trên gương mặt nàng một nỗi kinh hoàng khôn tả...Giữa đất trời bao la, từng cánh hoa anh đào rơi lả tả đẹp đến nao lòng. Bao trọn trong những cánh hoa mỏng manh ấy, một thân ảnh cao gầy bước ra từ hư vô."Tôi là Yamanbagiri Kunihiro... Sao lại nhìn tôi như vậy? Ngài bận tâm đến việc tôi chỉ là một bản sao ư?"Lời thoại thân quen mà thật xa lạ dội thẳng vào màng nhĩ, nàng chết lặng tại chỗ, đôi mắt trân trân nhìn người đối diện. Không phải mình nàng, cả Mikazuki và Kasen đều bất ngờ đến không thốt lên lời. Giọng nói ấy... Giọng nói thân quen luôn chập chờn trong những cơn mê của nàng suốt một năm nay, sẽ càu nhàu nàng khi ngủ đừng có đá chăn, sẽ lắng lo mỗi lần nàng tập kiếm đến chẳng thể gượm dậy, sẽ bất lực khi nàng bỏ lại rau xanh trên bàn cơm của mình, sẽ chào tạm biệt nàng, trước khi tan vào hư không... Giọng nói ấy, nàng đã hằng khao khát được nghe lại thêm một lần, chỉ một lần thôi... Dù giọng nói ấy khiến nàng khóc đến tê tâm liệt phế mỗi lúc hoàng hôn buông, khi Kasen không thể ở bên, và khi Mikazuki bị ai đó gọi đi đâu mất... Nhưng giọng nói ấy cũng là giọng nói nàng không muốn gặp lại nhất, bởi mỗi lần như vậy, những ký ức kinh hoàng ngày còn trẻ dại sẽ lại ùa về, đạp đổ bức tường mạnh mẽ nàng đã dày công xây đắp, cào nát tâm can nàng, nhúng nàng xuống đáy sâu của đau đớn và tuyệt vọng. Nàng chưa từng được nghe câu thoại này, bởi vì người ấy không đột ngột xuất hiện như vậy. Người ấy chỉ xuất hiện trước mặt nàng với dáng vẻ trưởng thành nhất, với trách nhiệm và sự yêu chiều hiện rõ nơi đáy mắt. Thật giống. Nhưng cũng thật xa lạ. Có phải là người ấy không? Có phải là người nàng luôn chờ mong không?Nàng vô thức bước lên hai bước, nước mắt cứ thế tuôn rơi thành dòng, khỏa lấp tầm nhìn. Nàng cố gắng ngăn nó lại, nhưng bất lực, nước mắt vẫn cứ rơi. Tệ thật, nàng chỉ muốn nhìn cho rõ để mà phân biệt thôi mà. Nàng chỉ muốn biết có phải là thực hay đang mơ thôi mà... Sao lại khó đến vậy... Cứ thế, đôi tay vô thức mà giơ lên, chạm tới đôi má của người đối diện..."Ngài..."Có thứ gì đó cọ xát nơi trái tim..."Không... Không phải người ấy... Không thể là người ấy... Người ấy, đã... chết rồi..."30 days left.......................Kasen đã mất ngủ cả đêm.Trời mới tờ mờ sáng, anh đã rời giường, đi loanh quanh trong sân nhà. Kí ức ngày hôm qua đến giờ vẫn lảng vảng trước mặt, khiến anh quên mất cả việc tân trang cho bản thân. Nếu giờ có thanh kiếm nào nhìn thấy bộ dạng của mình hiện tại, có lẽ cả đời này Kasen Kanesada sẽ không dám nhìn mặt anh ta nữa mất. Nhưng đó sẽ là suy nghĩ của anh vào một thời điểm khác, khi anh đủ tỉnh táo để nhận thức về bản thân. Còn hiện tại, thứ thường trực trong suy nghĩ anh, trong trái tim anh chỉ là những lắng lo, những đau xót và hoảng loạn. Anh muốn gặp chủ nhân của mình...Khi anh bước tới con đường đá dẫn tới hậu viện phía đông, đã thấy nàng ngồi đó rồi. Bóng dáng nàng nhỏ bé tựa đầu vào cột nhà đang trầm ngâm nhìn mặt hồ xanh ngắt, đôi khi thấy bóng một con cá Koi ngoi lên đùa chiếc lá rụng. Haori màu xanh nhạt rơi phía sau, chiếc kimono trắng bên trong bị bàn tay kia nắm chặt, dày vò, nhăn nhúm đến đáng thương. Anh thấy đôi mắt nàng đỏ hoe, vạt áo nhỏ thấm ướt một mảng lớn, và đôi môi mỏng nhạt mấp máy như thì thầm điều gì đó với thiên thần đang ẩn thân đâu đây. Cơn gió lạnh sớm mai chợt ùa qua, thổi bay tóc nàng, đem theo đám lá khô mùa thu lên mãi tận trời xa. Giữa khung cảnh ấy, trông nàng nhỏ bé và đáng thương như thể một con búp bê rách bị người ta bỏ rơi giữa chốn thiên đường đang dần tàn lụi.Anh chưa bao giờ thấy nàng như vậy, dẫu rằng hằng đêm, khi cơn ác mộng kia kéo tới, anh, hoặc Mikazuki sẽ tới bên nàng, ôm nàng vào lòng, vỗ về và an ủi. Nhưng dù những lúc như vậy, nàng vẫn tỉnh táo nói với anh rằng:"Kasen... Nhắm mắt vào đi..."Gương mặt ấy, nàng mặt định chỉ để cho người kia thấy được... Không có một ai là ngoại lệ cả... Không một ai...Tiếng bước chân thật chậm lại gần, Kasen nghe thấy giọng nói trầm trầm của Mikazuki rơi bên cạnh:"Thật khó để dỗ Ngài ấy ngủ mà..."Kasen mím chặt môi. Anh rời khỏi chỗ nấp, một đường bước về trước.Nàng không rời mắt khỏi mặt hồ xanh biếc, nhưng trút ra một tiếng thở dài, môi mỏng kéo lên một nụ cười nhạt:"Thật là... Đã nói bao lần là các anh không được nhìn rồi mà."Kasen không trả lời.Thật lâu sau đó, tầm nhìn của nàng mới dần di chuyển, dừng ở đôi mắt xanh trầm lặng của anh, cười tươi:"Bị Kasen nhìn thấy mất rồi. Thế nào, có phải rất không tao nhã không?"Kasen cau mày. Anh bực bội mà kéo chiếc haori rơi dưới đất kia trùm lên đầu nàng, rồi bế bổng nàng lên, càu nhàu:"Thật là... Đêm qua tôi đã không ngủ được chút nào đó..."Nàng nằm im trong lòng anh, đôi tay vô thức mà choàng qua, ôm lấy tấm lưng rộng vững trãi."Kasen...""Ừ""Hôm qua không thấy anh ấy nữa...""...""Hôm qua anh ấy không có đến tìm ta.""...""Kasen...""Ngủ đi...""...""Chủ nhân, Ngài ngủ đi...""..."Kasen đưa nàng vào trong. Tấm futon được trải tinh tươm từ đêm trước vẫn còn nguyên. Anh nhẹ nhàng đặt nàng xuống, kéo tấm chăn dày trùm kín cả hai. Nàng vòng một tay qua ôm lấy anh, cựa người tìm một vị trí thoải mái, rồi chìm sâu vào giấc ngủ, tay còn lại đang ôm ấp thứ gì đó trong trái tim..."Mặt trời nhỏ ơi..."Phía bên ngoài, Mikazuki lẳng lặng đứng đó, nhìn bóng hai người khuất sau hành lang. Thật là... Chỉ vì anh ta có đôi mắt giống người ấy sao?Kasen có nét dịu dàng của người ấy...Còn hắn, hắn có sự nghiêm túc đến khó tả của người kia...29 days left......................."Được rồi... Chúc may mắn nhé!"Nàng rạng rỡ tiễn đội viễn chinh rời đi. Nhưng khi người còn chưa khuất dạng, kẻ đứng bên cạnh đã ăn một cái đấm vô người. Mikazuki đứng bên cạnh kêu lên một tiếng, rồi lại cười ha hả mà rằng:"Chủ nhân, được rồi, ta biết lỗi rồi...""Thật là..." Nàng rầu rĩ vò mái tóc đã được chải mượt mà, càu nhàu "Hai anh thật là...""Được rồi mà...""Tại sao lại để ta ngủ nguyên một ngày vậy chứ? Các anh có phải làm nhiệm vụ không? Có phải viết báo cáo không?""Được rồi mà...""Ta bị nhà chính chỉ mặt rồi, các anh có biết không hả?""Được rồi mà...""Chí ít cũng phải giao nhiệm vụ hằng ngày đã chứ? Sao lại...""Được rồi mà...""Mikazuki...""Được rồi mà..."Sau đó ngài trăng ăn thêm vài cái kí vào người. Nàng trút tiếng thở dài, cảm thán:"Ta sẽ phạt Ngài đấy. Cả Kasen nữa. Nhất định sẽ phạt hai người...""Chủ nhân... Chuyện về cậu ấy..."Nàng không nói gì, đôi mắt kia tối lại, bàn tay trước đó không ngừng nghỉ vân vê vạt haori xám vô thức đưa lên trái tim. Mikazuki nhìn thấy sự bối rối ở chủ nhân, nhẹ nhàng muốn nói thêm mấy lời:"Cũng không thể để thế mãi được. Chủ nhân...""Chúng ta quay lại làm việc thôi.""Chỉ có 30 ngày thôi. Nếu...""Ta còn phải đến nhà chính.""Chủ nhân.""Mikazuki."Nàng gắt lên, hướng mắt nhìn sâu vào đôi mắt nửa vành trăng khuyết xinh đẹp của ấy. Hắn thấy ánh mắt nàng trống rỗng. Một thứ gì đó luôn thường trực bên trong đã bị rút đi, để lại vũ trụ mênh mang nhưng tối đen, heo hút và cô độc. Hắn hình như đã đề cập đến việc này không đúng lúc rồi."Mikazuki. Tới giờ làm việc rồi..."Nàng quay gót bỏ đi, để lại một Mikazuki lặng lẽ nhìn vào khoảng mênh mang giữa trời và đất, và một bóng dáng khác đang đứng nhìn từ xa.Quả nhiên, Kasen đã đúng. Nàng đã không thể chấp nhận thêm một người nữa. Nàng không dám cầm lấy đôi tay ấy một lần nữa. Nàng... sợ hãi đối diện với sự thật. Hắn lại cười. Nụ cười hào sảng nhưng pha thêm chút tạp chất cảm xúc. Chút gì đó luyến tiếc. Chút gì đó thất vọng. Chút gì đó... hài lòng..."Ta lại làm Ngài giận rồi. Hôm nay sẽ bị phạt nặng cho xem..."Hắn quay gót vào trong. Trước khi khuất dạng sau cánh cửa gỗ lớn, vẫn không quên để lại mấy lời cho kẻ bên ngoài:"Chà... Thời gian bào mòn cảm xúc, xóa nhòa ký ức, nhưng cũng chữa lành những vết thương. Bước ra ngoài nỗi đau, hay tiếp tục đắm chìm trong đó? Ngài ấy sẽ lựa chọn gì đây? Thật đáng mong chờ..."Phía bên ngoài, có một Yamanbagiri Kunihiro đứng lặng trông theo.28 days left.......................Kasen kéo tấm cửa xếp, phía sau lộ ra một mái đầu xanh xanh."Chủ nhân, hôm nay để Osayo bồi Người ngủ nhé."Nàng ngẩng mặt khỏi trang sách đang đọc dở, nở nụ cười duyên dáng.Sayo ở phía sau Kasen ngó đầu ra, hai tay ôm chặt chiếc gối trắng lớn, đôi má đỏ bừng mà lắm bắp:"C-Chủ nhân...""Lại đây. Osayo muốn nghe truyện trước khi đi ngủ không?"Vài phút sau, cậu nhóc Sayo nằm gọn trong lòng nàng, chăm chú dõi theo một cuốn sách viết tay nàng mới lấy ra ra từ kệ sách đứng trong phòng."Để xem nào. Nên đọc chuyện gì đây... A... Tìm được rồi... Câu chuyện hôm nay sẽ kể về một cậu bé đáng yêu tên Osayo và cuộc sống ở căn nhà nhỏ trên núi..."Kasen dựa lưng vào cánh cửa mỏng, trông mắt nhìn ra ngoài bầu trời vân vũ tối thui. Đêm tháng mười không lạnh lắm, nhưng trong phòng nàng đã mở lò sưởi đỏ hồng. Sức khỏe của nàng từ nhỏ đã không tốt, mùa đông sẽ rất hay bệnh. Mặc dù đã luyện võ từ nhỏ để tăng cường sức khỏe, nhưng cứ đến mùa này, nàng sẽ phải đổ bệnh vài ba lần mới chịu được. Tuy nhiên, sức mạnh tinh thần của nàng quả thực lớn. Không cần biết là thanh kiếm của bản thân hay của kẻ khác, chỉ cần một cái chạm của nàng, chúng sẽ tan biến vào hư không, không còn một mảnh vụn nào sót lại được. Kasen đã từng nhìn thấy, nàng một tay dẹp nát bốn thanh kiếm hàng hiếm của các Saniwa khác ở cuộc gặp mặt thường niên, khi họ có thái độ không đúng mực với kiếm của nàng. Ánh mắt lúc ấy, ánh mắt của ác quỷ. Kasen mong cả đời này nàng sẽ không phải sử dụng tới ánh mắt ấy nữa. Đây có lẽ là lý do, trong nhiều năm liền, tên nàng luôn đứng đầu trong danh sách những Saniwa có linh lực mạnh nhất.Giọng của nàng vẫn đều đều vang lên. Kasen như trôi vào một cõi mộng xa xăm nào đó. Ở một nơi ánh sáng rực rỡ, anh bắt gặp lại nụ cười trong veo của nàng, bắt gặp lại khung cảnh nàng nằm bò ra sảnh chính, mặc kệ sự lôi kéo của người kia và cái nhìn đầy ngao ngán của anh, bắt gặp cảnh nàng tập kiếm đến mức bị bong gân, mắt cá chân sưng vù đỏ ửng, người kia đau xót mà thoa thuốc, còn nàng vẫn điềm nhiên nói nói cười cười, lâu lâu dừng lại để xuýt xoa, trước khi bị cốc yêu một cái vào đầu...Thật là bình yên mà..."Kasen, anh làm gì mà lâu vậy?"Kasen giật mình tỉnh dậy từ cõi mộng, mơ màng nhìn người trước mặt. Là Horikawa Kunihiro."Xin lỗi."Anh lật đật đứng dậy, kéo tấm cửa trượt ngó vào trong kiểm tra. Osayo đã nằm im trong lòng Chủ nhân ngủ, còn nàng vẫn an tĩnh đọc sách."Chủ nhân, tôi đi đây.""Ừ" Nàng rời mắt khỏi trang sách nhỏ, cười với anh "Đi sớm về sớm hen..."Anh phì cười, giọng dịu dàng đến lạ:"Thật là, có ai như Ngài không, đêm hôm rồi còn bắt kiếm đi viễn chinh...""Chính là không muốn nhìn mặt anh và Mikazuki đó.""Ngài nhớ ngủ sớm. Cũng chú ý đóng cửa thật kín vào. Đêm nếu muốn uống nước cũng đừng uống nước lạnh. Nếu muốn ra ngoài cũng nhớ gọi Osayo đi cùng nhé. Còn nữa...""Được rồi... Được rồi. Tôi biết mà..."Kasen vẫn cố đấm ăn xôi thêm vài lời nữa:"Tôi kêu Osayo sang đây để chăm sóc Ngài, không phải để Ngài chăm sóc em ấy đâu. Ngài nhớ..."Tôi biết... Tôi sẽ làm vậy mà. Chắc chắn. Hứa luôn."Nàng vậy mà giơ ba ngón tay lên thề, vẻ mặt lấp lánh ý cười."Kasen, sao anh càng ngày càng phiền nhỉ?"Kasen trút một tiếng thở dài:"Chính là vì không thể an tâm về Ngài đó. Tại sao lại kêu cả tôi và Mikazuki đi chứ..."Nàng đã bỏ quyển sách sang một bên, đôi tay khẽ khàng đặt Sayo xuống tấm nệm êm ái, từ tốn trả lời anh:"Vì cả hai anh phiền quá đó..."Một thoáng im lặng..."Chủ nhân, tôi đi đây.""Đi sớm về sớm hen..."Cánh cửa trượt đóng lại, nụ cười của nàng cũng chợt tắt. Nàng ngây ngốc ngồi như vậy thật lâu, lâu đến độ đôi chân đã mỏi nhừ, nàng cũng chẳng buồn đổi tư thế. Sayo lật người ôm lấy nàng, thì thầm:"Chủ nhân, Ngài có muốn ăn táo không?""Osayo."Nàng cất giọng gọi, thật khẽ.Sayo lấy từ đâu ra một nắm những quả táo dại nhỏ nhỏ, lần mò tìm tới tay nàng, rồi đặt chúng vào đó."Nó ngon lắm. Em không thích vị của nó, nhưng chắc là Ngài sẽ thích..."Nàng trầm ngâm nhìn những quả nhỏ chỉ nhỉnh hơn đầu ngón tay một chút, có chút hoài niệm. Hình như nhiều năm trước, cũng có người đưa cho nàng loại quả nhỏ nhỏ như vậy, trước khi rời đi còn không quên căn dặn nàng đợi đến hôm sau mới được ăn, vì ăn đồ chua buổi tối không tốt. Lần đó nàng đã làm gì nhỉ? Ăn hết cả một vốc to đùng trong chốc lát, rồi cả đêm đó bụng quặn đau đến không ngủ nổi. Từ lần đó, người ấy không còn đưa cho nàng đồ ăn vào buổi tối nữa, cũng kiểm tra kỹ càng đến khi nàng đã yên giấc mới rời đi.Nàng đưa một quả lên miệng, chầm chậm nhai. Vị chua chạm vào đầu lưỡi, khóe môi bất giác mỉm cười."Đúng thật nhỉ...""Chủ nhân.""Ừ""Cơm hôm nay ngon lắm.""Vậy hả?" Nàng bỏ thêm một quả nữa vào miệng "Ta lại không thấy thế. So với đồ ăn hôm nay, thứ quả này có phần ngon hơn đó.""Dạ""Đã nhiều ngày lắm rồi nhỉ? Đồ ăn hôm nào cũng ngon đúng không?"Sayo ngồi dậy, nhìn vào mắt nàng:"Nhưng hôm nay đặc biệt ngon hơn."Nàng nhoẻn miệng cười, bỏ đám quả xanh xuống dưới chăn, đưa đôi tay bẹo cặp má trắng tròn của Sayo, ngân nga:"Hihi.. Osayo dễ thương quá đi..."Hôm nay nàng rảnh rỗi xuống bếp phụ mọi người...Có nhiều điều cả Kasen, Mikazuki và mọi người đều không biết. Ví như thực ra nàng không thích ăn đồ ngọt. Không phải là ghét, chỉ là không thích ăn thôi. Nếu cho lựa chọn, nàng nhất định sẽ tìm đến thứ có vị chua và cay thật đậm, chứ không phải những thứ ngọt ngào kia. Điều này thực chất rất ít người biết, vì đã rất lâu rồi nàng không đề cập đến những sở thích quái dị của mình nữa. Những chuyện thế này, chắc chỉ còn Sayo – thanh kiếm thứ hai của bản doanh biết được...Sayo bó gối nhìn chủ nhân bỏ những quả táo nhỏ vào một chiếc hộp gỗ, tò mò hỏi:"Ngài không ăn nữa ạ?"Nàng quay lại trong chăn, kéo chúng lên tận cổ, thì thầm:"Ăn nhiều đồ chua vào tối muộn sẽ đau bụng đó. Chisayo sẽ lại mắng ta cho xem. Ta..."Giọng nói cứ thế dừng lại. Cả hai nằm im một lúc thật lâu, cho đến khi Sayo chủ động xích lại, vươn đôi tay nhỏ bé ôm lấy vị Chủ nhân đáng kính của mình."Chủ nhân... Ngủ thôi."Nàng đặt tay nơi ngực trái, cố gắng ngăn tiếng thở nghẹn ngào. Phải đến một lúc lâu sau, Sayo mới cảm nhận được một bài tay ấm áp ôm trọn lấy mình..."Ngủ thôi. Kasen biết được sẽ lại bị mắng mất..."21 days left.......................Kenshin Kagemitsu vội vàng vàng kéo nàng chạy tới cổng chính, miệng không ngừng thúc giục:"C-Chủ nhân, nhanh lên nhanh lên... Anh ấy đang đợi...""Kenn... Bình tĩnh nào, chúng ta tới ngay mà...""Chủ nhân..."Nàng bị cậu nhóc lôi xềnh xệch từ phòng tập đến tận cổng chính, kiếm gỗ trên tay cũng chưa kịp bỏ xuống. Giữa mùa đông mà cả người nàng thấm đẫm mồ hôi, đến áo cũng không kịp khoác lên, gió lạnh thổi vào làm nàng rùng mình. Nhưng cậu nhóc Kenshin vẫn hào hứng mà kéo nàng đi, không kịp để ý chủ nhân của cậu đang vừa chạy, vừa thở, vừa run. Thật là, thế này cũng mất mặt quá rồi, Kasen sẽ ngất xỉu nếu nhìn thấy cho mà coi."Anh Koryuu.. Anh ơi..."Giữa một đám người cao lớn bám đầy bụi bẩn và máu tanh, một thân ảnh cao cao đang rạng rỡ cười đùa. Nghe thấy tiếng gọi, người con trai mái tóc thật dài đưa mắt tìm kiếm, rồi mỉm cười rạng rỡ vẫy tay lại. Anh khoác lên mình bộ đồ sặc sỡ, phía sau là tấm áo choàng xanh thật lớn, tóc dài vàng nhạt buộc cao, điểm thêm mấy chiếc cặp tăm mảnh trông thật thời trang. Nàng đi thật chậm để điều hòa nhịp thở, đồng thời tranh thủ chút thời gian đánh giá đối phương. Hình như, tên này có hơi màu mè thì phải...Nhưng sự đời đâu như mơ, chưa để chân chủ nhân bước tới cánh cổng thêm một bước, Kasen đã hầm hầm lao ra từ đám đông, cánh tay mạnh mẽ giật phắt tấm áo choàng lớn của người mới, chạy lại như một cơn gió. Vài giây sau, cả bọn nghe tiếng anh ta gào lên:"Chủ nhân... Ngài đang làm cái quái gì vậy? Quần áo tử tế sáng nay tôi chuẩn bị cho Ngài đâu rồi?""Ta không có... Ta đang tập kiếm thì bị lôi xềnh xệch tới đây..."Nàng cũng gào lên, nhất định không để giọng mình thua Kasen dù chỉ một chút."Ít nhất Ngài cũng nên khoác áo tử tế vào chứ? Ngài có biết trời đang rất lạnh không?""Ta đã nói ta đang tập kiếm thì bị lôi tới đây mà.""Hôm nay phải tới nhà chính. Tôi đã nói Ngài nên ngoan ngoãn ngồi im trong phòng rồi mà.""Ta không ngồi im được...""Vậy cả buổi sáng tôi sửa soạn cho Ngài thì sao? Ngài..."Ta chính là muốn tập đó. Anh đừng có mà gào lên với ta.""Kenshin..."Kasen chắc chắn là tức lắm rồi. Anh ta dùng gương mặt như sắp đi giết người quay lại mà hét tên của Kenshin:"Anh đã nói là phải chú ý sức kh..."Một tiếng cốp chói tai vang lên. Kasen ôm đầu rên một tiếng. Nàng vung vẩy chiếc kiếm gỗ, tông giọng không được thấp cho lắm:"Đừng có mà gào lên như vậy với Kenn..."Sau đó hùng hùng hổ hổ vượt qua anh mà tiến tới chỗ đám người còn lại, chiếc áo choàng trước đó có lẽ được Kasen khoác cho đã bị kéo xuống, nằm ngay ngay trên cánh tay nàng.Tất cả những người ở đây đều cảm thấy bất ngờ, kể cả với những đao kiếm nam sĩ đã có thời gian dài gắn bó với bản doanh. Nàng rất ít khi dùng tông giọng ấy để nói chuyện với kiếm nhà mình. Trước đó chắc cũng chỉ có một hai lần khi nàng liều mình chống đối lại Ngài cận thần cũ, khi nàng cố gắng phản pháo để được đi tới chiến trường cùng đội xuất chinh. Nhưng giờ, Ngài ấy không còn ở đây nữa, những thanh kiếm khác cũng gần như quên mất tông giọng này của nàng. Kể cả với Kasen hay Mikazuki – hai người thân cận nhất với nàng hiện tại, nàng cũng chưa từng đối xử gắt gỏng như vậy. Tâm tình Chủ nhân bọn họ hôm nay hình như không được tốt lắm.Đến tận khi bước tới trước mặt người mới, nàng vẫn chưa thôi những lời lầm bầm về Kasen:"Thật là, sao càng ngày càng phiền phức vậy? Có nên cho tên đó nghỉ hưu luôn không... Cái này tr..."Bàn tay cầm chiếc áo choàng xanh bất động giữa không trung. Nàng trân trân nhìn người trước mặt, miệng lắp bắp thốt lên một câu thật có hơi xấu hổ:"Ôi... Ôi trời... Đẹp quá..."Chàng trai tóc vàng nhướng mày nhìn lại nàng, sau đó đôi mắt tím đẹp đẽ kia mở to như hiểu ra gì đó. Anh ta cười tít cả mắt lại, đem mặt kề sát người sắp trở thành chủ nhân của mình kia, mở lời:"Đúng là rất đẹp nhỉ?"Nàng có chút giật mình không phản ứng lại kịp, cự nhiên để kẻ lạ mặt kia rờ rờ một lọng tóc mai đang rủ xuống. Anh ta tiếp tục tấn công:"Ngài có muốn sờ thử vẻ đẹp trai này không? Tôi không phản đối đâu..."Cả hiện trường yên lặng đến kinh hoàng. Đây... Đây là... Chủ nhân của họ đây là đang bị thả thính sao? Hiển nhiên là Kasen đã tức đến sắp xì khói đầu. Anh ta là người đầu tiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí ám muội này:"Này... Anh có phải muốn chết rồi không hả?"Kasen tiếp tục ăn một cái cốp đau điếng nữa vào đầu. Thật chí, nàng còn không cần quay lại để xác định vị trí đầu của anh ta cho cú đánh mười điểm tuyệt đối đó. Cả hiện trường tiếp tục lâm vào tình trạng im lặng đến đáng sợ. Trong đầu Kenshin thậm chí đã phải thốt lên một câu cảm thán, rằng cú đánh tuyệt đỉnh đó có phải đang chứng minh mối quan hệ của Kasen và Chủ nhân đã tới mức ngồi im cũng biết đối phương ở chốn nào rồi ư?Không ai trong số họ nhìn ra một tia rất khác trong đáy mắt nàng, khi nàng nghe được câu trả lời ấy...Trái tim đột ngột nhói đau...Nàng nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để bình ổn tâm trạng. Có một thứ gì đó thật nhẹ vừa lướt qua, vờn quanh những cảm xúc tận cùng trong tâm can nàng. Hình như, đó không phải câu trả lời nàng muốn nghe... Không phải...Mở mắt ra, lại là cô nhóc chủ nhân vui vẻ hoạt bát thường ngày..."Đứng yên đó nhé."Nàng nhón chân, choàng chiếc áo choàng màu lam quanh người anh, đôi tay thuần thục gài nút áo, trước khi tách ra còn không quên xoa xoa mái đầu óng mượt kia:"Đó, muốn hoành thành nghi thức cũng cần chỉnh tề một chút chứ..."Cô gái nhỏ vận bộ hakama đỏ chắp tay trước ngực, đôi mắt to tròn nhìn thật sâu vào mắt người kia, miệng nở nụ cười duyên dáng:"Được rồi. Hỡi linh hồn dạo chơi ngoài kia... Người có đang lắng nghe những điều ta nói?"Koryuu Kagemitsu ngây ngốc nhìn những cánh hoa anh đào từ đâu tập trung lại, vờn quanh cơ thể bé nhỏ của người con gái ấy. Thật lâu sau, anh mới có thể phản ứng lại. Lùi ra phía sau một chút, khóe miệng anh bất giác mỉm cười:"Tôi là Koryuu Kagemitsu. Một kiếm khách lang thang khắp nơi để tìm kiếm chủ nhân... Tôi tự hỏi, lần này ngài sẽ là chủ nhân của tôi chứ?""Ừ, là ta đây. Chào mừng cậu về nhà..."Koryuu thận trọng nhận lấy chiếc Omamori màu xanh dương đẹp mắt, cảm nhận một dòng linh lực mạnh mẽ tràn qua từng tấc da trên cơ thể. Thanh kiếm bên hông bất giác run lên, như thể chính bản thân anh cũng đang tê liệt. Nụ cười của nàng đẹp quá. Đẹp hơn cả những vũ trụ bao la anh từng được ngắm nhìn ngoài kia, đẹp hơn tất thảy mọi thứ trên đời... Trong cơn xúc động trào dâng, anh nghe thấy lời nàng thì thầm thật nhỏ:"Thật là ấm áp mà..."Không ai biết rằng, trong giây phút thiêng liêng ấy, đáy mắt trống rỗng kia không phải đặt trên người con trai trước mặt, mà ở một khối ngọc xanh mát phía xa... Tạo hóa, thật biết trêu người mà..."Hà... Hôm nay ta muốn đến nhà chính với Ryuu...""Không được. Không thể để Ngài tới đó với một tên không biết gì được."Kasen một mực từ chối, cánh tay không nhàn rỗi gỡ vị chủ nhân nào đó đang bám dính lấy tên người mới kia. Nàng cố thủ không buông, mái tóc vừa được bối lại gọn gàng có nguy cơ tan rã giữa đường."Ta chính là không muốn đi cùng với Kasen đó... Hức..."Một đường kiếm đẹp đẽ sáng lên trong không trung, cắt ngang qua cổ nàng, hoa văn Uchinoke đẹp đẽ làm người ta không thể rời mắt. Chủ nhân của lưỡi kiếm ấy, Mikazuki Munechika, dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn cả hai, trầm trầm mà nhả chữ:"Nếu Ngài không muốn tới đó cùng Kasen, thì ông già đây cũng rất sẵn lòng bồi Ngài... Tất nhiên là nếu Ngài muốn mang theo cậu Koryuu Kagemitsu đây cũng không sao cả..."Cánh cửa gỗ nặng nề đóng lại phía sau lưng, nàng vận bộ kimono kiêu kì bước đi hiên ngang trong gió lớn, lướt qua ánh mắt một người nào đó...Trời đương lúc giữa trưa nhưng mây đen vần vũ đã từ đâu kéo tới...16 days left.......................Hoàn ngày 28.3.2022Beta ngày 30.3.2022Erica!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com