TruyenHHH.com

Tổng tài và kẻ lang thang

Hạ (1+2+3)

aimlazyy

Anh vẫn cảm thấy, trên thế giới này ngoài mẹ của mình ra, anh còn yêu bất cứ một đứa trẻ thuần khiết vô tội nào, anh cũng yêu ông bố già đang ở trong toà nhà to lớn luôn lải nhải với mình nữa. Bằng không, anh sẽ không vì ông ấy mà mỗi ngày thu về cho công ty rất nhiều rất nhiều lợi nhuận – tất nhiên, anh cũng cho rằng đây là một loại vui thú của cuộc sống.

Anh nhìn cậu.

Cậu mặc áo sơmi dài tay, đó là anh tự mình chọn lấy. Màu trắng, phối hợp với quần dài màu đen. Thoạt nhìn tinh tế và giản dị. Ít nhất thì anh cho là như thế. Thậm chí anh còn cảm thấy, cậu trước mắt anh đây, mỗi giây mỗi phút đều làm cho anh bị thu hút. Hay là…bị cám dỗ.

Cho dù, chỉ là một ánh mắt.

Cậu chu đáo đem một ly hồng trà đặt lên bàn anh. Tay nghề pha trà của cậu không thể nói là tốt, cũng giống như kỹ thuật nấu nướng của cậu vậy, chỉ có thể miễn cưỡng qua cửa. Nhưng ngay lập tức anh sẽ dịu dàng mỉm cười, luôn uống một cách tinh tế, nhẹ nhàng nói cảm ơn, thậm chí, hào phóng mà khen ngợi. Cậu luôn nghĩ, chuyện này có lẽ là bởi vì nền giáo dưỡng cao quý anh có được, dù sao, tiểu thư thư ký xinh đẹp đã từng đùa cợt cậu – hồng trà của cậu, có đủ ma lực làm cho thượng đế cũng phải phát điên.

Cậu hiểu mình rất ngốc. Nhưng mà cậu vẫn muốn vì con người dịu dàng nhân ái là anh làm một chuyện gì đó. Cậu nghĩ, thậm chí bảo cậu…buộc dây giày cho anh đi nữa, cậu cũng cam tâm tình nguyện. Mặc dù, anh chưa từng ra lệnh như thế.

Anh luôn lịch sự, nhẹ nhàng. Chỉ cần một ánh mắt giao nhau, cậu đã biết được đó là lời cổ vũ lặng lẽ của anh dành cho cậu.

Cậu nhìn anh.

Mái tóc đen nhánh dài đến eo yên tĩnh rơi xuống, vài ba sợi trước trán cản tầm mắt anh. Nói thật thì anh như vậy càng làm cho người ta phải si mê, đẹp động lòng người. Nhưng mà, đây là đôi mắt cần cẩn thận che chở, như thế không phải là chuyện tốt.

Đó là bản năng. Một cử chỉ chăm sóc vô cùng giản dị.

Cậu chậm rãi vén những sợi tóc rơi rớt về phía sau tai anh. Cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt màu lam kia tràn đầy kinh ngạc.

Anh gần đây rất bài xích những đụng chạm của người khác, nhất là với mái tóc dài của mình. Anh chán ghét tất cả những xúc cảm lạ lẫm kia vờn quanh tóc mình. Cho dù là sự vuốt ve dịu dàng của con gái, anh cũng cực lực cự tuyệt những đôi tay đó chạm qua mái tóc.

Nhưng mà, ngón tay của cậu truyền đến xúc cảm thô ráp. Anh không khỏi sững sờ, trong lòng mãnh liệt tràn lên không phải cảm giác làm cho người ta buồn nôn như trong quá khứ, mà là tình cảm ấm áp, đổ đầy cả trái tim. Phảng phất như làm cho anh không hít thở được nữa.

Như muốn làm cho người ta…động lòng.

Thậm chí lúc nhìn cậu, anh trước nay chưa từng khẩn trương như thế, dường như có lời nào cũng muốn thốt ra cho bằng hết.

Trái tim, đập kịch liệt, phập phồng.

Cậu cũng vì hành động đường đột của mình mà cảm thấy kinh ngạc, vội vàng xua tay, có chút không tự giác mà môi khép mở, tựa hồ là đang nói – thật có lỗi.

Anh dịu dàng cười khẽ. Mặc dù, tâm tình của anh giờ phút này, so với lúc nhìn thấy gương mặt tức giận của ông bố già thì còn muốn nhảy tung tăng như chim sẻ hơn nữa. Anh đang nghĩ, có lẽ nên cho tất cả công nhân nghỉ ngơi một ngày, tặng cả cổ phiếu để ăn mừng nữa. Tuy nhiên, lý trí nhắc nhở anh, chuyện đó sẽ làm công ty tổn thất hàng chục triệu.

“Cám ơn. Tôi nghĩ, cho dù là Đức mẹ cũng sẽ không thể chu đáo được như cậu.”

Đây là lời thật tâm, là lời chân thành của anh. Trong mắt anh, thú cưng của anh so với Đức mẹ trong giáo đường càng làm anh yêu thích. Bỗng nhiên, như nhớ tới chuyện gì, anh chậm rãi nói: “Tôi tin là bạn gái của cậu sẽ rất hạnh phúc vì có được người yêu chu đáo như vậy.” Cậu nghe xong, không khỏi đỏ bừng hai gò má, nha nha vài tiếng, xoay người rời đi.

Anh nhìn bóng lưng cậu. Xuyên qua cửa sổ, anh thấy cậu mỉm cười với thư ký của mình. Có đôi khi, thú cưng của anh cũng sẽ ngẩn người không biết đang suy nghĩ chuyện gì đó. Số lần thì không nhiều lắm, nhưng mà, thú cưng của anh, những lúc như thế luôn luôn nở nụ cười.

Anh nghĩ, có lẽ là cậu nhớ tới cô gái của mình.

Phải, hẳn là như thế. Thú cưng của anh, chính là một chàng trai đang thầm yêu một cô gái.

Mà những lúc đó, anh thấy mình cũng như phụ nữ ghen tuông. Anh ghen với cô bé kia. Anh ghen với cô gái mà cậu yêu mến.

Anh trầm ngâm. Giờ phút này, không khí quanh anh không còn dịu dàng, mà ẩn chứa làn hơi lạnh lẽo.

Anh là người thông tuệ mà cao quý, khuôn mặt lúc nhíu mày, mím môi không nói giống như quý tộc cổ xưa của châu Âu. Mà thật sự anh được kế thừa huyết thống cao quý đó.

Nhưng đằng sau nụ cười của anh lúc này hiện ra tâm tư xảo trá.

Anh tin loại tình cảm lưu luyến vừa mới nảy sinh đó là rất mong manh.

Giống như…một cái ly thủy tinh tinh xảo. Cho dù có đẹp mắt như thế nào, chỉ cần chạm nhẹ một cái, sẽ rơi xuống đất, vỡ vụn.

Rồi xong, nó sẽ chỉ còn là một mảnh ký ức đẹp, nhưng lại vô cùng ngắn ngủi rớt lại trong đời cậu.

………

Chuyển công tác.

Phương pháp đơn giản mà hiệu quả. Tình yêu xa cách luôn luôn không được bảo đảm. Cô bé kia chỉ là một nhân viên thực tập nho nhỏ nào đó trong công ty, chuyển đi thành phố khác, được cho thêm nhiều lợi ích và vị trí tốt hơn. Đây là sự cám dỗ rất lớn.

Mặc dù anh đối với cô gái đó một chút cảm tình cũng không có, anh vẫn lựa chọn một phương pháp nhẹ nhàng nhất. Dù sao, anh cũng không muốn nhìn thấy khuôn mặt quá sức đau khổ của thú cưng. Xa xôi vừa đủ, không một dấu vết mà làm cho đối thủ biến mất. Đây là cách mà anh đã quen dùng.

Có lẽ, thú cưng của anh sẽ đau lòng một thời gian. Nhưng anh cảm thấy, chẳng qua cũng chỉ là một thời gian thôi.

Trước đó, anh đã giải quyết xong hết các vấn đề bên cạnh mình. Ví dụ như, những bạn tình cứ dây dưa không ngớt, hoặc là cô vợ tương tai mà ông bố già chọn sẵn cho anh. Cho dù lúc này, thú cưng vẫn chưa yêu anh.

Nhưng anh nguyện ý chờ. Sức chịu đựng của anh gần đây rất tốt.

………

Một ngày mưa, thú cưng xin anh một ngày nghỉ. Cậu đã quên, đó là đúng một năm ngày cậu và anh gặp nhau, chính xác mà nói, là đúng một năm ngày anh nhặt được thú cưng quý giá của mình.

Trước đó một tuần lễ, anh đã hao hết tâm tư nghĩ phải cho cậu một sự ngạc nhiên như thế nào. Anh chưa quên đôi vòng tay mình đã mua, chúng còn nằm yên trong tủ, lặng lẽ và hoàn hảo.

Nhưng mà thú cưng của anh hiển nhiên không đem ngày quan trọng này để ở trong lòng. Có điều anh rất ít khi cự tuyệt thỉnh cầu của bạn tình, cậu thì không phải bạn tình của anh mà so với bạn tình còn quan trọng hơn nữa – là người anh yêu. Anh yêu cậu cứ giản dị ngây thơ như thế. Cho nên, dù lúc này cậu có muốn công ty và địa vị của anh đi nữa, anh cũng sẽ không cự tuyệt.

Anh luôn vui vẻ thỏa mãn người khác, huống chi đây còn là người anh yêu. Anh sẽ cố hết sức mình. Cho dù là những yêu cầu vô lý nhất, anh đều sẽ hoàn thành. Dù sao, trước khi gặp được cậu, anh cũng chưa từng yêu bất cứ ai không phải thân nhân, hay là bất cứ ai cùng giới tính.

Anh vẫn luôn nghĩ như thế này. Trong cuộc tranh đấu bất tận của anh và ông bố già, một ngày nào đó, anh cũng sẽ từ trong danh sách của ông ấy lựa chọn một cô gái thích hợp trở thành mẹ của những đứa con tương lai của mình, còn là đối tác tài ba để đưa sự nghiệp của mình lên tầng cao nhất.

Đương nhiên, đây là những suy nghĩ từ trước khi anh biết yêu thú cưng, giờ thì toàn bộ chúng đã bị bóp chết từ trong trứng nước.

Nhìn cậu đi ra khỏi công ty, tâm trạng của anh là cô đơn. Anh phát hiện, đối với thú cưng của mình cần tiêu tốn nhiều tâm tư hơn nữa. Có lẽ, hiện tại anh nên về nhà trước, lấy đôi vòng tay kia ra, rồi nghĩ cách làm sao cho thú cưng ưa tiết kiệm của mình nhận lấy.

Giữa phố phường bận rộn, anh nhìn vào một tiệm áo cưới. Trong lòng lại nuôi ảo tưởng – nếu có thể, anh cũng muốn cho thú cưng một hôn lễ, hôn lễ của anh và cậu, được Thiên chúa ban phúc lành. Xong rồi thì cùng thề bên nhau mãi mãi, rồi trao nhẫn, rồi…trước thập giá, hôn nhau.

Sau đó, bọn họ cũng có thể nhận con nuôi. Anh tin thú cưng cũng yêu mến những đứa bé hồn nhiên đáng yêu giống anh vậy.

Nếu…anh không phát hiện một cảnh nọ, ảo tưởng của anh sẽ cứ lớn lên mãi, thậm chí, anh sẽ còn nghĩ biện pháp thực hiện chúng.

Anh nhìn thấy thú cưng của anh, cùng cô gái đáng ra đã sớm biến mất kia, ở trong tiệm áo cưới.

Anh cảm thấy mình như mất đi lý trí. Anh cơ hồ đá văng cửa xe, mặc kệ những tiếng la hét phía sau, anh muốn nhìn cho rõ – nhìn cho thật rõ!

Phải rồi, là thú cưng của anh.

Cô gái kia khoác lên mình áo cưới trắng tinh, như một tiên nữ xinh đẹp. Bọn họ nhìn nhau và cười. Đôi mắt cậu lấp lánh những tia sáng, lúc này dường như cậu là người hạnh phúc nhất thế gian.

Mái tóc dài bị mưa thấm ướt, toàn thân cũng ướt đẫm. Anh cảm thấy – đó là ác mộng.

Một cơn ác mộng khủng khiếp.

Cho dù ngày hôm sau anh sẽ chiếm hết trang bìa những tờ báo lớn nhất, anh vẫn đứng trong mưa.

Anh khóc.

Nếu có nước từ hai mắt rơi ra gọi là khóc, thì anh thật sự đang khóc.

Nước mắt lặng lẽ rơi, nhờ màn mưa che dấu.

Anh cảm thấy, trái tim anh cũng đang rơi ra những giọt máu.

Thú cưng của anh, muốn kết hôn rồi…

.

_________________________

Anh không thích uống rượu, trừ phi là vì một ít xã giao không cách nào tránh khỏi, hoặc là những trường hợp cần thiết. Nhưng lúc này, anh không ngừng rót thêm vào ly cái chất lỏng nóng cháy màu đỏ, thời gian trôi qua càng lúc càng rõ ràng, giống như mỗi một phút, mỗi một giây, đều là một giọt máu nhỏ ra từ trái tim.

Anh nhìn cánh cửa đóng chặt, mỉm cười, nếu bên cạnh anh lúc này mà có con gái, hẳn cô ta sẽ che mặt mà hét lên. Dù sao, con gái gần đây đều yêu mến ở anh vẻ dịu dàng mang theo nhàn nhạt ưu thương.

Anh ngồi đối diện với đêm bên cửa sổ, ngoài kia lất phất mưa phùn. Anh nghĩ, thú cưng của anh tối nay chắc sẽ không trở về, dù sao một đêm lãng mạn như thế này, sẽ không ai ném vị hôn thê xinh đẹp để đối lấy chuyện quay về với một người như anh.

Ly rượu từ trong tay rơi xuống. Không biết là vô ý, hay là cố tình.

Chỉ nghe thấy một thanh âm giòn vụn, anh cười nhạt. Có lẽ, thú cưng của anh đang ở một nơi nào đó trong thành phố này…hay phải nói, là ở trên một chiếc giường nào đó âm yếm vị hôn thê của mình. Anh đưa tay sờ lên môi. Phải rồi…Cậu sẽ dùng đôi môi hơi nhợt nhạt hôn môi cô gái kia, sẽ dùng đôi tay thô ráp mà dịu dàng vuốt ve thân hình duyên dáng của cô gái kia, có lẽ, ánh mắt của cậu, giờ phút này đang si mê nhìn một người nào khác…

Không — !

Nhưng mà, anh làm sao có thể phá nhiễu điều đó được.

Anh nghĩ, có lẽ bọn họ đã bắt đầu nghĩ đến chuyện đi tuần trăng mật ở nơi nào, rồi lên kế hoạch ở cuối chuyến đi tuyệt đẹp đó có được một kết tinh tình yêu. Một ít suy đoán này lại lần nữa nhắc nhở anh – rằng thú cưng rồi sẽ rời anh mà đi. Đúng vậy, cậu sẽ có một gia đình mỹ mãn thuộc về chính mình. Mà không lâu sau, cậu cũng sẽ có con của mình, rồi…ở giữa cuộc sống bộn bề mà hạnh phúc kia dần dần quên lãng anh, người đã từng mua cho cậu một bao trà.

Anh đứng bật dậy.

Anh nghĩ mình nên làm cái gì đó. Nếu được anh hy vọng có thể phá hỏng hôn lễ sắp diễn ra. Anh có đủ khả năng trong hôn lễ đến cướp đi…đương nhiên là chú rể. Anh biết nếu mình phải chứng kiến cảnh cậu trao nhẫn cho cô gái ấy, anh chắc chắn sẽ điên loạn.

Anh khẽ lắc đầu nghĩ, mình hẳn là say, hoặc là…bị bệnh rồi. Bởi vì, anh nghe thấy tiếng mở cửa. Thú cưng đến gần anh. Chắc là ảo giác thôi. Thú cưng của anh lúc này còn bận vuốt ve một người khác. Phải, bọn họ hẳn là đang ân ái mây mưa. Anh lúc này thậm chí còn cảm thấy tức giận. Có khi cô ta không còn trong trắng, phải, cô ta là một mụ phù thủy đang nuôi ý đồ quyến rũ thú cưng ngây thơ của anh.

Nhưng lúc anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt đen thăm thẳm. Đã biết bao nhiêu đêm anh khó ngủ. Chỉ cần là một người đàn ông bình thường sẽ đều như thế, dù sao người yêu thì nằm trong một phòng kề bên, không hề phòng bị mà say sưa ngủ. Cậu trước mắt anh là ảo ảnh, lo lắng hiện lên trong đôi mắt kia cũng chỉ là ảo giác.

………

Từ ngoài đi vào cậu liền nhìn thấy mái tóc đen của anh trên ghế salon. Khi đó hai gò má của anh ửng hồng, bên môi còn lưu lại giọt rượu đỏ tươi, trên mặt đất là chiếc ly vỡ vụn. Tóc anh rối tung, nhưng mà, lúc anh xoay đầu lại, khóe môi hơi nhếch lên làm cậu không khỏi ngẩn ngơ. Hóa ra, lúc anh say lại có sức quyến rũ như thế.

Cậu vội vàng tiến đến, lo lắng mảnh thủy tinh sẽ làm anh bị thương. Đỡ lấy anh, cậu nghĩ, con người dịu dàng này…không phải là gặp chuyện gì phiền lòng đó chứ. Suy nghĩ này làm cho cậu sững sờ, dù sao trong mắt cậu, anh luôn dịu dàng hòa nhã nhưng vẫn có năng lực làm cho những chính trị gia xấu xa phải câm miệng. Công tác ở công ty một năm, cậu hiểu, anh có những lúc khác xa vẻ bề ngoài thân thiện, ít nhất, năng lực của anh là tuyệt đối, là huyền thoại trong nghề.

Đỡ lấy anh, khó khăn đi vài bước. Chiều cao của cậu vẻn vẹn chỉ đến vai anh, với người bình thường mà nói chuyện này cũng không có gì đáng xấu hổ, bởi vì chiều cao của anh vượt xa chiều cao trung bình của người phương Đông.

Vất vả lắm mới đến được phòng anh, cậu muốn đem anh đặt lên giường. Cậu còn nghĩ hẳn là nên tìm cho anh ít viên thuốc, thân thể anh đang dần nóng lên, có lẽ là phát sốt.

Chợt cậu cảm thấy trên cổ mình truyền đến cảm giác tê dại ngứa ngáy. Khẽ giật mình, anh đang hôn cổ cậu. Hay nói đúng hơn, là nhẹ nhàng gặm cắn.

Chuyện này…

Cậu cảm thấy khiếp sợ, loại cảm giác này vừa lạ lẫm vừa quái dị. Đang muốn đẩy anh ra thì vừa xoay người một cái, cả người cậu bị ghì lại trên tường, mắt nhìn thẳng vào ánh mắt anh.

Không giống như ánh mắt mà người say nên có, cũng không phải ánh mắt dịu dàng thường ngày. Đó là ánh mắt quyết liệt, khám phá, độc đoán, thậm chí còn có một chút tình cảm không diễn tả được thành lời. Đối với cậu mà nói, không khí lúc này kỳ lạ mà lại không phù hợp. Và khi môi anh đè lên môi cậu, cảm giác này mới đột ngột được gọi tên.

Đó là nguy hiểm.

Nhưng mà, cậu không có cơ hội chối từ. Cậu bị anh, thật đẹp và cao lớn, ép chặt vào tường. Kỹ thuật hôn của anh có thể thấy là vô cùng thành thạo, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn mặc cho anh làm gì tùy ý, nghe lời mà khẽ hé môi, để cho đầu lưỡi linh hoạt của anh xen vào, lướt qua mọi nơi trong miệng cậu. Đó là nụ hôn nồng cháy, hay phải nói là tột cùng xâm chiếm, đúng hơn là, anh đang cắn cậu.

Cho đến khi cậu thở hổn hển không chịu được nữa, anh mới rời ra một chút.

Ánh mắt nóng bỏng của anh rơi lên khuôn mặt ửng đỏ của cậu. Anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ấy.

Ảo giác này chân thật biết bao, làm cho lòng anh mê say biết bao.

Đây là…thú cưng của anh, người yêu của anh. Có lẽ, không còn lâu nữa anh sẽ phải nhìn cậu mang lễ phục, rồi từ đó thuộc về một người con gái khác. Cho nên một đêm này có lẽ là thương cảm cuối của thần linh đã ban cho anh mộng đẹp sau cùng.

Ngày mai, anh sẽ khoác lên nụ cười, chúc phúc người anh yêu.

Cho nên, tối nay…

Anh bế cậu đặt lên giường. Động tác chậm rãi mà cẩn thận. Nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cậu, nhìn đôi môi sưng đỏ, anh hận không thể tát vào mặt mình một cái thật mạnh: “Làm đau em rồi…” Cúi đầu, vươn lưỡi như trấn an mà liếm lên đôi môi đó. Tất cả tâm tư, tất cả yêu thương, không còn che giấu nữa mà đột ngột dâng trào.

Tay anh mơn trớn thân thể cứng đờ dưới thân mình. Năm ngón tay linh hoạt, thuần thục mà cẩn thận trêu chọc. Trên giường, anh hiếm khi chủ động lấy lòng bạn tình, kỹ xảo của anh thậm chí có thể làm cho một nữ tu sĩ cũng phải thần hồn điên đảo. Nhưng mà, anh hy vọng có thể làm cho người yêu hưởng thụ được nhiều nhất. Cho dù, đây chỉ là một mộng đẹp trong cơn say.

Nhìn khuôn mặt cậu dần dần nhuộm lên màn hơi đỏ ửng, mặc dù đôi tay vẫn đẩy anh ra, nhưng cũng đã không còn sức lực mà trở thành một niềm vui thú trong một nghi thức quan trọng. Đây là phản ứng ngượng ngùng mà chỉ lần đầu tiên mới có thể có được. Phát hiện này làm anh cảm thấy rất hài lòng, có lẽ anh là người đàn ông đầu tiên của người anh yêu. Cúi đầu tinh tế thưởng thức thù du đỏ sậm trước ngực cậu, cảm giác được thân thể kia run lên, tay anh chậm rãi vuốt xuống. Người anh yêu là một người con trai bình thường, cho nên khiêu khích tràn ngập kích thích và xâm chiếm kia đã khơi mào dục vọng của cậu thành công.

Bàn tay to lớn ấm áp của anh nhẹ nhàng lướt qua nơi yếu ớt của cậu, anh nghĩ, anh nên làm cho thú cưng được thỏa mãn. Dù sao, lần đầu tiếp nhận anh đối với cậu mà nói sẽ không phải là một hồi ức tốt đẹp. Anh cũng không cho rằng cậu sẽ nghĩ đây sẽ là một cách hưởng thụ, nhưng mà mong muốn được tiến vào thân thể này đã trở thành một ám ảnh mãnh liệt trong anh.

Muốn cùng người dưới thân mình lúc này hợp lại làm một, chặt chẽ, không hề có một khe hở nào. Muốn hung hăng đánh vào thân thể nhạy cảm này, muốn nhìn thấy trong đôi mắt đen thẳm kia chỉ có hình bóng của mình thôi.

Anh đột nhiên hiểu rõ vì sao những kẻ giết người lại muốn đem người yêu của mình nấu thành súp.

Chính xác, loại yêu đó là bệnh hoạn. Nhưng lúc này, anh cũng muốn đem cậu hòa vào trong cơ thể anh, như vậy, cũng không cần mỗi giây mỗi phút đều lo lắng người anh yêu sẽ bỏ anh mà đi nữa.

Nhưng anh cũng hiểu, yêu, không phải là chiếm giữ.

Cứ thế cho đến khi cậu buông lỏng cho dục vọng của mình. Anh hôn môi cậu, trong tay giữ chất dịch trắng kia bôi lên phía sau của cậu. Bất lực thở dốc, cậu hiểu chuyện gì sắp xảy ra, nhất là lúc này khi anh xoay người cậu lại. Nhưng cậu đã không còn sức lực kháng cự nữa.

Cậu cũng không có tư cách để trách cứ anh. Người này, là tất cả của cậu. Cho dù giờ phút này anh xâm phạm cậu, cậu vẫn không có cách nào giơ lên nắm đấm, hoặc là căm hận nhìn anh. Người này, là thần linh mà lúc cậu tuyệt vọng nhất đã đưa tay cho cậu. Dù hành động của anh trong mắt bất luận một người bình thường nào cũng đều là điên cuồng không còn lý trí, nhưng cậu biết rõ nó vẫn kín đáo lộ ra sự dịu dàng. Cặp mắt màu lam kia ngoại trừ dục vọng, còn có rất nhiều điều gì khác.

Sau một giây, cậu đã không thể tự hỏi đó là gì nữa.

Phía sau bị vật gì đó tràn đầy chiếm lấy. Hai chân bị mở ra, mông bị nâng lên, cảm giác có gì đó rất lớn đang từng chút một nhét vào phía sau chật hẹp. Không dừng lại, không chần chừ. Kích thước kinh người không phải là thứ cậu có thể dễ dàng chịu được, trán anh toát mồ hôi lạnh, từng sợi tóc mượn mồ hôi mà dính lấy khuôn mặt tinh xảo. Đó là anh, người luôn làm cho người ta điên cuồng. Anh nói lời trấn an, nhìn khuôn mặt cậu nhăn nhó vì đau đớn, anh không thể không thấy đau lòng.

Nhưng thứ to lớn của anh thì không dịu dàng như anh, nó hung hăng, quyết liệt tiến vào, càng lúc càng lớn đến căng tràn phía sau cậu, bừa bãi xâm nhập đến nơi sâu nhất. Cậu ngửa đầu, như muốn thét lên. Nhưng vật kia vẫn như cũ không ngừng đi vào, mơ hồ như muốn cứ thế mà đâm thủng cậu.

Cậu nuốt khan, nếu có thể nói, cậu nhất định sẽ khóc xin anh ngừng lại. Anh cúi xuống hôn lên nước đọng bên khóe mắt cậu. Đó là nước mắt làm cho anh hưng phấn mà cũng đau lòng. Cho đến khi cậu hơi thích ứng được rồi, anh mới chậm rãi cử động.

Rút ra, tiến vào. Mỗi một lần như thế, thân thể cậu rung động mãnh liệt, thân thể nhạy cảm mà yếu đuối…Sự bền bỉ của anh làm cho người ta phải sợ hãi, anh từ từ vào rồi ra, cho đến khi sắc mặt cậu không còn quá đau đớn khổ sở, mới dần dần đẩy nhanh hơn. Cậu bắt đầu thở dốc, dường như anh chỉ chờ có thế, lại một lần nữa kéo ra đưa vào nhanh hơn, một lần rồi lại một lần…anh thật muốn gầm lên, đó là khoái cảm cực hạn. Anh xoay người cậu lại, mang từng biểu hiện của cậu tham lam thu vào đáy mắt.

Khép hờ hai mắt, thỏa mãn hừ một tiếng, anh cuối cùng cũng buông thả những gì nóng cháy nhất vào trong cơ thể cậu. Đem cậu ôm vào trong ngực thật chặt, hôn mãi hôn mãi lên môi, chân mày, mũi…cậu. Có lẽ, sau này sẽ không bao giờ còn có thể vuốt ve, đụng chạm như thế.

Một giấc mộng đẹp.

Anh thỏa mãn cười, lại cảm thấy đắng chát.

Cơn buồn ngủ ập đến, tối nay, anh đã có được người anh yêu đúng như ước nguyện. Trước khi nhắm mắt lại, anh còn nghĩ…hay là cứ quấn lấy cậu, chờ cậu sinh con rồi, sẽ đòi làm cha nuôi nó. Anh tin cậu sẽ không cự tuyệt. Như vậy, anh còn có một lý do để sau khi cậu kết hôn rồi thỉnh thoảng đi nhìn ngắm cậu.

Và cứ thế, mỉm cười, nhìn người anh yêu tìm được hạnh phúc.

.

_________________

Lúc anh mở mắt ra, bên cạnh không một bóng người. Vẫn như cũ là drap giường trắng tinh lạnh lẽo như băng đầy cô độc. Giấc mộng đêm qua chân thật đến thế… Anh chỉ cần khép mắt lại là lập tức có thể hình dung ra hai gò má ửng đỏ và đôi mắt đong đầy nước của cậu. Ngọt ngào ngắn ngủi, chỉ mang theo sau là nỗi đắng cay.

Quay đầu nhìn quanh, thấy trên bàn trước giường có một chén cháo, còn có vài viên thuốc. Dưới chén lấp ló một tờ giấy, là chữ của cậu: “Ăn chút cháo rồi uống thuốc. Ngài bị bệnh, tôi đến công ty trước.” Hàng chữ xiên xiên, anh nhìn thật lâu, rồi sau đó, chậm rãi đưa lên bên môi.

Giống như được hôn tay cậu.

Anh cũng không muốn tiếp tục ở trong căn hộ nữa. Đứng lên đeo cà-vạt, nhìn thấy hộp quà tinh xảo trên đầu tủ, anh đặt trên tay, mở ra. Đó là một đôi vòng tay rất sáng, chỉ nhìn qua là có thể đoán được giá trị của nó đủ làm cho người khác nhíu mày. Anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi vòng tay, khóe miệng nhếch lên.

Cuối cùng, cả đôi vòng tay và cái hộp xinh đẹp lặng lẽ nằm lại trong thùng rác phòng anh.

Đi vào công ty, anh không thể chờ đợi thêm nữa để được nhìn thấy thú cưng của mình. Mặc dù lúc này đầu đau như sắp nứt ra, anh cũng không muốn lãng phí thời gian có thể ở cùng thú cưng, vì sau này anh nhất định sẽ phải cùng một người con gái chia đôi người anh yêu thương nhất. Từ xa anh đã nhìn thấy cậu đang chui đầu vào giữa những tập hồ sơ chất chồng thành đống. Anh nghĩ, có thể là cô nàng thư ký vừa xinh đẹp vừa cay nghiệt thừa dịp anh không có ở đây lại tận tình hành hạ thú cưng của anh rồi.

Anh cảm thấy hiện tại, đối với những sinh vật trước ngực có hai khối thịt mình không còn có một tia suy nghĩ tốt lành nào.

Sắc mặt cậu có chút tái nhợt, không hồng hào như trước. Hai mắt chăm chú nhìn những trang giấy trên tay, thỉnh thoảng cậu lại dụi dụi mắt. Cậu mệt mỏi, không, phải nói là cực kỳ mệt mỏi. Dù sao đêm qua cậu đã trải qua một chuyện mà trong đời chưa bao giờ gặp phải. Trí óc cậu hiện tại rất mất tập trung, không hề có một giây chuyên chú. Chỉ cần chớp mắt một cái thôi, cậu lại nhớ đến giọng nói trời sinh đầy cuốn hút của anh, ánh mắt nóng đến cháy rực của anh, thậm chí, là…đau đớn lúc ngọn lửa của anh vào ra cơ thể cậu.

Cậu cho rằng, có lẽ anh nhầm cậu với cô gái nào đó, nghe nói, bố của anh đã vì anh mà chọn ra một vị hôn thê xinh đẹp thông minh. Và cho đến hôm qua, thật sự là cậu đã mừng cho anh từ tận đáy lòng…

Hốt hoảng sửa sang lại giấy tờ mà thư ký của anh giao cho, cậu vừa mới đứng lên thì thắt lưng cơ hồ không cách nào thẳng ra được, đúng là khó có thể tưởng tượng đêm qua cậu đã phải duy trì một tư thế xấu hổ như thế nào…Cậu ngẩng đầu và thấy trước ngay mắt là anh với mái tóc đen dài, ưu nhã cao quý.

Anh nhìn cậu, chính xác mà nói, là nhìn cổ cậu. Trên làn da ngăm ngăm có dấu vết. Phải, đó là loại dấu vết mà anh rất quen thuộc, dấu vết ái ân. Anh không ngừng siết chặt nắm tay, xem ra suy đoán của anh là chính xác. Thú cưng của anh, người yêu của anh, đêm qua, cùng cô gái ấy…

Cậu cảm thấy được anh đang tức giận. Đúng vậy, cậu rất nhạy cảm. Chuyện đó có liên quan đến những ngày trước khi cậu gặp anh, khi mà cậu luôn phải cẩn thận xem xét cảm xúc của người khác. Chỉ có điều, riêng chuyện nên thể hiện cảm xúc của mình lên khuôn mặt như thế nào thì cậu vẫn giống như một đứa bé ba tuổi, rất chậm chạp.

Cậu nhìn thấy rõ ràng lúm đồng tiền trên mặt anh chậm rãi mất đi. Nói thật, nó như một sức ép làm cho người ta lo lắng. Cậu lập tức hiểu rõ tại sao trong công ty nhân viên chỉ cần vào phòng tổng tài rồi đi ra, tâm tình sẽ biến ảo còn nhanh hơn lật sách.

Nhưng rồi anh lại mỉm cười. Ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng lướt qua cổ cậu.

Cậu sợ hãi đến muốn kêu lên. Đụng chạm nho nhỏ đó làm cho cậu nhớ đến những cái vuốt ve và lời yêu của anh đêm qua, không khỏi toàn thân run rẩy.

“Ở đây…” Anh chỉ vào một dấu vết dễ thấy nhất. Giờ phút này hai mắt anh tràn đầy ghen tỵ: “…để cho người khác nhìn thấy không phải là chuyện tốt.”

Cậu khẽ giật mình, vành tai đỏ lên, đứng ngây ra như phỗng ở đó. Nhưng hình ảnh đó rơi vào mắt anh lại làm nên một hồi đau đớn. Người anh yêu thật là một người nhẫn tâm. Giấc mộng đêm qua vẫn xoay quanh trong đầu rõ ràng như thế. Nhìn cậu, anh chậm rãi thu tay về.

Không phải đã quyết định sẽ mỉm cười chúc phúc cho người anh yêu sao?

Dịu dàng của cậu làm cho người ta vừa yêu vừa hận. Anh nhìn cậu mặt đỏ bừng và tin, đây là người đầu tiên mà anh yêu sau ba mươi năm ngoại trừ những người ruột thịt. Bằng không, lòng của anh sẽ không đau đến muốn chết đi như thế này. Anh nghĩ, có lẽ mình nên rời xa nơi này một thời gian, đằng nào thì anh cũng đã có lý do chính đáng để xin ông bố già cho nghỉ – thất tình.

Trong lòng cậu run lên.

Cậu tin anh đang gặp phải chuyện phiền phức. Hẳn là chuyện về con gái thôi, con người dịu dàng này chắc là đang thích cô gái nào đó. Cậu đấu tranh tư tưởng một lúc lâu. Từ đêm qua cậu vẫn đang suy nghĩ, rằng nếu có thể, cậu muốn chuyển ra khỏi căn hộ của anh. Hiện tại cậu đã có thu nhập ổn định, hơn nữa, anh…có lẽ có người yêu rồi, vô hình chung cậu sẽ trở thành vật cản của anh. Cậu biết anh lịch sự như vậy sẽ không đời nào chủ động bảo mình rời đi trước. Dù cho, cậu cảm thấy…trong ngực rất khó chịu, vẫn chẳng khá hơn trước khi quyết định ra đi.

Mặc dù hai người đã có quan hệ thân xác, nhưng đó cũng không thể trở thành lý do cho cậu ở lại. Cậu cũng không muốn mang đến cho anh bất cứ phiền phức gì. Dù sao, anh trong suy nghĩ của cậu là thần linh không thể xúc phạm đến.

Cầm bút, cậu ghi lên tờ giấy: [Ít lâu nữa, tôi sẽ chuyển ra ngoài.]

Cậu đưa tờ giấy cho anh. Ánh mắt anh lướt qua, cho dù trên mặt vẫn mang theo nụ cười mê người, lúc này nó đã dâng đầy lo lắng: “Vậy…vậy sao…”

Bây giờ, đã đến lúc rồi ư? Thú cưng của anh, thật sự đã sắp sửa rời khỏi anh rồi…“Như vậy…cũng tốt.”

Cậu hơi sững lại, mắt…có chút nhức nhối.

[Từ đó đến nay tôi rất biết ơn ngài, nếu không có ngài, tôi vẫn chỉ là một kẻ lang thang vô dụng mà thôi.]

Anh xua tay, không muốn nghe thú cưng tự hạ thấp chính mình như thế. Đối với anh, người anh yêu là một viên kim cương nguyên bản, làm cho người ta mê say: “Cậu đừng nói như thế, cậu là tốt nhất, trong mắt tôi, cậu thật sự đáng để người khác…yêu thương.”

[Cám ơn ngài. Nếu có thể, tôi mong còn được tiếp tục làm việc ở đây, còn có thể tiếp tục báo đáp ngài.]

“Đương nhiên rồi, tôi thậm chí còn hy vọng cậu có thể vĩnh viễn giúp đỡ tôi. Tôi rất cần cậu.”

Tôi thật sự vô cùng cần cậu.

Tôi thật sự…

Anh biết rõ, nếu cậu ra đi anh nhất định sẽ phát điên. Nhưng mà, anh vẫn phải kiềm chế chính mình.

Cậu mỉm cười với anh, anh cho rằng, đó là nụ cười đẹp nhất anh từng được thấy.

Cuối cùng, anh hơi nghẹn ngào, giọng run run: “Cậu không mời tôi…tham dự hôn lễ của cậu sao?”

Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, chỉ thấy cậu giật mình, giống như cực kỳ kinh ngạc.

[Xin hỏi…ngài đang nói chuyện gì vậy?]

………

Anh gọi điện cho ông bố già bảo muốn nghỉ phép. Mặc cho đầu dây bên kia truyền đến giọng la mắng cực kỳ tức giận, anh vẫn vẽ ra một cười mê người, nhẹ nhàng thong thả mà treo máy. Anh xin nghỉ dài hạn, hoàn toàn không có ý thức trách nhiệm mà đem công ty ném cho ông bố già tuổi cao sức yếu. Đương nhiên, lý do của anh là không thể tưởng tượng được – đi du lịch cùng thú cưng, hay đúng hơn, phải nói là cùng người yêu của mình.

Dịu dàng nhìn vào hình bóng đang bận rộn trong phòng bếp, ánh mắt màu lam của anh tưởng như muốn tràn ra nước.

Tất cả chuyện này, thật giống như một giấc mơ.

Cậu từ phòng bếp đi ra, đem chén đĩa đặt lên bàn. Thời gian gần đây tay nghề của cậu tiến bộ không ít. Một món thịt hai món rau, lại tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Cậu đang bày bát đũa thì phía sau một đôi tay đã vươn đến ôm lấy eo cậu. Cậu kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, môi anh đã rơi lên môi cậu. Đó là sự dịu dàng mà lại không cho phép người ta chối từ, còn mang theo cảm giác bá đạo.

Hôn xong, cậu bối rối cúi đầu. Bên cạnh là sự hiện diện của anh, dịu dàng đến say lòng người. Nhìn mái tóc anh như suối chảy, cậu không khỏi ngây người mà ngắm.

“Ngày mai, chúng ta sẽ đi Paris.” Anh nhẹ giọng thì thầm bên tai cậu: “Thật muốn cho mẹ sớm nhìn thấy người yêu của anh.” Mẹ anh là người Pháp. Bà hiện đang ở quê nhà, chuẩn bị cho hôn lễ với người tình của mình.

Cậu còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy bố anh, đúng là một kỷ niệm khó mà quên được.

Bố anh và anh, quả thực giống nhau như đúc, ngoại trừ tuổi tác, mái tóc dài của anh và đôi mắt đen của ông ấy. Nhưng cậu phải thừa nhận, bố anh là một người khôn khéo mà vẫn rất ôn hòa, ngoại trừ…đối với anh. Tất nhiên, cậu vốn đã chuẩn bị tinh thần bị bố anh nhục mạ, thế nhưng lại không có. Bố anh chỉ nhìn, xong rồi vỗ vỗ vai cậu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh mà nói – Từ giờ thì ngoan ngoãn cho lão tử, nếu dám giống mẹ ngươi, lão tử sẽ đem ngươi thiến.

Cậu không nhịn được bật cười.

Anh nhìn cậu, trong lòng là sự hài lòng trước nay chưa từng có.

Tất nhiên, thú cưng của anh vẫn chưa hoàn toàn đón nhận anh. Nhưng mà, tương lai là để hi vọng, không phải sao?

“Hình mình chụp cùng nhau lần trước, anh đưa cho mẹ xem…” Cậu mở to mắt. “Mẹ nói…rất đẹp, hy vọng…”

Cậu không ngừng lắc đầu, xua xua tay.

Trong lòng anh hiểu, nhưng vẫn muốn trêu chọc thú cưng nhà mình, cho đến khi cậu mặt đỏ tới mang tai, bắt đầu nha nha phản đối mới thôi.

Anh còn nhớ rõ, vài ngày trước lúc còn đang chán nản, anh có hỏi cậu tại sao lại cùng cô gái khác thân mật như thế. Tuy anh cố gắng hết sức làm ra vẻ tự nhiên, nhưng mùi đố kỵ nồng đậm vẫn lan tràn trong không khí. Đúng vậy, đó đã là chuyện quá khứ, cô gái kia cũng đã thành vợ người khác. Nhưng mà anh vẫn nghi ngờ. Sự thản nhiên của cậu làm anh khó hiểu.

Cậu ghi như thế này:

…Bởi vì cô ấy rất tốt, rất dịu dàng…

…rất giống anh…

Anh ôm lấy cậu, vừa ôm vừa cười.

Trên tay của họ lấp lánh một đôi vòng tay giống hệt như nhau.

Đó là câu chuyện cổ tích xinh đẹp về một tổng tài và một kẻ lang thang.

Tất nhiên, hiện tại bọn họ đã nhận nuôi một bầy trẻ con, có lẽ sắp sửa đủ làm thành một đội bóng chày cũng chưa biết chừng…

Chính văn đã xong.

_______

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com