Tong Tai Ba Dao Va Co Vo Tham Tu Ngon Tinh Hac Bang Sung He
Họ tò mò không biết người ngồi trong xe có thân phận gì, đến đây để tìm ai?
Đòn xe năm chiếc dừng lại dưới một căn chung cư hai mươi tầng, một người đàn ông mở cửa xe ra, anh ta mặc trên người âu phục màu đen áo sơ mi trắng đeo kính râm.
Ken bước tới cửa phía sau, mở cửa xe cung kính mời Ngạo Thiên ra.
Ngạo Thiên một thân âu phục chỉnh tề, mái tóc ngắn gọn được anh khéo léo chải về phía sau.
Ngạo Thiên vừa bước xuống xe, xung quanh anh liền xuất hiện một đám cận vệ, họ thận trọng nhìn trước nhìn sau để bảo vệ chủ nhân của mình.
Ngạo Thiên không quan tâm đến ánh mắt tọc mạch của tất cả mọi người, anh phớt đi tiếng xì xào chung quanh.
Ngạo Thiên ngước mặt lên nhìn căn hộ phía trên, anh đã cho người điều tra, căn hộ trên tầng năm là nơi Wind sinh sống cùng ba mẹ.
Ngạo Thiên nhìn Ken, Ken liền hiểu ý, anh ra hiệu cho thuộc hạ mang quà hỏi cưới đi theo anh lên nhà của Wind.
Đứng trước cửa, Ngạo Thiên vô cùng khẩn trương anh là một thương nhân, dự không biết bao nhiêu cuộc xã giao cùng với những người có địa vị cao trong xã hội.
Nhưng chưa một lần anh cảm thấy căn thẳng như bây giờ, anh cố kiềm chiếc cảm xúc trong lòng mình.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Chỉ là gặp gia trưởng có gì to tát.
Trong lúc Ngạo Thiên còn đang trấn an bản thân mình, đột nhiên cánh cửa lớn được mở ra.
Tử Mộng Bình kinh ngạc khi nhìn thấy chàng thanh niên xuất sắc lần trước đứng trước cửa.
Lần này còn phô trương hơn lần trước, cậu thanh niên mang theo bên mình một đám người.
Nhìn vào y như một đám xã hội đen, với gương mặt hình sự.
- Xin lỗi cậu tìm ai?
Trong lòng Tử Mộng Bình biết cậu thanh niên này đến là vì đứa con gái của ông, con bé vừa về nhà không bao lâu liền có người tìm đến.
Ngạo Thiên lịch sự gật đầu một cái trầm giọng nói.
- Con đến tìm Wind.
Mẹ của Wind nghe ba cô nói chuyện với người nào đó ngoài cửa, liền tò mò ra xem.
Nhìn thấy Ngạo Thiên cặp mắt bà tỏa sáng.
Ngạo Thiên quá đẹp trai, thân hình đạt tiêu chuẩn khí thế hơn người, nếu làm con rể của bà thì không có chỗ nào chê được.
Bà bước nhanh tới bên cạnh chồng hỏi nhỏ.
- Cậu ta đến tìm ai?
Tử Mộng Bình nhìn Ngạo Thiên rồi nhìn vợ nhỏ giọng đáp.
- Tìm Wind chứ ai.
Mẹ của Wind nghe vậy liền nhìn Ngạo Thiên tươi cười nói.
- Mờ cậu vào nhà.
Ngạo Thiên nghe vậy liền bước vào trong, đi theo sau anh là Ken và đám thuộc hạ.
Trong căn phòng khách nhỏ lúc này thật ngột ngạt, Tử Mộng Bình, vợ và Ngạo Thiên thì ngồi trên sofa còn đám thuộc hạ nghiêm túc đứng sau lưng anh.
Lúc này mẹ của Wind mới chợt nhận ra Ngạo Thiên không phải là người bình thường, nhìn thấy hành động thận trọng cung kính của đám người phía sau đối với anh, bà tin chắc gia thế của Ngạo Thiên không đơn giản.
Nhưng mặc kệ xuất thân của Ngạo Thiên, chỉ cần Ngạo Thiên thật lòng yêu con gái bà là ok.
Lúc này bà mới nhớ đến nhân vật chính, mẹ của Wind lớn giọng kêu con.
- Wind, có người muốn gặp con.
Wind ở trong phòng nghe mẹ gọi liền nghĩ người đến là Thiết Sang Sang, hôm qua cô buồn chán gọi điện thoại tâm sự với Thiết Sang Sang rất lâu.
Thiết Sang Sang bảo hôm nay sẽ đến cùng cô đi mua sắm, phụ nữ khi buồn cách tốt nhất để giải buồn chính là tiêu tiền, tiêu càng nhiều tiền càng vui.
Cánh cửa phòng ngủ được mở ra Wind mơ hồ bước ra ngoài, cả đêm vì nghĩ đến Ngạo Thiên nên cô không thể nào chợp mắt, gần sáng cô mới thiếp đi một chút.
- Chị Sang Sang, sao lại đến sớm.......
Wind còn chưa nói xong đã bị ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người làm kinh hãi.
Cô mở to mắt nhìn một đám người đứng nghiêm trang trong phòng khách của nhà mình.
Nhìn thấy Ngạo Thiên với vẻ mặt tối đen như mực nhìn cô, Wind lập tức nhìn xuống bản thân của mình.
Lúc này trên người cô mặc áo phông rộng thùng thềnh quần ngắn, tóc tai bù xụ.
Nhìn thấy bản thân mình, cô hốt hoảng hét lên.
- Ahhhhhhhh..........
Wind vừa hét vừa xông thẳng vào trong phòng của mình.
Xấu hổ chết mất.......
Trái tim Wind lúc này lập nhanh đến nổi muốn lọt ra ngoài.
Mười phút sau, Wind ăn mặc chỉnh tề đứng nghiêm túc bên cạnh ba mẹ ánh mắt chán ghét liếc nhìn Ngạo Thiên và đám thuộc hạ.
Ngạo Thiên cố tình làm mặt lạnh muốn nói cho cô biết, anh còn đang giận cô vì lén lúc bỏ đi.
Wind bị ánh nhìn của Ngạo Thiên làm cho sợ hãi, cô cúi đầu lẫn tránh ánh mắt của anh.
Một hồi lâu không ai nói lời nào, cảm giác tình hình không ổn, Ngạo Thiên đành lên tiếng.
- Hôm nay con đến đây để xin hỏi cưới.
Ngạo Thiên vừa nói xong Tử Mộng Bình và vợ của mình luôn cả Wind cũng kinh ngạc không thôi.
Tử Mộng Bình nhìn Ngạo Thiên nghiêm túc nói.
- Câu thật lòng yêu con gái của tôi?
Tử Mộng Bình muốn chắc chắn rằng Ngạo Thiên thật sự yêu Wind, trước khi ông đồng ý gả con gái cho anh.
Ngạo Thiên không cần suy nghĩ liền nhìn ông đáp.
- Con thật lòng yêu Wind.
Ngạo Thiên nói xong liền búng tay một cái, mấy tên thuộc hạ hiểu ý bước tới đặt lễ vặt xuống cái bàn cafe trước mặt.
Nào là vi cá, tổ yến, bào ngư, vàng cây, đều là những vặt quý giá đắt tiền.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Wind tức giận bước tới kéo Ngạo Thiên sang một bên.
Ngạo Thiên để mặc cô lôi mình đi đến phòng của cô, vì căn hộ nhỏ nên không có chỗ riêng tư cô dành đưa anh vào phòng của mình.
Vừa vào trong phòng Wind mạnh tay đẩy Ngạo Thiên một cái khiến anh ngã người về phía sau ngồi gọn trên giường của cô.
Ngạo Thiên nhìn chung quanh, căn phòng rất nhỏ đơn giản chỉ đủ để một cái giường đôi và một cái bàn trang điểm nhỏ.
Anh chưa từng nghĩ qua, ở không gian chặt hẹp như thế này cũng có người sống nổi.
Wind nhìn thấy Ngạo Thiên đánh giá căn phòng bề bộn của mình, cô ái ngại.
Lúc này quần áo bị cô quăng lung tung, nằm khắp nơi trên giường và cả dưới mặt đất.
Wind xấu hổ liền nói sang chuyện chính.
- Anh.... anh đến đây để làm gì?
Ai bảo anh mang những thứ đắt tiền đó đến đây.
Wind không cần những thứ đó, cái cô cần chính là tình yêu của anh.
Dù anh có là người nghèo khó, cô cũng sẽ yêu anh.
Ngạo Thiên vươn tay nắm lấy tay cô, anh dùng sức kéo mạnh một cái thân hình mảnh mai ngồi gọn trên đùi anh.
Ngạo Thiên choàng tay qua eo cô giữ chặt không cho cô nhút nhích.
Anh thì thầm vào bên tai cô.
- Wind, đồng ý gả cho anh nhe.
Ngạo Thiên nói với giọng chân thành, không biết từ lúc nào trên tay anh đã cầm chiếc nhẫn kim cương.
Wind ngỡ ngàn nhìn anh, ánh mắt thâm tình của anh nhìn cô, khiến trái tim cô rung động.
Wind nhìn anh mỉm cười gật đầu đồng ý, anh đã đến tận New York này để tìm cô đã đủ chứng minh tình yêu của anh.
Ngạo Thiên thật không ngờ Wind lại đồng ý, anh khom tới đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.
Ngạo Thiên buông đôi môi sưng đỏ của cô ra, bời môi nóng bỏng di chuyển đến tai cô cắn nhẹ một cái, anh thở hổn hển thì thầm.
- Wind, anh yêu em.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com