
Shanks rất hứng thú, nhìn Raiden Satori mượn một điếu thuốc của Benn Beckman để làm màu.
Raiden Satori giả vờ rít điếu thuốc đầy thâm trầm và bí ẩn dù điếu thuốc chưa châm miếng lửa nào. Nhìn Satori như cụ già, mọi người ôm bụng cười nắc nẻ không thôi. Chỉ có Benn Beckman là vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười khi thuốc lá của mình bị đem làm đạo cụ diễn hài.
Raiden Satori giả bộ ngầu nói:
"Chuyện nói ra rất dài... Nhân sinh của tại hạ nhấp nhô vô thường, không biết ngài đây muốn nghe khúc nào?"
Shanks giơ tay phát biểu, nói: "Tôi muốn nghe lý do cậu lưu lạc đến hoang đảo ~"
Vẻ mặt Raiden Satori phức tạp, cậu gác điếu thuốc lên vành tai. Đợt này cậu lấy ra một phen quạt xếp, nếu có người Liyue ở đây. Họ sẽ thấy phong cách của Satori cực kỳ quen mắt, đó là cách của người kể chuyện ở Liyue hoạt động.
"Mọi thứ giống như vở kịch dài vậy. Nó bắt đầu vào một khoảng thời gian dài về trước, tại hạ lập chí làm ăn nên đã rời khỏi cố hương, học cách nấu nướng ở những nơi mà tại hạ đi qua. Chuyến hành trình đấy tuy có một mình, nhưng nó thật sự vui khi tại hạ có thể liên tục hấp thu những kiến thức mới mẻ. Như những sinh vật kì quái và tàn nhẫn mà người bình thường không thể thấy. Quốc gia mà mọi người có thể sử dụng ma thuật đầy lãng mạn. Hay nơi mà con người chung sống với các loài sinh vật sở hữu sức mạnh nguyên tố."
Mọi người nghe được khúc đầu, họ ngửi được những cuộc phiêu lưu hấp dẫn trong miệng Satori. Mắt của mọi người sáng lên, đồng thời dần dần im lặng và tập trung lắng nghe.
"Có một ngày, tại một hòn đảo, tại hạ đã vô tình giúp đỡ được hai đứa trẻ bị bạo hành. Từ trước đến giờ, việc cứu người gặp nạn không phải là chuyện xấu, huống chi là cứu hai đứa trẻ, tại hạ cảm thấy mình không làm gì sai cả."
"Nhưng người dân ở ngôi làng đó không nghĩ như vậy. Họ cho rằng hai đứa trẻ ấy đáng chết, còn người hỗ trợ hai đứa trẻ ấy cũng đáng chết. Người dân ở nơi đó đã đưa ra một quyết định táo bạo, đó là phóng hỏa ngôi nhà của tại hạ."
Mọi người nghe tới đây thì xuýt xoa: "Nghe có vẻ căng nhỉ?"
Satori gật đầu: "Đúng vậy, ngôi nhà của tại hạ đã ngập trong ánh lửa đỏ, nhiệt độ khiếp người nuốt chửng tại hạ. Lúc đấy, tầm mắt của tại hạ mờ dần..."
"Chuyện sau đó thế nào? Hồi sau sẽ rõ."
Mọi người: "...?"
Mọi người: "Ê kể chuyện đàng hoàng! Sau đó thì sao nữa?? Sao không kể tiếp chứ!!"
Mọi người khiếp sợ trước phong cách kể chuyện lấp lửng như tụt huyết áp của Satori. Ngay cả Shanks cũng bị dọa giật mình.
Đang gay cấn thì tự dưng ngừng ngang, mọi người đều ngứa ngáy khó chịu. Bọn họ cực kỳ tò mò mọi chuyện sẽ diễn ra tiếp theo. Shanks bất mãn lên án: "Nói tiếp đi chứ! Satori"
Raiden Satori lấy ra một chiếc nón mà mình đã mượn từ một thuyền viên và ngửa nón ra trước mặt bọn họ:
"Cho xin chút Belly đi rồi tui kể tiếp cho nghe."
Mọi người: "..."
Cuối cùng là vì tiền ư??
Benn Beckman kinh ngạc, hắn suy tư một chút sau đó lên tiếng: "Đây là cách kiếm tiền của cậu sao? Cậu làm nghề kể chuyện?"
Satori gật đầu: "Đúng vậy, tôi từng du lịch qua một nơi mà ở đó, mọi người dùng cách kể chuyện để thu hút và kiếm tiền qua người nghe."
Benn Beckman hiếu kỳ: "Vậy đó là cậu chuyện của cậu, hay là câu chuyện của người khác được kể dưới ngôi thứ nhất?"
Satori thở dài, cậu nhún vai: "Thật đáng buồn, đó là chuyện của tôi."
Benn Beckman gật đầu, hắn lấy từ trong túi ra 10.000 Belly ném vào nón của Satori. Đồng thời, Benn Beckman hỏi: "Kể lại chuyện quá khứ như thế, hẳn là cậu cũng khó chịu?"
Satori cười hì hì đáp: "Quá khứ chính là một câu chuyện tốt để kể, tuy đôi khi nhắc lại thì nó vẫn canh cánh trong lòng không thể xóa nhòa. Nhưng nếu nó có thể trở thành câu chuyện thú vị, kiếm được tiền thì tôi cũng không ngại. So với việc xem nó như vết dằm trong tim, tôi tình nguyện đem nó biến thành tiền tài và niềm vui. Nên mọi người cứ nghe với tâm thái thoải mái nhé."
Mọi người thấy thuyền phó dẫn đầu thì cũng bắt chước làm theo, bỏ tiền vào nón cho Satori.
Khi số tiền trong nón cũng đủ rồi, cậu gật đầu, tiếp tục kể.
"Tiếp đó, vào ngàn cân treo sợi tóc, tưởng như đã phải bỏ mạng tại chỗ. Tại hạ đã được cứu giúp. Lúc tỉnh lại, tại hạ đã được cưu mang, chăm sóc từ gia đình của vị ân nhân ấy. Mọi người ở đấy tốt bụng, họ nhận nuôi tại hạ, tại hạ thành một người có gia đình. Mỗi bữa cơm đều có thể ăn chung với người nhà. Trong lòng có nỗi niềm cũng có thể chia sẻ với người nhà. Một người cha hài hước, một người mẹ hiền từ, một người anh trai dịu dàng và ấm áp. Tại hạ cùng bọn họ cười cười nói nói, vui vẻ biết là bao nhiêu."
"Đáng tiếc là niềm vui ngắn chẳng tày gang. Người anh trai trong nhà sở hữu công việc có trách nhiệm nặng nề. Áp lực đã đè nặng lên vai anh ta, và anh trai ngốc nghếch luôn ôm nỗi niềm ấy vào lòng. Không biết từ bao giờ, người anh trai đã trở nên mê mang và cực đoan. Một ngày nọ, anh ta cho rằng lỗi ở con người, anh ta quyết định quay lưng với gia đình vì lý tưởng cực đoan của mình. Lý tưởng giết sạch những người thường, trong đó bao gồm người thân của anh ta."
Không khí bỗng trở nên lặng thinh, rõ ràng đang ngồi trước đám lửa trại bập bùng nhưng họ lại có cảm giác đang chìm trong tuyết.
Satori nhắm mắt lại, bình tĩnh kể tiếp:
"Để chứng minh rằng bản thân sẽ đeo đuổi lý tưởng ấy, anh trai ra tay với cha và mẹ, cuối cùng là em trai anh ta, cũng chính là tại hạ. Tại hạ mất đi gia đình, tại hạ lại một mình. Nhưng tại hạ đã thoát chết, đã trốn thoát,..."
"Cứ như thế, tại hạ lại sống sót rồi."
Satori gấp lại quạt, cậu đưa ra chiếc nón thêm một lần nữa: "Sau đó thì tôi trôi dạt tới hòn đảo hoang này, kết thúc câu chuyện. Nếu muốn nghe thêm chuyện gì nữa thì có thể, nhưng phải thêm tiền."
Shanks dẫn đầu vỗ tay: "Quao, cách cậu kể chuyện khá là hấp dẫn đó. Cậu đã đi du lịch nhiều nơi lắm sao?"
Satori cười, gật đầu: "Có thể xem như vậy. Tôi học cách nấu nướng và pha chế thức uống qua chuyến hành trình."
Nhờ có Shanks, mọi người ăn ý dựa theo lời Shanks nói để nói sang chuyện khác. Họ tuy cảm thấy câu chuyện này thương cảm, nhưng qua thái độ của Satori, họ hiểu được Satori thật sự chỉ xem đó như một câu chuyện thôi. Giống như Satori đã nói, cậu ta mong rằng mọi người nghe nó một cách thoải mái. Họ tôn trọng lựa chọn của Satori, nên quyết định không đặt nặng mọi việc.
Mọi người vỗ tay theo: "Tôi muốn nghe thêm những chuyến phiêu lưu mà cậu từng đi!"
"Tôi cũng vậy! Tôi muốn biết sinh vật sở hữu sức mạnh nguyên tố là gì!"
"Cậu giỏi nấu ăn lắm sao? Có thể nấu món đặc sản ở những nơi đó không? Tôi muốn thử!!"
Trong phút chốc, Satori trở nên được chào đón ở băng hải tặc Tóc Đỏ. Mọi người thích thú bởi cách kể chuyện và những tri thức mà Satori sở hữu.
Satori hòa nhập với mọi người rất nhanh. Shanks và Benn Beckman nhìn thấy điều đó. Satori giống với bọn họ, tự do và có những chuyến đi. Satori hoàn toàn có những tiêu chí mà một thành viên của băng Tóc Đỏ sẽ có - tự do, phiêu lưu và ưa mạo hiểm. Cậu ta thẳng thắng, phóng khoáng và lạc quan, tỏa ra nguồn năng lượng tích cực khiến mọi người yêu thích không ngớt.
Đợi tới khi mọi người nghe chuyện kể có hơi rã rời rồi, Shanks mới bắt đầu lên tiếng:
"Satori, sau này cậu định như thế nào? Có mục tiêu gì không?"
Cầm ly nước ép trên tay, Satori ngẫm nghĩ rồi đáp:
"Tôi muốn kiếm tiền, mục tiêu của tôi là mở một cửa tiệm bán trà sữa trên biển! Kiếm nhiều tiền và trở thành thương nhân giàu nhất!"
Shanks liên tục vỗ tay: "Wow! Mục tiêu rất tốt!" nhưng mà trà sữa là gì??
Satori vui vẻ ra mặt, cậu cười rộ lên, đôi mắt đầy lấp lánh khi nhắc đến giấc mơ của mình. Satori nói:
"Tôi có thể xin đi nhờ thuyền của mọi người để rời khỏi hòn đảo này được không? Nếu được, tôi có thể trả thù lao cho mọi người."
"Thù lao ư? Không cần thiết, bọn tôi sẽ cho cậu đi nhờ thuyền và rời khỏi nơi đây."
Shanks mỉm cười, hắn dùng tay đè lại chiếc mũ rơm của mình. Shanks dùng một tay choàng cổ Satori, thân thiết nói:
"So với thù lao, cậu nghĩ sao về việc trở thành thuyền viên của tôi hả? Satori?"
[Gia nhập băng hải tặc Tóc Đỏ.]
[Khen thưởng: 1 năng lực tùy chọn; 5.000.000 Belly.]
[Thuyền trưởng của băng hải tặc Tóc Đỏ đã gửi lời mời đến với ngài. Ngài có chấp nhận hay không?]
***
***
***

(Momo: 0363576975)
Ngân hàng Kienlongbank: 55576975
Tấm lòng của độc giả dù ít hay nhiều cũng sẽ giúp được cuộc sống của toi vài phần. Cảm ơn lòng thành của các bạn.