TruyenHHH.com

Tong Man Nguyen Uoc

Tokyo nhộn nhịp sức sống và tiếng nói của người dân, âm thanh ồn ào từ xe cộ trên đường.

Các học sinh trên đường đi học tấp nập.

Các nữ sinh tụ tập lại một đám đi chung với nhau, bên miệng không ngừng ríu rít nói chuyện.

"Nè nè các cậu nghe chuyện gì chưa, nghe nói dạo gần đây có một tiệm trang sức rất kỳ bí đó"

"Hể, cửa tiệm đó ra sao vậy, mau kể cho tụi mình nghe đi"

"Nghe nói, cửa tiệm đó có thể ban cho người khác một nguyện vọng bất kỳ"

"Thật không đấy"

"Nghe lạ sao ấy"

"Thật mà, nhưng có điều, phải trả cái giá mà chủ tiệm đưa ra mới có thể có được nguyện vọng"

Các nữ sinh nhìn nhau, ánh mắt nghi hoặc nhìn nữ sinh đang kể chuyện.

"Vậy, cửa tiệm cậu nói ở đâu"

Một nữ sinh hỏi.

"Không biết nữa, cửa tiệm đấy thoát ẩn thoát hiện, chỉ những ai có duyên mới gặp được nó thôi"

Các nữ sinh cười cười, cho rằng đó chỉ là một câu chuyện đùa của cô bạn nữ sinh kia mà thôi.

______________

Hôm nay Sachi đi học về trễ, cô bận phải đi làm thêm, dù trường cao trung cô đang theo học cấm việc học sinh ra ngoài làm thêm nhưng do cô không đủ tiền chữa bệnh cho mẹ nên buộc phải đi làm ngoài giờ để kiếm thêm thu nhập, cố gắng để mẹ khỏi bệnh.

Sachi đi về trên con đường quen thuộc, vừa về đến nhà cô cũng không dám nghỉ ngơi ngay mà lập tức chạy đến bệnh viện thăm mẹ.

Mẹ Sachi sau khi ly hôn với chồng liền bị bệnh ung thư đường ruột, bà vẫn như mọi ngày, vẫn ốm yếu và ho nhiều lắm, Sachi lo lắng cho bà, bác sĩ nói nếu không phẫu thuật sớm thì mẹ cô sẽ chết.

Nhưng Sachi không có đủ tiền, dù có đi vay nhiều nơi nhưng không ai đồng ý cho mượn cả.

Sachi buồn bã ra về.

Trên đường đi, cô nhìn thấy một cửa tiệm trang sức cổ, trước nay cô đã đi qua nhiều lần rồi nhưng chưa từng nhìn thấy nó.

Bên trong cửa tiệm vẫn còn bật đèn dù trời đã về khuya, trong lúc bất giác Sachi đã đứng trước cửa tiệm đó từ bao giờ.

Cô hiểu hiện tại đã trễ cho nên không muốn vào làm phiền người khác.

Nhưng một thế lực nào đó thu hút lấy cô, Sachi cảm thấy cửa hàng này sẽ giúp cô giải quyết được vấn đề nên đã mở cửa bước vào.

Bên trong cửa tiệm là vô vàng món trang sức đẹp đẽ và bắt mắt được trưng bày trong tủ kính, chúng lấp lánh dưới ánh đèn, ánh đèn mờ ảo khiến bên trong nhìn mơ hồ huyền bí.

"Chào mừng quý khách đã đến với tiệm trang sức Nguyện Ước, xin hỏi quý khách có yêu cầu gì"

Một giọng nói trong trẻo vang lên khiến Sachi chú ý nhìn sang.

Là một cô bé với mái tóc vàng cột hai bên, trên người cô bé là một bộ váy xòe màu xanh lam xinh đẹp, trên đầu cài thêm một cái kẹp tóc màu xanh hợp với màu váy, nụ cười thành thục tiêu chuẩn tiểu thư, ánh mắt ngọc lục bảo sáng ngời nhìn vào Sachi.

"Chào em, em là..."

Sachi ngập ngừng nhìn cô bé đáng yêu trước mặt.

"Em là người trông coi cửa tiệm, tên em là Elizabeth Ethel Cordelia Midford, chị có thể gọi em là Lizzy"

Elizabeth cầm hai bên váy, nhẹ nhàng cuối người chào hỏi Sachi theo phong cách quý tộc.

Sachi bị cách chào hỏi này của Elizabeth làm cho giật mình, lúc định nói thì đột nhiên một giọng khác vang lên.

"Lizzy, là ai vậy"

Một nam tử tóc đen dài ngang lưng bước ra, nam tử mặc một bộ kimono màu cam với họa tiết những chiếc lá mùa thu, đôi mắt phượng màu lam nhếch lên đầy sắc sảo và quyến rũ, đôi môi nhẹ nhàng cười, dáng vẻ ôn nhu thu hút ánh nhìn người khác.

Trên tay nam tử ấy là một cái tẩu thuốc màu đen, chầm chậm nhìn sang Sachi.

"Kei-sama, cô gái này là khách hàng vừa đến ạ"

Elizabeth nhìn thấy nam tử bước ra liền mỉm cười báo cáo lại cho y.

"Oya~, là vậy sao, mời quý khách vào bên trong"

Nam tử nghe vậy mỉm cười, mời Sachi vào phòng tiếp đón khách nhân.

Sachi chưa phản ứng lại kịp, khi vừa choàng tỉnh đã thấy bản thân ngồi xuống một chiếc gối đệm, nam tử ngồi xuống đối diện với cô, Sachi căn thẳng không biết phải làm gì.

"Xin lỗi nhưng...tôi không có ý định mua trang sức"

Sachi luống cuống nói.

"Nếu đã đến được cửa tiệm này của tôi chắc hẳn quý khách rất có duyên với nó"

Nam tử tươi cười, tay cầm chiếc tẩu rít một hơi rồi thổi ra một làn khói trắng, làn khói đó ngay lập tức bao phủ lấy căn phòng.

Ý thức của Sachi cũng dần không còn tỉnh táo nữa, trong vô thức cô nghe thấy giọng nói ma mị của nam tử.

"Hỡi khách nhân, ước nguyện của ngươi là gì"

Nguyện ước..của cô.

Sachi hai mắt vô hồn, không còn phản ứng, bất giác nói ra điều bản thân luôn nguyện ước.

"Ước nguyện của tôi...là mẹ có thể khỏi bệnh và trở về bên cạnh tôi"

Nam tử cười cười hai tiếng, mắt phượng híp lại đầy vui vẻ.

"Tôi có thể giúp ước nguyện của quý khách thành hiện thực nhưng quý khách phải trả cho tôi một cái giá tương đương với nguyện ước, quý khách đồng ý chứ"

Tâm trí mơ hồ của Sachi khiến cô không nghe rõ nam tử kia nói gì, chỉ loáng thoáng nghe được có thể giúp cho mẹ khỏi bệnh cô liền không do dự đồng ý.

"Yêu cầu của quý khách, được chấp thuận"

__________

Sachi cô bật dậy, cô thở hỗn hển ôm ngực sau đó nhìn quanh, là nhà của cô.

Đây chính là phòng cô, không có gì khác lạ cả, Sachi cảm thấy khó hiểu, không lẽ tất cả chỉ là giấc mơ thôi sao.

Bỏ qua những thắc mắc đó, Sachi nhanh chóng thay quần áo và đến bệnh viện thăm mẹ, hôm nay là chủ nhật cho nên cô không đi học.

Vừa đến phòng bệnh của mẹ, Sachi nhìn thấy bà đang ngồi nhìn ra cửa sổ, thần sắc khỏe mạnh không nhìn ra vẻ bệnh tật.

"Mẹ"

Mẹ cô quay lại nhìn, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Chào con Sachi"

Đến trưa, bác sĩ đến kiểm tra tình trạng bệnh nhân như thường lệ, sau khi kiểm tra cho mẹ Sachi xong, bác sĩ tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.

"Bác sĩ, tình trạng của mẹ cháu..."

Bác sĩ nhìn hai mẹ con.

"Thật đáng ngạc nhiên, bệnh tình của chị đã hoàn toàn khỏi dù không phẫu thuật, tôi đã kiểm tra tận nhiều lần rồi nhưng kết quả vẫn không thay đổi"

Điều bác sĩ nói khiến cả hai mẹ con ngạc nhiên, Sachi bất giác nhớ tới tối hôm qua, nhớ lại những lời của nam tử đó nói.

"Vậy...đó không phải giấc mơ sao"

Mẹ đã khỏi bệnh, Sachi làm thủ tục xuất viện cho bà, sau khi đưa bà về nhà liền đi đến địa điểm hôm qua.

Nhưng thật kỳ lạ, cửa tiệm trang sức ấy đã không còn nữa, bây giờ chỉ còn lại khu vực bỏ hoang mà thôi.

Sachi cảm thấy khó hiểu lẫn kỳ lạ, sau đó lại đi về nhà.

Một tuần sau.

Sachi vừa ra khỏi cửa nhà liền nhìn thấy một cậu bé đứng chặn lại.

Cậu bé có mái tóc đen và gợn sóng, đôi mắt vàng hình quả hạnh với hàng mi mỏng, cậu bé mặc một bộ vets đen và cà vạt màu lục, cậu bé trông có vẻ nhút nhát.

"Em là ai vậy"

Cậu bé cuối đầu chào theo nghi lễ quý tộc, môi mấp máy nói

"Em là người của cửa tiệm trang sức Nguyện Ước, em tên là Gilbert Nightray, em đến để lấy cái giá chị phải trả cho nguyện vọng của mình"

Nghe vậy Sachi giật mình nhớ ra.

"Vậy, cái giá là gì vậy Gilbert-kun"

Sachi cuối đầu nhìn Gilbert cười rồi hỏi.

"Cái giá chị phải trả cho nguyện vọng của mình là 20 năm tuổi thọ"

Gilbert nói xong, chưa để Sachi phản ứng cậu đã lấy ra một chiếc lọ thủy tinh nhỏ bằng một bàn tay trẻ sơ sinh đưa ra trước mặt cô.

Nắp chiếc lọ mở ra, một luồng sáng từ trán Sachi bị hút vào chiếc lọ.

Đến khi hoàn thành Gilbert đặt lên tay Sachi một chiếc kẹp tóc hình con bướm xanh diễm lệ và tinh sảo, rồi mặc kệ Sachi nằm ngất trên đất, xoay người cuối đầu sau đó biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com