TruyenHHH.com

[Tống mạn] Kẻ Lang Thang

[AC] Hồi 7

Shirosaki27

"Trong phần luyện tập của học kì II, chúng ta sẽ đến với phần chạy tự do."

Tiết học 'thể dục' đầu tiên trong năm lại liên quan đến 'parkour'. Như thường lệ, với tư cách là một giáo viên bộ môn, Karasuma chủ trì tiết mục này.

"Ví dụ, nếu phải chạy từ cây thông đến chỗ kia. Mimura-kun, thử ước lượng xem, em sẽ làm điều đó như thế nào?"

Mimura Kouki nhìn xuống vách núi, chủ động xem xét tình hình. Nào là trèo lên vách núi, nhảy qua suối, đi vòng qua bụi cây và trèo lên mấy tảng đá. Nghe thật sự rất rườm rà mặc dù Mimura cho rằng mình có thể làm được trong vòng một phút.

Karasuma làm mẫu. Anh ta chạy theo đúng đường mà Mimura đã vạch ra và trở về trong vòng 10 giây.

Cái mà chạy tự do giúp con người trau dồi là khả năng tự lượng sức mạnh của bản thân. Trong bài học lần này Karasuma dạy các học sinh cách sử dụng kĩ thuật Ukemi. Nó đơn giản là khả năng ước lượng khoảng cách và mức độ của những bước chân tiếp theo.

Nghe có vẻ ngầu đấy, nhưng nó liên quan gì đến trò 'cảnh sát bắt cướp' vậy?

"Hình như mấy đứa vừa học chạy tự do xong đúng không?"

Koro-sensei đang mặc bộ đồ của một tên trộm. Thầy xoay xoay còng số 8 bằng xúc tu của mình.

"Đã qua hết mấy phần khó rồi, các em có muốn chơi trò chơi không nào~"

Terasaka khinh bỉ nhìn ông thầy chủ nhiệm.

"Chơi á? Đảm bảo nó là một trò nhàm chán."

Koro-sensei cười khả ố, ông đột nhiên lôi ra một bộ đồng phục cảnh sát hàng thật giá thật. Thầy ta quăng bộ đồ về phía Scaramouche.

"Chúng ta sẽ chơi cảnh sát bắt cướp!"

Hắn chụp bộ đồ cosplay. Đưa cho hắn là có ý gì đây hả? Sau đó, Koro-sensei đứng một bên về phía lớp 3E, đối mặt với một mình hắn.

"Tất cả giáo viên và học sinh của 3E sẽ đóng vai cướp. Còn người đóng vai quan chức nhà nước sẽ là em."

Ôi không, tới công chuyện rồi. Rầu thật sự.

"Hể?!"

"Thầy có chắc là cậu ấy phù hợp với vị trí này không?"

Hắn cũng thắc mắc. Đúng là nếu để Koro-sensei làm cảnh sát thì sẽ rất khó thắng, nhưng rồi mắc gì lại đi chọn hắn? Chúng ta còn có Karasuma Tadaomi và Irina Jelavíc ở đây mà.

À không, bọn họ không có ở đây. Tốc độ sủi kèo này quá nhanh!

"Nếu tất cả, là tất cả á nha, không bị bắt trong vòng 1 tiếng, thầy sẽ dùng tiền của Scaramouche bao các em bánh nhé!"

Chỗ đốt tiền đây rồi. Nhắc đến việc này hắn mới nhớ, đúng là hắn cần đập tiền gấp.

"Còn em, nếu em thắng thì thầy sẽ bao em đủ loại cà phê trên thế giới~"

Hắn lẳng lặng khoác đồng phục cảnh sát vào, dành cho những tên trộm một ánh mắt thật 'thân thiện' và 'dịu dàng'.

Lên kèo liền.

-

Koro-sensei vẽ cho hắn một cái vòng tròn. Sau đó, thầy yêu cầu hắn đứng chờ tầm 1 phút để những tên trộm có thời gian cao chạy xa bay.

Ritsu đã kết nối với điện thoại của hắn. Để bảo đảm tính công bằng, tình trạng 'sống' hoặc 'chết' sẽ được biểu hiện trên đây. Hiện tại, có tổng cộng 29 tên trộm nằm ngoài vòng pháp luật.

"À, vậy là chúng ta vẫn có cơ hội để thắng. Bên chúng ta có Koro-sensei cơ mà."

Cô bạn Kanzaki gật gù khi đồng hồ chuẩn bị đếm ngược 60 giây.

"Được rồi, chúng ta hãy xem thử nào!"

Hắn ngồi bó gối trong vòng tròn tưởng tượng. Nhìn cứ như tự kỉ lâu năm vậy. Chỉ cần 30 giây đầu, các học sinh lớp 3E đã thuần thục lẩn trốn, từ góc nhìn của hắn chẳng thế thấy được ai cả.

"Ngài cảnh sát, đến giờ làm việc rồi."

Hắn vươn vai, cuối cùng cũng bước ra khỏi vòng tròn.

"Cảm ơn cậu, Ritsu."

-

Một cành cây gãy, lại có dấu chân.

Khu núi ở sau lớp 3E là một khoảng không rộng lớn. Chúng được bao phủ bởi một khu rừng rậm rạp, lại còn có rất nhiều sông hồ. Thật ra nơi này có rất nhiều giá trị lợi dụng, chỉ là hiệu trưởng chưa có bất kì động thái nào.

"Mà nè, chỉ có một cảnh sát thôi nhỉ?"

"Đối với cậu ta thì đây là cả một vùng rộng lớn, cùng lắm là bắt được 2 - 3 người mà thôi."

Đó là một nhóm bao gồm hai xạ thủ ưu tú - Chiba và Hayami. Ngoài ra còn có thêm Okajima lẫn Fuwa nữa. Bọn họ đều đang rất thư giãn, tin rằng mình không phải là đối tượng đầu tiên.

Cái sự tự tin mù quáng này y hệt cảm giác phó mặc cho số phận khi giáo viên gọi bạn lên trả bài đầu tuần vậy.

"Không biết bây giờ Scaramouche đang đuổi ai nhỉ? Chắc hẳn cậu ta đang gặp khó khăn lắm."

Okajima Taiga hí hửng di chuyển. Dù có an nhàn đến mấy thì thường xuyên thay đổi vị trí vẫn là một phương án an toàn.

Một cánh tay quàng qua vai cậu, đó chắc hẳn là Chiba rồi.

"Ừ, đúng là khó khăn thật."

Cậu bạn nọ đứng hình mất 10 giây trước khi cậu nhảy dựng lên.

"Cái d-, cậu từ đâu ra vậy hả?!"

Điện thoại hắn vang lên một tiếng 'tích', tên của Okajima Taiga bị gạch khỏi danh sách. Vai của cậu ta bị hắn đính nhãn dán hình Koro-sensei. Cái đó là để đánh dấu cho dễ kiểm soát thôi.

Tiếng động làm ba người còn lại hết cả hồn. Trước khi bọn họ kịp làm hành động nhấc chân lên, hình ảnh của hắn đã xuất hiện trước tầm mắt họ. Đồng thời cả ba cảm thấy lưng mình nhói đau.

Scaramouche đứng săm soi đống nhãn dán mà hắn có. Cái nào trông cũng hề hước cả, hiện tại thì hắn dùng mất bốn cái rồi.

"Oi, chuyện này..."

Fuwa Yuzuki có chút run rẩy. Bọn họ vậy mà bị loại ngay từ giây phút đầu tiên. Cô luồn tay ra sau lưng mình, gỡ cái nhãn dán ra.

Trên đó ghi 'Chúc bạn may mắn lần sau.'

Nếu hắn ta đang cầm một con dao, chắc hẳn bọn cô đã chết không kịp nhắm mắt.

-

"Tớ không đùa đâu, bọn tớ phải đi về 'tù giam' đây nè!"

Okajima Taiga vừa đi vừa mật báo cho các nhóm khác.

"Thôi đi Okajima. Thế ếu nào mà cậu lại không cảm nhận được chuyển động của thằng đó chứ. Đây đâu có phải manga shonen đâu?"

Sugaya Souzuke cười xoà. Không như Okajima, cậu đi một mình để dễ bề hành động hơn. Khu rừng này có chút âm u như quỷ ám, mặc dù bây giờ đang là giữa trưa.

"Dù sao cũng phải cẩn thận, có thể..."

Có con ma nào đó bịt miệng Sugaya lại, kéo về phía sau. Điện thoại của cậu rớt cái oạch. Dư âm còn lại chỉ có tiếng 'Á Á' bất lực của chính chủ.

"...có thể cậu ta đang ở sau lưng cậu đấy."

Môi của Sugaya bị hắn đính thêm sticker. Cậu ta đã ngất luôn vì sợ hãi mất rồi. Chết thật, lỡ cậu bị nhồi máu cơ tim mà chết tại chỗ thì hắn lại phải đi chịu trách nhiệm nữa đấy.

Cơ mà tại sao Okajima lại biết trước việc hắn sẽ tấn công nhỉ? Giác quan thứ sáu của loài người thật đáng sợ.

-

"Ôi không, cứ liên tục bị tóm cả thôi. Đây là một cuộc tàn sát sau núi à?"

Kayano lo lắng nhìn đi nhìn lại danh sách học sinh trên điện thoại. Tính tới thời điểm hiện tại, số lượng 'tù nhân' đã là quá bán(*)
rồi. Vấn đề là trò chơi vẫn chưa qua được phút thứ 10!

(*) Quá một nửa.

"Bị bắt thôi mà thím ơi."

Shiota Nagisa gãi đầu, cậu ta hiện tại đang bị mất phương hướng, chưa biết nên chạy như thế nào cả. Tiểu đội này chưa tận 5 người, và đây cũng chính là quân chủ lực của cả lớp.

Thật ra khu nào có Karma vào thì chả là chủ lực?

Okuda Manami nảy ra một cái ý tưởng.

"A! Đây là cảnh sát bắt cướp mà, nên..."

Akabane Karma không đợi cô nói xong, cậu đập tay khi đã nghĩ ra được chiến lược đối đầu. Gì chứ nói tới chơi dơ và lách luật thì Karma số một nhé.

"Theo lý thuyết thì chúng ta vẫn có thể quay lại cứu tù nhân ra ngoài đúng không? Cái này có nằm trong luật mà."

Sugino suy nghĩ đơn giản, lập tức đồng ý với ý tưởng này.

"Giờ chúng ta đi cứu bọn họ thì mọi thứ sẽ quay lại vạch xuất phát!"

Kế hoạch đó đã đổ bể ngày từ lúc nó bắt đầu. Cả đội 5 người bị Scaramouche bắt hướng khi họ đi dọc theo con đường mòn xuống núi. Đáng lẽ ra họ phải parkour nhiều hơn để hắn không đoán được hướng di chuyển.

Này nhá, thợ săn mà không biết 'camp' là thất bại hoàn toàn đấy.

"Tôi bán nhãn dán miễn phí nè, lấy không?"

Hắn cười mỉm, tay vẫy vẫy đống sticker in hình bạch tuộc vàng.

Giỡn mặt hả trời?

"Các cậu...chạy ngay!"

Ngay khi Nagisa vừa thốt lên câu đó, bọn họ chia nhiều hướng khác nhau mà tẩu thoát.

Sugino bị bắt lại đầu tiên. Do quá hoảng hốt mà cậu trượt chân, té từ trên cây xuống. May mà hắn tiện tay chụp được. Scaramouche từ từ dán lên một cái hình Koro-sensei trong đồng phục đi học lên trán của cậu.

"Khoan đã, tớ có thể lấy nhãn dán hình khác được không?"

Ái chà chà, bản thân không thoát được thì Sugino Tomohito lại đi câu giờ sao? Thật là ranh ma. Tuy nhiên, hắn cũng không vội tí nào.

Bọn họ ngồi bệt xuống nền đất, thảo luận mất vài phút về hình dán. Cuối cùng thì Sugino bị thuyết phục với việc lấy hình ông thầy bạch tuộc đang dạy bóng chày. Cậu ta cũng cảm thấy khá tệ khi cậu giữ hắn lại một chỗ quá lâu.

"Cậu không phải nên đi sao? Mọi người chạy hết rồi kìa."

Hắn nhún vai.

"Không cần, tôi rảnh mà."

Theo Ritsu, không có ai tới chỗ 'ngục tù' để giải cứu nữa nên hắn cũng chỉ biết thư giãn mà thôi. Scaramouche phủi đồ, đứng dậy.

"Cậu về chỗ tập trung đi. Trò chơi này cùng lắm chỉ kéo thêm được 5 phút."

-

Chỉ còn tổng cộng bốn tên trộm mà thôi. Koro-sensei từ đầu đến giờ rất im hơi lặng tiếng.

Số lượng 'kẻ sống sót' thì ít, hắn có cảm giác khó khăn hơn khi xác định được vị trí như lần trước. Chẳng có dấu vết nào thật sự hữu ích cả.

Đó là cho tới khi hắn gặp một Okuda Manami đang nấp trong bụi cây. Vào cái lúc mà hắn đi ngang qua cô,  lá cây ở chỗ đó di chuyển, thêm với một tiếng thở có thể nghe rõ mồn một.

"Oái!"

Hắn thọc tay vào trong bụi cây, kéo Manami đứng lên. Cô nàng núp ở đó làm cho tác phong lộn xộn cả ra. Scaramouche tiện thể lấy đi mấy chiếc lá nằm trên đầu Okuda.

"Uida, bị tìm thấy rồi..."

Cô não nề than vãn, giơ ra bàn tay của mình, chờ hắn đính sticker vào.

"Cậu mà nín thở thì có khi tôi lại không thấy đấy."

Hắn cầm tay của Okuda, nhẹ nhàng áp lên một cái nhãn dán hình Koro-sensei trong chiếc áo blouse trắng. Okuda Manami nhìn chằm chằm vào tay của hắn.

Tay của người này rất đẹp nhưng...

"Nhiệt độ cơ thể của cậu có chút kì lạ."

Hắn thả tay của cô ta, cười trừ.

"Chuyện thường thôi, tôi bị hạ thân nhiệt mà."

Ánh mắt Okuda Manami ánh lên một tia lo lắng ngây thơ. Trong thời tiết nắng nóng như vậy mà bàn tay của bạn học này lạnh ngắt như người chết.

Hắn gỡ nón cảnh sát rồi đặt lên đầu Okuda.

"Về đi. Tôi nghe nói con gái chả thích gì tia UV đâu."

-

Akabane Karma và Shiota Nagisa tiếp tục di chuyển. Chiếu theo tốc độ bắt người của hắn, nếu bọn họ đứng yên một chỗ thì chắc chắn sẽ chết nhanh hơn.

Danh sách chỉ còn lại hai người bọn họ.

"Tôi cứ tưởng cậu ta chỉ là một học sinh bình thường."

Karma treo ngược tại một cành cây, đặt tay lên cằm mà suy ngẫm.

"Ừm. Tớ nghĩ Scaramouche-kun ít nhất cũng giống Karasuma-sensei đấy. Dù sao lớp chúng ta cũng đã có nhiều sát thủ thực thụ chuyển vào mà."

Karma đạp lên cành, lấy đà mà đu sang một chỗ cao hơn. Nagisa siết chặt con dao làm từ vật chất  'giết-thầy' trong túi. Chuyển động của cậu có chút chậm chạp hơn Karma, nhưng việc đuổi theo ngay lập tức không phải là không thể.

"Không, thằng đó kì lắm. Rõ ràng cậu ta không tham gia vào việc ám sát Koro-sensei."

Cái này thì phải công nhận. Lúc trước bọn họ 'thí' hắn mà không hỏi trước, đó không gọi là 'tham gia'. Sau đó, hắn chỉ đơn giản là giúp họ lấy thuốc giải từ tay Takaoka. Trong suốt quá trình đó, hắn hoàn toàn không đả động tới Koro-sensei.

Cái cây mà Nagisa và Karma đang tại vị rung lên. Cả hai nhìn xuống dưới, thấy ngay được hung thần trong đồng phục cảnh sát.

Khẩu hình miệng của hắn gằn lên từng chữ.

Tìm. Thấy. Rồi.

Nagisa thâm thúy nhìn Karma. Nói đến việc 'thí bạn' thì...

Hay là mình hiến cậu ta rồi chạy nhỉ?

"Chạy đi Nagisa, còn đứng đó làm gì?"

Cậu thở dài. Nagisa lại suy nghĩ đen tối nữa rồi. Cậu sao mà có thể làm ra loại chuyện như thể được.

Bằng một cách thần kì nào đó, cả hai người đến được một chỗ trống. Nói cách khác, chẳng có cây cối gì ở đây để nấp cả. Nơi này chính xác là ở ngay vách núi, chỗ mà Akabane Karma đã cố gắng ám sát Koro-sensei bằng một cách gần như là tự giết chính mình.

"Có vẻ như chúng ta thua rồi."

Shiota Nagisa sẵn sàng giơ cờ trắng khi thân ảnh đó từ trong rừng bước ra. Sau lưng họ là vách núi, chẳng còn gì để chạy cả.

Karma quay sang đồng đội bất đắc dĩ của mình, cười tinh nghịch.

"Nagisa, có muốn tự tử đôi không?"

Nagisa hoảng hốt từ chối ngay cái con người này. Cậu ấy bị ai nhập hả trời?!

"Tôi còn nhãn dán hình Takoyaki này."

Hắn đút tay vào túi, từ từ tiến đến chỗ hai đứa nhóc. Akabane Karma càng ngày càng lùi về sau, trong khi Shiota Nagisa đứng đó, chấp nhận số phận của mình.

Một cái sticker đặt ngay cổ của Nagisa, nó còn có hình một Koro-sensei nguyên bản nữa.

"Karma-kun, chúng ta cùng về-"

Ở chỗ đó, không có ai cả.

Chẳng lẽ cậu ấy lại...

Mạch suy nghĩ của Nagisa đứt đoạn khi cậu nhìn thấy bạn học tóc tím lao thẳng  xuống vực.

-

Scaramouche túm được cổ áo của Akabane Karma vào đúng cái lúc mà những chiếc xúc tu quen thuộc quấn qua người cậu.

Thì ra Karma biết ông thầy chủ nhiệm của mình ở dưới nên cậu thừa cơ mà nhảy luôn, hòng kéo dài được cuộc chơi.

"Cậu/Em bị khùng à?"

Akabane Karma đúng là số hưởng khi cậu được cả hai người (?) cứu vớt.

"Hả? Tôi thấy cậu mới là người điên ấy. Không biết được thông tin Koro-sensei ở dưới mà dám nhảy sao?"

Koro-sensei véo má cả hai.

"Cả hai em đúng là gan bằng trời mà!"

Thật ra về hắn thì Koro-sensei không quá lo lắng. Từ khi hắn làm lộ ra việc mình chẳng phải là người ở dưới biển khi ấy là đủ rồi. Quan trọng là cái thằng nhóc tóc đỏ đây này.

Với việc này, Akabane Karma chống cằm, suy tư về  một điều gì đó. Khoé miệng của cậu ta cong lên, cậu thật sự rất muốn biết câu trả lời cho sự kiện lần này.

"Mà tôi hỏi thật đó, cậu dám nhảy theo tôi sao?"

Karma nhìn vào mắt hắn. Cậu đã rất kinh ngạc khi nhìn thấy Scaramouche không một chút chần chừ mà lao xuống theo cậu. Độ cao này cũng rất chết người chứ đâu có đùa được?

Karma nghĩ rằng nếu đặt cha hay mẹ cậu vào tình huống này, họ sẽ chỉ đứng từ trên mà nhìn con trai mình rơi xuống mà thôi. Đúng vậy, họ lúc nào cũng để cậu tự sinh tự diệt. Ừ thì nhảy xuống đây cùng cậu là một việc rất nguy hiểm, chẳng có một ai thèm vươn tay ra mà cứu cậu đâu. Akabane Karma đã sớm quen với sự vô tâm của người đời rồi.

Tuy nhiên, hắn ta lại đi ngược với những định kiến xã hội mà cậu có.

Karma khẽ nhắm một mắt khi cậu cảm thấy ngón cái của hắn chà xát lên chỗ đó. Scaramouche dán lên một hình bánh Takoyaki nho nhỏ dưới mắt trái của cậu.

"Cậu dám nhảy, tôi dám theo."

Karma mở to mắt. Cái này...nghe có phần hơn quá mù quáng. Cậu bỗng dưng cảm thấy thật ấm áp một cách kì lạ.

Đến cuối cùng, Akabane Karma vẫn chỉ là một đứa nhóc thiếu thốn tình thương.

-

"Huhu, thầy đã tin tưởng các em như thế mà các em  lại để thua hết là sao hả?"

Koro-sensei khóc ròng mở ví của mình. Thế là thầy ta phải bao cà phê cho hắn hết một năm lận đó!

Hắn nheo mắt.

"Đừng nói với em là thầy tự tiện hứa thứ thầy không làm được nhé?"

Koro-sensei rầu như chưa từng được rầu. Giống như chất lỏng, thầy ta nằm ườn ra trên mặt đất, lăn qua lăn lại mà ăn vạ. Trông mà thấy thương dùm luôn á.

"Thôi được rồi, lần này để em bao bánh cho mọi người."

Không sao, hắn cần chỗ đốt tiền mà.

Koro-sensei chuyển qua chế độ khóc trong hạnh phúc, hại hắn và mọi người phải lấy dỗ đến hết tiết.

Trên một tờ báo nằm ven đường, một tiêu đề hết sức  bắt mắt hiện ra.

'Điệu cười quái lạ. Tên trộm đồ lót hàng loạt ở Kunugigaoka!!'

***

Note:

Horibe Itona chuẩn bị lên sàn.

+ [AC] sẽ có ít nhất một cái HE, cho ai thì không biết.

+ Lỡ miệng bảo tốc độ ra chương tỉ lệ thuận với bình luận, bây giờ thì t/g lãnh đủ và phải xách mông đi viết:DD

Mấy chương AC bình luận bùng nổ quá, au sợ hãi cụp đuôi trốn xuống gầm giường;-;

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com