TruyenHHH.com

Tong Jujutsu Kaisen Gojo Satoru Sac Xanh Trong Mat Nguoi

Những vết thương lần này là do chú linh gây ra, vậy nên Ieiri Shoko có thể chữa được một cách khá dễ dàng. Không giống như mấy vết thương đặc biệt, mấy lần đó có đem đến cho Shoko cũng vô dụng. Hare cũng trải qua mấy lần rồi, mấy lần bị thương do nhiệm vụ hệ thống, hay là mấy lần giải phong ấn, Ieiri Shoko đều không sử dụng thuật thức được, nên nó phải lãnh đủ luôn.

Chữa trị xong rồi thì được thả về. Gojo Satoru nói rằng nó cứ nghỉ ngơi cho khỏe, không cần quan tâm đến nhiệm vụ hay cái gì đó đâu. Hắn đã nói vậy rồi, nếu nó cố chấp làm nhiệm vụ này kia thì đúng là nó ngu như bò.

Vậy nên, Hare rất thoải mái nằm ngủ phè phỡn đến tận hơn mười một giờ trưa mới chịu dậy, nếu như không có tiếng đánh thức của hệ thống.

【Dậy đi! Con gái con đứa ngủ trương thây nứt cốt ra vẫn không chịu dậy. Ít ra cũng phải dậy mà ăn sáng chứ? Sinh hoạt không giờ giấc kiểu này sớm muộn gì cô cũng sẽ bị ung thư cho coi!】

Cái chất giọng máy móc ấy vang lên trong đầu Hare khiến nó phải lục tục bò dậy.

"Mẹ nó, Muri, ngươi là mẹ ta hay sao mà càm ràm lắm thế?"

Đã vậy, cái kiểu dọa không ăn sáng sẽ bị ung thư này chẳng khác gì bố mẹ ở thế giới thực của nó. Từ bé đến giờ Hare nghe không ít những câu dọa thế này rồi.

【Ta không phải mẹ cô, nhưng ta là hệ thống đồng hành cùng với cô đấy! Ta không thể để cô bị ốm chỉ vì không ăn sáng được! Mà khoan, sao giọng của cô khàn vậy?】

Lúc này Hare mới dừng lại động tác tắt điều hòa của mình. Ừm, hình như hơi khàn so với mọi ngày thì phải. Đầu óc cũng quay cuồng hơn, người nặng như đeo chì vậy. Nó hắng giọng hai tiếng, cảm thấy cổ họng mình hơi đau.

"Ờm... ta không nghĩ cái này là do không ăn sáng đâu?"

【?】

【Cô còn dám nói? Nằm điều hòa cả đêm, nhưng ngủ thì đạp chăn ra thế thì không ốm mới lạ đấy. Chưa kể là sức đề kháng của nguyên chủ đã rất yếu rồi.】

"Nhưng bình thường ta cũng ngủ vậy, có sao đâu?"

【Nhắc lại một chút, đây là cơ thể của Kudo Hare, không phải của cô. Nhớ kĩ giúp ta đi.】

À, nó quên mất vụ sức đề kháng của nguyên chủ hơi kém. Còn nó thì có những thói quen không bỏ được. Thời vẫn còn chưa lên đại học, bình thường nó ngủ ở nhà hay bật điều hòa và quạt rồi đắp chăn, cảm giác rất phê. Nhưng nó không có ngờ rằng mới ngủ kiểu đó có một hôm mà mình đã lăn ra ốm rồi.

Lên đại học ở kí túc xá có bạn cùng phòng nhắc nhở, nên nó luôn sấy khô tóc trước khi đi ngủ, dù tắm hơi muộn một chút. Còn ở đây thì một mình một phòng, không có người nhắc nên nó cũng quên luôn. Nếu không có Gojo Satoru hay xông vào phòng mấy lần nó vừa gội đầu xong thì chắc nó sẽ để cái đầu ướt đi ngủ, khá thường xuyên, sau đó bị ốm.

"Chắc là ngươi sẽ không khuyên ta đi tắm nước lạnh khi bị sốt đâu đúng không?"

【Định mệnh, cô khinh thường ta đấy à Hare-san? Ta là hệ thống cấp cao đấy! Sao ta có thể đưa ra lời khuyên ngu ngốc vậy được!?】

"À, vậy hả."

Hare gật gù, không có ý định rời khỏi chiếc giường thân yêu của mình. Trời thế này tắt điều hòa chính là tự cắt đứt con đường sống của chính mình. Dù sao thì nó cũng không thiếu tiền để đóng tiền điện cho nhà trường, nguyên chủ có số dư khá là khủng, nó không cần lo đến chi tiêu.

"Thế ngươi thử đo thân nhiệt cho ta đi?" Hare tự sờ trán mình, "Hình như ta bị sốt nhẹ rồi."

【Hệ thống không phải cha, không phải thánh, không có khả năng đo được thân nhiệt khi không thể chạm vào cô.】

Giọng của Muri vang lên, nghe thôi cũng thấy được sự bất lực trong đó rồi.

"Được rồi, vô dụng."

【...】

Muri tức nhưng không làm gì được.

Hare rời khỏi giường và đi tìm cây nhiệt kế mà nó nghĩ rằng nguyên chủ để ở đâu đó trong căn phòng này. Kudo Hare là một người dễ ốm, nên chắc chắn phải có nhiệt kế trong phòng để kiểm tra mỗi khi chuyển trời chứ nhỉ. Ấy thế mà nó tìm mất mười lăm phút quanh phòng nhưng vẫn chẳng thấy đâu.

Trong lúc vô tình, tay nó chạm phải một chiếc hộp sắt ở bên dưới gầm giường. Nó kéo chiếc hộp ấy ra, bên trong là một chiếc bút hỏng, một cuốn nhật kí, và một con búp bê cũ.

"À, đây là những thứ quan trọng với nguyên chủ."

Hare lầm bầm, sau đó đóng chiếc hộp lại và nhét vào chỗ cũ. Bây giờ không phải lúc ăn mày quá khứ. Nó cần tìm cái nhiệt kế để xem xem là mình sắp chết hay là chưa.

Mất thêm một lúc nữa để Hare có thể tìm thấy cái nhiệt kế chết tiệt được đặt ở trên nóc... điều hòa.

"Mẹ nó, ai lại rảnh rỗi tới mức giấu cái nhiệt kế lên đó vậy!?"

Đã mệt rồi còn phải đi vòng vòng quanh phòng, có là Hare thì cũng sẽ thấy bực mình thôi. Nhưng nó không muốn lãng phí giây phút nghỉ ngơi nên nhanh chóng đo nhiệt độ.

【Sao? Bao nhiêu độ?】

"Từ từ, bình tĩnh coi. Sao ngươi còn gấp hơn cả ta thế?" Hare khó hiểu, sau đó nhìn vào nhiệt kế, "À... 39,8 độ."

【Gần 40 độ mà kêu là sốt nhẹ á!? Cô bị sốt hỏng cả não rồi à? Kiếm thuốc uống đi chứ?!】

"Hệ thống không phải cha." Hare lặp lại, leo lên giường nằm và đắp chăn kín mít, "Mặc dù sốt gần 40 độ nhưng ta không thấy mệt đến mức đó đâu, nên để ta ngủ thêm chút nữa đi."

Giờ mà lại dậy đi tìm thuốc trong căn phòng mà nó không biết rõ cấu trúc lẫn đồ vật, chắc chắn nó sẽ lăn đùng ra ngất ngay và luôn.

【...】

Muri lần đầu thấy kiểu sốt cao đến thế mà lại không thấy mệt, các triệu chứng cứ như cảm cúm bình thường thôi. Nó không thể dựng đầu Hare dậy lúc này được, bị ốm mà không chịu uống thuốc, lại còn cố chấp nằm trong điều hòa mười sáu độ nữa chứ. Lần đầu tiên, à không, lần thứ hai nó gặp một ký chủ không biết nghe lời như vậy.

Ầy, nhưng mà ai bảo Hare là ký chủ của nó chứ. Nếu không ai đến và phát hiện ra con giời này đang ốm, thì chắc là nó sẽ phải làm điều gì đó thôi.

. . .

Nhưng mà, Muri lo thừa rồi.

Hare tỉnh dậy lần nữa trong căn phòng của mình vì tiếng ồn. Có vài tiếng nói của ai đó, nhưng vì ý thức mơ hồ nên nó không nhận ra. Bọn họ hình như đang nói chuyện khi trông chừng nó.

"Ô, tỉnh rồi tỉnh rồi."

Gần như là ngay lập tức, bốn cái đầu ló vào tầm mắt của Hare. Một trắng, một xanh đen, một trắng ánh vàng, và một con gấu trúc. Tất nhiên là nó không phải ốm nặng đến mức không nhận ra thầy và đồng bạn của mình. Chỉ là nó không nghĩ rằng họ lại đến tìm nó hôm nay.

"Thầy vẫn thấy khó hiểu đó, bé à, mới hơn qua bé được Shoko chữa trị xong rồi hôm nay vẫn lăn ra ốm được. Thầy thấy phục bé rồi đó."

Gojo Satoru nói vậy.

"Nè, sao bị ốm mà không gọi? Bọn tớ ở ngay trong khuôn viên trường mà." Panda thì khó hiểu.

"May là bọn này thấy cậu mấy ngày nay không xuất hiện nên đi tìm, không thì cậu định nằm lì trong phòng với cơn sốt này hả?" Zen'in Maki bực tới nỗi búng trán Hare một cái, "Đã thế lại còn mở điều hòa mười sáu độ, muốn chết lắm rồi hay gì?"

"Okaka!" Đừng búng trán người ốm chứ.

Bốn người bọn họ mỗi người một câu, khiến căn phòng đang yên tĩnh của Hare bỗng trở nên ồn ào một cách kì lạ. Nó cảm thấy khá ngạc nhiên khi mọi người lại xuất hiện ở phòng của mình. Nó nhớ là mình đã khóa cửa cẩn thận vào tối qua... À thôi, nhìn cánh cửa có vết sứt mẻ kia, đoán là bọn họ đã phá cửa xông vào.

Hare khẽ nhìn từng người một, một cảm giác khó tả cứ dâng lên trong lòng nó, rồi nghẹn ứ ở nơi cổ họng.

Nó thấy vui khi được mọi người quan tâm thế này, nhưng đồng thời cũng thấy sợ. Nó sợ một ngày nào đó, họ sẽ biết chuyện, họ sẽ không còn nhìn nó bằng ánh mắt này nữa.

Nhưng nếu như mọi chuyện giống như những gì Kudo Hare đã nói, thật ra bọn họ biết hết cả rồi, nhận ra hết rồi, những vẫn quyết định không nói ra và chờ đến một ngày nào đó nó sẽ thú nhận với bọn họ thì sao? Lúc ấy Hare sẽ phải đối mặt với bọn họ như thế nào?

"...re! Hare!"

Tiếng gọi của Zen'in Maki kéo Hare ra khỏi dòng suy nghĩ của riêng mình.

"A? Hả?"

"Đang nói chuyện với cậu đó! Sốt đến ngu người rồi sao?" Cô quơ tay trước mặt nó, thấy nó nhìn về phía mình rồi mới chịu thôi, "Bọn này phải huấn luyện cho đám năm nhất nữa, nên đang bàn đến chuyện để Satoru ở lại chăm sóc cậu."

"Thầy rất là tình nguyện đó nha~!"

"Hả?" Hare bày ra vẻ mặt không muốn, "Tớ có thể tự lo..."

"Okaka!" Inumaki Toge bắt chéo hai tay phản đối.

Là một người đã đọc qua vô số những bộ tiểu thuyết ngôn tình, từ happy ending đến huhu ending, Hare đã có thể tự xác định tình cảm của mình. Nó thích, yêu Gojo Satoru, nhưng vì từ trước đến giờ chưa yêu ai ngoài mấy nhân vật 2D, nên nó bị sợ đối mặt với hắn khi hắn cũng đang tương tư nó.

Nói nó hèn cũng được, nó trước giờ không phải người liêm chính.

Thế nên nó không muốn ở riêng với hắn chút nào hết. Nó không biết phải cư xử thế nào mỗi lần hắn trêu chọc nó ngoài việc đỏ mặt chịu đựng.

"Không được đâu." Zen'in Maki cũng từ chối lời từ chối của nó, "Ít nhất phải có một người ở bên cạnh cậu. Hoặc là giờ đem cậu đến chỗ cô Ieiri để chữa trị..."

"Đừng đừng đừng!" Nghe thấy vậy, Hare vội nói, "Cô Ieiri bận rộn lắm, đừng làm phiền cô ấy!"

Ieiri Shoko đã phải chữa cho Hare vô số vết thương lớn nhỏ khác nhau rồi, và cả những vết thương không thể chữa cô ấy cũng đã nghía qua. Vậy nên nó không muốn làm phiền cô khi mình chỉ bị ốm vặt thế này. Nếu như quá dựa dẫm vào cô, nó sợ sau này mình sẽ nảy sinh ra tâm lý ỷ lại.

"Để Satoru chăm nom cậu một lúc thôi." Panda dỗ dành, dùng giọng như đang dỗ một đứa trẻ, "Bọn tớ xong việc rồi sẽ quay lại mà, không cần phải lo."

"... Tớ không phải em bé, Panda." Hare ho hai tiếng, sau đó dùng mắt cá chết nhìn cậu gấu trúc.

"Được được, Hare-chan không phải em bé nên phải ngoan chứ." Panda làm như không hiểu, vẫn nói.

"..." Cậu dám bỏ ngoài tai lời tôi nói à!?

Dù muốn xù lông lên ngay bây giờ, nhưng Hare không có sức để làm điều đó. Nó tức đến mức đầu óc bắt đầu quay cuồng, nhưng không thể phản bác lại những lời nói đó. Cậu ấy nói cũng không sai, nó được cưng chiều như em bé vậy. Nếu là chuyện mà họ có thể làm, nhất định họ sẽ không để nó đụng tay vào.

Chính vì sự cưng chiều không phải ai cũng có được này mà Hare mới sợ một ngày nào đó bọn họ biết chuyện rồi ghét bỏ nó. Thông cảm đi, tâm lý của một người sống trong yên bình quá lâu như nó, khi ra đời sẽ suy ra đủ thứ chuyện, tự mình nghĩ rồi tự mình suy.

"Được rồi, quyết định vậy đi." Gojo Satoru cười híp cả mắt khi mấy đứa học trò giao lại Hare cho hắn trông nom.

"Đành vậy." Zen'in Maki bày ra vẻ mặt không còn cách nào khác, là cuộc đời ép buộc. Cô xoa đầu nó, "Yên tâm, tên Satoru này không giết cậu được đâu."

"..." Không phải, tớ không sợ cái đó!

Hare há hốc miệng, nhưng lại không tài nào thốt ra được một chữ.

Biết là Gojo Satoru chưa từng chăm sóc ai, nên sau khi xoa đầu nó xong, Zen'in Maki quay qua dặn dò hắn đủ thứ. Nào là thuốc hạ sốt uống thế nào, cho Hare uống dung dịch oresol hoặc nước trái cây để tránh mất nước này, đắp kín chăn cho đến khi cảm giác ớn lạnh của nó biến mất này, việc quan trọng nhất chính là ăn no rồi mới được uống thuốc. Các phương pháp vật lý hầu như là không có tác dụng giảm sốt, nên việc chườm khăn là việc không cần thiết, Zen'in Maki lựa chọn bỏ qua.

Những kiến thức cơ bản này ai cũng phải nắm được sơ sơ. Nhưng Gojo Satoru từ trước đến giờ rất ít khi bị ốm, gần như là không có, nên hắn mới không biết gì. Ấy vậy mà hắn cũng rất lắng nghe và ghi nhớ. Hare nhìn hắn, tự nhiên thấy cũng ấm lòng.

Nhưng lòng chưa ấm được bao lâu, nó lại có nỗi sợ mới: thuốc. Trần đời này nó ghét nhất là uống thuốc. Chẳng hiểu sao đã sinh ra nó rồi còn sinh ra thuốc hạ sốt với nước điện giải làm cái quái gì?! Cái thứ thuốc vừa khó ngửi vừa khó uống, Hare nghe tên thôi đã thấy sợ rồi.

Gojo Satoru vừa nghe Zen'in Maki dặn dò, vừa để ý đến sắc mặt của Hare.

"A ha~ có bé ghét uống thuốc."

"Được rồi được rồi, dặn nhiều thế để làm gì?! Không phải mấy đứa sẽ quay lại hay sao?" Gojo Satoru đẩy lưng bà đứa học trò của mình ra ngoài cửa, "Đi sớm về sớm~"

Zen'in Maki trợn mắt, "Vì tôi sợ ông sẽ khiến Hare tồi tệ hơn đấy, lão già."

"Ừm ừm, thầy là một người hoàn hảo nhất quả đất mà, không có chuyện bé Hare tồi tệ hơn đâu."

Hắn như chủ nhà tiễn khách ở ngoài cửa, không có bất cứ phản ứng nào với việc bị gọi là 'lão già' cả, có vẻ như đã quen rồi. Nếu như đổi lại Hare là người gọi như vậy, chắc là hắn sẽ nhảy dựng lên luôn. Làm gì có ai muốn bị crush gọi là 'lão già' đâu, đúng không?

"Thế, Hare giao lại cho thầy đấy, Satoru." Panda vỗ vai Gojo Satoru, bộ dáng như một ông bố đang phó thác số phận của con gái mình cho con rể vậy.

Sau khi tiễn nhóm Zen'in Maki đi khỏi, Gojo Satoru đóng sầm cửa lại không một động tác thừa.

Đấy là nhóm Zen'in Maki vẫn chưa biết chuyện hắn đang tán tỉnh theo đuổi Hare, nên mấy đứa mới dám giao lại một Hare đang ốm cho hắn chăm sóc. Nó là em bé của cả bọn, thử mà việc này bọn họ phát hiện, chắc chắn sẽ không bao giờ để hắn đến gần Hare nửa bước.

Vậy nên, vẫn là nhân lúc chưa có ai biết, tranh thủ ở riêng với nó thôi.

"Bé à, lần tới có chuyện gì thì gọi ngay cho thầy nha." Gojo Satoru kéo bịt mắt lên rồi tháo nó để lên bàn, hắn mở cái túi nilon chỉ toàn là thuốc ra để xem xét, "Thầy đã nói từ những ngày đầu rồi đó. Cứ gọi, không cần ngại."

Hare dù đang quay cuồng trong mơ hồ vẫn get được trọng tâm, "Những ngày đầu?"

"Ý thầy là những ngày đầu bé mất trí nhớ á!"

Nó cứ tưởng hắn ám chỉ về những ngày đầu nó đến thế giới này cơ. Nghe giải thích kia rồi, nó mới yên tâm thở dài một hơi. Nhưng nó không biết, thật ra Gojo Satoru ám chỉ như vậy thật.

"Bé đang sốt nên không được nằm điều hòa quá lạnh đâu." Hắn cầm điều khiển, chỉnh nhiệt độ từ hai tư lên hai sáu độ. Sau đó lại tiếp tục lục lọi túi thuốc, "Xem nào, trước tiên thì phải uống oresol để tránh mất nước đã. Bé sốt nhiêu độ nhỉ?" Hắn nhìn vào cái nhiệt kế, "Wow, 39,8 độ. Bé tự nướng bản thân đấy à?"

Em nướng thầy đấy, Gojo Satoru.

Nghe đến ba âm tiết 'oresol' thôi là Hare đã muốn cắn lưỡi tại chỗ rồi, "Khônggggg..." Nó kéo chăn lên che kín mặt mình.

"Từ chối lời từ chối, phản đối vô hiệu."

Mặc kệ tiếng kêu ai oán của Hare khi phải đối mặt với số phận uống nước điện giải, Gojo Satoru thuần thục xé vỏ một gói oresol rồi hòa với nước, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Vì nếu pha sai cách sẽ khiến tình trạng của Hare ngày càng nặng hơn, thậm chí là gây nên các biến chứng thần kinh nguy hiểm hoặc có thể dẫn đến tử vong. Mà hắn thì không thể để nó chết lãng xẹt vậy được.

"Đây."

Sau khi pha xong nước điện giải, Gojo Satoru đưa đến trước giường.

"Em không uống đâu!" Hare nắm chặt mép chăn trùm kín đầu mình, "Thứ đó ghê lắm!"

"Biết là ghê rồi, nhưng bé phải uống chứ. Bước không thể thiếu đó nha." Gojo Satoru kéo kéo chăn của Hare, "Ngoan nào, bé ngoan thì phải uống thuốc khi bị ốm."

"... Thầy dỗ em bé à? Đã nói em không phải em bé mà!" Hare cố chấp giữ lấy cái chăn phủ trên đầu mình, "Em không uống, không uống, không uống! Không uống được đâu!"

"Uống chút thôi cũng được." Gojo Satoru vỗ nhẹ lên chăn, "Bù chút nước đã mất của bé thôi. Bé không muốn ốm mãi thế này mà có đúng không?"

"Không!! Nhưng em cũng không muốn uống!"

"Thuốc thôi mà bé cứ làm như thầy bắt bé uống thuốc nổ vậy?"

"Thà uống thuốc nổ hơn phải uống thứ đó."

Gojo Satoru thở dài một hơi, đặt ly thuốc lên bàn, "Được rồi..."

Hare nghe hắn nói vậy thì thở phào, nhưng nó chỉ mới thả lỏng được mấy giây, hắn đã chớp lấy thời cơ kéo được cái chăn xuống. Hắn đưa hai tay xách nách rồi nhấc nó ngồi dậy, rất thuần thục, rất nhẹ nhàng đặt ly oresol vào tay nó.

"Cái—!"

"Suỵt." Gojo Satoru hơi híp mắt, cười nhe răng, đưa một ngón tay lên miệng Hare ra hiệu im lặng, "Bé ngoan, nghe lời một chút."

Hắn ghé sát mặt lại, mắt xanh đối diện với mắt xanh, "Bé tự nhận thức được mà phải không? Thầy quan tâm bé hơn hẳn những đứa nhóc khác. Tất nhiên, thầy trưởng thành rồi. Nếu bé không ngoan, thì..."

Mắt Hare đối diện với mắt của Gojo Satoru không chớp, "Thầy tính làm gì em?"

Hắn miết ngón tay trên môi nó, "Thầy nghĩ là em hiểu mà. Phương pháp đút thuốc cho bệnh (bạn) nhân (đời) mà thầy thuốc xưa truyền lại thôi."

"..." Em không biết có ông thầy thuốc nào đút thuốc bằng miệng cho bệnh nhân đấy.

Mặt Hare chậm rãi đỏ lên bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Nó cố lắm cũng chỉ trụ được có một lúc, cái ánh mắt quyến rũ người khác kia là thế nào vậy thầy!? Giờ ai nói nó thiếu nghị lực nó cũng không cãi được. Ai bảo hắn ta đẹp quá làm gì chứ?

Nó chớp chớp mắt, sau đó khẽ ngả người về sau giữ khoảng cách, "... Em uống là được chứ gì?"

"Vậy mới ngoan chứ." Mẹ nó cái điệu bộ chớp mắt này là thế nào? Đáng yêu quá! Nếu nó nhìn hắn rồi chớp mắt kiểu đó, sợ là nó muốn sao trên trời hắn cũng hái xuống tặng mất.

Gojo Satoru hài lòng nhìn nó uống từng ngụm nước điện giải, vẻ mặt như ăn phải ớt vậy. Hắn khẽ cười vài tiếng khi thấy nó muốn khóc luôn, "Đó, uống có vậy thôi mà như đi đánh trận."

Hare trừng mắt lườm hắn, "Thầy không phải em, sao thầy hiểu được?!"

"Được được, lỗi thầy." Hắn bất lực giơ hai tay đầu hàng, "Bé ngủ chút đi, thầy đi mua cháo cho. Ăn xong rồi uống thuốc hạ sốt."

Hare thả mình nằm phịch xuống, có vẻ như rất mệt mỏi. Chăn mới kéo lên đến bụng thôi hắn đã nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ đều đặn của nó rồi. Gojo Satoru vừa kéo chăn lên ngang ngực nó, vừa suy nghĩ cách để thuyết phục nó uống thuốc. Ban nãy chỉ là dung dịch bù nước thôi, thế mà nó đã phản ứng dữ dội vậy rồi, không biết lát nữa là thuốc thật thì thế nào.

Cái cách nó xù lông phản kháng như một con mèo vậy. Vừa đáng yêu vừa đáng ghét.

À, có vẻ như nó sợ bị hắn hôn. Chắc tại hiện giờ giữa hai người chưa có gì, cũng chưa xác định mối quan hệ, nên việc để hắn 'ăn đậu hũ' là việc không thể chấp nhận đối với Hare. Vậy thì lát nữa nó không uống thuốc thì cứ doạ cho uống bằng cách truyền miệng là được.

Gojo Satoru tự gật đầu đồng tình với ý kiến của chính mình, nở một nụ cười không được liêm chính cho lắm.

Hắn để nó yên ổn ngủ một giấc, còn mình thì đi mua cháo cho nó. Thường thì người bệnh chẳng còn sức mà nhai cơm đâu, nên ăn cháo là tốt nhất. Hắn biết là nó ghét luôn cả việc ăn cháo, nhưng cũng hết cách rồi. Mua cháo thịt băm chắc là sẽ ổn.

Khi hắn quay lại phòng, Hare vẫn còn đang ngủ. Chỉ là cái tướng ngủ... ờm, có hơi ba chấm một chút. Cái chăn đã bị đạp ra từ lúc nào rồi, còn nó thì đang nằm nghiêng, một tay ôm một chân gác lên con gấu bông mà hắn đã mua cho nó lần đi siêu thị mua đồ ngủ. Áo ngủ thì xộc xệch lên tận bụng, làm Gojo Satoru phải liếc đi chỗ khác mà kéo áo xuống cho nó.

"... Ưm? Gojo-sensei?" Hare hơi nhíu mày khi bị lay người dậy.

"Ừ." Gojo Satoru gật đầu, "Dậy ăn trưa nè bé. Ăn xong thì uống thuốc ha."

Hare nghe thấy hai chữ 'uống thuốc' thì hơi cau mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi dậy để ăn. Bụng nó lúc này cũng hơi đói rồi, ăn xong rồi nghĩ cách đối phó với mấy viên thuốc hạ sốt to tổ chảng với nó sau. Nhất định không thể nhét cái thứ đó vào miệng được, nó sẽ phun hết tất cả những gì mình đã ăn ra mất.

"Nào. Ah~"

Hare nhìn Gojo Satoru thổi muỗng cháo rồi đưa đến trước miệng mình. Nó đột nhiên không biết nên nói gì cho phải.

"Em có tay, thầy, em không bị què."

Ý trên mặt chữ, nó muốn tự ăn, không cần thầy phải đút cho như vậy. Tất nhiên, hắn hiểu và không có ý định để nó tự ăn.

"Còn thầy thì có tâm nha!" Gojo Satoru cười, "Há miệng ra."

Hare muốn khóc!

Cuối cùng, nó vẫn phải để cho chú thuật sư mạnh và kiêu ngạo nhất thời đại đút cháo cho mình ăn. Đây đúng là đặc quyền không phải ai cũng có được, nhưng sao mà nó thấy áp lực quá đi mất. Một muỗng, rồi hai, Gojo Satoru cứ múc, thổi, rồi đút. Hành động này lặp đi lặp lại trong sự im lặng lạ lùng, sự ngại ngùng của Hare và sự hứng thú của hắn. Chỉ có tiếng cháo khuấy trong bát sứ và tiếng rì rì của điều hòa.

【Hảo cảm của...】

Muri vội ẩn thông báo.

Ăn xong bát cháo mới là hai mươi phút sau. Hare được đút đến no căng luôn. Gojo Satoru cũng rất hài lòng vì độ ngoan ngoãn của nó. Hắn tạm thời để cái bát sứ lên bàn để tí nữa đem vứt, tay mò mẫm trong túi thuốc.

"Xem nào..."

Đến rồi! Giờ G đã điểm!

Hare căng thẳng nhìn từng viên thuốc được bẻ ra khỏi vỉ, trong đó có một viên to nhất, cũng là viên thuốc nó sợ nhất. Nó không biết tên của cái thuốc đó, những gì nó nhớ chính là khó nuốt, đắng, và chắc chắn sẽ kẹt lại ở cổ họng. Nhìn thôi cũng biết là nó sẽ mắc kẹt ở cổ họng rồi, Hare tái mặt.

"Sao thế?" Gojo Satoru nhìn mặt nó mà cười khúc khích, "Sợ hả bé? Chú thuật sư đặc cấp mà lại sợ mấy viên thuốc cỏn con này á?"

"... Kệ em!"

"Có cần thầy đút cho bé uống không?" Hắn chỉ vào miệng mình, "Sẽ dễ uống hơn đó."

Hare liếc mắt đi chỗ khác, "Không! Đừng có dụ dỗ em! Em vẫn là trẻ vị thành niên đấy thầy biết không? Hơn nữa, chúng ta..."

Soạt một tiếng, khuôn mặt không một góc chết của Gojo Satoru lại ở trước mặt nó. Hắn hỏi, bằng chất giọng trầm hơn thường ngày.

"Chúng ta thì sao?"

Mẹ nó, không sợ trai xấu, chỉ sợ trai đẹp mà biết mình đẹp.

Thầy có biết mình lúc này có bao nhiêu quyến rũ không hả!?

Hare khẽ nuốt nước bọt, "... Chúng ta không là gì cả."

Gojo Satoru khẽ cười, môi hắn và môi nó cách nhau đúng hai centimet, "Nếu bé muốn, chúng ta sẽ đi từ 'không là gì' đến mối quan hệ xa hơn."

Hare bối rối khoảng hai mươi giây, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần. Bàn tay nhỏ nhắn vương mùi matcha của nó chặn miệng Gojo Satoru lại và đẩy ra.

"Em uống thuốc."

Nó thấy mình chưa sẵn sàng.

"Được thôi~" Gojo Satoru cũng không có gì khó chịu khi nó đổi chủ đề, một tay đưa thuốc một tay đưa nước cho nó.

Hắn nhìn nó ngoan ngoãn uống thuốc, rồi nhăn mặt vì thuốc đắng, hắn đưa cho nó vài viên kẹo để trừ đắng.

Đúng là, cái kiểu mập mờ chết tiệt này vừa đáng ghét vừa kích thích. Hare nói không sai, nó vẫn còn là trẻ vị thành niên, hắn không thể tùy tiện làm bậy được. Quan trọng hơn là hắn biết nó chưa sẵn sàng.

Không sao, dù hắn không hoàn toàn là một người liêm chính, nhưng hắn cũng không cầm thú đến mức đó. Nếu không phải chuyện gì quá kích thích, hắn vẫn sẽ nhịn được.

Hắn đưa mắt nhìn Hare.

Ừm, hắn có thể đợi.

. . .

Tôi tính cho chap này hôn mẹ luôn vì tôi không chịu nổi, nhưng vẫn còn lý trí kéo tôi lại =))))

10.5.2025

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com