Tống JJK + Bnha + BSD | Đức tin
Kết thúc là khởi đầu
" Khi một điều gì đó kết thúc thì một điều khác sẽ mở ra. "Shoko đã sống cả một cuộc đời mờ nhạt, không có khát khao, cũng không có thứ mà bản thân cô thích,...Hoặc là không làm gì cả ... Hoặc là cố hết mọi sức nhưng kết quả không được như ý muốn.Dù thế nào thì cũng như nhau cả ...Tàn thuốc của Shoko rơi xuống nền tuyết trắng. Gương mặt thiếu nữ năm nào giờ trở nên thành thục, mất đi cái dáng vẻ non nớt, lại càng có hương vị của người trưởng thành. Shoko nở một nụ cười nhạt, tựa như khinh bỉ tình huống của bản thân hiện tại. Chỉ biết, đối diện cô là gương mặt quen thuộc, mặc một chiếc áo cà sa.- Lâu rồi không gặp, Shoko.À... Thì ra đó là Kenjaku trong cơ thể Getou sao ? Xem ra tối nay cô không thể ăn được rồi. Hoặc cũng có thể là cả bữa sáng mai nữa. Đời người mà, ai biết được, ... ...Hộc..hộc...Shoko chật vật, thở dốc chống lại những con chú linh...Tên khốn Gojo cố mà sống cho tốt...Cơ thể cô bị dằng xé ra từng mảng, đôi hàng mi không kịp nhắm lại. Cô đã mong bản thân chết một cách không đau đớn. Nhưng thật nực cười ....-----------------------------------------------------------Cả cuộc đời của Shoko, cô chưa từng dám gọi tên một ai, có lẽ bởi vì sự nhát gan trong sâu thẳm cô.( Không giống ở một số quốc gia, con người ta có gọi tên nhau một cách thoải mái, người Nhật thường gọi tên nhau khi họ có mối quan hệ thân thiết, còn nếu không thì họ sẽ gọi người khác bằng họ thay vì bằng tên. )Shoko không từng thật sự gọi tên một ai, mỗi một mối quan hệ đều không thể quá thân thiết. Có lẽ ẩn chứa sâu trong đó, ai biết được, sẽ có một ngày những cái tên đó có thể trở thành thứ ám ảnh hay một lời nguyền rủa đối với cả một đời nếu cô mất đi họ thì sao ?Vẫn luôn là dừng lại đúng lúc. Và vì vậy mà trong mối quan hệ của cô đối với mọi người, và ngay cả chính cuộc đời của cô, nó cứ hệt như một khoảng lặng, cứ như thể một vật trong suốt, vô hình, vô mùi, vô dạng,...Tẻ nhạt và buồn chán.Có lẽ cả cuộc đời Shoko, Gojo và Getou là hai người bạn quan trọng nhất, từng bao lần vào sinh ra tử, nhưng cho dù là thế thì hai người họ không phải là lý do để cô sống tiếp.Shoko mất đi Getou, mất đi người thầy đáng kính, mất đi đàn em tốt bụng,...Cô ấy vẫn có thể đứng vững. Có lẽ là bởi vì chẳng có ai chết đi khi sống thiếu một ai đó cả. Shoko chẳng qua chỉ là dần dà trở nên chết lặng đi mà thôi.Shoko là một người không có đức tin vào chúa...Và cô ấy cũng là một người không có đức tin vào bất cứ ai...Cô ấy chỉ tin chính mình.----------------------------------------Đầu óc Shoko đau nhói, hai tay khó mà cử động nổi, giọng nói khô khốc, đôi mắt mờ đi, đôi môi trở nên nhờ nhạt. Đôi tai ù ù nghe bên được, bên không.Cô đang ở đâu đây ?..." Con gái ngài là một người vô năng. Tuy chúng tôi đã kiểm tra những ba lần thật đáng tiếc. " Vị bác sĩ trung niên nói với người đàn ông tóc đỏ cao lớn..." - Cái quái gì ? Thậm chí ngay cả khi bố mẹ nó đều có kosei, mà con nhóc này là một đứa trẻ vô năng. " Gã Enji đang hét lên trước mặt mọi người khiến Ieiri Shoko thấy chán nản. À không... bây giờ cô tên là Todoroki Shoko mới đúng nhỉ..." - Mày quả là một thứ vô dụng, ngay từ khi mày sinh ra đời. " Với tư cách là một anh hùng hạng hai, cùng cái tham vọng của gã, gã tuyệt đối không cho phép gia đình mình có một sai sót. Dù là ít hay nhiều... Nhưng Todoroki Shoko, con nhãi chết tiệt này là một biến cố. Con nhãi thảm hại. Ngay từ khi con nhãi này sinh ra, với mái tóc màu nâu khác lạ của nó cũng đủ khiến gã cảm thấy chán ghét. Nó chính là " vết nhơ" xấu xí nhất trong cuộc đời của gã." - Ừ. " Shoko mặc kệ gã, bị đối xử quen riết rồi cũng quen thói đó của gã. Gương mặt cô dửng dưng như chưa có chuyện gì. Dẫu sao thì... dù gã có vứt cô đầu đường xó chợ cũng không thay đổi được chuyện cô vô năng. Lão khốn ngu dốt tóc đỏ... Cơ mà Shoko biết một tin thú vị lắm, thú vị đến phát sốc luôn. Chà...Thế giới này ... không chỉ tồn tại mỗi những kẻ có quirk đâu.Vậy nên, cô sẽ bỏ đi cái nhà này vào một ngày không xa. Dẫu sao cũng chả thân thiết gì...Đột nhiên lại thèm thuốc lá và rượu rồi...Cơ mà cô chưa đủ tuổi.Shoko thở dài khi nhìn màn đêm nặng nề buông xuống.Sau tất cả ...Chúng ta đều mệt mỏi, phải không ?-----------------------------28/8/2022
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com