TruyenHHH.com

Tong Hop Truyen 9

Đáo Hiện nhìn thấy ánh mắt xấu hổ của cô gái nhỏ, lại xoay đầu nhìn đến rất nhiều bạn học ở xung quanh, ôn nhu hỏi: "Nhiều người như vậy, em không ngại à?"

Hai má cô không được tự nhiên bắt đầu ửng hồng, thấp giọng nói: "Anh không để ý đương nhiên em... Cũng sẽ không ngại."

Những lời này phút chốc đã làm cho đáy lòng cậu phủ đầy mật ngọt, cậu không chút do dự cúi người, buộc lại dây giày cho cô.

Tay cậu rất đẹp, ngón tay thon dài, trắng nõn, mu bàn tay có vài đường gân xanh nhàn nhạt, kéo dài đến tận cánh tay.

Trái tim của nữ sinh toàn trường đều đã bị thu mua, bọn họ cực kỳ hâm mộ mà nhìn Duẫn Nhi.

Đáo Hiện là một nam sinh cuồng vọng, không bao giờ để tâm đến người khác, ấy vậy mà đã biết cúi đầu buộc dây giày cho phái nữ, rất nhiều nữ sinh đều cảm động đến ngây người.

**

Hai ngày sau, trận bóng rổ của nam sinh được tổ chức.

Lớp Đáo Hiện vừa lúc đấu với lớp của Trần Triết Viễn.

Vài phút trước khi trận đấu bắt đầu, Phi Phi và Trần Triết Viễn cùng nhau đi vào sân bóng rổ.

Cô ta cầm lấy balo giúp anh ta, còn dùng khăn mặt tỉ mỉ lau mồ hôi trên trán Trần Triết Viễn.

Phi Phi và Trần Triết Viễn... tuy rằng bây giờ bọn họ đang yêu sớm nhưng cha mẹ cô tương đối hài lòng về anh ta, bọn họ cảm thấy anh ta là một người chân thành lại kiên định, có cha làm trong ngành giáo dục, tương lai của Phi Phi cũng xem như có chút an nhàn.

Sau khi hai người bắt đầu kết giao, Trần Triết Viễn thường xuyên đến làm khách ở nhà Duẫn Nhi.

Anh ta có thể được xem là anh rể trên danh nghĩa của Duẫn Nhi, sự quan tâm dành cho cô cũng danh chính ngôn thuận hơn hẳn, cũng thường xuyên hỏi thăm về tình hình học tập của cô.

Duẫn Nhi đối với anh ta vẫn trước sau như một lãnh đạm, nhưng... Cô vẫn cảm thấy, cục diện này hình như đã từng gặp qua.

Kiếp trước, Trần Triết Viễn trở thành bạn trai của Duẫn Nhi nhưng luôn tỏ ra quan tâm thân thiết với Phi Phi.

Phi Phi không thích Trần Triết Viễn, vì vậy nên anh ta rất muốn tiếp cận Phi Phi, mà bước đầu tiên chính là thân cận với Duẫn Nhi.

Tình huống bây giờ đã hoàn toàn trái ngược, Duẫn Nhi có chút buồn cười.

Không biết Phi Phi có cảm xúc gì khi bản thân trở thành một kẻ thay thế đây?

Duẫn Nhi trùng sinh trở về, cô muốn để chị ta được nếm trải toàn bộ những khổ đau mà bản thân đã từng chịu đựng trong quá khứ.

Quả nhiên, Phi Phi đã phát hiện ra ánh mắt của Trần Triết Viễn cứ vô tình nhìn đến chỗ Duẫn Nhi, cô ta lập tức nổi giận: "Anh đang nhìn ai đó?"

Trần Triết Viễn không chút nào che giấu nói: "Duẫn Nhi đang ở đối diện, chúng ta có cần đến chào hỏi một chút hay không?"

Phi Phi hung hăng chất vấn: "Nhiều người như thế mà anh liếc mắt một cái đã thấy được nó?"

Trần Triết Viễn nở nụ cười ấm áp, ngượng ngùng sờ gáy: "Đây không phải là trùng hợp hay sao?"

Phi Phi không muốn nghe hai chữ "Duẫn Nhi" từ trong miệng của Trần Triết Viễn nữa, cho nên đã bắt đầu chuyển hướng đề tài: "Hôm nay, anh nhất định phải đánh bại ban 19, đừng làm mất mặt em."

"Đó là dĩ nhiên."

Trần Triết Viễn nóng lòng muốn làm nóng người, chuẩn bị ra sân.

Lúc này, Đáo Hiện cũng đã bước vào sân đấu.

Mấy nam sinh mặc đồng phục thể thao màu đỏ, mang đến hơi thở nóng cháy, nhiệt huyết của thanh xuân.

Duẫn Nhi nhìn thấy cậu, hướng cậu vẫy tay.

Đôi mắt cậu dừng lại trên người cô, đáy mắt khẽ cong, im lặng như cơn gió, thoáng lướt ngang qua cô.

"Trước kia có mấy trận thi đấu, người nào đó đã nói rằng phải lên lớp rồi bận tự học, sao bây giờ lại đến hả?"

Cô dịu dàng tới gần cậu, cười nhẹ nói: "Hôm nay rất đặc biệt, mọi người đấu với ban 13 mà."

Ban 13 là lớp của Trần Triết Viễn.

Sắc mặt Đáo Hiện càng thâm trầm hơn: "Vậy thì em cứ nhìn xem, lão tử sẽ giải quyết anh ta như thế nào."

"Hay lắm, để em xem thử, Hiện ca sẽ giải quyết anh ta như thế nào." cô tươi cười vui vẻ.

Rất khó có thể nghe được hai chữ "Hiện ca" phát ra từ trong miệng của cô, trong lòng cậu lại bắt đầu ngứa ngáy khó nhịn, giống như bản thân được uống một lon nước mát lạnh vào một ngày hè oi ả.

Trận đấu này được xem là trận bóng rổ có cách biệt điểm số kỷ lục nhất của trường Đức Tân Cao Trung.

Giáo viên thể dục và trọng tài đều cảm thấy vô cùng choáng váng.

Cả trận đấu, ban 13 của Trần Triết Viễn không ghi nổi một điểm!

Lớp của Trần Triết Viễn thuộc lớp trọng điểm, nam sinh trong lớp ngày thường chỉ biết vùi đầu học tập, ngay cả giờ thể dục cũng như vậy, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của ban 19?

Trần Triết Viễn chơi bóng rổ cũng không tệ lắm nhưng thật sự không thể chơi lại bọn họ.

Phi Phi tức giận đến phát điên, bạn trai của cô ta quá kém cỏi, bị người khác đè đầu xuống đất, quả thật làm cô ta rất mất mặt.

Cô ta hung hăng ném balo của Trần Triết Viễn xuống đất, xoay người rời khỏi sân bóng rổ.

Duẫn Nhi nhìn cậu thiếu niên anh tuấn mặc đồng phục thể thao màu đỏ phía xa xa, toàn thân cậu đều bị mồ hôi thấm ướt, lồng ngực dồn dập phập phồng.

Khóe môi cậu kéo ra một tia mỉm cười nhàn nhạt. Đáo Hiện chỉ vào bảng điểm 52:0, ý bảo cô hãy nhìn xem.

Khoé miệng cô giật giật.

Hiển nhiên ở trận đấu này, cậu đánh bóng so với trước kia càng thêm chuyên tâm và nghiêm túc.

Cậu quyết tâm giành lấy con số 520 để tặng cho cô đây mà.

Đáo Hiện nhìn cô ra dấu: "Hiểu không?"

Duẫn Nhi mím môi, cố ý nín cười, đáp lại: "Không hiểu."

Đúng lúc này, cô ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái có dáng người cao gầy đang nghiêng người dựa lên vách tường dưới sân bóng rổ.

Cô gái mặc một chiếc váy mỏng màu hồng nhạt ánh kim hở cổ, dáng người yểu điệu, thon thả, ánh mắt của cô ta cũng đang chăm chú vào vào thiếu niên trong sân bóng.

Người nọ chính là chị họ của cô – Tịch Tĩnh.

Duẫn Nhi nhíu mày, không hiểu tại sao Tịch Tĩnh lại đến đây.

**

Đáo Hiện rời khỏi sân bóng rổ đến phòng chờ thay quần áo, xa xa đã thoáng nhìn thấy cô gái nọ đứng bên cạnh khung cửa sổ chờ cậu.

Ánh sáng chiếu lên gương mặt của cô gái, ôn nhã mà yên tĩnh, nhìn có chút tương tự với Duẫn Nhi.

Đáo Hiện nhìn Tương Trọng Ninh và Tùng Dụ Chu, không hiểu hỏi: "Tại sao chị ta lại đến đây?"

Tương Trọng Ninh cười nói: "Tóm lại, cũng không phải đến tìm chúng tôi."

Đáo Hiện đi đến bên cạnh Tịch Tĩnh, tùy tiện ngồi lên trên khung cửa sổ, mở miệng nói: "Chị họ, đến tìm tôi có việc gì?"

Khoé miệng Tịch Tĩnh nâng lên ý cười nhẹ: "Ai cho cậu tự tiện gọi bậy bạ như thế?"

Đáo Hiện nhún vai: "Duẫn Nhi cũng ở đây, chị muốn tìm em ấy nói chuyện một chút không?"

"Đáo Hiện, cậu mở miệng chị họ, ngậm miệng Duẫn Nhi, giống như là cậu đang có ý định gì đó với tôi thì phải!"

Đáo Hiện trực tiếp hỏi: "Tìm tôi có việc gì?"

"Tôi chưa bao giờ nợ ân tình của người khác." Tịch Tĩnh lấy từ trong túi xách ra một phần tư liệu đưa cho cậu: "Tôi nghe nói cậu đang chuẩn bị thi đại học, đây là phiếu báo danh lớp học bổ túc của kỳ nghỉ đông này, xem như tôi đã trả hết ơn cứu mạng cho cậu rồi đấy."

"Không cần." Đáo Hiện nhảy xuống khung cửa sổ chuẩn bị rời đi: "Cứu chị chỉ là thuận tay mà thôi."

"Đáo Hiện, cậu nghe tôi nói, đây không phải là lớp học bổ túc bình thường."

Tịch Tĩnh đuổi theo cậu: "Học phí của lớp học này lên đến sáu con số. Rất nhiều thiếu gia không có học vấn, không có nghề nghiệp cũng đã đến đây. Phần lớn phụ huynh đều cho con của mình đến học bổ túc, hiệu quả rất tốt. Lời tôi nói là sự thật, chỉ cần chịu khó một chút, rất dễ dàng đậu vào trường đại học chính quy."

Chị ta ngẫm nghĩ, lại bổ sung: "Tôi đã xem qua thành tích của cậu, cũng thuộc dạng tầm trung, so với mấy phú nhị đại kia còn tốt hơn rất nhiều. Cậu không phải muốn cùng Duẫn Nhi báo danh chung một trường đại học hay sao? Hiện tại chỉ còn hơn nửa năm, nếu không chăm chỉ ôn tập, làm sao cậu có thể đuổi kịp được em ấy?"

Lời nói của Tịch Tĩnh rõ ràng đã đụng trúng điểm yếu của Đáo Hiện, cậu xoay đầu, hoài nghi nhìn Tịch Tĩnh một chút: "Vì sao lại giúp tôi?"

"Tôi đã nói rồi, Tịch Tĩnh tôi chưa bao giờ muốn nợ ân tình của người khác."

"Lúc trước người cứu chị cũng không phải chỉ mình tôi, còn có bạn bè của tôi nữa. Vì sao chị không đăng ký lớp học bổ túc cho các cậu ấy?"

Tịch Tĩnh biết, tâm tư của cậu đặc biệt thâm trầm và kín đáo, nếu như chị ta không nói sự thật, chỉ sợ cậu sẽ không chịu chấp nhận trợ giúp của mình.

"Đương nhiên, còn có một nguyên nhân rất quan trọng khác."

Chị ta nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, nói từng chữ: "Chỉ cần cậu còn ở bên cạnh Duẫn Nhi, em ấy sẽ vĩnh viễn không thể trở thành sự uy hiếp đối với tôi."

Thân thể cậu phút chốc cứng đờ.

Chỉ cần cậu còn ở bên cạnh cô, cô sẽ vĩnh viễn... không thể trở thành uy hiếp của người khác.

Hiển nhiên, Đáo Hiện đã biết được hàm ý trong câu nói này, Tử Dị cũng từng nói với cậu như vậy.

Nếu cậu còn ở bên cạnh Duẫn Nhi thì cậu mãi mãi sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời của cô.

Tịch Tĩnh đưa tư liệu đến tay cậu, ý vị thâm trường nhìn cậu: "Cho nên... Cậu muốn nhận lấy không?"

Đáo Hiện buông mắt nhìn xuống đơn đăng ký trước mặt, họ tên và các vấn đề khác đều đã được điền vào đầy đủ.

Cậu nhận lấy nó, sau đó lấy bật lửa ra.

"Răng rắc" một tiếng, ngọn lửa nhỏ đã đốt cháy một góc của tờ giấy mỏng.

Tịch Tĩnh bất động thanh sắc nhìn cậu, rồi lại nhìn ngọn lửa nhỏ bé kia.

Nhưng một lúc sau, Đáo Hiện cuối cùng vẫn đóng nắp bật lửa.

Cậu cầm phần tài liệu này, một lời cũng chưa nói, cứ thế xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của cậu thiếu niên, trên khuôn mặt Tịch Tĩnh lộ ra chút tâm tư khó đoán.

Tịch Tĩnh hiểu rõ cậu, cậu là một người cực kỳ kiêu ngạo. Sau khi nói ra những lời này, chị ta còn tưởng rằng cậu sẽ thẹn quá hóa giận xé nát tờ báo danh.

Tịch Tĩnh nhìn thấy sự trầm mặc, ẩn nhẫn trong đôi mắt của Đáo Hiện, thấy được tình cảm khắc cốt ghi tâm mà cậu dành cho Duẫn Nhi, tựa như một sinh mệnh phù du, chớp mắt đã nở rộ, tràn đầy sức sống, thề không thay đổi.

Nam nhân như vậy, tương lai rất có thể sẽ trở thành báu vật.

Đáo Hiện là người đáng được trọng dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com