TruyenHHH.com

Tong Hop Truyen 9

Buổi tối, Phi Phi đăng một cái weibo ——

"Cám ơn mọi người quan tâm, tớ hiện tại đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, tuy rằng rất thống khổ, nhưng chỉ cần nghĩ đến ủng hộ của các cậu, tớ liền sẽ tiếp tục bơm dũng khí chống lại bệnh, cám ơn cả nhóm đã giúp tớ đi tới hiện tại, yêu mọi người nhiều!"

Khu bình luận trước sau như một.

"Sờ sờ Phi Bảo."

"Phi Bảo thật sự kiên cường."

"Phi Bảo cố gắng, chúng ta vĩnh viễn bên cạnh cậu."

...

Có người bình luận hỏi: "Phi Bảo, cậu thoát khỏi nguy hiểm như thế nào vậy?"

Phi Phi trả lời: "Là nhờ sự ủng hộ của mọi người, cho tớ thêm nhiều hi vọng vượt qua."

Câu chuyện hồi phục của cô thu được mấy ngàn cái khen ngợi, mà cô một câu cũng không đề cập tới việc Duẫn Nhi vì mình tặng máu.

Ban đêm, Duẫn Nhi nằm ở trên giường, mặt không đổi xem khu bình luận của chị ấy.

Thật nhiều người thích cùng quan tâm... Trong mắt họ, Phi Phi chính là một vị nữ thần dương quang ấm áp.

Cô nghe qua một câu, gọi người bố trí chính là dùng đến sụp đổ.

Duẫn Nhi cũng đăng một cái weibo, hình chụp là thời điểm vừa mới lấy máu, trong ảnh chụp trên cổ tay trắng noãn của cô có gắn một cái ống dẫn máu màu đỏ hồng rực, nhìn thấy mà giật mình ——

"Đau đầu."

Cô không đăng nội dung sở hữu lông gà vỏ tỏi như quá khứ, hiện tại weibo của cô không phải dùng để phát tiết tâm tình, mà weibo này là đăng cho người khác xem.

Cô đăng weibo này xong, liền nằm trên giường nghỉ ngơi.

Ngủ có thể làm cho cô tạm thời giảm bớt đau đầu.

Hai giờ sau, Duẫn Nhi nhận được mấy cái bình luận ít ỏi, trong đó đều là lời cổ vũ của nhóm bạn thân cô.

Còn có hai cái bình luận đến từ người xa lạ ——

"Uây, chẳng lẽ cô thật sự là em gái của Phi Bảo?"

"Xem tôi phát hiện ra cái gì nè?! Lại là weibo của em gái Phi Bảo!"

Duẫn Nhi trả lời hai người bọn họ bằng icon khuôn mặt tươi cười.

Ngày đó buổi tối một trận mưa đầu thu, kèm theo từng đợt sấm sét, sáng sớm, Duẫn Nhi rời giường mở cửa sổ ra, liền cảm thấy cả người thoải mái mát mẻ, cô mặc vào bộ đồng phục bằng nhung.

Trong giờ nghỉ ngơi, Ân Hạ Hạ vội vội vàng vàng chạy vào phòng học, kích động nói với cô: "Đáo Hiện đúng là thảm, buổi sáng đến muộn, bị lãnh đạo bắt quả tang, hiện tại đang ở cổng trường phạt đứng ở dưới mưa!"

Từ ngày Đáo Hiện vô duyên vô cớ gây phiền toái cho Duẫn Nhi, Ân Hạ Hạ liền coi hắn thành kẻ địch, chỉ cần có tin tức "tốt" của hắn, cô đều sẽ vui mừng hớn hở chạy tới nói cho Duẫn Nhi.

Duẫn Nhi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Từng hạt mưa lớn "Rào rào" ngoài cửa sổ làm thấm đẫm lá cây ngô đồng.

Gặp mưa sao.

"Xem như là có người thu thập hắn!" Ân Hạ Hạ thập phần thống khoái: "Hắn còn nghĩ mình vô pháp vô thiên sao."

"Đáo Hiện tại sao lại đến muộn?"

Hôm nay là ngày chào cờ, có lãnh đạo tuần tra, học sinh thông minh sẽ không ở phía sau làm bừa, hắn càng sẽ không, hắn so những người khác càng thâm trầm khôn khéo, sẽ không cứng rắn đụng vào họng súng.

Ân Hạ Hạ không chút để ý nói: "Lão đại đến muộn còn cần lý do sao."

Ngẫm lại, rất có đạo lý.

Tan học, Duẫn Nhi đeo balo, cầm cái dù hơi nhỏ đi tới cổng trường.

Hôm nay đổ mưa, Đào Gia Chi kêu cô không cần lái xe đạp, theo chị cùng nhau ngồi xe hơi trở về, cô không muốn chờ Phi Phi, mỗi lần chị ấy ở cùng bạn bè, đều dây dưa hồi lâu mới có thể ra cổng.

Duẫn Nhi cảm thấy rất lãng phí thời gian.

Cô một mình đi đến bên cửa trường, phát hiện ra Đáo Hiện vẫn đang bị phạt đứng cả một buổi sáng.

Hắn đứng ở trước cửa phòng an ninh, mưa to sùm sụp vỗ trên người hắn, tóc đen ướt át "Xoạch" trên trán của hắn, mưa theo làn mi hắn rơi xuống, ánh mắt cũng bị cọ rửa có chút không mở ra được.

Thật chật vật.

Các học sinh đi ngang qua, chỉ trỏ, thấp giọng nghị luận.

Một ngày vào thu, gió mang theo hơi mát.

Áo T-shirt đơn bạc của hắn cũng đã ướt đẫm, dính vào trên người, lộ ra hình dáng bắp thịt mạnh mẽ, nhìn qua có chút gợi cảm.

Nữ sinh cũng không dám nhìn hắn nhiều lần.

Duẫn Nhi dừng một chút, nơm nớp lo sợ đi qua người hắn.

Tuy rằng Đáo Hiện đã cảnh cáo cô, không cần xuất hiện ở trước mặt của hắn, cô cũng là cẩn thận tuân theo cảnh cáo của hắn, đi đường đều tránh hắn.

Tuy nhiên, cô phải về nhà, điều này cũng không có biện pháp.

Cô trà trộn ở trong đám người, cúi đầu đi ra cổng trường, mong chờ Đáo Hiện không nhìn thấy cô.

Lại không nghĩ đến rằng, thời điểm đi qua bên người hắn, hắn đột nhiên nhét cái túi gì đó vào lòng cô.

Động tác mang theo chút thô bạo.

Duẫn Nhi theo bản năng tiếp nhận, trên túi còn sót lại hơi ấm cơ thể hắn, một chút cũng không bị mưa xối, hiển nhiên được hắn bảo hộ rất khá.

Cô mở túi ra, phát hiện là một hộp thuốc giảm đau đầu.

Duẫn Nhi kinh ngạc ngẩng đầu: "Cho... Tôi?"

Đáo Hiện lẩm bẩm nói: "Không muốn thì ném đi, dám trả lại cho tôi thử xem, đánh chết cậu."

Hắn hung dữ nói xong, cất bước rời khỏi.

Bảo vệ cổng đuổi ra: "Này! Còn chưa cho phép em đi đâu! Lý Đáo Hiện! Ai bảo em đi! Đứng lại! Em đứng lại!"

Hắn cũng không quay đầu lại.

Duẫn Nhi lăng lăng nhìn kia hộp thuốc, cả người đều bối rối.

Cho nên... Hắn là vì mua thuốc mới bị trễ sao?

**

Buổi chiều, mưa to không có dấu hiệu dừng lại, rào rào, ngoài cửa sổ lá cây lục bích bị thanh tẩy đổi mới hoàn toàn, xanh mượt tỏa sáng.

Phía nam thu đông nhiễm lên sắc điệu màu chanh nhạt, bốn mùa vĩnh viễn như xuân hạ.

Duẫn Nhi ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ Đáo Hiện sao lại biết cô đau đầu không thoải mái, còn đưa cho cô một hộp thuốc giảm đau.

Kiếp trước, cô bởi vì thiếu máu, mỗi lần choáng váng đầu, hắn đều sẽ đem đầu của cô đặt ở giữa đùi hắn, vì cô mát xa huyệt Thái Dương.

Tay hắn đã từng đánh bại tay đấm quyền anh tối cao, tràn đầy máu tươi, cũng từng nắm chặt tay lái ở chỗ rẽ trí mạng, mà khi hắn nâng đầu của cô vì cô mát xa, đầu ngón tay hắn mang theo một chút ôn nhu.

Tất cả ôn nhu đều dành cho cô.

Thẳng đến lúc giáo viên dạy Anh văn điểm danh, Duẫn Nhi mới giật mình phục hồi tinh thần.

Thầy giáo Anh ngữ trực tiếp dùng tiếng Anh thật không khách khí hỏi cô, lên lớp lại thất thần đến cùng đang nghĩ cái gì.

Duẫn Nhi mở miệng cũng là một chuỗi tiếng Anh lưu loát, nói mình thân thể có chút không thoải mái, cho nên mới thất thần ngẩn người.

Vừa nói ra, thầy liền ngây ngẩn cả người, trình độ tiếng Anh lưu loát của cô làm người ta líu lưỡi, sử dụng khẩu ngữ cũng hoàn toàn không giống học sinh cấp 3, mà như người sống ở nước ngoài mấy năm.

Kiếp trước, Duẫn Nhi chọn đại học ngành phiên dịch chuyên nghiệp, cho nên trình độ tiếng Anh của cô nói không chừng so với giáo viên dạy Anh văn còn hoàn hảo hơn.

Cô sau khi nói xong, làm thầy tâm phục khẩu phục, chỉ có thể cho cô ngồi xuống, nói cô thấy không thoải mái có thể đi phòng y tế.

Duẫn Nhi lại trả lời không cần, đây chỉ là di chứng sau lấy máu, chính mình chậm rãi liền sẽ tốt lên.

Chung quanh bạn học kinh ngạc nhìn cô, ngay cả lớp phó học tiếng Anh tốt nhất cũng ngây ngẩn cả người.

Duẫn Nhi này một ngụm tiếng Anh lưu loát nói ra, hoàn toàn không giống ngày thường, so với bạn trong lớp cùng nhau học tập, khẩu ngữ của cô đúng thật là quá tốt!

Thầy giáo phiên dịch lời của cô, các học sinh dồn dập quẳng ánh mắt đồng tình tới cô.

Duẫn Nhi đương nhiên cũng chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới thầy sẽ đem lời của cô phiên dịch ra, cô càng không nghĩ đến sẽ được bạn học chung quanh đồng tình.

Sau khi tan lớp, lớp phó môn Anh An Khả Nhu ngồi ở hàng sau đột nhiên làm khó dễ: "Chị gái đã giả tạo, không nghĩ đến em gái so với chị còn giả tạo hơn."

Duẫn Nhi quay đầu, An Khả Nhu nâng cằm nhìn cô, trên mặt tràn ngập khinh miệt.

Lúc trước, xung đột phát sinh giữa An Khả Nhu cùng Phi Phi làm cô ta cũng bắt đầu chán ghét Duẫn Nhi, ở trong lớp ngáng chân cô cũng không phải là một lần hai lần.

Duẫn Nhi cũng không muốn quan tâm đến.

Ân Hạ Hạ tức giận, ra mặt giúp đỡ: "Cậu nói cái gì cơ, đừng tưởng chúng tôi nghe không được!"

"Nói cậu đấy Lâm Duẫn Nhi." An Khả Nhu chỉ mặt gọi tên nói: "Không phải chỉ là một vài câu tiếng Anh sao, khoe khoang cái gì."

"Tiếng Anh của Duẫn Nhi chúng tôi chính là tốt hơn cậu; không phục hả, chịu đựng đi!"

"Ai nói tiếng Anh của nó tốt hơn tôi! Nó đến trường dự thi kỳ tiếng Anh còn không bằng tôi đâu! Không biết từ nơi nào học vài câu khẩu ngữ liền trên lớp khoe khoang, thật ghê tởm."

"Miệng cậu thật dơ bẩn!"

"Ân Hạ Hạ, thấy người ta là tiểu thư nhà giàu liền chạy đến ôm đùi, cậu cũng quá xấu xí."

"Cậu.. Cậu nói hưu nói vượn!"

Ân Hạ Hạ tức giận đến mặt đỏ rần, Duẫn Nhi lôi kéo tay áo Ân Hạ Hạ, quay đầu nhìn về phía An Khả Nhu: "Khuyên cậu đừng chọc tôi."

"Ơ, còn uy hiếp tôi! Tôi chọc giận cậu thì làm sao! Chị cậu tôi cũng dám chọc, tôi tại sao không thể chọc giận cậu?"

An Khả Nhu đi đến trước mặt cô, nắm cằm nhỏ gầy của cô lên, gắt gao miết mặt cô, uy hiếp nói: "Tôi có thể làm chị gái cậu vào bệnh viện, bóp chết cậu, cũng giống như bóp chết một con kiến qua đường."

Có bạn học báo cáo chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp kịp thời đuổi tới, trách cứ An Khả Nhu, ngăn trở một hồi phong ba.

Sự thật chứng minh, làm người cần phải lưu lại cho mình đường lui.

Phi Phi bị thương nặng, dưỡng tốt mới chịu về trường học, việc đầu tiên làm là tìm An Khả Nhu tính sổ, hiện tại Phi Phi có vũ khí mang tính sát thương vô cùng cao, chính là hội fans siêu to khổng lồ của cô, cho nên cô đăng một cái weibo ——

"Tớ suy nghĩ rất lâu, vẫn là quyết định cùng nhóm Phi Bảo thẳng thắn, sự cố ngày ấy cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là bởi vì tớ cùng một bạn học xảy ra tranh chấp, lúc này mới xảy ra chuyện, nhờ thầy giáo phối hợp, chúng ta đã bắt tay giảng hòa, chuyện này tớ cũng có phần sai, đã cùng cậu ấy nói xin lỗi, cả nhà không cần phải truy cứu đâu. Yêu mọi người!【 so tâm 】 "

Duẫn Nhi nhìn cái weibo này của Phi Phi, liền biết, An Khả Nhu xong.

Quả nhiên, khu bình luận ngày xưa chỉ có ấm áp cùng lời yêu thương, nay tất cả đều là mắng chửi An Khả Nhu.

"Mẹ bà, người nào đây là... Phi Bảo của chúng ta là bệnh nhân, cô còn không có lương tâm!"

"Đau lòng Phi Bảo, người bị hại lại còn vì người hại người giải thích, đây là cái đạo lí gì thế!"

"Thỉnh cầu cô ta mau đi làm người đi!"

"Lão tử thật muốn người giết chết đồ đê tiện này, thay cha mẹ cô ta quản giáo tốt cô!"

"Không biết tự trọng sao! Đồ đê tiện này sao xứng làm bạn học của Phi Bảo!."

...

Duẫn Nhi nhấn vào weibo của An Khả Nhu, weibo An Khả Nhu cùng một dạng giống với các nữ sinh khác, thích đăng một ít hình chụp đồ ăn ngon, bất quá gặp chuyện không may này, cô ta trước tiên liền xóa hết tất cả nội dung bao gồm ảnh chụp, đồng thời khóa cả bình luận.

Mấy ngày nay, An Khả Nhu thậm chí cũng không lộ diện ở trường học, làm như vậy là chính xác, bởi vì mấy ngày nay ngoài cổng trường thường nhìn thấy một ít nam nữ trẻ tuổi xa lạ.

Cô hoài nghi, họ đều fans của Phi Phi, tìm đến là để gây phiền toái cho An Khả Nhu.

An Khả Nhu gia cảnh giàu có, cũng là tiểu thư được nuông chiều từ bé, cô vẫn thật chán ghét Phi Phi, không quen nhìn dáng vẻ dối trá ấy của cô ta.

Lần đó giờ thể dục, cô giễu cợt Phi Phi vài câu, Phi Phi tâm cao khí ngạo, lấy việc không cam lòng, chủ động đưa ra muốn cùng cô so nhảy cao, lúc này mới xảy ra chuyện.

Cái weibo kia của Phi Phi, giọng điệu mập mờ, ở ngoài mặt khách khách khí khí, nhưng trên thực tế cô đẩy tất cả lỗi sai đến trên người An Khả Nhu, thậm chí ám chỉ fans rằng cô bị ép buộc phải cúi đầu nói lời xin lỗi với An Khả Nhu.

Các fans muốn bảo vệ cô lập tức bùng nổ.

Về hành vi bạo lực Internet tự phát của fans, cũng không có quan hệ gì với Phi Phi, cô thậm chí còn khuyên bạn trên mạng bình tĩnh, không cần vì cô thương tổn người khác, nhưng vì cô càng như vậy nói, bạn trên mạng chửi rủa lại càng thêm điên cuồng...

Phi Phi hướng dẫn thủ đoạn cho fans, kiếp trước Duẫn Nhi đã trầm thống lĩnh giáo rồi.

Nhưng mà ba ngày sau khi chuyện này phát tán, An Khả Nhu đột nhiên đăng một cái weibo, ở trong weibo, cô oán giận lên án Phi Phi hành vi ác liệt, đồng thời, cô lại gắn thẻ, lôi Duẫn Nhi vào chuyện này.

"Các người cho rằng cô ta là người tốt sao! Cô ta căn bản chính là ác ma hút máu người, các người hỏi em gái Lâm Duẫn Nhi một chút liền biết <Tiểu mới tiểu Nhi Nhi>, Duẫn Nhi làm sai cái gì, qua nhiều năm như vậy vẫn bị Phi Phi điên cuồng hút máu, Phi Phi căn bản chính là tên lừa đảo, cô ta lừa gạt tất cả mọi người!"

Weibo này vừa đăng lên, An Khả Nhu liền nghênh đón một đợt mắng chửi điên cuồng khác.

Đồng thời, cũng có rất nhiều người chờ đợi Duẫn Nhi đáp trả.

Duẫn Nhi buông di động, mặt không thay đổi tiếp tục nghe giảng bài.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com