Tong Hop Fanfic Genshinimpact
Chapter 24: Đi Thủy Cung Hẹn Hò và Bất Ngờ Lớn (p1)"Komi." – Sara ló đầu qua cửa phòng làm việc."Hửm?""Bữa tối cậu đặt trước lúc 6 giờ, phải không?""Ừm, đúng rồi?""Từ giờ tới đó cậu có làm gì không?""Chắc là không?""Vậy tớ đưa cậu đi chỗ này nha?""Chỗ nào cơ?""Chỗ làm cậu bất ngờ của tớ." – Sara cười toe toét. "Mau thay đồ đi."
"Kết hôn với tớ nhé."
—————————————————————————
"Hy vọng là chỗ đó đủ để làm mình bất ngờ." – Kokomi cười khúc khích khi bước ra khỏi phòng. Vừa nhìn thấy cô gái nhỏ, Sara cảm thấy như hơi thở của mình bị ai đó cướp mất khỏi lồng ngực.Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy quây màu trắng dài quá đầu gối một chút. Trên lưng cô là một cái ruy băng nhỏ màu trắng, cùng với đó là chân váy tutu. Mái tóc được tết nửa đầu cùng với chiếc nơ, những lọn tóc xoăn bồng bềnh buông xõa ngang vai. Những chiếc đinh tán thường ngày đã được thay bằng đôi bông tai hình giọt nước bằng bạc. Một chiếc ví màu trắng được mang bên eo cô và chiếc áo khoác màu đen nằm trên cánh tay.Kokomi trông–"Xinh quá. Cậu... cậu cứ như thiên thần vậy." – Sara lắp bắp khi đứng dậy khỏi ghế sofa, mở rộng vòng tay để cô gái nhỏ khoác vào. "Cảm ơn vì lời khen nhé, trông cậu cũng không quá tệ đâu." – Kokomi cười khúc khích.Sara nhìn xuống chính mình. Cô đã dành quá nhiều suy nghĩ cho những thứ bản thân đang mặc trên người. Cô gái nhỏ có nói rằng hãy ăn mặc thật đẹp nhưng đừng quá trang trọng để đi ăn tối, thế nên cô đã chọn một bộ vest xanh navy, loại không cần cà vạt."Cảm ơn?""Giờ mình đi ha?"Sara kiểm tra thời gian trên chiếc đồng hồ rồi gật đầu. Hai người có tận năm tiếng rảnh rỗi trước bữa tối, quá nhiều thời gian để tạo sự ngạc nhiên. Dĩ nhiên cô là người cầm lái. Ngay lúc chuẩn bị bắt đầu chuyến đi, Sara búng tay và kéo phanh tay lại. "Xém tí nữa là quên." – Cô thò tay vào túi, rút ra một chiếc khăn bandana. "Cậu cầm lấy cái này đi. Khi nào cần dùng tới thì tớ sẽ nói.""Sao giờ không bịt mắt mình luôn?" – Kokomi cầm lấy tấm vải mềm mại."Thì... lỡ người ta nhìn vào tưởng tớ bắt cóc cậu rồi sao.""Cậu nói nghe ghê thế." – Cô gái nhỏ cười khúc khích khi Sara nhả phanh, nhấn ga để chiếc xe tiến về phía trước. Nơi ngạc nhiên của Sara cách nhà hai người khoảng 40 phút lái xe. Kokomi hoàn toàn không cần phải dùng đến bịt mắt, vì cô đã được ru ngủ bởi tiếng nhạc êm ái cùng với chuyển động lên xuống nhẹ nhàng của chiếc xe. Đỗ xe vào bãi xong, Sara từ từ thắt khăn bịt quanh mắt Kokomi rồi đánh thức cô gái nhỏ dậy."Cái..." – Kokomi đưa tay lên chạm vào lớp vải che khuất tầm nhìn, nhưng bị Sara nhẹ nhàng ngăn lại."Thấy cậu ngủ quên nên tớ bịt mắt cậu lại luôn. Tụi mình tới nơi rồi." – Sara véo má cô gái nhỏ. "Chờ chút, để tớ giúp cậu."Kokomi nghe thấy tiếng cửa bên phải mở rồi đóng lại, vài giây sau là cửa bên phía cô mở ra. Một bàn tay mềm mại xoa đầu cô và một bàn tay khác nắm lấy tay kéo cô ra khỏi xe. Khi ra đến bên ngoài, chiếc áo khoác ngay lập tức được khoác lên người cô gái nhỏ. Sara đóng cửa, khóa xe lại rồi dẫn Kokomi vào một tòa nhà."Để tớ sắp xếp lại vài thứ, sẽ nhanh thôi, nhé?" – Sara dịu dàng nói và Kokomi gật đầu. Sau đó, cô gái nhỏ chỉ nghe được vài câu nói không rõ tiếng và âm thanh va vào nhau của thứ gì đó. Mọi thứ diễn ra khi cô vẫn tay trong tay với Sara. Kokomi nhận ra người yêu mình chỉ cách bản thân khoảng một sải tay. "Cậu sắp bỏ nó ra được rồi." – Sara đặt tay lên vai Kokomi, bắt đầu dẫn cô gái nhỏ đến nơi bất ngờ. Khi hai người bước đi, Kokomi cảm thấy không khí đang trở nên lạnh hơn. Dường như họ đang bước vào một khu vực khá yên tĩnh, vì tiếng ồn từ đám đông ngày càng xa dần. Sara dừng lại, và khi đó tất cả những gì Kokomi nghe được là tiếng vo ve trầm thấp thoát ra từ một cái ống thông gió nào đò."Cậu bỏ cái khăn ra đi."Tay Sara vẫn đặt trên vai Kokomi khi cô gái nhỏ giật mạnh lớp vải, chớp mắt khi dần thích nghi với ánh sáng màu xanh biển xung quanh. Phải mất một lúc cô mới nhận ra nơi này là đâu."Sara." – Kokomi thở gấp khi nhìn xung quanh, những bể cá nhỏ gồm nhiều loài sinh vật biển khác nhau ở hai bên lối đi."Lâu lắm rồi không quay lại đây, nên tớ nghĩ giờ là lúc hoàn hảo nhất." – Sara đút tay vào túi quần."Chỗ này có phải là... là..." – Giọng Kokomi dần nhỏ lại sau khi bị phân tâm bởi lũ cá hề trong bể."Nó đó, chỗ thủy cung mà tụi mình đến trong buổi hẹn hò đầu tiên." – Sara cười khi thấy cô gái nhỏ đang chăm chú nhìn đàn cá đang bơi một cách ngạc nhiên. "Có phải thích lắm không?""Sara, không phải thích, mà là yêu luôn." – Kokomi ngước nhìn cô gái cao cao, đôi mắt đầy vẻ vui sướng. Vuốt ve má Sara, cô gái nhỏ kéo cô ấy xuống và hôn đôi môi người yêu đắm say. "Cảm ơn cậu.""Không có chi." – Sara cười toe toét. "Nào, lũ sứa cậu thích chắc nằm đâu đó gần đây thôi."Thủy cung luôn là một nơi tràn đầy niềm vui khi đi đến. Với Kokomi thì nó giống như lúc bước ra khỏi rạp chiếu phim sau khi xem một bộ gây cấn; nó khiến cô ấy cảm thấy tất cả như mờ nhạt đi, thời gian như ngừng trôi, như đang ở trong một thế giới khác. Cô vẫn nhớ lần đầu tiên được bố mẹ đưa đến thủy cung. Nhìn những sinh vật bơi lội uyển chuyển trong nước, Kokomi ước mình có thể giống như chúng. Cách chúng bơi xung quanh khiến cô gái nhỏ cảm thấy tinh thần như được xoa dịu, làm cô quên đi những lo lắng của mình dù chỉ trong khoảnh khắc. "Cậu thích cá mập không?" – Kokomi hỏi khi hai người đi dưới đường hầm mái vòm. "Tớ nghĩ chúng khá ngầu. Như lũ cá voi sát thủ. Trông chúng chất làm sao ấy." – Sara cười khẩy."Vậy là cậu chỉ thích mấy con nằm trên cùng chuỗi thức ăn thôi sao? Biết rồi nhá." (*) – Cô gái nhỏ cười.(*): chắc ý Kokomi là Sara thích nằm trên, còn mình là "thức ăn" của Sara..."Nếu cậu đã nói thế thì là thế vậy..."Dù biết là đêm Giáng Sinh sẽ rất đông người, nhưng Sara vẫn ước rằng giá gì chỉ có mỗi cô và Kokomi. Những cặp vợ chồng và gia đình đi cùng nhau đứng xem dọc theo những chiếc bể. Sara đã phải cố gắng hết sức mới có thể vượt qua được biển người. "Mình đi vệ sinh chút nha." – Kokomi vỗ nhẹ vào cánh tay Sara."Ừm, vậy tớ ở đây đợi. Đưa túi đây tớ cầm cho?" "Thôi được rồi, không sao." – Cô gái nhỏ đáp nhanh và rời đi.Dựa vào tường, Sara rút điện thoại ra, xem qua những tin nhắn mà cô đã bỏ lỡ. Đang gõ câu trả lời của mình, cô nghe thấy tiếng trò chuyện của một nhóm các cô gái đi ngang qua. Sara không phải kiểu người nhiều chuyện, chỉ là vì họ nói không được nhỏ lắm, nên cô không muốn nghe cũng phải nghe."Cậu thấy nó lãng mạn không? Ý là, thử tưởng tượng một người nào đó quỳ xuống cầu hôn mình trước cái bể, phía sau là mấy con cá đang bơi xung quanh xem. Khác gì trong truyện cổ tích đâu đúng không?" – Một cô gái nói."Cúng đúng, nhưng tớ muốn được cầu hôn ở bãi biển cơ. Nền mà là cảnh hoàng hôn thì còn gì bằng, thêm cái gió nhẹ thổi qua nữa.""Không sợ gió làm tóc cậu rối sao?""Buộc nó lại là xong!"Cả nhóm đi qua và Sara lắc đầu, tự mỉm cười một mình."Có gì mà vui dạ?" – Kokomi hỏi khi đi đến chỗ Sara."À không có gì đâu. Đi thôi, đến cái bể cá lớn nhất nào."Ngạc nhiên làm sao, xung quanh chiếc bể cá lớn nhất này lại chỉ có một vài người. Bước đến bức tường thủy tinh cao đến tận trần nhà, Kokomi kinh ngạc nhìn lên những con cá đuối đang lướt trong nước.Sara ngắm nhìn Kokomi rất nhiều, đặc biệt là vào những ngày như thế này. Thật khó để làm lơ đi một cô gái mà bằng cách nào đó trông vẫn xinh, bất kể tóc hay quần áo của cô ấy có ra sao. Nhưng hình như Kokomi có vẻ hơi khác.Có lẽ là do hai người đang đứng đúng vị trí khi mới đến đây lần đầu. Năm năm trôi qua, cả hai đã cao hơn một chút (với Sara thì cao hơn nhiều mới phải), lớn hơn một chút và khôn ngoan hơn một chút. Nhưng mà, nó trông không giống như đã thay đổi nhiều. Hai người vẫn yêu nhau, vẫn giữ liên lạc với tất cả bạn bè. Sự khác biệt duy nhất là giờ cả hai không còn bị ràng buộc bởi quy củ nề nếp và đang cố gắng trở thành những con người trưởng thành như bao người khác.Ngắm nhìn Kokomi kỹ hơn, Sara nhận ra quầng mắt của cô gái nhỏ dần nổi lên rõ hơn và vài nếp nhăn mờ ở khóe cũng dần xuất hiện. Đôi mắt của Kokomi có vẻ không còn sáng như lúc trước, nhưng Sara vẫn nhìn thấy ánh sáng lấp lánh trong đó khi đồng tử của cô gái nhỏ lướt nhìn những con cá qua lại. Với ánh sáng dịu nhẹ của bể cá cùng chiếc váy trắng, Kokomi trông thật lộng lẫy. Sara lúc nào cũng nói thế như mấy kẻ nói dối, nhưng đó là sự thật.Có thể thức dậy cùng Kokomi mỗi ngày đã là một may mắn của riêng cô. Đôi khi, Sara tự hỏi liệu đây có phải là cảm giác khi sắp kết hôn không. Cô đã cảm thấy như thế rất nhiều lần; nào là cùng nhau chọn một căn nhà, cùng nhau sắp xếp đồ đặc, cùng nhau đi chợ, cùng nhau thức dậy mỗi sáng và cãi nhau vì những điều nhỏ nhặt, sau đấy lại làm hòa với nhau. Hai người đã sống như một cặp vợ chồng sắp cưới và Sara muốn mọi thứ cứ giữ nguyên như thế. Không phải không muốn chính thức kết hôn với cô gái nhỏ. Cô biết rằng Kokomi và cô vẫn sẽ ở bên nhau dù cho có chuyện gì xảy ra đi nữa, nhưng cả hai không thường nói suông với buông ra những lời sáo rỗng cho lắm. Mà Kokomi dường như cũng bằng lòng với mối quan hệ giữa hai người."Sara, nhìn kìa!" – Kokomi vỗ liên tục vào cô gái cao cao một cách khẩn trương. "Gì đó?""Cá đuối ó kìa! Hồi đó đâu có đâu đúng không!""Thật à? Thấy cũng giống mấy con kia mà?" – Sara chỉ vào một đám khác đang lượn lờ ở chỗ cao hơn. "Không phải, mấy con đó là cá đuối mõm bò.""Nhìn giống nhau quá nhỉ.""Cá đuối ó có cái mũi nhọn hơn." – Kokomi chạm vào mũi Sara với nụ cười toe toét, sau đó quay trở lại bể cá.Sara yêu mặt này của Kokomi. Cô thích nhìn cô gái hào hứng với những thứ mà cô ấy quan tâm. Sara có thể không nhớ hết các loài cá đuối hay cá mập khác nhau, nhưng cô yêu những lúc Kokomi kể cho cô nghe về chúng, ngay cả khi cô gái nhỏ bị lôi đi vì nói quá nhiều. Đôi khi Kokomi phấn khích hơi quá mà không thể ngừng nói. Nhưng Sara vẫn lắng nghe tất cả.Cô gái cao cao nhận ra rằng, vì Kokomi cô chấp nhận làm mọi thứ. Cô thường bảo người khác im lặng nếu họ nói quá nhiều, nhưng cô sẽ sẵn lòng ngồi nghe Kokomi luyên thuyên hàng giờ liền. Sara yêu Kokomi. Từng tế bào trong người cô đều ước rằng cả hai sẽ mãi mãi như thế này. Nhưng chỉ có một cách để biến điều ước ấy thành hiện thực, đó là–"Kết hôn với tớ nhé."
—————————————————————————
Chap này hơi dài nên tôi chia ra 2 chap cho bớt ngán :33 Chứ không phải tôi thấy tới khúc hay rồi cắt ra đâu, nó dài thật :333
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com