TruyenHHH.com

Tong Hop Doan Xiuchen

Câu chuyện về vết thương dưới ánh hoa tàn

"Chung Đại, ngươi ở đâu !! A ... !!"

Kim Mân Thạc một thân hắc y như điên chạy vào trong một ngôi nhà đang bốc cháy, nơi mà đang rất hỗn độn với cuộc chiến giữa quân triều đình và phiến quân phản động, khi mà quân của phó tướng quân Kim Chung Nhân theo chỉ thị của Kim Mân Thạc tiến vào thì hắn lẳng lặng cải trang ẩn thân mình trong bóng đêm, khi mà Kim Chung Đại đã bị đánh cho đến bất tỉnh.

"Đốt căn nhà này ngay, chúng ta bị lộ hành tung rồi !!!"

"Nhưng ..."

"Tụi bây muốn chết à !!!"

"Rõ !!!"

Sau một loạt tiếng xì xầm của một đám người lạ, thì căn nhà bắt đầu bốc hỏa cùng với tiếng người dáo dác chạy xì xầm, binh đoàn của Chung Nhân đã tới. Hắn theo kế hoạch bắt đầu tập kích từ bên trong, nhưng khi nhìn thấy Kim Chung Đại với bộ bạch bào không thể tơi tả hơn, tim hắn dường như bị bóp nát.

Thân thể yếu ớt bất lực quỳ xuống mặt đất, hai cánh tay mảnh mai bị vải quấn lên cao, bạch bào sớm đã ướt đẫm huyết tanh. Một bên mắt bị một vết chém rõ to, thân thể tựa như không còn điểm tựa mà vô lực run rẩy. Những cánh hoa đào phía trên như một loại mị hoặc, vì đau xót con người đang dần dần buông xuôi chính mình vì tuyệt vọng. 

"Kim... Mân .. Thạc ... Kim ... Mân Thạc ... !"

Giọng nói như làn hoa tàn lụi, yếu ớt mà dịu dàng kia, chỉ mỗi khi vị văn nhân kia buông xõa hết cảm xúc, chỉ còn trong tâm trí của người nọ chính là hắn. Như vũ khúc ấy, không cần nhạc, không cần ánh sáng, cũng chẳng cần lấy ân tình của hắn. Chỉ cần hoa đào rơi, những nét uyển chuyển dịu dàng mang theo một loại mị hoặc mà thu hút lấy hắn, cũng như tình yêu mà Kim Chung Đại dành cho hắn, không cần bất cứ điều gì. Chỉ cần một khoảnh khắc hắn cần, thì Kim Chung Đại chắc chắn sẽ xuất hiện.

"Xem ra ngươi không còn giá trị lợi dụng rồi, tên cẩu hoàng thượng kia không xuất hiện."

"Ta sẽ toại nguyện cho mong ước của ngươi !"

Thanh kiếm sắc bén mà vô tình đặt trên cổ của Kim Chung Đại, chỉ cần động chạm một chút thì Kim Chung Đại sẽ tử vong ngay.

Trái tim của hắn như không tự chủ được, khi mà trong vòng tay của hắn đã ôm được lấy Kim Chung Đại thì trên cánh tay cầm kiếm của hắn đã sớm có một dòng huyết tanh.

Những cánh hoa đào dưới sắc của khuyết nguyệt dần dần trở nên ảm đạm, mùi hoa đào pha lẫn mùi huyết tanh tạo nên một nét đẹp bi thương đến tuyệt vọng. Ngay cả đêm đó hắn làm trò trời không dung đất không tha kia với Kim Chung Đại, hắn càng khó có thể chấp nhận được chính mình mà đuổi đi. Nhưng tại sao không hề oán thán trước mặt hắn, thậm chí sau cơn hoạn ái bệnh hoạn kia chẳng nói chẳng rằng mà chịu đau đớn suốt ba ngày ba đêm chứ !

Không lẽ như Kim phó tướng nói, tình yêu là một loại cảm xúc không thể nói nên lời.

Hay chỉ là, tình cảm của Kim Chung Đại, ngây ngốc đến nỗi chính cả hai người đều không nhận ra được. Mà một khi cả hai dứt ra, thì nỗi đau triền miên đau đớn tột cùng.

"Rốt cuộc ngươi, đã bỏ thuốc gì vào trái tim ta ?"

"Ta không thể dứt bỏ ngươi được nữa, về nhà cùng ta nhé. Kim Chung Đại"


-------------------------------------------------------

Đối mặt

Kim Chung Đại một lần nữa tỉnh lại trên chiếc giường trong Tịnh Tư Phòng, dường như vừa mới nằm mơ một giấc mộng kì lạ. Hắn nằm mơ thấy chính hắn nằm dưới thân của Kim Mân Thạc, hai cơ thể trần trụi dính sát vào nhau, trong âm thanh hỗn loạn không thể kiềm chế đó, hắn không kìm lòng được mà kêu khóc van xin. Rồi sau đó hiện thực kéo về trở lại ...

Dường như Kim Chung Đại lại nhớ một chút gì đó, nhưng mơ hồ vẫn chưa rõ ràng lắm.

Mang một loại tâm tình khó hiểu, Kim Chung Đại vẫn mang đôi hài còn khá mới tinh, dường như nó vừa được người nào đó tận tâm may cho. Đường chỉ vẫn còn chút sơ sài, nhưng bền chặt như một loại ngây ngô của một vị hoàng đế nào đó đã mất cả đêm học từ một vị tỳ nữ thân cận nhất của Kim Chung Đại và cả một bàn tay đầy vết xước ấy ...

Trong phút chốc, khi nhìn bàn tay đã có vài mảnh vải quấn quanh vì bị kim đâm kia vào lúc trưa, Kim Chung Đại đã quên mất chính mình là tác giả của bộ truyện ngược tâm đó. Dần dần trong tiềm thức còn mơ hồ kia của Kim Chung Đại đã hiểu rằng tại sao nhân vật mà chính bản thân mình đang hóa thân kia lại yêu vị hoàng đế kia sâu đậm như vậy.

Như một loại tình cảm không thể nói nên lời, chỉ có thể mượn loài hoa xinh đẹp đang hóa tàn để gửi gắm tình cảm của bản thân trong tuyệt vọng kia.

Lẳng lặng trong đêm đi đến thư phòng của vị hoàng đế kia, trên tay cầm một bình thuốc trị thương mà chẳng biết tự lúc nào lại đi đến thái y viện. Cứ như cơ thể này đang điều khiển ý thức của Kim Chung Đại vậy, làm những hành động vô cùng khó hiểu đại loại như thế.

Đến khi Kim Chung Đại dừng lại trước một gốc cây anh đào, đôi chân cảm nhận rõ ràng có một loại cảm giống như không cử động được nữa. Trái tim càng kì lạ hơn, như đau đớn đang dằn xé bên trong từng chút một.

Kim Mân Thạc nằm bất động ở gốc anh đào, thân ảnh tinh anh được ẩn giấu trong hoàng bào lộ lên những đường cong đẹp đẽ, đó là ấn tượng đầu tiên của Kim Chung Đại đối với hắn. Những cánh hoa đào lặng lẽ rơi xuống vào bờ vai hắn, lần theo chuyển động của từng làn hoa kia, bàn tay được băng kín thi thoảng vẫn có vết thẫm đỏ chảy xuống. Khuôn mặt anh tuấn tràn đầy sức hấp dẫn, đôi chân mày cương nghị được thay thế bằng vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Vừa vặn hôm nay ánh trăng đưa lên cao, khung cảnh cả hai người giao hòa lại với nhau tạo nên một khung cảnh tuyệt mỹ mà Kim Chung Đại hằng từng mong ước được thấy, làn gió nhẹ nhàng trong đêm càng cho tà áo của Kim Chung Đại bay nhẹ trong gió, mang theo một loại hương cảm không biết nên mô tả như thế nào.

Một loại cảm xúc khiến người ta có thể hận chết người kia, nhưng lại không thể buông xuôi được hắn.

Có lẽ, khi đã quá yêu nhau một người, không nhất thiết là yêu thương nữa. Mà đã hóa thành hận tình chăng ?

"Ngươi đi đi !!"

Trong đầu Kim Chung Đại lại văng vẳng câu nói này, nước mắt theo vô thức mà chảy xuống. Như một cảm xúc dâng lên cao trào khi cánh hoa bị gió thổi đến, vừa vặn che đậy đi đôi mắt của Kim Chung Đại.

"Hãy cảm nhận bằng trái tim, đừng cảm nhận bằng ánh mắt !!"

Trong làn gió trải đầy hoa đào rụng kia, một giọng nói vô cùng nhẹ nhàng và ôn nhu bao phủ lấy tâm trí hỗn loạn của Kim Chung Đại, những cánh hoa nhẹ nhàng như vuốt ve trái tim đang yếu ớt trong đau đớn kia. Kim Chung Đại lặng lẽ nhắm mắt lại, những hồi ức cứ theo làn hoa tàn kia mà ùa về.

"Ngươi đừng quá đáng nha !"

"Hảo hảo, ta vẫn muốn chơi đùa với ngươi !"

"Ngươi !!!! Thật là !!!"

"Haha, ta vẫn thích ngươi như vậy !!!"

Trước mặt Kim Chung Đại đang nhìn là phong cảnh chính nơi hắn đang đứng, những cánh hoa đào xum xuê đang nở rộ, bên dưới là hai vị nam nhân đang trêu đùa dưới làn hoa thơm ngát của mùa xuân. Tiếng cười vui đùa kia tạo nên một loại âm thanh còn nhộn nhịp hơn những âm thanh của các loài chim hót vang vào buổi sớm.

Đến đây, Kim Chung Đại kinh hoàng tỉnh lại.

Cánh hoa tàn .... không lẽ nào !!!!

Người này đã chết ???????

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com